Một gã truyền lệnh binh quơ lệnh bài trong tay, thúc ngựa hướng đại doanh chạy tới.
" Chuyện gì?"
Một người cao giọng dò hỏi.
" Phụng mệnh Vương thống lĩnh, thỉnh gặp đại soái."
Nhìn quần áo của hắn, lại cẩn thận kiểm soát lệnh bài giơ cao trong tay hắn, một gã quan quân tự mình dẫn đường đem hắn dẫn tới dưới tháp cao.
Trình Anh Hào nghe được động tĩnh, tùy ý liếc mắt nhìn xuống thang lầu.
Hắn thu hồi ánh mắt, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, lại nhìn trở qua, trong mắt hiện lên một luồng tinh quang, lớn tiếng quát: " Đứng lại…"
Một tiếng quát này của hắn, lập tức làm cho mọi người chú ý.
Tên quan quân đang đi lên trước chợt ngẩn ra, dừng bước, nói: " Mạt tướng đưa tín sử của Vương đại thống lĩnh Thương Lang quân đoàn cầu kiến đại soái."
Hắn vừa mới nói xong, đột nhiên nghe được sau lưng có người nói một câu: " Xin lỗi."
Theo sau, một cỗ lực mạnh vọt tới, hắn thân không tự chủ bay lên, cứ như một con diều đứt dây, thẳng tắp bay về phía Cổ Đạo Nhiêm.
Một chưởng của người phía sau vẫn chưa lấy tính mạng của hắn, chỉ đem hắn ném ra ngoài, hắn ở giữa không trung quơ tay múa chân, mắt thấy thân ảnh của Cổ đại soái càng lúc càng lớn, không khỏi thất thanh kinh hô lên.
Chợt hai bàn tay cơ hồ đồng thời đặt lên hai vai hắn, mượn lực xoay tròn, hóa giải cỗ lực đạo kia, khiến cho hắn nặng nề té ngã xuống đất.
Hai người kia chính là hai vị nhất phẩm cao thủ của Trình gia, Trình Gia Lễ cùng Trình Gia Hiếu huynh đệ.
Tuy bọn họ hóa giải được lực đạo trên người tên quan quân kia, nhưng đồng thời cùng chấn động, không hẹn mà cùng lui về phía sau một bước nhỏ.
" Ha ha…"
Một tiếng cười to hào sảng truyền đến, thân hình tên truyền lệnh binh nhanh như thiểm điện đã lên tới tháp cao.
Chỉ là lúc này mọi người đã cảnh giác, cả đám như lâm đại địch. Thân hình hắn vừa lên tới tháp cao, bảy đạo chưởng phong hùng hậu vô song đã đâm đầu mà đến.
Bảy người bọn họ tuy chưa bao giờ phối hợp huấn luyện qua, nhưng trong lòng chỉ có một ý niệm, phải đem người này đánh chết dưới chưởng, luồng chưởng lực cũng có chút ngưng thực, uy lực lại càng không phải chuyện đùa.
Trên mặt tên truyền lệnh binh tuy thần sắc bất động, nhưng trong lòng đã có chút đáng tiếc, nếu để cho hắn thần không biết quỷ không hay đi lên tới tháp cao, cam đoan có thể đem Cổ Đạo Nhiêm đánh gục.
Nhưng nếu đã kinh động người khác, vậy lại phải tốn một phen tay chân.
Đối mặt với vòng vây của bảy vị nhất phẩm cao thủ, dù là hắn cũng không dám có ý khinh thường.
Thân hình hắn tránh phải tránh trái, giống như đóa bách hợp trong gió, diêu duệ bất định.
Nhưng chính bậc thân pháp nhẹ nhàng mờ mịt này, lại đem những luồng chưởng phong cường đại đến cực điểm đều hóa giải.
Thân hình hắn lại tiến lên, ánh đao chợt lóe trước mắt, Trình Anh Đào đã rút đao ra tay, trở đao đánh xuống.
Người kia cười lạnh một tiếng, búng tay bắn ra, Trình Anh Đào như bị sét đánh, lảo đảo bật lui ra phía sau.
Trong tiếng cười lớn của hắn, đang muốn tiến lên, đột nhiên thân hình bạo lui.
" Sưu…"
Những tiếng cơ quan bóp động liên tục vang lên, một luồng mưa tên xuyên qua địa phương hắn vừa mới đứng, bắn lên không trung, biến mất không thấy.
" Lợi Trí."
Trình Anh Hào chỉ vào người kia hét lớn.
Mỉm cười, Lợi Trí nhìn hắn, nói: " Hay cho Trình Anh Hào, làm sao ngươi nhìn ra được sơ hở?"
" Chân của ngươi."
Lợi Trí cúi đầu nhìn, không khỏi bật cười, trên chân hắn đang mang lại là một đôi giày vải, lúc này liền hiểu được.
" Nhất thời sơ sẩy, Trình huynh cơ cảnh, Lợi Trí bội phục."
Ánh mắt của hắn dời về phía ống đồng trong tay Trình Anh Hào, hỏi: " Đây là vật gì?"
" Gia Cát thần nỗ."
Trình Anh Hào thập phần phối hợp có hỏi liền đáp.
" Gia Cát thần nỗ? Trình huynh thật sự là tài trí, ngay cả vật này mà cũng có thể nghiên chế đi ra." Ánh mắt Lợi Trí nhìn xuống dưới tháp, những ống tròn kia dày dày lớp lớp phun ra quang mang tử vong khắp nơi.
" Đây không phải do ta nghĩ ra, mà là Hắc Kỳ quân Tương Khổng Minh sở chế, Trình mỗ chẳng qua là mượn hoa hiến phật, chỉ tống cho quý tộc một phần đại lễ thôi."
Trình Anh Hào âm thầm thở dài một hơi, chỉ trong mấy câu nói, Trình gia cùng mấy vị nhất phẩm cao thủ võ lâm nam phương hách hách nổi danh đã tự giác vây quanh bên người Cổ Đạo Nhiêm.
Mục đích tới đây của Lợi Trí, tuy không nói rõ, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngu, mặc cho ai cũng có thể đoán được.
" Ai…Hay cho một Tương Khổng Minh a." Lợi Trí than dài, đột nhiên hắn cúi đầu nói: " Nếu các ngươi đã chuẩn bị xong, vậy ta cũng muốn xuất thủ."
Thân thể hắn chợt vọt tới trước, phảng phất như trên chân có thêm bánh xe, mau lẹ lướt tới trên sàn nhà trơn nhẵn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tuy người nơi này đều có tuổi tác lớn hơn hắn, thành danh cũng sớm hơn hắn, nhưng khi bọn họ đối mặt với vị tông sư tuổi trẻ này của Hung Nô, trong lòng cũng dâng lên một tia sợ hãi.
Tông sư, sớm đã xâm nhập lòng người.
Huống chi, bọn họ cũng biết một việc, đối mặt cao thủ cấp tông sư, nhân số đông đảo cũng chưa hẳn hữu dụng.
Trừ phi là quân đội bao vây, nếu không dưới sự vây công của những vũ giả bình thường, cũng không có nổi lên tác dụng gì, ngược lại sẽ tạo thành cảm giác vướng víu tay chân.
Cho nên lúc này trước người Cổ Đạo Nhiêm bày ra chín người, chín vị nhất phẩm cao thủ thanh danh hiển hách.
Bọn họ chỉ có một mục đích, đó chính là toàn lực ngăn chặn, không cho Lợi Trí thành công.
Thân hình Lợi Trí vừa mới tiến lên trước ba bước, chợt nghe một đạo thanh âm âm trầm vang lên: " Gia Lễ Gia Hiếu chặn chính diện, Trương, Từ hai huynh làm phụ…"
Lập tức có bốn người ứng tiếng xông ra, trong tay bọn họ không có binh khí, bởi vì trong sự đối kháng của những cao thủ cấp bậc này, có binh khí hay không thật sự đã khác biệt không lớn.
Lợi Trí tiện tay vung lên, mượn lực đánh lực, đưa kình lực của bốn người hóa giải.
" Vòng thứ nhất, phóng ra…"
Tiếng bấm chốt lại vang lên lần nữa, thần sắc Lợi Trí khẽ biến.
Đối với những cao thủ nhất phẩm có số lượng đông như thế, tuy hắn cảm thấy đau đầu, nhưng cũng không hề sợ hãi.
Chỉ là Gia Cát thần nỗ trong tay Trình Anh Hào lại làm cho hắn rất cố kỵ.
Loại cung tên bắn ra chỉ bấm chốt như thế, vô luận về tốc độ hay lực đạo, đều vượt xa bắn bằng cung nỏ, đặc biệt là bắn với khoảng cách gần như vậy, dù là cường giả như hắn cũng không dám xem thường.
Thân hình hắn lại bạo lui, chỉ là trong tích tắc, liền quay lại, lại xuất thủ.
Nhưng người vừa lên tiếng, ánh mắt cực kỳ độc đáo, tựa hồ có kinh nghiệm giao thủ cùng cường giả tông sư, hắn không chậm không nhanh không ngừng ban ra mệnh lệnh.
Mọi người dưới sự điều động của hắn, tiến công phòng thủ hết sức ăn khớp, trong khoảng thời gian ngắn, không ngờ làm cho Lợi Trí cũng không làm gì được.
Trong lòng Lợi Trí cực kỳ kinh ngạc, người này gương mặt âm trầm, nhưng lời nói thật vang, lời ra tất trúng. Ánh mắt lại sắc bén, nếu bàn về cách hiểu biết đối phó tông sư, phải xưng người này là đệ nhất.
Trong đầu hắn chợt nhớ tới một người, lập tức trong lòng hiểu rõ ràng, người này là Trình gia gia chủ đương nhiệm Trình Gia Sanh.
Cũng chỉ có hắn, cùng ở chung với một đại tông sư như Trình Huyền Phong nhiều năm, lắng nghe lời dạy bảo mấy chục năm, mới có được thành tựu hôm nay.
Nếu Lợi Trí nguyện ý cùng Cổ Đạo Nhiêm ôm nhau cùng chết, thì có lẽ không sao ngăn trở, cho dù thân trúng vạn tiễn, hắn cũng nắm chắc đủ sức chém chết Cổ Đạo Nhiêm dưới đao.
Chẳng qua làm Trình Anh Hào may mắn chính là, trước mắt hắn hình như chưa có ý niệm này.
Đôi mắt Cổ Đạo Nhiêm từ đầu đến cuối cũng không hề rời khỏi chiến trường, ánh mắt của hắn sâu xa, nhìn ra phía trước, thỉnh thoảng từ trong miệng phát ra hiệu lệnh, ánh mắt của hắn cho tới bây giờ cũng không hề liếc mắt nhìn về phía sau.
Phảng phất như phía sau hắn, những cao thủ uy chấn giang hồ kia, cùng trận chiến sinh tử đang phát sinh, cũng không có quan hệ gì tới hắn.
Lợi Trí xông lên ba lần, đều bị Gia Cát thần nỗ bức lui trở về.
Phía sau Trình Gia Sanh, có mươi lăm hán tử mặc áo bó sát màu xám, mỗi người đều cầm tiểu hình Gia Cát thần nỗ trong tay.
Nỗ tiến bên trong đã được đặc chế mà thành, so với cung tên bình thường thì nhỏ hơn mấy lần. Nhưng trải qua sự gia trì lực lượng cơ quan, uy lực hơn xa những cung thủ bình thường bắn ra gấp mấy lần.
Một Gia Cát thần nỗ có thể liên tục bắn ra năm mũi tên nhỏ, mỗi lần Trình Gia Sanh ra lệnh một tiếng, lại có năm người đồng thời đè xuống cơ quan, vì vậy có hai mươi lăm mũi tên gào thét bay tới.
Dù là với khả năng của Lợi Trí, cũng không dám không để ý những mũi tên này khi đang bị nhiều cao thủ vây công.
Sau một vòng mưa tên, những hán tử đã bắn tên lập tức cúi đầu lấy một loạt tên trong túi đeo tùy thân, động tác của bọn họ vô cùng thuần thục, rất nhanh liền cài vào như trước.
Mười lăm người chia làm ba tổ, luân phiên phóng ra, cuồn cuộn không ngừng.
Trong lòng Lợi Trí có chút tức giận, chỉ là uy lực của loại vũ khí này quá to lớn, cũng đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Liền ngay lần thứ tư hắn vọt tới trước, đột nhiên cảm thấy bên người khác thường, ánh mắt thoáng nhìn, chính là tên quan quân vừa mới mang mình lên tháp vừa rồi đang hướng mình giang ra hai cánh tay, hướng mình ôm tới.
Lập tức rõ ràng, người này vì lòng sinh áy náy, nên ôm ý nghĩ muốn chết, nghĩ muốn làm chậm trễ hành động của chính mình.
Tâm niệm của hắn vừa chuyển, cũng không né tránh, cứ như vậy mặc cho hắn vững vàng ôm lấy.
Tên quan quân kia vui mừng, gắt gao ôm chặt hai cánh tay hắn, trong miệng hô to: " Bắn tên…"
" Phóng…"
Trong thanh âm Trình Gia Sanh cũng có một tia nghi ngờ, nhưng hắn vẫn hạ mệnh lệnh bắn tên như trước.
Hơn mười mũi tên gào thét hướng Lợi Trí bay đi, mắt thấy hắn hành động không tiện, sẽ lập tức bị thương ngay tại chỗ.
Trong lòng mọi người cùng dâng lên một cảm giác cực kỳ buồn cười, mơ hồ cũng cảm thấy một tia không ổn.
Đáy lòng bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một câu, một tông sư lại có thể bị một vũ giả bình thường ôm được sao?
Liền ngay lúc bọn họ đang kinh dị, dị biến nổi lên.
Lợi Trí không hề tránh né, ngược lại tiếp tục đón mưa tên vọt tới.
" Không tốt…" Trình Anh Hào quát to một tiếng, hắn lập tức nghĩ tới ý định của Lợi Trí, nhưng lúc này đã không còn kịp ngăn trở.
Cổ tay Lợi Trí run lên, cũng không biết dùng thủ pháp gì, hai tay đang vững vàng khóa chặt của tên quan quân liền vô lực hạ xuống.
Lợi Trí bắt được cổ hắn, đột nhiên huy vũ lên thành một vòng tròn.
Hơn mười mũi tên toàn bộ ghim vào trong thân thể tên quan quân, hai mắt hắn trợn tròn, không ngờ ngay cả một tiếng kêu rên cũng không còn kịp phát ra, đã bị mũi tên bắn chết tại chỗ.