Một tiếng huýt sáo dài, xa xa truyền đến.
Tiếng huýt gió không dứt, càng lúc càng cao ngang, lại có khí thế như nuốt lấy sơn hà.
" Sát…"
Người chưa đến, thanh âm đã đến trước.
Thanh âm tràn ngập sát khí đột nhiên tràn ngập khắp cả thiên địa.
" Sát…"
Mấy ngàn binh sĩ Hắc Kỳ quân đồng thời lên tiếng hò hét, khí thế mãnh liệt trong nháy mắt nổ tung ra.
Một thân ảnh ở trong trời cao giống như loài chim trực trùng bay qua, hướng đại kỳ màu vàng bay đi. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
" Hứa Hải Phong." Phía sau chiến trường, Cáp Mật Thứ cũng thì thào nói.
Sắc mặt Mạo Đốn đại biến, Hứa Hải Phong không phải đang khiêu chiến hai đại tông sư của bổn quốc hay sao, như thế nào chỉ trong chớp mắt, lại đến nơi này.
Chẳng lẽ…
Sắc mặt của hắn trong nháy mắt xanh đen một mảnh.
Nhưng khóe mắt hoa lên, hai đạo thân ảnh quen thuộc đang gắt gao đi theo phía sau Hứa Hải Phong.
Là hắn…
Trái tim treo cao trong lòng Mạo Đốn chợt phóng xuống tới.
Đạo thân ảnh kia làm bạn với hắn suốt mấy chục năm, chỉ cần liếc mắt liền có thể rõ ràng nhận biết, hắn quyết sẽ không nhận lầm.
Tốc độ của Hứa Hải Phong tuy nhanh, nhưng vẫn bị người phát hiện, mấy ngàn người giơ lên cung tên trong tay, hướng nam tử không rõ lai lịch lại hét vang hãm sát hung hăng bắn tới.
Trong tiếng cười lớn, ống tay áo của Hứa Hải Phong huy vũ, tựa mềm nhẹ, tựa cứng rắn, ngay khi hai ống tay áo đung đưa, những mũi tên đã mất đi lực đạo, rơi xuống trên mặt đất.
" Quát Bạt Ưng, còn nhớ Hứa mỗ không?"
Thanh âm Hứa Hải Phong sang sảng ma tràn ngập hào tình như coi rẻ thiên hạ.
Sắc mặt Quát Bạt Ưng biến ảo bất định, ngay trong lúc này, suy nghĩ của hắn đã quay trở về lúc mới quen biết Hứa Hải Phong. Đến cuộc chiến hôm nay, từng tràng cảnh diễn biến, trong đầu hắn nhanh như thiểm điện lướt lại một lần.
Sự phát triển của Hứa Hải Phong quả thật ngoài ý liệu của bất cứ kẻ nào.
Từ một gã thứ nhất phẩm vũ giả, đến hôm nay thăng cấp tông sư tuyệt đỉnh vũ giả.
Từ một gõ phó tướng nho nhỏ của Đại Hán, đến hôm nay trở thành tuyệt thế cường giả tranh bá thiên hạ.
Biến hóa của hắn chỉ có thể lấy từ như mộng như ảo để hình dung.
Cười một tiếng dài, vẻ tiêu sái tùy ý nói không nên lời.
Hứa Hải Phong dùng một loại thân pháp không thể tưởng tượng, không hề mượn lực ở ngay giữa không trung đánh chuyển một vòng.
Xa xa tránh được những mũi tên dày đặc đang hướng chính mình bay tới.
Thân thể hắn đột nhiên giống như nặng hơn gấp trăm ngàn lần, cứ như vậy rơi thẳng xuống.
Mắt thấy sắp rơi xuống trên mặt đất, hai chân hắn gấp khúc lại, nhẹ nhàng điểm lên trên mặt đất.
Lập tức, thân hình hắn liền mượn lực bay cao.
Tránh trái tránh phải một cái, hắn đã tới trước mặt Quát Bạt Ưng.
Dù là đang ở trong thiên quân vạn mã, Hứa Hải Phong cũng có thể đi lại thật tiêu tiêu sái sái. Dù là tầng tầng vòng vây, hắn cũng như giẫm trên đất bằng.
Nhìn hắn giống như đang đi thẳng tắp tới, kỳ thật thân hình hắn không ngừng di chuyển lắc lư trái phải, đem ánh mắt địch nhân hấp dẫn đến hai bên. Mà hắn lại giống như con cá linh hoạt, từ những khe hở nho nhỏ giữa biển người xuyên qua, rốt cục đã đi tới mục đích của chính mình.
Đưa tay đánh ra một chưởng, nhẹ nhàng đặt lên đại thuẫn cực nặng kia.
Một cỗ cự lực khó có thể tưởng tượng từ trong tay hắn truyền ra.
Thân thể Quát Bạt Ưng chấn động, tuy hắn đã kiệt lực ngăn cản, nhưng hai người lại chênh lệch quá xa.
Miệng hắn chợt ngọt, một ngụm máu tươi tràn lên cổ họng.
Nhưng hai mắt hắn trợn ngược, ngạnh sanh đem ngụm máu tươi nuốt trở vào.
Chỉ là một dòng máu đỏ tươi đang từ khóe miệng hắn rỉ ra.
" Hảo hán tử."
Hứa Hải Phong khen ngợi một tiếng, lại nhấc tay đặt lên trên mặt thuẫn.
Một cỗ lực lượng lại tràn lên, Quát Bạt Ưng cũng không còn đứng vững, lảo đảo bật lui về phía sau.
Chỉ là, có một bàn tay đúng lúc đặt lên lưng hắn, bình thản truyền nội lực vào trong cơ thể hắn, bình tức khí huyết đảo nghịch dữ dội trong người hắn.
Các ngươi rốt cục đã tới sao, được, cứ để chúng ta dùng một chưởng định sinh tử đi."
Tinh thần của Hứa Hải Phong càng thêm kháng phấn, tinh thần lực của hắn đã gắt gao kết thành một thể cùng phiến đại địa này. Thân thiết cảm nhận được luồng bi tráng thảm thiết trên chiến trường.
Tim của hắn cũng vô hạn mở rộng, phảng phất có thể dung nạp cả thiên địa.
Giờ khắc này, hắn tin tưởng mười phần, cho dù toàn bộ cao thủ trong thiên hạ tề tập một chỗ, hắn cũng có được hào tình tráng chí, lấy được thắng lợi cuối cùng.
Đi nhanh lên trước, hai tay giơ ngang ngực đánh ra.
Thiên hôn địa ám, nhật nguyệt không còn ánh sáng.
Phảng phất cả không gian đồng thời sụp đổ, một cỗ ám lưu bốc lên hướng Thác Hà Đế cùng Lợi Trí ào tới.
Trong cảm giác của hai vị tông sư kia, một chưởng này của Hứa Hải Phong đã thu nạp toàn bộ không gian hết thảy, một chưởng kia ẩn chứa chí cường chí cường trong thiên địa, chí mãnh chí liệt tận cùng.
Trong lòng dâng lên một tia hiểu ra, một chưởng này, chính là một kích cuối cùng hôm nay.
Sống hay chết, một chưởng quyết định.
Thầy trò hai người kéo tay, nội lực bọn họ hợp làm một thể.
Chân lực bọn họ trong nháy mắt đề thăng tới đỉnh, thời khắc này cũng không còn phân biệt lẫn nhau.
" Oanh…"
Tựa hồ không cách nào thừa nhận lực trùng kích nổ mạnh như thế, lấy ba người bọn họ làm trung tâm, cuồng phong bạo loạn, lực gió mãnh liệt khiến cho mọi người đứng không vững.
Hợp kích của hai vị đại tông sư, cùng một kích ẩn chứa thiên địa lực của Hứa Hải Phong, cùng nặng nề va chạm vào nhau.
Trên mặt đất vẽ ra hai đạo dấu vết thối lui.
Thầy trò hai người đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.
" Bọn họ thua…"
" Sát…"
Tiếng nổ vang truyền đến, phía sườn đông đột nhiên ào vào vô số binh lính hai mắt đỏ rực, bọn họ khí thế như hồng, đao thương cùng giơ cao, một đoạn đường giết tới.
Lý Quan Anh suất lĩnh mấy vạn đại quân của Thương Lang quân đoàn công kích vỡ tan sự ngăn chặn của một vạn Kim Lang Quân A Ngõa Hạn, bọn họ rốt cục chạy tới, giống như một thanh chủy thủ lợi hại, thật sâu cắm vào trong trái tim Hung Nô nhân.
Khó tin nhìn khuôn mặt tái nhợt của hai vị đại tông sư, những Hung Nô nhân không dám tin hết thảy đang diễn ra trước mắt.
Tụ hợp một kích toàn lực của hai đại tông sư, dĩ nhiên còn có thể thua cho người khác.
Hai vị tông sư cao thủ giống như thần minh tồn tại, đã như vậy mà thua…
" Sưu…"
Thanh âm rít gió chói tai lại xẹt qua màng nhĩ.
" Hừ…"
Quát Bạt Ưng hoảng sợ giơ tay, nhìn thấy một màn làm trái tim hắn lạnh giá tan vỡ.
Trước ngực Khảm Cát hiện ra một lỗ máu. Máu tươi đỏ thắm đang phun ra như suối, nhanh chóng nhiễm đỏ cả thân hình hắn.
Thân thể cũng không cao lớn lắm của hắn chậm rãi quỳ xuống dưới cột cờ, hai mắt hắn tan rã, miệng mấp máy vài cái, tựa hồ như muốn nói gì, nhưng rốt cục cái gì cũng không nói ra.
" Chém…"
Thanh âm xa xôi phảng phất đột nhiên gần trong gang tấc, trong mắt Khảm Cát mơ mơ màng màng nhìn thấy một mảnh màu đen, đó đã là tri giác cuối cùng của hắn.
Thân hình hắn chán nản ngã xuống đất, nhưng trong tay hắn vẫn cầm chắc cột cờ do tinh đồng sở chế.
Đại kỳ màu vàng theo thân thể hắn té ngã xuống đất, máu tươi phun ra cuồn cuộn không dứt chảy dọc theo cột cờ, từ trên mặt đất nhanh chóng lan tràn thấm lên cờ xí.
Lá cờ màu vàng tượng trưng cho sự kiêu hãnh khôn cùng rốt cục bị máu tươi nhiễm đỏ.
Các chiến sĩ Hắc Kỳ quân vững vàng bước tiến, từng bước đi tới nơi này.
Bọn họ không hề dừng lại chút nào, dưới sự suất lĩnh của Hứa Hải Phong cùng Lý Minh Đường hai vị đại tông sư, tiếp tục đi tới.
Đoạn chân cụt tay, máu thịt bay ngang.
Phía sau bọn họ, Kim Lang đại kỳ hỗn hợp màu vàng cùng màu đỏ tươi của máu đã lún thật sâu vào trong bùn lầy.
Truyền thừa mấy trăm năm, Kim Lang quân kỳ vẫn phấp phới không ngã rốt cục đã ngã xuống.
&&&&
" Đi…"
Cắn răng, từ trong hàm răng nhổ ra một chữ.
Khuôn mặt Cáp Mật Thứ thảm đạm, hắn không cam lòng, nhưng hắn không thể không chấp nhận khổ quả này.
Quân đội Hung Nô nhân bắt đầu rút lui về phía sau, Mạo Đốn cùng Cáp Mật Thứ suất lĩnh bộ đội còn sót lại nhanh chóng thoát ly chiến trường, bọn họ hướng phía sau nhanh chóng thối lui.
Phía sau bọn họ, Lý Quan Anh tự mình dẫn theo mấy vạn dũng sĩ Thương Lang quân đoàn bám đuôi đuổi giết.
Phi Mã quân đoàn của Thổ Nhi Hồng sau khi trả giá thật đắt vô cùng bi thảm, phá tan vòng vây Thiên Ưng quân đoàn, chạy thoát ra ngoài.
Hai quân hợp cùng một chỗ, Hung Nô nhân biết được lúc này là sống chết trước mắt, đều liều mình tử đấu, rốt cục thoát khỏi truy binh của Đại Hán dây dưa, lập tức thoát chạy.
Trận chiến dịch này, thảo nguyên liên binh hai mươi bốn vạn.
Ngoại trừ tướng sĩ bốn tộc sớm thoát ly chiến trường, đã bảo toàn được bảy vạn hùng binh.
Hung Nô nhân tổn thất thảm trọng, hai vạn dự bị quân cơ hồ toàn quân bị diệt, người chạy trốn được chỉ rải rác không bao nhiêu.
Mười vạn Kim Lang quân lại càng gặp phải đả kích lớn nhất từ xưa tới nay, chỉ còn không đủ ba vạn.
Phi Mã quân đoàn bởi vì gánh chịu sự ngăn trở phía sau, cũng chết nghiêm trọng, cuối cùng an toàn về thảo nguyên chỉ khoảng hai vạn.
Mười bảy vạn Hung Nô tinh nhuệ, tinh binh cường tướng vượt qua hơn nửa nhân số của toàn quốc.
Trải qua cuộc chiến Thái Nguyên, chỉ còn lại không đủ ba thành.
Từ nay về sau, thế lực Hung Nô từ thịnh chuyển suy, cũng không còn cách nào cùng Trung Nguyên chống lại.
&&&&
Chiến cuộc bình định, Hứa Hải Phong chặt đứt việc liên lạc tinh thần với Y Đằng Do Na, lập tức từ trong cảnh giới không khác gì thần minh liền phải khôi phục như cũ.
Giống như từ thiên đường đột nhiên bị đánh lọt vào địa ngục, loại cảm giác này thật sự là không dễ chịu.
Có chút sờ soạng ngay ngực bụng, nơi đó mơ hồ làm đau.
Trong lòng Hứa Hải Phong biết rõ ràng, tuy vừa rồi nhìn qua thấy hắn uy phong bát diện, hoàn toàn vô địch.
Nhưng một lực hợp kích của nhị vị tông sư, lại há có thể xem thường.
Thương thế của chính mình, so với bọn họ, kỳ thật còn muốn nặng hơn vài phần.
" Chủ công, Lâm Gia Huy cầu kiến."
Phía sau Lâm Gia Huy, là một vị tướng lãnh trung niên toàn thân trống không, trong ánh mắt hắn nhìn về hướng Hứa Hải Phong vô cùng phức tạp.
Nơi đó có kính sợ, có nghi ngờ, còn có một tia oán hận nhàn nhạt.
" Trương đại thống lĩnh, đã lâu không gặp."
Hứa Hải Phong cười lớn nghênh đón, chủ động cầm tay hắn, nói: " Cuộc chiến hôm nay, Trương thống lĩnh binh bại Phi Mã quân đoàn của Thổ Nhi Hồng, công cao vô cùng a…"
Trương Tấn Trung nhìn hắn, nhìn một loạt thiết kỵ màu đen đứng phía sau hắn.
" Khái…" Sắc mặt Lâm Gia Huy khẽ biến, ho nhẹ một tiếng.
Trương Tấn Trung rốt cục thở dài một tiếng, thật sâu vái chào, nói: " Bái kiến chủ công…"