Suất phủ cao lớn được kiến thiết bằng lưu ly cực kỳ hiếm thấy, vàng rực, giống như hoàng kim điện ngọc.
Nhưng hôm nay từ trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng giận dữ trách mắng: " Đi, thỉnh quân sư đại nhân tới nơi này."
Lâm Gia Huy nhanh chóng rời khỏi thư phòng, bước chân của hắn có vẻ gấp gáp không vững, với công lực hiện tại của hắn mà nói, loại hiện tượng này quả thật cực kỳ hiếm thấy, đủ để nhìn ra tâm tình chấn động của hắn lúc này.
Chốc lát sau, Tương Khổng Minh vội vã tìm đến.
Vừa bước vào thư phòng, nhân vật số hai của Hắc Kỳ quân, hoặc nói là nhân vật số hai của Hứa thị vương triều liếc mắt liền nhìn thấy được sắc mặt giận dữ của Hứa Hải Phong.
Trong lòng không khỏi kinh ngạc, từ sau khi Hứa Hải Phong vinh thăng cảnh giới tông sư, vẫn là lần đầu tiên trở nên táo bạo như thế.
" Chủ công, xin hỏi tìm học sinh có chuyện gì?" Tương Khổng Minh có chút vái chào, tuy tâm tình Hứa Hải Phong đang cực độ khó chịu, nhưng hắn cũng chưa từng có chút ý sợ hãi, chẳng những thi lễ không khác gì ngày thường, dù là thanh âm cũng thản nhiên như trước.
Mà đối lập với hắn, chính là Lâm Gia Huy đang đứng phía sau.
Vị sủng thần trung tâm của Hứa thị vương triều, sắc mặt của hắn có chút trắng bệch, trong mắt nhìn Hứa Hải Phong mơ hồ có ý sợ hãi.
Không thể không nói, cho tới nay, tuy Hứa Hải Phong đã mang danh tông sư, nhưng hắn đối xử với người khác luôn ôn nhu nho nhã, thái độ vô cùng hòa ái.
Cho nên khi nhìn thấy hắn nổi cơn lôi đình, liền có vẻ đặc biệt rung động lòng người, cũng làm cho người ta đột nhiên nhớ tới, người đang đứng trước mặt bọn họ, chính là một vị tông sư uy chấn thiên hạ.
" Gia Huy, ngươi nói." Hứa Hải Phong nhìn Lâm Gia Huy, nói.
" Dạ…" Lâm Gia Huy lên tiếng, không dám có chút chần chờ, lập tức cung thanh nói: " Quân sư đại nhân, từ khi vào thành tới nay, mạt tướng phụng mệnh giám sát ngôn luận trong thành. Trước hôm nay cũng vẫn bình an vô sự. Nhưng vào trưa hôm nay, khắp nơi đều truyền lưu một…một lời đồn." Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong lòng Tương Khổng Minh tò mò, hàn quang trong mắt của hắn chợt lóe, thuật đọc tâm trong bất tri bất giác thi triển đi ra.
" Hứa Hải Đường?" Trong thanh âm Tương Khổng Minh mang theo sự kinh ngạc đầy áp lực.
Mày của hắn chợt cau lại, đây không phải là lời đồn, mà là chuyện hàng thật giá thật.
Chẳng qua, chuyện này không phải ai cũng biết.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi: " Là ai tán bố ra ngoài?"
Lâm Gia Huy ngẩn ra, cúi đầu, hắn cũng không biết là Tương Khổng Minh từ trong lòng mình theo dõi ra tin tức kia. Còn tưởng rằng hắn thuận miệng đoán trúng, lập tức trong lòng rất khâm phục, đối với vị Tương đại quân sư có được khả năng quỷ thần khó lường cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đây cũng là do trận đánh tại Ngọa Long thành, Tương Khổng Minh lập đài cao, chiêu gió lớn. Khiến cho danh khí của hắn đã đạt tới mức giống như quỷ thần.
Dù là đám người võ lâm kiệt ngạo bất tuân đều thay đổi ấn tượng ngày xưa đối với hắn, tràn ngập lòng kính sợ, huống chi nguyên bổn luôn luôn duy mệnh là từ như Lâm Gia Huy.
" Không sai. Việc đường huynh thông địch, người biết sự thật cũng không mấy ai, ta cũng từng hạ cấm khẩu lệnh, không ngờ nhanh như vậy còn truyền lưu ra, này…" Trong mắt Hứa Hải Phong hiện lên một đạo hàn mang, đó là một loại sát ý khiến cho người lông tóc đựng đứng.
Tương Khổng Minh vung tay lên, Lâm Gia Huy như gặp đại xá, lập tức thi lễ cáo lui, dù một chốc lát cũng không dám dừng lại.
" Chủ công, ngài đang lo lắng điều gì?" Hai mắt Tương Khổng Minh trong suốt, phảng phất đã nhìn thấu đăm chiêu trong lòng Hứa Hải Phong.
" Cái gì?" Hứa Hải Phong nhướng mày, hỏi.
Ánh mắt Tương Khổng Minh gắt gao nhìn hắn, chậm rãi nói: " Ngài đang lo lắng cho an nguy của lệnh đường huynh? Hay đang lo lắng đám người dám can đảm tiết lộ cơ mật."
Sự tức giận của Hứa Hải Phong có một tia hòa hoãn, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đôi mắt lấp lánh hữu thần của Tương Khổng Minh, luồng khí thế mãnh liệt đột nhiên mềm yếu xuống tới.
" Ngài là đang lo lắng cho lệnh đường huynh?" Tương Khổng Minh vừa thấy liền lập tức rõ ràng ý tứ của hắn.
" Cả hai." Hứa Hải Phong yên lặng lắc đầu, nói.
Tương Khổng Minh mỉm cười, cũng không nói ra, chỉ hỏi: " Xin hỏi chủ công, hôm nay lệnh đường huynh ở đâu?"
" Đã bị Cát Hào Kiếm giam giữ."
" Cát Hào Kiếm là thân tín của chủ công, cũng là do chính chủ công đề bạt lên địa vị hôm nay, dưới tay của hắn, lệnh đường huynh chắc là sẽ không nếm phải đau khổ gì đâu." Tương Khổng Minh gật đầu, lạnh nhạt cười nói.
" Ai…" Hứa Hải Phong thở dài, nói: " Ta biết, lấy hành vi của đường huynh, đó hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, chẳng qua dù sao hắn cũng là đường huynh của ta."
" Quan hệ giữa các ngươi rất tốt sao?"
" Đúng vậy." Thanh âm Hứa Hải Phong mềm nhẹ xuống, hắn phảng phất như đang nhớ lại chuyện ngày xưa: " Đường huynh là trưởng tử trưởng tôn của nhất mạch chúng ta. Ngươi cũng biết, Đại Hán chúng ta truyền gia, trưởng tử trưởng tôn ở trong gia tộc có địa vị như thế nào."
Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: " Đó là tự nhiên."
" Gia tộc chúng ta tuy không giàu có, chỉ miễn cưỡng đủ ăn, nhưng thủy chung chưa từng đói khát. Ở trong gia tộc chúng ta, nhà của đại bá hiển nhiên là có điều kiện tốt nhất. Chẳng qua vô luận là hắn, hay là đại bá, đối với nhà chúng ta luôn phi thường chiếu cố."
Hít sâu một hơi, Hứa Hải Phong thở dài nói: " Nhà chúng ta nghèo lắm, cái gì cũng không có, từ nhỏ có khi cũng phải đói bụng mà làm việc. Nhưng mà mỗi một tháng, đại bá đều sẽ đem ta cùng huynh trưởng nhận vào nhà ở lại một ngày, khi đó là lúc ta cùng huynh trưởng cao hứng nhất. Bởi vì, chúng ta có thể ở nhà họ được ăn thịt…"
" Thịt?"
" Không sai, thịt đối với chúng ta mà nói, đã là giai hào mỹ vị chỉ có thể được nhìn thấy vào năm mới tết đến."
Tương Khổng Minh phe phẩy quạt lông, đối với sự cảm khái của Hứa Hải Phong, hắn thật sâu hiểu được.
Ngay khi hắn rời xa thế giới của mình, lần đầu tiên đi đến đây, cũng phi thường không thích ứng. Hắn cũng đừng nghèo khó thất vọng, cơ hồ phải chết đói đầu đường, một ngày ba bữa cơm, chỉ cần điền được nửa bụng, cũng đã cảm thấy hài lòng. Lại đừng nhắc đến thứ gì là thịt cá.
Cho nên hắn thật sâu hiểu được, ở trên thế giới này, chết rét chết đói cũng không phải là chuyện hiếm thấy.
" Đại bá rất thương ta cùng huynh trưởng, mỗi lần đều gọi chúng ta đến nhà, mới ra ngoài mua chút thịt để ăn. Chúng ta cùng đường huynh ba người thường thường sẽ tranh giành chút thịt đó rất vui vẻ." Khóe miệng Hứa Hải Phong lộ ra mỉm cười, tựa hồ như nghĩ đến việc gì đó rất buồn cười.
" Kỳ thật khi đó, tuổi của ta nhỏ nhất, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết là có ăn ngon, liền phải ăn nhiều một chút. Nhưng ta cũng không có chú ý tới, ở trong chén của ta, thịt để ăn vĩnh viễn cũng là nhiều nhất."
" Chủ công, ngài có một đại bá rất tốt a." Tương Khổng Minh thở dài nói.
" Không sai, đại bá đối với huynh đệ chúng ta đều giống như con ruột của mình, lúc nhà chúng ta cùng khốn thất vọng, đại ca nghênh thú chị dâu, đều do đại bá khẳng khái giúp đỡ, phần ân tình này thật sự trọn đời ta khó quên."
Tương Khổng Minh yên lặng gật đầu, hắn nhíu chặt đôi chân mày: " Chủ công, ý của ngài là, buông tha cho lệnh đường huynh sao?"
Hứa Hải Phong xoay đầu qua nhìn thẳng hắn, chậm rãi nói: " Hôm nay không chỉ dân chúng đồn đãi khắp nơi trong thành, dù là trong quân cũng không ngớt lời đồn. Ta không biết là ai có bản lãnh cao như vậy, nhưng thời khắc này những mũi nhọn đều trực chỉ đường huynh, đó là muốn đẩy hắn vào chỗ chết."
Trong mắt Tương Khổng Minh trở nên sắc bén: " Dù là trong quân cũng có sao?"
" Không sai, quân sư đại nhân rời giường quá muộn, cho nên không biết vào trưa hôm nay, tin tức này đã truyền khắp toàn thành."
Sắc mặt Tương Khổng Minh có chút đỏ lên, một khi đại chiến chấm dứt, hắn lập tức quên đi lời thề trên đài cao, khôi phục sự lười nhác dĩ vãng, mỗi ngày mặt trời chưa lên cao ba sào quyết không rời giường, dĩ nhiên đối với việc này hoàn toàn không biết.
Chẳng qua vừa nghe xong lời Hứa Hải Phong, hắn lập tức hiểu được: " Nhanh như vậy, khẳng định là sớm có dự mưu."
" Bọn họ tính thật sự chuẩn, lúc này là lúc binh lính cùng dân chúng oán hận Khải Tát nhân nhất, nếu chúng ta bao che đường huynh, sẽ mất hết lòng quân cùng dân tâm."
Tương Khổng Minh thở dài nói: " Không sai, quả thật như thế, chỉ sợ hôm nay ánh mắt toàn thành đều tập trung ở chỗ này."
" Nếu theo công chấp pháp, vậy…" Hứa Hải Phong không nói hết lời.
Tương Khổng Minh tự nhiên biết được ý tứ của hắn, nếu theo công chấp pháp, vậy Hứa Hải Đường dù có chín mạng, cũng phải phán chín lần tử hình, tuyệt không thể tha.
" Hắc hắc… Tương Khổng Minh cười lạnh một tiếng, nói: " Thật là thủ đoạn xinh đẹp, có thể sử xuất ra thủ đoạn bậc này, tuyệt đối không thể khinh thường, đây là tâm phúc họa lớn, nhất định phải diệt trừ."
" Nga?"
" Người này có thể dọ thám biết được việc Hứa Hải Đường thông địch, hơn nữa thời cơ phát tán tin tức lại nắm giữ rất chuẩn, hắc hắc…quyết không đơn giản."
" Đâu chỉ không đơn giản, quả thực là đáng tru diệt…" Hứa Hải Phong lạnh lùng nói.
Tương Khổng Minh ngẩn ra, đây là lần đầu tiên hắn ngay mặt mình biểu hiện ra cảm tình cùng sát ý tăng ác đối với một người.
" Học sinh rõ ràng, cũng nên đi xuống điều tra, nếu có tin tức, lập tức đến đây hồi bẩm chủ công." Tương Khổng Minh hướng hắn thi lễ, xoay người muốn chạy đi.
" Quân sư đại nhân…" Hứa Hải Phong nhíu đôi mày rậm, Tương Khổng Minh đối với việc mình muốn hỏi lại né tránh không nói, đây không phải là một hiện tượng tốt, hắn mở miệng giữ lại: " Hứa mỗ còn một chuyện muốn hỏi ý."
Tương Khổng Minh có chút lắc tay, hắn thậm chí không xoay đầu lại: " Chủ công, có một số việc, còn cần chính ngài ra chủ ý, vô luận học sinh có ý kiến như thế nào, đều sẽ làm lòng ngài phát sinh biến hóa vi diệu. Cho nên…Cuối cùng cũng phải do chính ngài quyết định."
Bước chân của hắn cũng không dừng lại, thẳng đến khi một chân đã bước ra ngoài cửa, mới thoáng dừng lại: " Có lẽ, quyết định lần này, mới là chuyển biến lớn nhất trong cả đời này của chính ngài."
" Quang…"
Phủ đệ giám sát sử, hai vị khách nhân thần bí lặng yên không chút tiếng động đi tới.
Giám sát sử Cát Hào Kiếm tự mình đưa họ đi tới đại lao bên dưới lòng đất, phân phó cho quan binh thủ vệ, ở ra từng cửa sắt nặng nề, cho đến cánh cửa cuối cùng.
Tùy ý phất tay, Cát Hào Kiếm cung kính đem chìa khóa đặt vào trong tay một người, nửa khom người lui ra sau cửa.
Trích rớt áo choàng trên đầu, rõ ràng chính là chủ nhân của đại doanh phương tây Hứa Hải Phong cùng đệ nhất tâm phúc Tương Khổng Minh của hắn.