Ánh mặt trời chiếu cao cao, vô tư tận tình tản ra sự chói chang, khiến cho phiến đại địa bừng bừng sinh cơ.
Nhưng có lẽ lão nhân gia vô cùng sơ sẩy, cũng không lo lắng đến năng lực thừa nhận của những sinh vật dưới mặt đất.
Cho nên, dù đã nóng nực đến không thể nóng hơn, nhưng độ nóng trên mặt đất vẫn đang không ngừng tăng lên.
" Hắn ***, nóng chết người…"
Một đại hán cao lớn phảng phất như hạc giữa bầy gà không ngừng lau mồ hôi tuôn như mưa, trong miệng khẽ chửi mắng. Chỉ là tuy hắn đã cố hết sức đè áp thanh âm của chính mình, nhưng người ở gần bên nghe thấy, cứ như bị tiếng sấm nổ bên tai.
Canh Dương cẩn thận liếc mắt đánh giá hắn, lập tức thu hồi ánh mắt.
" Tần Dũng, sao ngươi đi ra. Nhanh vào trong xe ngựa đi."
Thanh âm Hứa Hải Phong đúng lúc vang lên.
Tần Dũng ngẩn ra, trong miệng không ngừng tả oán khí trời quỷ kia, vừa cúi đầu chui vào sau xe, đem thân hình dễ bị người chú ý giấu đi.
" Bội phục a bội phục, Hứa tướng quân thật sự là thần nhân."
Canh Dương thật tình thật ý nói, nếu đổi là hắn, tuyệt đối không dám đối xử với Tần Dũng như vậy.
Kỳ thật, cho dù là Thái Ất chân nhân gặp phải đại quái vật này, cũng có bao xa thì trốn bao xa, nghĩ muốn tiếp xúc với hắn, cũng chỉ có Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh là có bản lãnh đó.
" Không có gì, Canh Dương huynh khách khí."
Trong lòng Hứa Hải Phong dâng lên một trận cảm giác quái dị, cũng không biết là đắc ý hay xấu hổ, có lẽ cả hai đều có một chút.
Đổi lại là bất cứ kẻ nào, dưới trướng có một viên mãnh tướng như vậy, đều là chuyện cầu còn không được. Cho dù là vì hắn mà gặp chuyện phiền toái như trời cũng là đáng giá. Huống chi, Tần Dũng tuy táo bạo, nhưng cũng không có làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, đối với hắn, còn có thêm yêu cầu bao nhiêu nữa.
Từ mười ngày trước, Hứa Hải Phong đưa ra yêu cầu của mình cho Canh Dương.
Sau đêm đó, hắn lập tức thương nghị với đám người đại trưởng lão, tuy ý kiến mọi người không thống nhất, nhưng bởi vì Canh Dương đã hạ quyết tâm, cho nên cuối cùng đã làm ra quyết định đồng ý.
Bởi vì thời gian gấp rút cùng phải giữ bí mật, ngày thứ hai, Canh Dương lập tức triệu tập ba trăm tộc nhân đi theo Hứa Hải Phong. Nguồn tại http://Truyện FULL
Về phần Thái Ất chân nhân, lão nhân gia cùng đi với đại trưởng lão, thông tri cho một trăm lẻ bảy trại còn lại. Có lão nhân gia tọa trấn, bằng vào thanh danh cùng mị lực, tuyệt đối không cần lo lắng về sau.
Đội ngũ ba trăm người ở trong chiến tranh đúng là quá ít, nhưng chủ lực chân chính đương nhiên không phải là Man tộc nhân, bọn họ chỉ cần giúp che giấu hành tung, làm ngụy trang mà thôi.
Mười ngày, rốt cục bọn họ đã đến gần Thái Nguyên.
Làm cho Hứa Hải Phong may mắn chính là, Hung Nô nhân vừa mới hoàn thành việc tụ họp đại quân. Cùng Trình gia giằng co Thái Nguyên, va chạm cọ xát lẫn nhau không ngừng, đại chiến hết sức căng thẳng.
" Rốt cục vượt qua."
Đây là thanh âm Hứa Hải Phong phát ra từ trong nội phủ.
" Hứa tướng quân, ngươi xem…"
Canh Dương đột nhiên chỉ một ngón tay về phía trước, kinh hô.
Hứa Hải Phong chậm rãi gật đầu, từ trước khi Canh Dương phát giác, hắn cũng đã thấy được, đội nhân mã phía trước mang theo đại kỳ của Trình gia, đang thắng ngựa dừng lại cách tầm một mũi tên ở phía trước, rõ ràng là đang đợi bọn hắn đến.
" Canh Dương huynh, lần này phải xem biểu hiện của ngươi." Hứa Hải Phong khẽ cười nói.
" Yên tâm, không làm cho tướng quân thất vọng."
Canh Dương vỗ ngực đảm bảo.
Hứa Hải Phong hướng phía sau ra dấu, đội ngũ đang đi tới lập tức dừng lại.
Hắn dán chòm râu dưới cằm, thoạt nhìn rất có vị đạo như văn sinh, cùng hình tượng dĩ vãng hoàn toàn khác nhau, cho dù là Cổ Đạo Nhiêm ở đây, cũng tuyệt đối không thể khám phá.
Trong lòng hắn có chút buồn cười, tông sư luôn có thân phận địa vị, đối với những chuyện dịch dung cải trang, từ trước đến giờ luôn tránh xa. Chẳng qua từ sau khi quen biết Tương Khổng Minh, hình như đã rất nhiều lần làm chuyện này.
Đừng nói Hứa Hải Phong cùng Lý Minh Đường, mà dù Thái Ất chân nhân cũng xuất sứ Khải Tát đại doanh hạ chiến thư, cũng từng nhuộm bộ râu bạc đẹp đẽ thành màu đen.
Vậy so sánh, hắn cũng không lấy làm kỳ lạ.
Hắn tiến lên một bước, cao giọng hô: " Người tới là vị nào trong Trình gia?"
" Các ngươi là ai?"
Cũng không trả lời câu hỏi của hắn, người đến ngược lại cao giọng quát.
" Chúng ta là nghĩa quân tây nam…thỉnh tướng quân tiến lên nói chuyện."
Người kia hơi trù trừ, lập tức đơn thân độc mã phóng lên.
" Thật can đảm." Canh Dương khen một tiếng.
Đối mặt hơn năm ngàn người lai lịch không rõ, dĩ nhiên còn có can đảm một mình đi tới, nếu mỗi một binh lính Trình gia đều có tố chất như vậy, vậy đây chính là một chi thiết quân tuyệt không dưới năm đại quân đoàn.
" Tại hạ Lô Quân, xin hỏi các vị là…"
Địa phương tây nam quá lớn, hắn đương nhiên nhìn không ra chi bộ đội này đến từ địa phương nào, chỉ là khi hắn cẩn thận đánh giá đội ngũ, sắc mặt cũng không tự chủ được mà ngưng trọng lên.
Hơn năm ngàn người, trên mặt bọn họ đều đủ loại màu sắc, thoạt nhìn có chút dữ tợn đáng sợ. Chỉ là liếc mắt hắn liền có thể chắc chắn, những người này không phải người Hán. Bởi vì sẽ không có người Hán nào làm ra hành động vẽ mặt như vậy.
Theo Hung Nô nhân xâm lấn, bọn họ đối với người ngoại tộc có một sự bài xích theo bản năng, trên mặt cũng có chút tự nhiên.
" Kỷ lý cô lỗ, cô lỗ kỷ lý…"
Từ trong miệng Canh Dương phát ra những thanh âm kỳ diệu khó hiểu.
Lô Quân ngẩn ra, ánh mắt của hắn không tự chủ được nhìn qua Hứa Hải Phong, bởi vì người này vừa mới nói tiếng Hán.
Hứa Hải Phong mỉm cười, chắp tay thi lễ, nói: " Tộc trưởng nói, chúng ta là Man tộc đến từ tây nam, bởi vì hướng tới Đại Hán thiên triều xinh đẹp giàu có, nên có chủ tâm quy thuận. Nghe nói tân nhậm hoàng đế bệ hạ ở đây triệu tập đại quân thiên hạ, cùng Hung Nô nhân quyết trận tử chiến, cho nên đặc biệt chạy tới tương trợ, thỉnh tướng quân đáp ứng."
" Man tộc nhân?"
Trong ánh mắt Lô Quân có sự nghi ngờ cùng chần chờ không thể che giấu, qua nửa giây, rốt cục hắn nói: " Thỉnh các vị chờ chốc lát, Lô Quân phải bẩm cáo lên trên."
" Cô kỷ lý, kỷ lý cô lỗ…"
Hứa Hải Phong quay đầu giả vờ trao đổi một phen với Canh Dương, nói ra những lời mà ngay chính mình cũng không biết đang nói gì, lúc này mới quay đầu lại nói: " Đã như vậy, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ở đây. Thỉnh chuyển cáo quý tướng quân, chúng ta một đoạn đường cực khổ, đã hết quân lương cùng hành lý, thỉnh tướng quân giúp cứu viện một chút."
Lô Quân ngẩn ra, thầm nghĩ bọn họ là đến trợ chiến, hay là đi xin cơm?
Nhưng hắn cũng không dám thất lễ, chắp tay, lên tiếng cho có lệ, thúc ngựa phóng đi.
&&&&
Thái Nguyên thành, Cổ Đạo Nhiêm nhận được tiểu binh cấp báo, sự kinh ngạc trong lòng cũng không bút mực nào có thể hình dung.
" Man tộc nhân? Bọn họ tới làm gì?"
Trình Minh hỏi vấn đề này, trực tiếp hỏi lên nghi vấn trong lòng mọi người, nhưng không ai có thể cho hắn đáp án chính xác.
" Hiệp trợ chúng ta? Hừ…thật sự là chê cười, đám mọi rợ này từ lúc nào lại có tâm tư như vậy."
Thanh âm uy nghiêm tràn ngập sự kỳ dị vang lên ở một bên, ngoại trừ Cổ Đạo Nhiêm, mọi người đồng thời ngậm miệng lại, bởi vì người này, chính là Trình gia đương nhiệm, gia chủ Trình Gia Sanh.
Mỉm cười, Cổ Đạo Nhiêm hỏi: " Vậy gia chủ nghĩ nên xử trí như thế nào cho thỏa đáng?"
Trình Gia Sanh lắc đầu, nói: " Đại bá từng phân phó, hết thảy trên chiến trường đều nghe lời ngươi chỉ huy, tự nhiên do ngươi làm chủ." Thanh âm của hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói: " Ngoại trừ ngươi ra, cũng không có ai có thể chỉ huy nhiều quân đội như vậy."
Trong lòng Cổ Đạo Nhiêm thầm than một tiếng, cuộc chiến Thái Nguyên, chính mình nhất định sẽ cướp hết danh tiếng của Trình Gia Sanh, đối với tình cảnh ngày sau của mình chưa hẳn có lợi.
Chỉ là khi hắn nghĩ tới Trình Huyền Phong tóc bạc thương thương, những lo lắng lập tức ném ra sau não, cho dù là vì ân thưởng thức của lão nhân gia, chính mình đã không còn đường lựa chọn.
" Sanh ca, y theo tiểu đệ xem, vạn vạn không thể cho bọn họ gia nhập vào trong đội ngũ chúng ta."
Lão nhân nói chuyện, thấp bé tinh hãn, đôi mắt văng đầy tinh quang, người khác không dám nhìn thẳng, chính là ngày xưa được Trình Huyền Phong cướp pháp trường đưa đi, hậu nhân duy nhất của Đổng gia, Đổng Trình Vĩnh.
Hắn cùng Trình Gia Sanh quan hệ không tầm thường, là từ thuở nhỏ chơi tới lớn, hai người bọn họ cũng có duyên sâu, cũng có thể nói ở trước mặt Trình Gia Sanh cũng là một trong những nhân vật có thể mở miệng thẳng thắn ít có.
Lúc này hào khí ngưng trọng, nên hắn vội vàng xóa mở lời nói.
" Không sai, bọn mọi rợ này thình lình chạy đến đây, trời mới biết bên trong cất giấu huyền cơ gì, không thể không đề phòng." Trình Anh Hào vội vàng nói.
Kỳ thật bọn họ cũng biết, quân đội chưa từng phối hợp, nếu tùy tiện trà trộn thống nhất một chỗ, vậy lực chiến đấu chỉ kém mà không tăng.
Đặc biệt đang đến lúc sắp đại chiến, làm ra chuyện như vậy sẽ chết chắc không thể nghi ngờ.
Trình Anh Hào tiếp tục nói: " Phụ thân, Cổ thúc, theo tiểu chất thấy, bọn họ tới đây trợ chiến là giả, thừa dịp cháy nhà đánh cướp mới là thật."
" Sao nói như vậy?" Cổ Đạo Nhiêm cười hỏi.
Trình Anh Hào cung kính thi lễ, khác với phụ thân hắn, hắn đối với Cổ Đạo Nhiêm là phát ra sự tôn kính từ sâu trong nội tâm: " Mọi rợ này phỏng chừng là nghe được tin tức, cho nên chạy tới. Nếu trận đánh này chúng ta thắng, bọn họ tự nhiên cẩm tú dát vàng, giết thêm vài Hung Nô nhân lập công. Nếu…"
Hắn dừng lại một chút, lúc này nói ra những lời như vậy, không khỏi không may mắn, nhưng chứng kiến ánh mắt cổ vũ của Cổ Đạo Nhiêm, hắn lập tức nói: " Nếu chúng ta có địa phương gì sơ sẩy, chỉ sợ khi đó, Man nhân ngược lại sẽ đầu kháo Hung Nô nhân, mà thành kẻ địch của chúng ta."
" Vậy trước tiên đem họ khai đao tế cờ."
Mọi người ngẩn ra, người mở miệng nói chuyện là một gã hán tử thô hào.
Hắn là một trong những mãnh tướng của Trình gia tư quân Từ Hùng Phi, lúc chiến tranh, vô cùng anh dũng, đối với Trình gia lại càng trung tâm cảnh cảnh. Chỉ là ở lúc quan trọng lại luôn thiếu đi tâm cơ.
" Không thể." Trình Anh Hào vội vàng nói: " Lúc này thời khắc mấu chốt, bọn họ nói thế nào cũng là nghĩa quân đến viện trợ. Nếu chúng ta bởi vì nguyên nhân này, mà làm ra cử động nhân thần cùng phẫn nộ, chỉ sợ trận này cũng không cần đánh nữa."
" Ha ha…" Cổ Đạo Nhiêm đột nhiên cất tiếng cười to, hắn vừa mở miệng, những thanh âm khác liền dừng lại.
" Nếu hiền chất nghĩ như vậy, vậy lão phu cũng phải cẩn thận, cứ để bọn họ ở bên ngoài trú phòng đi."
Trình Anh Hào thở phào nhẹ nhõm, nếu lão nguyên soái đã quyết định, vậy tự nhiên sẽ không còn ai phản bác.
" Nguyên soái, bọn họ hỏi thực vật cùng nước uống…"
Một người đột nhiên hỏi.
" Cho bọn hắn, chút thứ ấy không cần so đo."
" Dạ…"
Cổ Đạo Nhiêm đứng lên, ánh mắt chuyển một vòng trong phòng, nói: " Đại chiến đã sắp tới, trận chiến này quan hệ trọng đại, các vị cẩn thận làm việc, không thể chậm trễ mới tốt."
" Dạ…"
Trừ bỏ Trình Gia Sanh ra, tiếng hô vang tràn ngập cả căn phòng.
Đứng lên, Cổ Đạo Nhiêm đi ra đại sảnh, một trận gió đêm thổi tới, cảm giác một tia rét lạnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng nói: " Mùa thu, đã tới…"