Thương Thiên Phách Huyết

Chương 247: đối sách (1)



Chậm rãi trở lại suất phủ, nếu Trương Tấn Trung rời đi, vậy Hứa Hải Phong cũng tự nhiên chiếm cứ chỗ ở thoải mái nhất trong đại doanh phương tây này.

Hồi tưởng lúc đầu gặp Cổ Đạo Nhiêm ở đây, như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, sẽ có một ngày mình lại trở thành chủ nhân của nơi này.

Thế sự biến hóa, thật sự là khó có thể dự liệu.

Về phần Tương Khổng Minh, hắn đã đem vứt ra sau đầu, chính có câu cởi chuông phải tìm người buộc chuông, vấn đề khó khăn này cứ giao cho Tương đại quân sư tự mình đi quan tâm là được.

Có một vị quân sư vạn năng như thế mà không dùng, còn phải tự mình đi tổn thương đầu óc, chẳng phải là quá mức ngu ngốc.

Đi chưa được mấy bước, phía trước truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Hứa Hải Phong bật cười, thật sự là xảo diệu, mình còn chưa kịp đi tìm hắn, hắn đã chủ động đưa lên cửa.

" Còn chưa tìm được chủ công sao?"

Một thanh âm bất mãn từ nơi ngã rẽ truyền đến.

Thanh âm khác vang lên: " Hộ vệ giữ cửa chỉ nhìn thấy một mình chủ công chắp tay rời đi, thân phận của ngài cao vời, tự nhiên không dám tiến lên hỏi. Mà lấy thân thủ trước mắt của chủ công, nếu là cố ý ẩn giấu hành tung, trong thiên hạ sợ là không người có thể tìm được ngài."

Làm việc bên cạnh Tương Khổng Minh càng lâu, Trịnh Pháp Sâm lại càng cung thuận. Giang hồ lịch duyệt nhiều năm nói cho hắn, Tương Khổng Minh tuyệt đối là một gia hỏa quỷ thần khó lường, nghĩ muốn đùa giỡn dở trò ngay trước mặt của hắn, khẳng định là một chủ ý ngu xuẩn đầu lừa cực kỳ.

Người này phảng phất không chỗ nào không biết, không chỗ nào không hiểu, lại uyên bác, cùng với những mật thám thần kỳ vô ảnh vô tung, không nơi nào không vào được, đều đủ làm cho người ta không dám ôm ấp ý nghĩ may mắn trong lòng.

Cùng bước theo sát phía sau Tương Khổng Minh, ánh mắt Trịnh Pháp Sâm thỉnh thoảng hướng nhìn vị hán tử cao lớn uy vũ đi bên cạnh.

Người này là ngày hôm qua mới theo xa đội của Ngọa Long thành đi tới nơi này, vừa xuống xe ngựa, hắn liền đi tới bên người Tương Khổng Minh, tuy không thể nói như bóng với hình, nhưng cũng không rời khỏi hắn ngoài mười bước.

Trịnh Pháp Sâm cũng là một lão giang hồ, tự nhiên biết được vị này là hộ vệ cao nhất bên người Tương Khổng Minh. Lấy thân phận địa vị hôm nay của Tương đại quân sư, tìm tới một cao thủ làm thiếp thân hộ vệ, đó là việc đương nhiên.

Chỉ là làm cho Trịnh Pháp Sâm sợ hãi chính là chính mình không ngờ nhìn không thấu sâu cạn của người này.

Người này đứng bên người Tương Khổng Minh, suốt một ngày đêm không nói một lời, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trịnh Pháp Sâm cơ hồ đều hoài nghi trước mặt của hắn thật sự có người tồn tại hay không.

Trong lòng hắn nói thầm, người này khí thế mạnh, quả thật là bình sinh hắn mới thấy. Cho dù là Hứa đại tông sư, cũng chỉ sàn sàn như hắn mà thôi. Nhân vật như thế, chẳng lẽ lại là một cao nhân tiền bối cấp tông sư hay sao. Truyện được copy tại Truyện FULL

Chỉ là nếu nói hắn là tông sư, vậy sao hắn lại tự hạ thân phận, cam tâm làm một hộ vệ cho Tương Khổng Minh?

Có được một cận vệ cấp tông sư hay sao? Dù có là Tương Khổng Minh, chỉ sợ cũng không có năng lực này.

Dừng bước, Tương Khổng Minh cau mày, hỏi: " Minh Đường, ngươi có thể cảm ứng được phương vị của chủ công không?"

Đôi mắt đang khép hờ của Lý Minh Đường chậm rãi mở ra, dùng một ngón tay chỉ ra phía trước, nói: " Ở bên này."

Nghe xong hai người họ nói chuyện, Trịnh Pháp Sâm run run, trong lòng hắn cuồng hô không thôi. Cảm ứng, có thể vận dụng tinh thần cảm ứng, vậy thân phận người này cũng đã rõ ràng.

Nghĩ không ra, hắn lại là một siêu cấp cao thủ cấp bậc tông sư.

Đầu của hắn cúi thật thấp, nghĩ muốn che giấu vẻ kinh hãi tột cùng trong mắt.

Ánh mắt của Tương Khổng Minh xẹt qua trên người hắn thật nhanh, khóe miệng hàm chứa tia cười lạnh như hiểu rõ.

" Có xa lắm không?" Tương đại quân sư thu hồi ánh mắt, hỏi.

" Rất gần." Lý Minh Đường vẫn trả lời đơn giản trực tiếp như từ trước tới giờ. Tuyệt không nói nhảm hay có cử chỉ gì khác, đây cũng là đặc điểm chung của huyết tửu chiến sĩ, đương nhiên, Tương đại quân sư là ngoại lệ duy nhất bên trong.

" Ân?" Tương Khổng Minh kỳ quái nhìn hắn.

Hứa Hải Phong ở một bên lắng nghe, trong giọng nói của Tương Khổng Minh tựa hồ có chút gấp gáp, chẳng lẽ hắn có việc gì quan trọng hay sao.

Nghĩ tới đây, thân hình Hứa Hải Phong khẽ động, đã biến mất nơi ngã rẽ. Khi hắn lại xuất hiện, đã không chút tiếng động đi tới trước mặt ba người.

Trịnh Pháp Sâm thấy hoa mắt, hai mắt đang nhìn dưới mặt đất đột nhiên nhìn thấy một bóng đen xuất hiện bên người bọn họ, hắn không chút suy tư đánh ra một quyền.

Ai ngờ, một quyền ngưng tụ tám thành công lực của hắn lại giống như trúng phải lớp bông, không tạo nổi một tia rung động.

Hắn kinh hãi thất sắc, ngẩng đầu vừa nhìn, lập tức có chút dở khóc dở cười, người ngay trước mắt chính là Hứa Hải Phong mà hắn tìm mãi không thấy.

" Gặp qua Hứa tông sư." Trịnh Pháp Sâm vội vàng thi lễ nói.

" Không cần phải khách khí." Hứa Hải Phong cười nói: " Một quyền của Trịnh huynh uy mãnh tuyệt luân, Hứa mỗ thiếu chút nữa đã tiếp không được."

Trong lòng Trịnh Pháp Sâm rùng mình, hắn không biết những lời này của Hứa Hải Phong có ý châm biếm hay gì khác, nhưng chỉ sợ không có bao nhiêu hảo ý, vội vàng giải thích: " Tại hạ lỗ mãng, thật không biết là Hứa tông sư đích thân tới."

Tương Khổng Minh đột nhiên cười, nói: " Trịnh nghĩa sĩ không cần khách khí như thế, chủ công chỉ là tán dương mà thôi."

Dứt lời, hắn nháy mắt cho Trịnh Pháp Sâm, người sau lập tức thức thời cáo lui rời đi.

Trên mặt Hứa Hải Phong xẹt qua tia mỉm cười: " Người này đối với quân sư đại nhân hoàn toàn nghe lời, không dám cãi lệnh a."

Tương Khổng Minh khinh thường nhìn lướt qua phương hướng Trịnh Pháp Sâm rời đi, nói: " Người này cũng giống như Lâm Gia Huy, đều là một người trời sinh thích đánh cuộc, chẳng qua, ánh mắt hai người họ cũng chuẩn được một nửa."

" Một nửa?"

" Đúng vậy, bọn họ có thể ở trong thời loạn thế này mà lựa chọn Hắc Kỳ quân, đó chính là xem trọng chúng ta có thể lấy được sự thắng lợi cuối cùng, ánh mắt này có chút khó được." Chần chờ một chút, Tương Khổng Minh thở dài nói: " Ân, chẳng qua ánh mắt của Lâm Gia Huy được hơn hắn."

" Vì sao?"

" Trong lòng Trịnh Pháp Sâm, thế lực của Hung Nô nhân mới là lớn nhất, nếu không phải hắn biết, cho dù đầu thân Hung Nô cũng khẳng định không cách nào được trọng dụng, thì lựa chọn đầu tiên của hắn chính là Hung Nô nhân."

Yên lặng gật đầu, hảo cảm trong lòng đối với người này lại giảm bớt ba phần.

" Về phần Lâm Gia Huy, tuy hắn cũng đầy tham vọng, nhưng ít nhất cũng biết mình là một người Hán. Chuyện đầu nhập thát lỗ hắn chưa từng nghĩ qua."

Hứa Hải Phong gật đầu, hỏi: " Còn một nửa không chính xác là gì?"

Trên mặt Tương Khổng Minh hiện lên một tia cười cổ quái: " Bọn họ đoán không ra quan hệ giữa ta và ngài, còn tưởng rằng sau khi chủ công thăng lên tông sư, đã chuyên tâm tu hành võ đạo, không hề hỏi qua thế sự. Mà bên trong Hắc Kỳ quân chỉ có học sinh là nổi danh nhất. Bọn họ không đi theo học sinh, lại phải đi đâu tìm nơi thăng quan phát tài."

Nói tới đây, Tương Khổng Minh đột nhiên cất tiếng cười to, qua một thoáng, hắn thu hồi tiếng cười, nói: " Trịnh Pháp Sâm kia lại càng tức cười, thậm chí trong lòng hắn còn nghĩ đến, như thế nào mới có thể người không biết, quỷ không hay mà đem ngài đẩy xuống đài, đến lúc đó hắn sẽ trở thành nguyên huân khai quốc."

Hứa Hải Phong ngẩn ra, không khỏi bật cười.

Như thế nào ý nghĩ của Trịnh Pháp Sâm cùng Lâm Uyển Nhàn các nàng lại có chút tương tự như thế, chỉ bất quá mục đích của bọn họ cũng là hoàn toàn trái ngược mà thôi.

" Quân sư có ý định làm sao sử dụng bọn họ?" Hứa Hải Phong nhàn nhạt hỏi.

" Hừ…" Lạnh lùng hừ mũi, phát ra một tiếng trào phúng, Tương Khổng Minh nói: " Nếu bọn họ rơi vào trong tay ta, còn không thể để cho bọn họ khâm phục thiếp thiếp, học sinh cũng xấu hổ lấy hai chữ Khổng Minh làm tên."

Hứa Hải Phong nhìn hắn, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: " Chỉ sợ những người có tâm tư này không chỉ là hai người bọn họ."

" Ân?" Nhìn nụ cười cao thâm khó lường trên mặt Hứa Hải Phong, trong lòng Tương đại quân sư trầm xuống một chút, lập tức rõ ràng lại có chuyện mua bán không giải quyết được đưa lên tới cửa.

" Chủ công có việc cứ phân phó là được." Vẻ mặt Tương Khổng Minh đau khổ nói.

Hứa Hải Phong càng cười tươi hơn, nói: " Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là Uyển nhi các nàng đối với việc Tương đại quân sư vì sao lại cam tâm tình nguyện truy tùy theo một tên lính tiểu tốt vô danh như ta mà cảm thấy phi thường kỳ quái."

Tương Khổng Minh nhướng mày, bất ngờ nói: " Chủ công, ngài không phải là muốn bảo ta đi giải thích đó chứ."

" Hắc hắc…cùng người thông minh nói chuyện đúng là sảng khoái, ta không tìm ngươi còn có thể tìm ai? Việc này liền phiền toái quân sư đại nhân."

Đôi mày của Tương Khổng Minh gắt gao nhíu lại, việc này tưởng như là nhỏ nhưng cũng không dễ xử lý.

Hắn đi theo Hứa Hải Phong lâu ngày, cũng không xa lạ đối với mấy vị phu nhân kia. Cho tới nay, chỉ có giao tình với Phương Doanh Anh, còn lại mấy người tuy mặt ngoài đối với hắn cực kỳ tôn kính, nhưng trong lòng vẫn cố kỵ ba phần.

Phải nói thế nào để trấn an mấy vị phu nhân này đây? Tương Khổng Minh lắc đầu suy nghĩ một lát, cũng hoàn toàn không nghĩ ra, hắn âm thầm mắng một tiếng, vì sao mấy nữ nhân này đều là người có tâm tư thông minh lả lướt, phải chi ngu ngốc một chút thì dễ làm hơn nhiều.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý niệm dị thường ác độc, đó chính là đã hẹp hòi không làm quân tử, nếu mấy nữ nhân này mang ý xấu đối với mình, vậy thật ra có phương pháp một lần vĩnh tuyệt hậu hoạn, chỉ cần đem huyết tửu trên người chủ công cho các nàng uống vào, thì từ nay về sau sẽ không sợ hậu hoạn.

Chỉ là…Hắn cười khổ một tiếng, biện pháp này tuyệt đối không thể làm, ít nhất là không vượt qua được Hứa Hải Phong.

Nếu mình gạt hắn? Trong đầu Tương Khổng Minh nghĩ ra vô số khả năng. Chẳng qua chốc lát sau, hắn lập tức buông tha cho ý nghĩ nguy hiểm này. Hứa Hải Phong tuyệt đối không phải là người có tâm địa Bồ Tát, nhưng hắn thập phần tôn trọng người nhà của mình, điểm này chỉ cần nhìn hắn vì việc của bào huynh mà không tiếc đại náo Thương Châu thành, là đã có thể thấy được.

Nếu mình lén lút đem mấy tiểu nữ nhân mà hắn thương yêu nhất biến thành huyết tửu chiến sĩ, hậu quả này vô luận là hắn hay là Hứa Hải Phong, chỉ sợ cũng khó có thể thừa nhận nổi.

Nếu thay đổi là huyết tửu chiến sĩ khác, tuyệt đối không có nhiều sự cố kỵ như vậy, nhưng Tương Khổng Minh lại trời sinh ngoại lệ duy nhất, hắn thở dài một hơi, huyết tửu chiến sĩ trí tuệ cũng không dễ làm a…

Trộm nhìn Hứa Hải Phong, chỉ thấy bộ dáng của hắn an nhàn thảnh thơi, đang cười hì hì chờ mình, không khỏi giận dữ trong lòng, con ngươi vừa chuyển, đã nảy sinh ra kế.

Hứa Hải Phong vẫn nhìn kỹ biến hóa của Tương Khổng Minh, lúc này thấy hắn lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, lập tức biết được hắn đã có quyết định, vì vậy nói: " Không hổ là Tương đại quân sư danh chấn thiên hạ, nhanh như vậy liền có chủ ý, nói ra nghe một chút thế nào?"

Tương Khổng Minh mỉm cười, đã khôi phục vẻ tiêu sái tự nhiên thường ngày: " Học sinh chỉ có bốn chữ, xin tặng chủ công."

" Thỉnh nói." Hứa Hải Phong thu hồi tươi cười, ôm quyền thi lễ.

" Tới đâu hay đó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.