Thương Thiên Phách Huyết

Chương 10: Kiến quân



Đi ra phủ đệ đại soái, hai người cưỡi ngựa, hướng về chỗ đình viện của Hứa Hải Phong cư ngụ bước đi.

" Tiểu đệ a tiểu đệ, vi huynh thật đúng là hâm mộ ngươi đó." Phương Hướng Minh vẻ mặt như tức giận bất bình: " Không được, đêm nay vô luận thế nào ngươi cũng phải mời khách."

" Đại ca đừng nói ta, ngươi không phải cũng thăng quan sao?" Hứa Hải Phong cười nói.

" Sao có thể so sánh, vi huynh mười bảy tuổi nhập ngũ, thẳng đến bốn năm trước mới đề thăng thiên tướng, đây chính là phải lăn lộn trong quân doanh suốt mười bốn xuân thu đó." Kỳ thật còn một câu mà Phương Hướng Minh không nói, hắn ở trong quân doanh mười bốn năm là không sai, nhưng chủ yếu do gia thế hắn hiển hách, trong triều có người vì hắn lót đường, nếu không đừng nói mười bốn năm, cho dù là hai mươi bốn năm cũng chưa chắc có thể nhận được quan vị.

Bật cười, Hứa Hải Phong cũng đang làm da mặt dày nói: " Ý tứ của đại ca là chỉ cần dùng bốn năm liền đề thăng tới phó tướng, đây chính là quan chức có thể chỉ huy hơn vạn người, đại ca lợi hại."

Thiên tướng chỉ có thể quản hạt ba đến năm ngàn người, mà vạn nhân trưởng chính là phó tướng, thống suất đội ngũ ngoài vạn nhân chính là đại tướng, trong năm đại quân đoàn thống lĩnh các doanh là đại tướng, phó thống lĩnh là phó tướng, mà chỉ có thượng tướng quân mới có thể đảm nhiệm chức vụ tổng thống lĩnh năm đại quân đoàn. Phương Hướng Minh có thể thăng lên tới phó tướng thống lĩnh vạn quân, công tích vừa rồi là xứng đáng.

" Hừ hừ, ta dùng mười tám năm thăng phó tướng, so với ngươi nửa năm đã thành tướng quân còn chậm hơn." Phương Hướng Minh cười lạnh nói: " Ngươi cũng biết Đại Hán ta từ trước tới nay, quan chức của ngươi là thăng nhanh nhất, không dám nói sau này không ai, nhưng tuyệt đối là chưa từng có ai, nếu còn không hài lòng, chúng ta cũng phải tự đi giải quyết cho rồi."

Mấy ngày nay hai người tương giao mạc nghịch, tuy tuổi tác kém khá lớn, nhưng tình như huynh đệ, đối với lời trào phúng nói giỡn của hắn, Hứa Hải Phong sẽ không để vào lòng, cười nói: " Đại ca, nhà ngươi thân gia phú hộ, cũng đừng đánh chủ ý chút đỉnh tiền đó của ta."

Phương Hướng Minh là con trưởng cháu trưởng của một trong tứ đại thế gia Phương gia, tự nhiên là không thèm xem một vạn lượng bạc này vào đâu. Hắn cười mắng một câu tên keo kiệt, nói: " Đêm nay ta thiết yến tại Túy Nguyệt Lâu, chúc mừng ta và huynh đệ ngươi thăng quan phát tài, như thế nào?"

" Không đi." Hứa Hải Phong như đinh chém sắt nói.

Nhìn thấy Hứa Hải Phong lắc đầu cự tuyệt, Phương Hướng Minh kỳ quái hỏi: " Vì sao?"

" Mấy ngày nay là thời khắc mấu chốt, ta chuẩn bị thừa dịp rèn sắt còn nóng, đem binh lính trang bị chọn lựa cho thỏa đáng, đại ca thật muốn mời ta, ba tháng sau, chúng ta gặp lại ở Túy Nguyệt Lâu."

" Được, vậy ba tháng sau, huynh đệ chúng ta lại cùng say một trận."

Hứa Hải Phong gật đầu, lại nói: " Đại ca, tiểu đệ cầu ngươi một chuyện."

" Chuyện gì, chỉ cần ta có khả năng, dù là biển lửa, quyết không chối từ."

" Không nghiêm trọng như vậy, ta mới nhậm chức thiên tướng, đối với nhân viên biên chế trong túng đội mù tịt, ngươi cần phải chỉ điểm một ít."

" Đó là việc nhỏ, ngươi tới chỗ ta, ta đem hết thảy chi tiết nói cho ngươi, ngày mai ngươi có thể đi chọn người."

Ngày thứ hai, Hứa Hải Phong đi tới đại doanh, mệnh lệnh của Cổ Đạo Nhiêm ở chỗ này so với thánh chỉ còn muốn quản hơn ba phần, vô luận Hứa Hải Phong muốn lấy thứ gì, đều không người dám can đảm làm khó dễ chút nào. Đặc biệt là hậu cần bộ, không những cho hắn trang bị tốt nhất, còn dâng tặng thêm mấy trăm cân thịt khô. Mà ngay cả lúc Hứa Hải Phong muốn lấy rượu, bọn họ cũng là sắc mặt cổ quái vội vàng dâng lên. Đợi Hứa Hải Phong vừa đi, quan viên hậu cần bộ trong lòng nói thầm, cho tới bây giờ không có quan quân nào dám ngay mặt đòi rượu, không biết người tuổi trẻ này có quan hệ gì với đại soái, ngay cả chuyện không tuân theo quân quy cũng dám làm quang minh chính đại như thế. Cũng không biết, Hứa Hải Phong cũng chỉ là mới nhậm chức thiên tướng, căn bản là không biết trong quân còn có lệnh cấm rượu.

Có Tần Dũng cùng đi, Hứa Hải Phong chọn lựa ra ba ngàn nô lệ binh, trạng thái tinh thần của bọn họ thấp đến phi thường, quần áo lam lũ, mặt vàng gầy gò, càng chủ yếu chính là, bọn họ toàn bộ không có thân phận.

Đúng vậy, trong nô lệ binh đều là nô lệ, bọn họ là đám người không xứng có thân phận. Bởi vì toàn bộ là tội phạm cùng hàng binh tạo thành, cho nên không được ăn no là đương nhiên, nếu không để bọn họ ăn no, chẳng phải là sẽ có tinh lực mưu đồ tạo phản. Mà đãi ngộ của bọn họ là thấp nhất trong toàn quân, nhưng cũng là có cuộc sống khổ nhất, bẩn nhất, mệt mỏi nhất, tỷ lệ tử vong cao, chỉ là do ranh giới đế quốc mở mang, những tội phạm, tù binh tuyệt đối không ít, doanh trung của bọn họ thường thường kín chỗ, cho nên Hứa Hải Phong có thể thoải mái chọn lựa.

Nhìn đám hán tử hữu khí vô lực này, Hứa Hải Phong cũng cau chặt mày, sở dĩ hắn phải lựa chọn những người này là do không còn cách nào khác. Tưởng muốn trong ba tháng phải có lực chiến đấu, trừ phi sử dụng một phương pháp – huyết tửu. Vấn đề là huyết tửu tuy có công năng cường đại, nhưng di chứng sau đó cũng vô cùng rõ ràng.

Công hiệu lớn nhất của huyết tửu là cùng lúc giữ lại thần trí của người, nhưng lại làm hư hao thần kinh cảm giác của thân thể, thần kinh cảm giác một khi hư hao, sẽ không còn cảm thấy đau đớn, cho nên bọn họ mới không hề sợ hãi trên chiến trường. Ở thời đại binh khí lạnh, các chiến sĩ thường thường không phải trực tiếp bị địch nhân giết chết, mà là sau khi thụ thương, do vết thương đau đớn khiến cho đủ loại sợ hãi, tâm tình bi thương phản ngược. Và vì thế khi trị liệu, bị giảm đi nửa công hiệu. Mà một khi lại bị thương, lực chiến đấu trên chiến trường lại giảm đi, thậm chí còn hoàn toàn đánh mất đi lực chiến đấu. Nói cách khác, ở trên chiến trường bị địch nhân chém đứt một cánh tay, vậy người này trên cơ bản liền đau đến té xỉu, mà ở trên chiến trường, người hôn mê rất khó gây cho người chú ý, đại đa số mọi người vì vậy mà tử vong. Nhưng nếu thần kinh cảm giác biến mất, cho dù không có cánh tay, bọn họ vẫn còn có thể tiếp tục chiến đấu. Lực chiến đấu tăng cường chỉ là một phương diện, chủ yếu nhất chính là cử động như vậy sẽ cho đối phương áp lực tâm lý thật lớn, rất dễ dàng làm cho đối phương tâm lý hỏng mất toàn diện.

Công hiệu cường đại như thế nhưng phía sau có khiếm khuyết không cách nào đền bù, đó chính là tính linh hoạt, người uống quá nhiều huyết tửu, tuy là thần trí cùng trí nhớ không có gì thay đổi, nhưng cực độ thiếu khuyết tính linh hoạt cùng tính chủ động. Nếu không có được mệnh lệnh, bọn họ dưới tình huống không bị thương tổn trên cơ bản sẽ không sao. Hơn trăm người còn sống ở trong thời gian dài như vậy, Hứa Hải Phong ra lệnh một tiếng, quả thật không người nào đi ra đình viện, người ngoài nhìn vào, cho rằng là do Hứa Hải Phong trị quân nghiêm cẩn, nhưng bản thân hắn biết rõ chuyện của mình, biết những người này chỉ là đối với hết thảy mất hết hứng thú, ngoại trừ mệnh lệnh thì mới có thể biến thành một cỗ máy chiến tranh cường đại.

Đi lính thì cũng có thời gian xuất ngũ, đến thời gian thì rút lui, nhưng người uống huyết tửu thì đừng mong có đãi ngộ này, tính cách của bọn họ nếu còn ở trong quân ngũ thì không sao, nhưng nếu trở về địa phương thì chắc chắn khiến cho người để ý. Cho nên Hứa Hải Phong không thể làm gì khác hơn là buông tha cho phục viên binh cùng tân binh, chuyên môn chọn lựa nô lệ binh, nô lệ binh không có thân phận địa vị, có chết cũng không ai so đo, lại càng khỏi nói đến sẽ có ai vì bọn họ mà ra mặt. Mà bọn họ ở trong nô lệ doanh khổ khổ lăn lộn, kết cục cuối cùng cũng là khó thoát khỏi cái chết. Trên sự thật, tiến vào nô lệ doanh trên cơ bản là chỉ còn con đường chết, có câu nói không chết không ra khỏi, ám chỉ chính là nô lệ doanh, chỉ cần đi vào, có thể còn sống đi ra ngoài trăm người không một. Cùng với cách sống đau khổ như vậy, còn không bằng gia nhập đội quân của Hứa Hải Phong, ít nhất bữa ăn còn được rượu thịt đầy đủ, cho dù chết cũng được thống khoái.

" Báo tướng quân, Đồng tướng quân cầu kiến."

Đi theo Hứa Hải Phong là một trăm hai mươi ba người còn sống được hắn hợp thành thân vệ quân, dựa theo hôm qua học được từ Phương Hướng Minh, Hứa Hải Phong đưa bọn họ xuống chỉnh đốn đội ngũ, nô lệ binh này trước tiên phải nuôi dưỡng mấy ngày, nếu không căn bản không cách nào huấn luyện. Cũng may, mọi người đều được mệnh lệnh, đưa cho hắn những nô lệ còn trẻ khỏe mạnh hơn một chút, nếu là một đám người già yếu, vậy Hứa Hải Phong cũng khỏi cần huấn luyện, trực tiếp đi về từ chức cho xong. Vừa rồi đi đến báo cáo là một trong những thân vệ quân.

" Mau mời, không, ta tự mình đi là được." Hứa Hải Phong đi ba bước một ra đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy Đồng Nhất Phong đang ngồi ngay ngắn trên ghế, đang chờ hắn xuất hiện.

" Đồng tướng quân mạnh khỏe." Hứa Hải Phong chắp tay nói, thời điểm này hắn cũng mang chức thiên tướng, không cần tiếp tục hành lễ thuộc hạ.

" Chúc mừng Hứa tướng quân vinh thăng." Đồng Nhất Phong gặp chính chủ tới, vội vàng đứng lên trả lễ.

" Sao sao, chỉ là nhất thời may mắn, không gì đáng nói."

" Hứa tướng quân tuổi trẻ có tài, ngày sau thành tựu khó thể hạn lượng, lão phu sẽ chờ đợi a." Đồng Nhất Phong a a cười nói.

" Không dám, không dám…" Hứa Hải Phong nhìn thấy hắn không đề cập đến việc mình nhờ, không khỏi lo lắng trong lòng, nhưng cũng không tiện hỏi tới.

Nguyên lai ngày hôm qua trở lại đình viện, Hứa Hải Phong tìm đến Đồng Nhất Phong, xuất ra một vạn lượng ngân phiếu mình vừa có được, thỉnh hắn giúp đỡ, hỗ trợ cấu mua một trăm vò Túy Nguyệt Tửu. Việc này đối với hắn mà nói, thật sự là quá trọng đại, không chấp nhận có nửa điểm sơ sẩy, cho nên hắn tự nhiên quan tâm.

Bởi vì trong cuộc nói chuyện hôm qua Hứa Hải Phong cũng không có tiết lộ việc mình được thăng quan, cho nên hôm nay Đồng Nhất Phong mới nghe soái doanh công bố mới biết được vị quân sĩ mới đi lính nửa năm này dĩ nhiên trong một ngày đã thăng lên đồng cấp với mình. Liền vội vã lo lắng chạy đi lo việc hắn nhờ vả, ngựa không ngừng vó liền chạy đến.

Thời khắc thấy hắn muốn nói lại thôi, bộ dáng như đứng ngồi không yên, không khỏi buồn cười trong lòng, Hứa Hải Phong hôm nay ở hậu cần bộ lấy rượu ngon chỉ trong nửa ngày đã truyền ra khắp toàn doanh, hắn là trưởng quan cao cấp tại hậu cần bộ thì làm sao không biết. Liên tưởng đến ngày hôm qua Hứa Hải Phong vừa lấy được tiền thưởng liền nhờ hắn đi mua rượu ngon, cùng với biểu hiện lần trước tại Túy Nguyệt Lâu với siêu cấp tửu lượng, ở trong lòng hắn đã nhận định Hứa Hải Phong là một người xem rượu như mệnh mình. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

" Trần lão bản đã đáp lời, bởi vì Túy Nguyệt Tửu sản lượng không cao, cho nên hắn không cách nào xuất ra hết một trăm vò." Đồng Nhất Phong không nhanh không chậm nói.

" Thật không? Không cách nào xuất ra hết cũng không sao, ta chỉ muốn biết hắn chịu bán cho ta bao nhiêu?" Hai hàng lông mày của Hứa Hải Phong lại nhíu chặt, nếu như không có rượu này, vậy kế hoạch kế tiếp của hắn căn bản là không cách nào chấp hành, hy vọng chỉ là như bóng trăng trong nước mà thôi.

" Trần lão bản nói nếu như là Hứa tướng quân cần thiết, vậy hắn vô luận thế nào cũng phải nghĩ biện pháp thỏa mãn. Vốn một vò Túy Nguyệt Tửu là một trăm lượng bạc, nhưng Trần lão bản giảm giá cho ngươi, chỉ cần năm mươi lượng là đủ. Chẳng qua, số lượng thì mỗi ngày Trần lão bản chỉ có thể cung cấp một vò, cấp cho Hứa tướng quân qua cơn ghiền rượu, Hứa tướng quân nghĩ như thế nào?" Đồng Nhất Phong mỉm cười nói.

" Nguyên lai như thế, này thật đúng là phải tạ ơn Trần lão bản. Từ lần trước mạt tướng nhấm nháp qua tư vị của Túy Nguyệt Tửu, uống rượu khác chỉ như là uống nước lã, không hề có vị đạo. Cho nên mạt tướng mới muốn mua nhiều một chút, ngày sau tùy thời có thể uống dần." Hứa Hải Phong giải thích.

Hàn huyên vài câu, Đồng Nhất Phong lấy cớ có việc cáo từ mà đi. Mà Hứa Hải Phong có được thần tửu trong tay, không còn tiếp tục lo lắng sau này, bắt đầu đại kế luyện binh của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.