Cái mũi nhỏ ngửi được hương vị gió biển, Duyệt Nhi có chút buồn bã, lần
trước cùng Đạp Vũ sư phụ đến uống rượu mừng đã là chuyện hơn năm mươi
năm trước, mà hiện giờ thế nhưng lại không biết Đạp Vũ sư phụ có khỏe
hay không?
Tức Mặc Ly ôm nàng, dùng Tị Thủy Thuật chậm rãi bước về hướng long cung.
Duyệt Nhi muốn mở to mắt nhìn xem con rùa biển lần trước chở nàng và Đạp Vũ sư phụ đến long cung có còn ở đó hay không, nhưng trước mắt vẫn là
một mảnh tối đen như trước, không khỏi có chút mờ mịt.
Tức Mặc Ly cúi đầu nhìn vẻ mặt mất mát của nàng, một cảm giác vừa chua xót
vừa chan chát nảy sinh trong lòng: “Duyệt Nhi, đang suy nghĩ gì?” Suy
nghĩ cái gì khiến cho nàng có vẻ mất mát như thế?
Duyệt Nhi lắc đầu, một lát sau mới nói: “Không biết Đạp Vũ sư phụ như thế nào rồi, lần trước đến Đông Hải long cung là lúc thái tử thành thân, khi đó có con rùa biển chở chúng ta đến long cung chơi rất vui......”
Đôi đồng tử vốn đen như mực của Tức Mặc Ly càng trở nên lạnh lẽo: “Nàng nhớ Đạp Vũ?”
Duyệt Nhi không cảm thấy được có cái gì không ổn, gật đầu: “Bây giờ người ở Thần giới à, vẫn còn trầm tu sao?”
Bàn tay Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi khẽ siết chặt hơn: “Y vẫn còn trầm tu, nàng rất lo lắng cho y?”
Cô hỏ nhỏ đầu óc trì trệ vẫn không phát giác ra sự khác thường của Tức Mặc Ly, ngoan ngoãn gật đầu: “Đạp Vũ sư phụ đối xử với ta rất tốt, nhưng ta lại luôn không nghe lời người......”
Khí lạnh trên người Tức Mặc Ly càng ngày càng đậm, mấy người Kha Mộ Thanh
phía sau thầm nghĩ không tốt, vội vàng nháy mắt với Duyệt Nhi, tiếc rằng cô hổ tím nhỏ ấy không nhìn thấy, bọn họ chỉ có thể tự cầu nhiều phúc
thay nàng. Vốn tưởng rằng phải đón nhận cơn giận ngút trời của Tức Mặc
Ly, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ rằng Tức Mặc Ly nhìn thấy Duyệt
Nhi ở trong lòng mình kể Đạp Vũ sư phụ tốt thế nào, lửa giận lại bùng
cháy đối với Đạp Vũ đang trầm tu nơi Thần giới xa xôi.
Duyệt Nhi nói một tràng, cuối cùng cũng phát giác Tức Mặc Ly có gì đó là lạ, vội vàng quay đầu: “Sao vậy?”
“Khi chịu Thần kiếp ta cũng bị nội thương......” Ngữ điệu uất ức kết
hợp với giọng nói lành lạnh của Tức Mặc Ly khiến những người phía sau vô cùng kinh hãi, đây không phải là giả vờ lừa người khác đó chứ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi lập tức hiện lên nét lo lắng, hai mắt to
chuyển về hướng y: “Còn đau không?” Mấy người phía sau đổ mồ hôi, làm ơn đi, nội thương......
Tức Mặc Ly hài lòng nhìn vẻ mặt lo lắng của Duyệt Nhi, chỉ cảm thấy bây giờ nàng đáng yêu đến cực điểm, hận không thể hòa nhập nàng vào thân thể
mình, nhưng lại luyến tiếc. Loại cảm giác này giống như một cọng lông
chim nhẹ nhàng phớt qua tim của y, vừa ngứa lại vừa mềm mại, muốn ngừng
mà không được. Bên môi gợi lên một độ cung hoàn mỹ, khí lạnh trong đáy
mắt tản đi: “Không đau.”
Duyệt Nhi gật đầu, ý cười tràn đầy, yên lòng.
Khi nói chuyện thì đã đến của Đông Hải long cung, hai binh tôm thủ vệ chấn
động nhìn khí chất và dáng vẻ tao nhã của Tức Mặc Ly, kiên trì nói: “Xin hỏi người nào đến thăm?”
Ngưng Không bước lên phía trước một bước nói: “Lạc Thủy thượng thần đến, mời
thông báo dùm.” Y báo danh hiệu của chủ tử ở Tiên giới.
Hai binh tôm hoảng sợ, nhanh chóng biến mất ở trước mặt bọn họ đi tìm Long Vương.
Duyệt Nhi kéo kéo tay áo của Tức Mặc Ly: “Viên dạ minh châu lớn còn đặt ở trong phòng này không?”
Trong mắt Tức Mặc Ly tràn ngập ý cười: “Không còn, muốn?” Hình như đã từng
nghe Duyệt Nhi đề cập vài lần, lần trước y sai người mang đến dãy núi
Lạc Thủy một viên dạ minh châu còn lớn gấp đôi viên dạ minh châu ở Đông
Hải long cung này, hình như Duyệt Nhi cũng không có để ý như thế.
Duyệt Nhi lắc đầu, nàng cũng không biết vì sao lại bận lòng về viên dạ minh châu đó như vậy.
Đông Hải Long Vương nhanh chóng bay ra đón, hành lễ rồi nói: “Lạc Thủy
thượng thần đến, không từ xa đón tiếp.” Tức Mặc Ly chỉ thản nhiên gật
đầu, không nói chuyện.
Đầu Đông Hải Long Vương vừa nhấc lên, liền thấy Duyệt Nhi nằm trong lòng
Tức Mặc Ly thì cực kỳ kinh ngạc. Nhưng nhìn như thế nào cũng thấy có
chút quen mắt: “Vị… vị tiểu cô nương này......”
Duyệt Nhi không nhìn thấy Long Vương, chỉ quay khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về phía ông ta, nghi hoặc nói: “Sao vậy?”
Đầu óc Đông Hải Long Vương chợt lóe sáng, nhớ ra nói: “Tiểu cô nương chính
là tiểu ái đồ mà lần trước Đạp Vũ thượng thần dẫn đến?!”
Trong nháy mắt không khí xung lành lạnh tựa như khi tuyết tan. Mấy ánh mắt bi ai phía sau nhìn chằm chằm Đông Hải Long Vương, tiểu ái đồ? Thật sự là
chuyện không nên nói lại nói ra hết.
Tay Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi càng siết chặt, cả người giống như hóa thành
tuyết, gương mặt lạnh lẽo kia lại tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Đông Hải Long Vương nhất thời không rõ không khí sao lại trở nên khủng khiếp như vậy, đành dẫn bọn họ đi vào chính điện.
Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi, cũng không ngồi vào nghế, chỉ đứng thản nhiên nói: “Mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung trong
viên dạ minh châu kia đâu rồi?”
Đông Hải Long Vương kinh ngạc, vật kia bí mật như vậy, lúc trước ông ta cũng không biết, Lạc Thủy thượng thần như thế nào xa ở ngoài ngàn vạn dặm mà cũng biết được, lúc này nếu lừa gạt, chỉ sợ sẽ mang phiền phức đến cho
mình, mà cho dù ba vị long vương khác nghĩ như thế nào, đêm đó minh châu vốn là của Đông Hải Long Vương nhà ông, còn có thể bị ba người bọn họ
phân chia hay sao. Đông Hải Long Vương nghĩ đến đây, thẳng thắn nói:
“Lần đó trong lễ thành thân của tiểu nhi, một tiên đế không xuất thế và
ba vị long vương khác nói trong viên dạ minh châu kia cất giấu vật trọng yếu của lục giới, hiện giờ nghĩ đến hẳn là mảnh vỡ Thiên Cơ Lung Linh
mà thượng thần nói đến rồi. Ba vị long vương kia đều không muốn thấy lão độc chiếm thứ tốt nên liên thủ yêu cầu lão giao viên dạ minh châu đó,
cất giấu tại một chỗ, nói rằng tìm hiểu rõ ràng bên trong là cái gì rồi
mới tính toán sau.”
Ánh mắt Tức Mặc Ly chưa từng rời khỏi Duyệt Nhi trong lòng mình, giống như
đang nhìn phong cảnh đẹp nhất ngọt ngào nhất thế gian, ngắm nhìn thế nào cũng không chán, giọng nói tựa suối trong chảy qua đá ngọc cũng nghe
không ra cảm xúc trong đó.
“Vậy viên dạ minh châu đó ở đâu?”
Đông Hải Long Vương bất đắc dĩ nói: “Chắc là ở vực sâu nhất nơi tiếp giáp
giữa tứ hải, hơn nữa đã được gia cố thêm phong ấn vững chắc nhất, cần
phải có tín vật của tứ hải long vương mới có thể mở ra.”
Tức Mặc Ly gật đầu: “Dẫn đường đi.” Đông Hải Long Vương có chút nghi hoặc,
là trực tiếp đi đến nơi dạ minh châu hay là đi tìm ba vị long vương khác lấy tín vật? Không hiểu rõ thì càng phải hỏi ra.
Cửu Kiếm là người đầu tiên nhịn không được: “Đương nhiên chủ tử nhà chúng
ta muốn làm phiền long vương ông dẫn đường đến chỗ phong ấn viên dạ minh châu mà thôi, chúng ta phá là được, cần gì đi tìm đồ vật này nọ của ba
vị long vương kia.”
Đông hải long vương vốn cũng không không phải người so đo như thế, đương
nhiên không để ở trong lòng. Nhưng trong lòng vẫn có chút không yên, nếu ông ta không thể độc chiếm được vật kia, hiện giờ Lạc Thủy thượng thần
đến muốn vật đó, đương nhiên mình không thể tranh giành được, không bằng thuận nước đẩy thuyền. Nhưng nếu ba vị long vương kia bởi vì chuyện này mà liên kết lại đối phó ông ta, vậy sau này sẽ không có những ngày
tháng bình yên. Không bằng bây giờ truyền tin nói Lạc Thủy thượng thần
tới lấy dạ minh châu, bọn họ muốn làm thế nào thì đương nhiên không có
liên quan gì đến mình.
Nhưng bây giờ ông đang ở ngay dưới mí mắt Lạc Thủy thượng, làm sao có cơ hội
truyền tin đây, bàn tính nhỏ trong lòng Đông Hải Long Vương đang gõ đến
nát ra mà vẫn không có cách nào. Đang lúc do dự, chỉ nghe một giọng nói
mềm mại bảo: “Long vương gia gia, lần trước đến uống rượu mừng, thái tử
bị thương rất nặng, đan dược kia của Đạp Vũ sư phụ không biết là có hữu
dụng không, có thể cho phép ta đi thăm một lần không.”
Một tiếng Long vương gia gia khiến cho tâm can già nua của ông ta trở nên
mềm yếu, huống chi hiện tại nàng yêu cầu đi thăm thái tử, vậy Tức Mặc Ly nhất định cũng cùng nàng như hình với bóng, vừa hay mình có thể lợi
dụng lúc này mà truyền tin, không thể tốt hơn! Khi ấy Đông Hải Long
Vương nhìn Duyệt Nhi bằng ánh mắt vui mừng cảm kích, ngay cả Duyệt Nhi
cũng cảm nhận được, liền uất ức nói: “Long vương gia gia, có đồng ý hay
không vậy?”
Đông Hải Long Vương vội nói: “Thật không hổ là tiểu ái đồ của Đạp Vũ thượng
thần, lương thiện đáng yêu, vừa nặng tình nặng nghĩa, Long vương gia gia làm sao có thể không cho người đi thăm đây?”
Hai mắt Duyệt Nhi cong cong, cười thành một vầng trăng khuyết nhỏ. Phía sau mọi người nghe ông ta lại nói ‘tiểu ái đồ’, đã không còn sức suy nghĩ
gì nữa, chỉ chờ Đông Hải Long Vương dẫn bọn họ tới cung điện của thái
tử, thái tử và ông ta có hiềm khích với nhau nên ông ta không bước vào,
chỉ ở bên ngoài chờ.
Vừa hay hợp với ý của Duyệt Nhi, liền giật nhẹ ống tay áo Tức Mặc Ly, Tức
Mặc Ly ôm Duyệt Nhi bước vào trong điện, đi về hướng tẩm điện thái tử
đang tu dưỡng.
Tới cửa đại điện, Phất Dung Cửu Kiếm và Ngưng Không dừng bước ở ngoài canh cửa, Kha Mộ Thanh cũng lẳng lặng dừng lại.
Đáng tiếc Duyệt Nhi sớm có chuẩn bị: “Tiểu Mộ, ngươi đi theo.” Kha Mộ Thanh
đành phải bước theo, ngay cả bước chân cũng có chút mông lung.
Chỉ thấy Đông Hải thái tử im lặng nằm trên đệm tơ vàng, gương mặt tuấn tú
ẩn chứa vẻ suy yếu. Nhìn thấy bọn họ đến đây, kinh ngạc chợt lóe mà qua, lập tức đưa tầm mắt dời đến Kha Mộ Thanh, ánh mắt ấy triền miên lại
chua xót khiến cho gương mặt Kha Mộ Thanh sau chiếc mặt nạ cũng cảm thấy đau xót.
Duyệt Nhi cười cười với Đông Hải thái tử nói: “Hôm nay ta dẫn theo người quan trọng nhất của ngài đến đây, ngài phải trả lời ta một câu hỏi.”
Đông Hải thái tử nhìn dáng vẻ tinh linh khả ái, một người gần như chưa từng
quen biết lại giúp y như vậy, sự cảm kích trong lòng y lsao lại ít được, mang theo ý cười nói: “Được, cô nương cứ hỏi.”
Duyệt Nhi nằm trong lòng Mặc Ly cười trộm nói: “Khi ngài và Kha Mộ Thanh ở cùng một chỗ, ai nghe lời ai?”
Hai mắt Đông Hải thái tử hai mắt mở to, không ngờ nàng lại hỏi vấn đề như
thế, nhất thời vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ, không biết trả lời như thế
nào.
Gương mặt đang mang mặt nạ của Kha Mộ Thanh âm thầm co rút, Duyệt Nhi không
hỏi được đáp án từ y, lại chạy đến đây tận dụng hết hai mặt ân đức và uy thế hỏi Đông Hải thái tử, cô hổ nhỏ ngang bướng này.
Đôi mắt to không nhìn thấy của Duyệt Nhi vụt sáng nhìn về phía y, hai lỗ
tai hổ màu tím cũng dựng thẳng lên, trong tiếng nói mềm mại mang theo
cầu xin: “Ngươi nói cho ta biết đi, ta thật sự rất muốn biết.”
Đông Hải thái tử chưa từng thấy qua dáng vẻ đáng yêu như thế, mềm lòng, nói: “Phần lớn thời gian, đều là y nghe ta.” Phần thời gian quan trọng còn
lại, là ta nghe y.
Câu sau kia thái tử đương nhiên không dám nói cho Duyệt Nhi vô tri biết,
Duyệt Nhi nghe xong câu trả lời này, nở nụ cười càng giống kẻ trộm, hai
con mắt thoáng vụt sáng, khuôn mặt nhỏ hướng về Kha Mộ Thanh đang đeo
mặt nạ đứng phía sau.
Nụ cười ấy khiến cho thái tử và Kha Mộ Thanh đều phải sợ hãi trong lòng,
Duyệt Nhi mới vui vẻ nói: “Như thế, cho hai người ôn chuyện cũ đó. Ha
ha, Tức Mặc Ly, chúng ta đi xa một chút.”