Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 46: Sát ý của tức mặc ly



Tức Mặc Ly đọc lá thư trên tay, hàng mi thanh tú đều nhăn lại, mấy người trên Thần giới kia thực sự là ngày càng làm càn.

Mấy vạn năm trước Hạo Thiên Thần Đế ở Phục Thân Tháp chịu trăm năm thiên kiếp, tan thành mây khói, ngọc Linh Lung cũng vỡ nát rơi vào lục giới, phong ấn Thần giới bị giải trừ, trói buộc đương nhiên cũng không còn. Vốn dĩ những đại gia tộc trong thần giới vẫn giữ kín chuyện này không truyền ra ngoài, không nghĩ tới mấy thập niên qua lại bị rất nhiều vị thần có dã tâm biết được, ai nấy đều muốn thừa dịp này để quấy rối ngũ giới một phen. Nói cho cùng, người có thực lực đều có khát vọng chinh phục.

Tức Mặc Ly lại đọc xuống dưới, có một hàng chữ nhỏ rồng bay phượng múa, khác với nét chữ cẩn thận của Ngưng Không:

Chủ thượng, không lâu sau sẽ đưa người một lễ vật đặc biệt. Lạc khoản1 —— Cửu Kiếm.

1: Phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ, thư từ

Lông mày Tức Mặc Ly giật giật, ba người này từ nhỏ nhìn y lớn lên, trước đây vẫn luôn kính cẩn, từ lúc gặp Duyệt Nhi, sao ngày càng…

Một đôi tay ôn nhu từ phía sau che lại hai mắt của y, bên tai truyền đến thanh âm quái dị: “Cuối cùng cũng để ta bắt được ngươi, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi”.

Làn môi mỏng của Tức Mặc Ly khẽ nhếch, sau đó cong lên thành nụ cười nhẹ phong hoa tuyệt đại: “Tùy nàng xử lý”. Bóng lưng nhỏ bé phía sau rõ ràng thất vọng, cũng quên ngụy trang giọng nói, đáp: “Lại là tùy ta xử trí, người phải làm ra vẻ rất sợ, giống như trong thoại bản vậy đó.” Thanh âm ngọt ngào nũng nịu vừa nghe đã biết là ai.

Tức Mặc Ly không biết làm thế nào, giọng nói như suối trong chảy qua ngọc thạch miễn cưỡng run rẩy: “Nữ hiệp tha mạng, tiểu nhân sau này cũng không dám…nữa.”

Duyệt Nhi nghe thấy thì rất hài lòng, đôi tay nhỏ bé để xuống ôm lấy cổ Tức Mặc Ly, liền không muốn di chuyển nữa. Tức Mặc Ly cầm khăn ấm, quay lại cẩn thận lau mặt cho Duyệt Nhi: ” Sao thức dậy nhanh như vậy?”

Duyệt Nhi cũng không chạy đến ngồi trong lòng Tức Mặc Ly, chỉ dựa vào lưng Tức Mặc Ly, có chút hưng phấn nói: “Trong mơ ta nghe được Phương Hoa nói chuyện.”

Tức Mặc Ly cầm chén ngọc đưa tới bên miệng nàng, thuận miệng hỏi: “Nói gì?” Đôi môi nhỏ nhắn của Duyệt Nhi nhấp mật hoa, trên cánh môi phấn hồng còn đọng lại chút nước: “Nó nói…”

Tức Mặc Ly nhìn miệng Duyệt Nhi hết mở lại khép, chỉ cảm thấy vừa mê người vừa đáng yêu, cứ thế trở nên thất thần, đôi đồng tử tựa sao sáng cũng có chút mê đắm. Ngón tay thon dài chậm rãi rơi xuống môi Duyệt Nhi, nhẹ nhàng ve vuốt.

Môi Duyệt Nhi bị ngón tay y khẽ cọ sát, cảm giác không thốt nên lời, đành nói: “Mặc Ly, người rốt cuộc có nghe ta nói hay không?”

Ngón tay thon dài vẫn dừng nơi phiến môi mềm mại, lúc này cảm nhận được sự ma sát khi cánh môi hết mở lại khép, đôi mắt Tức Mặc Ly càng thêm mê đắm: “Ừ?”

Duyệt Nhi tức giận, chu cái miệng nhỏ liền cắn lấy ngón tay y đang đặt bên môi, hai chiếc răng hổ không chút buông lỏng, nhưng cũng không nỡ dùng lực quá lớn.

Trong lòng Tức Mặc Ly ấm áp, nói: “Đừng cắn, ta đang nghe.” Duyệt Nhi không để ý tới, dứt khoát không nhả. Ngón tay Tức Mặc Ly khẽ kéo nhưng lại sợ làm bị thương Duyệt Nhi, đành phải dừng lại bất động. Đến khi Tức Mặc Ly định thần lại, ngón tay thon dài bị ngậm lấy phảng phất như thể có tri giác, đã nhẹ nhàng trêu đùa lưỡi Duyệt Nhi, dịu dàng vương vấn.

Duyệt Nhi chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, “Ưm” lên một tiếng, hàm răng nhỏ liền buông ra, thả ngón tay của Tức Mặc Ly, thanh âm mềm mại khẽ lên án: “Người hạ độc.” Nhất định là y hạ độc, nếu không vì sao cảm giác của nàng lại kỳ quái như thế?

Tức Mặc Ly đè xuống cảm giác trong lòng, nhéo nhéo lỗ tai nhỏ bé của nàng: “Không có.”

Duyệt Nhi làm sao chịu tin y, hai tay ôm lấy cổ y, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đặt trên lưng Tức Mặc Ly: “Người hạ độc, phạt người cõng ta đi một vòng Doanh Châu.”

Cơ thể mềm mại mảnh mai lúc này dính sát trên lưng y, còn có cảm giác tiếp xúc với nơi nào đó rõ ràng đặc biệt mềm mại, Tức Mặc Ly thật vất vả đè xuống cảm giác khó hiểu nào đó lại đang lan ra toàn thân, người luôn luôn lạnh nhạt như y cũng có chút hoang mang, vừa mở miệng, thanh âm thế nhưng lại có chút khàn khàn: “Duyệt Nhi, leo xuống.”

Duyệt Nhi lại càng bất mãn: ” Không. Trừ phi người cõng ta đi quanh Doanh Châu một vòng.”

Cảm giác trong lòng Tức Mặc Ly theo lời nàng nói mà càng ngày càng mãnh liệt, chỉ có thể nói: “Vậy ta ôm nàng đi một vòng, được không?”

Cái đầu nhỏ của Duyệt Nhi lắc lư, nghĩ thấy cũng không có gì khác nhau, gật gật đầu, từ trên lưng Tức Mặc Ly dời đi, vừa dịch đến trong ngực y thì buồn bực nói: “Cõng và ôm có cái gì khác nhau sao? Sao mấy người đều muốn ta leo xuống?”

Tức Mặc Ly đang có chút buồn bực vô cớ, lúc này nghe Duyệt Nhi nói xong, lập tức phục hồi tinh thần: “Mấy người? Còn có ai?”

Duyệt Nhi đang ngồi trong lòng Tức Mặc Ly, bàn tay nhỏ bé cầm túi càn khôn chơi đùa, tìm đồ ăn ngon, trước đó còn nói Ôn Chi Hàn giống Chỉ Thủy ca ca, hôm nay nhìn thấy một chút cũng không giống, Chỉ Thủy ca ca sớm đã đem đồ ăn ngon cho nàng rồi, Ôn Chi Hàn thật nhỏ mọn! Nghe được câu hỏi của Tức Mặc Ly, thuận miệng liền đáp: ” Đạp Vũ sư phụ ấy, mỗi lần ta muốn người cõng, người đều bảo ta không thể nói chuyện, không thể lộn xộn. Chỉ cần ta khẽ động đậy người liền bày ra dáng vẻ sẽ đem ta ném xuống đất. Thế nhưng mỗi lần xảy ra việc ngoài ý muốn, người cũng đều cõng ta. Ai, kỳ thực Đạp Vũ sư phụ là sư phụ tốt nhất trên thế gian a.”

Duyệt Nhi tìm được trái tiên quả cuối cùng, trong lòng lại thầm tính, Tiểu Mộ lần này đi lâu như vậy chắc cũng sắp trở lại. “Rốp”một tiếng cắn tiên quả, bỗng cảm giác được khí tức của Tức Mặc Ly ở phía sau có chút thay đổi, lạnh lẽo khiến nàng nhịn không được run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo đôi chút sợ hãi quay sang Tức Mặc Ly, thân thể nho nhỏ co rụt lại.

Tức Mặc Ly thấy mình đã dọa nàng, vội vàng thu hồi sát ý, có điều thanh âm vẫn còn chút lạnh: ” Sau này không được để cho người khác cõng nàng, biết không?”

Duyệt Nhi không ngừng gật đầu, nàng tuy rằng không biết vì sao lại như vậy, nhưng khí tức vừa rồi, cho dù nàng không tiếp xúc với bên ngoài cũng hiểu, nó giống với khí tức của mấy trưởng lão tộc cửu vĩ hồ, nàng vốn là thần thú, loại nguy hiểm này nàng vẫn biết, chính là sát khí.

Duyệt Nhi nghĩ vậy,cơ thể nhỏ nhắn lại rụt một cái, muốn từ trong lòng Tức Mặc Ly nhảy xuống. Lãnh ý trong mắt Tức Mặc Ly càng ngày càng đậm, rất không thích hành động nhảy khỏi lòng mình của nàng.Hai tay hơi dùng sức, cả người Duyệt Nhi đều nằm gọn trong ngực y, trong lòng lo lắng, cúi đầu hung hăng cắn bờ môi mềm mại, đang muốn hảo hảo tàn sát một phen.

Từ bên ngoài truyền đến giọng nói của Khổng Tước: “Duyệt Nhi cô nương, Ôn Chi Hàn công tử ở chủ điện chờ cô.”

Hai tai Duyệt Nhi run lên, chẳng biết khí lực từ đâu tới, đẩy Tức Mặc Ly ra. Từ trong ngực y nhảy xuống, cúi đầu, thanh âm mềm mại ngọt ngào khiến người nghe thương yêu: “Ta muốn ra ngoài chơi.”

Dứt lời liền dùng linh thức, vội vã đi ra ngoài tẩm điện, cơ thể nho nhỏ thiếu chút nữa bị cửa điện ngọc thạch làm ngã, Tức Mặc Ly bay đến định dìu lấy nhưng Khổng Tước đứng ngoài cửa đã nhanh tay lẹ mắt đỡ lên, có chút kinh ngạc là nàng lại một mình đi ra. Tò mò nhìn phía trong điện, chỉ thấy Tức Mặc Ly một thân bạch y phóng khoáng đang ngồi ở trước bàn khắc hoa, phong hoa tuyệt đại, phảng phất như trong bức tranh đẹp nhất giữa trời đất này, nhưng lại khiến người thầm than dung mạo cùng phong thái tao nhã như vậy, sách vở khó mà miêu tả. Vẫn hơi thở thanh mát ấy, vẫn đôi mắt như ngọc lưu ly lại nhưng chỉ dõi theo thân ảnh nhỏ bé của Duyệt Nhi, tựa nước hồ ôn nhu dịu dàng.

Khổng Tước thở dài một hơi, người như vậy thực sự là… Lại nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi đều là nét e ngại cùng mê đắm, còn có bờ môi sưng đỏ, trong lòng thở dài, rõ ràng là ôm ấp tình cảm, nhưng xem ra hiện giờ hai người đều không hiểu? Khổng Tước lắc đầu, đỡ Duyệt Nhi đi về hướng chủ điện.

Ôn Chi Hàn đang ở chủ điện đi tới đi lui, nếu không phải sư phụ đột nhiên có việc, y cũng sẽ không để đến hiện tại mới đi gặp Duyệt Nhi. Chẳng qua mới một ngày mà thôi, nhưng trong lòng y lại thấy giống như đã qua lâu lắm vậy. Nghe được ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, quay đầu trông thấy Khổng Tước đang đỡ Duyệt Nhi thì có chút kinh ngạc khi phát hiện Duyệt Nhi không phải từ trong ngực Tức Mặc Ly bước tới.

Lại thấy đôi môi có chút sưng đỏ của Duyệt Nhi và một mảnh hơi nước trong mắt, thoáng hiểu được, trong lòng thế nhưng đau xót, gượng cười nói: “Duyệt Nhi, ngày hôm qua có một số việc nên không thể tới thăm nàng, hôm nay liền đem đồ ăn ngon tới cho nàng.”

Duyệt Nhi vẫn như trước tỉnh tỉnh mê mê chìm đắm trong suy nghĩ tại sao Tức Mặc Ly có thể đối với nàng nảy sinh sát ý. Trong đầu nàng đươngnhiên không biết sát ý củaTức Mặc Ly tuyệt đối không thể nào là đối với mình, mà là đối với Đạp Vũ. Lúc này nghe được Ôn Chi Hàn nói như vậy, gật đầu, lại lúc lắc cái đầu nhỏ, được Khổng Tước đỡ đến ngồi vào ghế ngọc, kế đó lại được Khổng Tước đút đến bên miệng món thịt nàng yêu nhất mà Ôn Chi Hàn đem tới, bàn tay nhỏ bé đùa nghịch mấy đồ vật nhỏ xinh, nhưng làm thế nào cũng không có cảm giác thư thái như thường ngày, cơ thể nhỏ nhắn bồn chồn ngồi trên ghế ngọc cũng không thoải mái dễ chịu như ở trong ngực Tức Mặc Ly.

Ôn Chi Hàn thấy vậy, cười nói: “Duyệt Nhi hôm nay thoạt nhìn không vui, không bằng cùng ta ra bên ngoài dạo một chút, hít thở tiên khí của Doanh Châu?” Hai người bọn họ cùng ở một chỗ, dù gì cũng khó khăn lắm mới có dịp Tức Mặc Ly mới không ở cạnh Duyệt Nhi. Nghĩ đến Duyệt Nhi không nhìn thấy, liền đem việc ngắm phong cảnh Doanh Châu đổi thành hít thở tiên khí Doanh Châu.

Duyệt Nhi trong lòng đang phiền muộn, nghe Ôn Chi Hàn nói như vậy, liên tục gật đầu “Được.”

Khổng Tước vội vã đỡ Duyệt Nhi dậy, Ôn Chi Hàn vội nói: “Khổng Tước cô nương, ta dẫn Duyệt Nhi đi dạo một chút. Cô cứ đi làm việc đi.” Khổng Tước thấy Duyệt Nhi không nói gì, trong lòng biết trái ý Ôn Chi Hàn thì không hay, vừa định buông tay ra lại nghĩ tới Tức Mặc Ly, liền giữ lại.

Duyệt Nhi cười híp mắt nói: “Khổng Tước tỷ tỷ, đi tìm Thất Mệnh thúc thúc đi, ta cũng hai ngày không gặp thúc ấy rồi.” Câu này đã nói đúng suy nghĩ trong lòng khổng Tước, từ hôm trước tới Thiên sơn, Thất Mệnh liền bảo mình đi theo Duyệt Nhi, nhưng chính y lại không biết đã chạy đi đâu. Không phải là lại chạy trốn rồi chứ? Nghĩ đến đây, nhìn Ôn Chi Hàn và Duyệt Nhi, ngẫm lại cũng không có gì không ổn, liền buông tay ra nói: “Duyệt Nhi cô nương cẩn thận chút.”

Ôn Chi Hàn bật cười: ” Còn sợ ta ăn nàng sao? Ta tuyệt đối sẽ không để Duyệt Nhi mất một sợi tóc.” Khổng Tước sững người, vội vàng bay đi tìm Thất Mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.