Thương Thiên Phách Huyết

Chương 363: địa đạo



" Cái…sao…"

Thanh âm tràn ngập vẻ khó có thể tin, từ trong miệng Khải Tát đại đế truyền ra.

Gần mười năm qua, vị lão nhân này lần đầu tiên thất thố như thế.

Dù là lúc hắn nghe nói phương bắc dã man nhân xâm lấn, cũng chưa từng tỏ vẻ kinh ngạc đến như thế.

" Đúng vậy, đại đế, theo thám tử báo lại, người Hán đã toàn bộ rút lui, bọn họ tựa hồ…" A Bối Nhĩ Mã đại công tước nói tới đây, không tự chủ được dừng lại một chút.

Nói thật, tin tức kia ngay cả hắn cũng không tin tưởng. Nhưng hắn vẫn tiếp tục nói: " Bọn họ tựa hồ đã buông tha Ngọa Long thành."

Nhìn vẻ mặt hồ nghi của Khải Tát đại đế, A Bối Nhĩ Mã đại công tước lần đầu cảm giác được mình có chút mơ hồ, hắn vội vàng bổ sung: " Đây chỉ là do thám tử báo lại, nhưng theo ta xem, chúng ta tự mình đi nhìn xem mới tốt."

" Có đạo lý, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta không cách nào an tâm." Khải Tát đại đế đi nhanh ra, từ hành động cùng cử chỉ của hắn đến xem, nhưng thế nào cũng nhìn không ra là một lão nhân bảy mươi tuổi.

Bên ngoài thành tường, bọn lính Khải Tát nhân đang không ngừng mắng mỏ những người Hán giảo hoạt chỉ biết đánh lén mà không dám ngay mặt nghênh chiến, vừa bất đắc dĩ thu thập lều trại đã dính đầy bùn đất.

Tuy vẫn còn có doanh trường dùng được, nhưng số lượng tuyệt đối không nhiều. Đã có thể đoán được, mấy ngày gần đây, nhất định phải có một nhóm người bị buộc phải ngủ ngoài trời.

Chỉ mong chính mình không phải xui xẻo như vậy mới tốt.

Ánh mắt hung hăng của bọn họ nhìn tới thành tường nguy nga, ở trong phiến thành tường này, là chủ nhân tạo nên tràng tai họa cho bọn họ. Đối với những người Hán kia, hận ý của bọn họ tuyệt đối là sâu đến tận xương.

Nhưng lúc này trong doanh địa Khải Tát nhân nổi lên hồi kèn tập hợp.

Vô số các chiến sĩ nhấc lên binh khí, hướng vị trí của mình chạy đi.

Chẳng lẽ người Hán lại đi ra, đại quân Khải Tát nhân mang theo đủ loại nghi vấn cùng cừu hận rốt cục tụ họp lên.

Nhưng làm cho bọn họ càng thêm ngoài ý muốn chính là, bọn họ từ trưởng quan của mình chiếm được tin tức khiến cho người khác khó có thể tin tưởng.

Bỏ chạy, người Hán không ngờ bỏ thành mà chạy.

Những người Hán từng làm cho bọn họ tổn thương vô số, công kích vào thành mãi không được, không ngờ lại tự nhiên bỏ qua thành trì của họ, giống như con chó nhà tang ôm đầu trốn chui như chuột.

" Khải Tát đại đế tôn kính, ta đã trở về." Thân hình cao lớn của A Đồ Tác từ xa đến gần.

" Thế nào?" Trong thanh âm của đại công tước A Bối Nhĩ Mã bao hàm một tia khẩn trương.

Ánh mắt A Đồ Tác nghênh hướng vị lão nhân làm cho người ta tôn kính này, nhẹ nhàng gật đầu.

Phụng mệnh lệnh của Khải Tát đại đế, hắn tự mình dẫn người đi tới cửa đông. Đã nhìn thấy quân đội liên miên của người Hán không ngừng rút đi, chứng minh tin tức chính xác của những thám tử.

" Người Hán thật sự bỏ thành? Bọn họ rốt cục là muốn làm gì?" A Bối Nhĩ Mã vừa vui vừa sợ nói.

Cũng chẳng trách hắn thất thố như thế, dù thay đổi bất cứ kẻ nào, đều cũng có vẻ mặt giống như vậy.

Dù là A Đồ Tác mới quay trở về cũng hoàn toàn kinh ngạc khó hiểu.

Trầm ngâm một chút, đại công tước A Bối Nhĩ Mã hỏi: " Muốn vào thành không?"

Đối mặt tòa Ngọa Long thành đột nhiên trống không, mấy chục vạn đại quân có muốn vào trú đóng bên trong hay không, vấn đề này dù là A Bối Nhĩ Mã luôn quả cảm cũng cảm thấy do dự.

" Tình huống trong thành như thế nào?"

" Thám tử báo lại, đến nay không nhìn thấy bóng người."

" Có địa phương gì dị thường hay không?" A Bối Nhĩ Mã hỏi ra những lời này cũng biết là vô ích, cho dù là người Hán có bày ra bẫy rập gì, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng bị phát giác.

Quả nhiên ý nghĩ của hắn liền được nghiệm chứng: " Đến bây giờ, không hề phát hiện."

Khải Tát đại đế trầm tư một trận, đột nhiên xoay người, ánh mắt hắn nhìn thân ảnh già nua của giáo hoàng, cung kính hỏi: " Giáo hoàng bệ hạ, ngài có ý kiến gì với việc này không."

" Tuân ý nguyện của chúa, chúng ta sẽ lấy được thắng lợi cuối cùng." Giáo hoàng mở mắt, cũng cung kính trả lời, nhưng đáp án từ miệng hắn nói ra, đối với tình hình trước mắt không có nửa phần trợ giúp.

Đôi mày Khải Tát đại đế nhíu lại thật sâu, nếu người Hán không có thủ đoạn phía sau, cứ như vậy mà đem Ngọa Long thành chắp tay nhượng lại, hắn vô luận thế nào cũng sẽ không tin tưởng.

Nhưng trước mắt làm hắn đau đầu chính là, hắn nhìn không ra người Hán đến tột cùng là có ý định gì.

Ngọa Long thành, hắn muốn, nhưng nhìn cửa thành giống như hắc động mở rộng, trong tim của hắn hiện ra điềm xấu.

&&&&

Ngọa Long thành, tòa hoàng cung hoa lệ trải qua bao nhiêu kinh lịch, lúc này lại nghênh đón chủ nhân mới của nó.

Vô luận trong lòng Khải Tát đại đế có bao nhiêu do dự, nhưng tới cuối cùng hắn cũng hạ mệnh lệnh vào thành.

Không người nào đối với tòa thành nguy nga bày trước mắt này mà không dao động.

Cho dù biết rõ người Hán nhất định có lưu thủ đoạn, Khải Tát đại đế cũng chỉ có hạ mệnh lệnh tiến thành.

Chẳng qua hắn cũng để lại một đường lui, chân chính trú đóng trong nội thành cũng chỉ có mười vạn quân sĩ, còn lại hơn hai mươi vạn thì lưu thủ ngoài thành.

Khác với Hung Nô nhân, Khải Tát đế quốc có lãnh thổ rộng rãi nhất trong tam đại đế quốc.

Quốc dân của bọn họ cũng không ít hơn con dân Đại Hán.

Cho nên bọn họ có thể dễ dàng điều động đầy đủ binh mã.

Vô luận trong thành có phát sinh biến cố nào, hai mươi vạn đại quân ngoài thành cũng có thể tùy thời tăng viện, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Khải Tát đại đế quyết định tiến vào trong thành đóng quân.

Trong chính điện của hoàng cung, trong tay Khải Tát đại đế cầm một phong mật hàm, trên mặt bàn có một cẩm nang không có gì bắt mắt. Nếu có Trịnh Pháp Sâm ở đây, có thể nhận ra đây là cẩm nang mà Hứa Hải Đường đã lén lút bỏ vào trong động cây ở thành tây.

Lúc này đại bộ đội vào thành đã có mấy canh giờ, trải qua một lần tìm tòi, rốt cục xác định một việc, trong thành đã không còn người nào.

Hoặc là nói, không có đại lượng địch nhân tồn tại.

Nhân viên sưu tầm tuy phi thường tận tâm, nhưng Ngọa Long thành thật sự rất lớn, nghĩ muốn toàn bộ tìm kiếm kỹ lưỡng một lần, rất hiển nhiên không phải thời gian ngắn ngủi mấy canh giờ là có thể hoàn thành nổi.

Chẳng qua, cho dù có cá lọt lưới, cũng khẳng định là không nhiều lắm.

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, trên mặt A Nhĩ Kiệt Nông mang theo vẻ hưng phấn, bước nhanh đến.

Vừa thấy thần sắc này của hắn, tất cả mọi người liền biết hắn đã có phát hiện.

" Bệ hạ tôn kính, dựa theo phân phó của ngài, chúng ta ở trong một khu nhà cao cấp trong thành phát hiện địa đạo của địch nhân ẩn giấu." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Thở ra một hơi thật dài, gương mặt buộc chặt của Khải Tát đại đế rốt cục lộ ra tia tươi cười trấn an: " Thăm dò qua sao?"

" Đã thăm dò qua." A Nhĩ Kiệt Nông cung kính nói: " Cửa ra của địa đạo ngoài thành đông mười dặm, nơi ra rất bí mật. Nếu không cẩn thận khám sát, cơ hồ sẽ bị bỏ lỡ."

" Địa đạo kia xây dựng đã bao lâu?" Thanh âm già nua vang lên bên người đại đế.

A Nhĩ Kiệt Nông không dám chậm trễ, vội vàng nói: " Giáo hoàng bệ hạ, hẳn là khoảng một năm rưỡi tới hai năm thời gian."

" Một, hai năm, đó chính là lúc Hứa Hải Phong đổi tên thành thì đào móc ra địa đạo kia." Đại công tước A Bối Nhĩ Mã tính toán nói.

" Đúng vậy, nghĩ không ra, tại lúc đó bọn họ đã bắt đầu làm ra chuẩn bị." Khải Tát đại đế thở dài nói: " Hứa Hải Phong, ân, còn có Tương Khổng Minh, đều là người không thể xem thường."

Tiếng bước chân liên tục truyền đến, A Đồ Tác, A Địch Tư các tướng lãnh tiến đến.

Có người vui vẻ, có người buồn rầu, đương nhiên cũng có người tu dưỡng sâu đậm, bất động thần sắc cũng là không ít.

Từ sau khi Khải Tát đại đế tiến vào Ngọa Long thành, lập tức gọi các tướng lãnh tới, cho bọn hắn tìm kiếm địa đạo đi thông ngoài thành.

Từng tướng lãnh đều được phân công tới từng khu vực, trải qua mấy canh giờ khám sát, rốt cục cũng chấm dứt.

Trải qua một phen thống kê, bên trong có năm đại hình địa đạo, những cửa ra đều ngoài mười dặm hướng đông.

Đồng thời còn phát hiện không ít địa đạo loại nhỏ, trên dưới mặt đất, hợp thành những thông đạo rậm rạp như mạng nhện.

Bởi vì thời gian gấp gáp, các tướng quân chỉ hạ mệnh lệnh cho binh lính thủ hạ bắt đầu sưu tầm, mà chính bọn hắn lại quay trở về báo tin trước.

Khải Tát đại đế cầm mật hàm trên tay, đột nhiên cười dài nói: " Nghĩ không ra, người Hán đúng là có chủ ý này, đáng tiếc…đáng tiếc."

Kể cả giáo hoàng cùng đại công tước A Bối Nhĩ Mã những ai biết nội tình bên trong đều đồng thời lộ ra vẻ tươi cười hiểu ý.

Bàn tính như ý của đám nguời Hứa Hải Phong đã bị bọn họ dọ thám biết được.

Có vài đại hình địa đạo đi thông ngoài thành, nếu vận dụng thích đáng, tác dụng tuyệt đối có thể phân ra sự thắng bại của một cuộc chiến.

" Nếu người Hán muốn quay lại, vậy chúng ta thành toàn nguyện vọng của họ đi."

Khải Tát đại đế cười nhìn đại công tước A Bối Nhĩ Mã.

Người sau có chút khom người nói: " Bệ hạ tôn kính, xin yên tâm, ta nhất định sẽ chuẩn bị đủ lễ vật đến khoản đãi khách nhân của chúng ta, không để bọn họ thất vọng mà về."

" A Nhĩ Kiệt Nông." Khải Tát đại đế cười nói.

A Nhĩ Kiệt Nông lập tức tiến lên, khom người nghe lệnh.

" Nơi này từng là lãnh địa của ngươi, cũng là địa phương ngươi từng chinh phục qua, không người nào hiểu rõ thành thị này hơn ngươi. Vậy…" Hắn nhìn tiểu nhi tử mỉm cười: " Do ngươi hiệp trợ A Bối Nhĩ Mã chấp hành trách nhiệm dò xét đi."

" Dạ…" A Nhĩ Kiệt Nông trọng trọng trả lời.

" Ba ngày, nếu người Hán thật sự có ý định tập kích chúng ta từ trong địa đạo, vậy nhất định họ sẽ động thủ trong vòng ba ngày. Bởi vì một khi thời gian kéo ra quá dài, thì địa đạo này cũng rất có khả năng bị chúng ta phát giác." Ánh mắt Khải Tát đại đế đảo qua trên mặt chúng tướng lãnh, hắn cao giọng nói: " Cho nên, khởi lên tinh thần, các tiểu tử, cầm lấy bảo kiếm của các ngươi, để cho bọn họ nhìn xem cái gì mới thật sự là Khải Tát dũng sĩ."

" Nga…"

Các tướng quân gương mặt sáng lên, bọn họ cùng hô to, tùy thời chuẩn bị cùng quân đội Đại Hán nhất quyết tử chiến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.