Thương Thiên

Chương 116: Ngạnh bính



"Phá…" Long Tuấn hét lớn một tiếng, lực lượng toàn thân tập trung trên đầu quyền, đánh thẳng vào Độc nương tử…
"Bùng" sóng khí hùng hậu lan tràn trong miếu, chấn động khiến mái ngói cũng rung lên bần bật.
"Quyền thật mạnh mẽ!" Độc nương tử cảm thấy một luồng lực đạo thuần túy thông qua lòng bàn tay công phá vào cánh tay, làm bế tắc kinh mạch ở tay phải, sinh ra cản giác tê dại.
Nhưng Long Tuấn thì còn khổ sở hơn. Một cỗ kình lực cường đại công vào cơ thể, xông thẳng vào nội phủ, làm cho toàn bộ khí huyết đảo lộn…
Trong khi Long Tuấn đang muốn áp chế huyết khí chạy ngược, đưa nhìn qua Độc nương tử, một ý niệm lóe lên trong đầu, khóe miệng bất giác nở một nụ cười tà dị…
Độc nương tử thấy vẻ mặt Long Tuấn như thế, trong lòng cũng cảnh giác, đang muốn lui về phía sau nhưng đã chậm một bước…
"Phốc…" một ngụm máu tươi trong miệng Long Tuấn phun ra, hướng về phía Độc nương tử, đồng thời chính mình cũng bị chấn bay ra ngoài.
Long Tuấn dựa vào thương thế trong cơ thể mà phun ra máu tươi. Đột nhiên tập kích như vậy hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người.
Độc nương tử cũng tránh không được, chỉ dựa vào phản ứng của bản năng, đưa hai tay lên che mặt. Nhưng máu tươi lại tản ra, phun lên đầy người ả.
Song, ngay khi Độc nương tử che mắt mình lại, Đinh Nghị lặng lẽ cầm thanh củi vọt lên…
"Vô hồi thức…" Đinh Nghị thầm quát một tiếng, thanh củi trong tay bổ về phía Độc nương tử…
Ngay khi vừa bắt đầu, Độc nương tử đã nghĩ thế cục hoàn toàn nằm trong mình nên không khỏi có điểm khing địch, thậm chí chân khí hộ thể cũng không thèm sư dụng, cũng không ngờ bây giờ lại chật vật như thế.
Bị phun máu đầy người, trong lòng Độc nương tử trong lòng giận vô cùng. Trong khi đang xuất thần thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng "hô hô" yếu ớt…
Thầm than không hay, Độc nương tử vội dùng tay trái đỡ lấy.
Nhưng bàn tay cũng chỉ đơn thuần là huyết nhục, dưới tình huống không có hộ thể chân khí lại cùng ngọn hỏa côn đang bốc cháy nóng rực đánh vào nhau, không cần nghĩ cũng biết kết quả…
"Phanh!"
"A…" một tiếng hét thảm từ trong miệng Độc nương tử truyền ra, sau đó liền ôm cánh tay trái lui nhanh về phía sau, vẻ mặt đầy thống khổ.
Một chiêu đắc thủ thì sao có thể dẽ dàng dừng tay. Nhân lúc đao thế chưa hết, thanh hỏa côn trong tay liền chuyển…."Cuồng vũ thức" côn ảnh như sóng, liên miên không dứt, lại tiếp tục truy kích địch nhân.
Đinh Nghị công kích quá nhanh, Độc nương tử không kịp vận chân khí hộ thể, chỉ có thể không ngừng né tránh. Dù gì cũng là lão giang hồ, chuyển thân lùi về sau mấy cái liền có thể tạo được khoảng cách với Đinh Nghị.
Tiếp theo, hai tay Độc nương tử tạo thành hình chữ thập, hai mắt hồng lên, chân khí toàn thân phóng ra ngoài…
"Quỳ hoa kính" theo một tiếng hét lớn, khí tức xung quanh càng xung động mãnh liệt, xem ra ả đã động sát ý.
"Bồng!" một luồng khí vô hình bức Đinh Nghị thối lui mấy bước, ngay sau đó bàn tay Độc nương tử bắn ra một đạo hàn quang, nhằm ngực hắn mà bắn thẳng đến…
"Cẩn thận…" Chu Tam cùng Chu Phượng lớn tiếng nhắc nhở, nhưng với khoảng cách gần như thế, muốn né tránh hàn quang với tốc độ quá nhanh thì đã không còn kịp.
Dưới tình huống nguy cấp, Đinh Nghị cũng không để ý đến, tập trung lực lượng toàn thân vào hai tay, chuẩn bị vận sức xuất đao.
Độc nương tử thấy thế, trong lòng cười lạnh không thôi. Lợi hại của "Quỳ hoa kính" người ngoài khó mà biết được.Trong mắt ả lúc này, Đinh Nghị như thể phải chết không cần nghi ngờ.
"Sinh tử thức" Đinh nghị hai tay cầm côn, quát lớn một tiếng, toàn lực chém về phía luồng hàn quang. Côn thế thật sắc bén, trong không khí còn vang lên tiếng "xùy xùy"
"Bùng…"
Hỏa côn cùng "Quỳ hoa kính" chạm nhau nổ mạnh, Đinh Nghị cảm thấy một cỗ kình khí cực mạnh xuyên thấu vào hai tay, trong nháy mắt liền xâm nhập vào nội phủ, cả người bị đánh văng ra ngoài.
"Phốc…" Đinh Nghị đang trên không trung không thể khống chế được huyết khí đang bốc lên, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, tiếp theo "bịch" một tiếng, rơi xuống mặt đất.
"Dừng tay…" Chu Phượng hô to, nhưng Độc nương tử vẫn không đoái hoài đến….
Chu Phượng khẩn trương kéo Chu Tam, đang muốn lên tiếng, nhưng đột nhiên sửng sốt.
Đinh nghị từ trên mặt đất đứng dậy, lau vết máu trên mép, mở miệng mắng to: "Hừ, bà nội nó! Thật là đau chết lão tử mà…"
Hai người Chu Tam ngạc nhiên, vừa rồi bị trọng thương đến như vậy lại vẫn có thể đứng lên, nhìn bộ dạng có vẻ vẫn còn rất tỉnh táo.
"Lại còn có thể đứng lên sao?" Độc nương tử lại càng khiếp sợ, ả hiểu hơn ai hết uy lực một kích vừa rồi của mình, nhưng sự thật xảy ra trước mắt làm ả không thể không tin được, chỉ có thể đứng sững sờ tại chỗ.
"Hừ! Lão… khục khục… khục!" lúc này Long Tuấn cũng từ dưới đất đứng dậy, xoa xoa vết máu ở khóe miệng, quay về Đinh Nghị cười mắng: "Lão tử cũng đau nè, lại còn lãng phí nhiều máu tươi như vậy. Nhưng lại chỉ có thể làm ả hoảng sợ một chút mà thôi…"
"Đủ rồi…" Đọc nương tử rít lên một tiếng nói: "Ngươi… ngươi… hai người các ngươi… đi chết đi!"
Trong ngôi miếu đổ nát, Độc nương tử phát ra từng trận khí lạnh dày đặc, khiến cho không khí xung quang chấn động kịch liệt, phản phất như đang phát tiết lửa giận trong lòng.
Long Tuấn cùng Đinh Nghị chậm rãi đi đến chỗ hai người Chu Tam, chắn phía trước bảo vệ hai nàng.
Nhìn bóng lưng Long Tuấn cùng Đinh Nghị, hai nàng Chu Tam đột nhiên ngẩn ra, một loại tình cảm kỳ diệu dấy lên mạnh mẽ trong lòng.
"Các ngươi đều sẽ nhanh chóng không còn mạng, còn muốn bảo vệ chúng nó sao?" Vẻ mặt Độc nương tử lạnh như băng, đầy sự khinh thường cùng trào phúng.
Long Tuấn và Đinh Nghị nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ tươi cười.
Chu Tam khẽ hỏ: "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Long Tuấn quay đầu lại cười nói: "Cám ơn ngươi đã phối hợp, nếu không kế sách lúc nãy cũng không thể lừa được yêu phụ đó!"
Chu Tam vẻ tức giận nói: "Các ngươi có bị bệnh không vậy, không thấy lão yêu phụ đó vẫn đang rất khỏe sao?"
"Đúng vậy! Kế sách của các ngươi có ảnh hưởng gì đến ả chứ?" Chu Phượng cũng không tin nói.
Đinh Nghị nói: "Các ngươi yên tâm, a Tuấn nói chỉ cần bức ả một lúc là được".
"Bức ả một lúc?" Hai người Chu Tam sửng sốt, nhìn về phía Độc nương tử đang đứng, ngoại trừ Nhạc Phàm đang hôn mê bất tỉnh nằm phía sau, cũng chẳng có gì đăch biệt, chẳng lẽ…
"Các ngươi đi tìm chết đi!" Độc nương tử vận công viên mãn, liền giận dữ quát lên một tiếng, hàn quang trong tay lóe lên, chuẩn bị đánh tới bốn người Long Tuấn…
"Sư phụ! Người còn không ra tay thì đệ tử bảo bối của người sẽ mất mạng đấy…" Long Tuấn đột nhiên hô to một tiếng, mọi người đều kinh ngạc.
Cảm nhận được có một cỗ hàn khí từ phía sau ập đến, khí tức của Độc nương tử thu lại, bất giác xoay người lại, nhưng Nhạc Phàm đã đứng phía sau.
"Ngươi có thể nào…" Độc nương tử còn không kịp hỏi, Nhạc Phàm đã chuyển thân đánh đến…
Độc nương tử mặc dù vẫn kinh ngạc vì sao Nhạc Phàm không bị trúng độc, nhưng đối với "Quỳ hoa kính" của bản thân cũng rất tự tin, cho dù không cần dùng độc cũng có thể giết chết Nhạc Phàm.
Thấy Nhạc Phàm đánh đến, Độc nương tử cũng không sợ hãi. Cười lạnh một tiếng, "Quỳ hoa kính" trong tay đánh vào Nhạc Phàm.
So với Long Tuấn, uy lực Phá kính của Nhạc Phàm mạnh mẽ hơn rất nhiều. Một quyền tung ra đánh vào "Quỳ hoa kính", "phụp phụp" trong nháy mắt liền đánh tan nó, sau đó còn đánh thẳng vào Độc nương tử…
Nhìn quyền đầu đang tới gần, Độc nương tử cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chỉ có thể dùng chân khí toàn thân tụ vào hữu chưởng, ngạnh tiếp một quyền cùa Nhạc Phàm.
"Bùng!" một âm thanh trầm đục vang lên, Độc nương tử vẫn chưa cảm nhận được quyền của Nhạc Phàm có bao nhiêu uy lực, chỉ là vừa rồi kình lực bản thân đều bị triệt tiêu hết. Trong lòng không khỏi nghi hoặc, đột nhiên nhớ đến "Liên kích" vừa rồi của Long Tuấn.
Tốc độ của Nhạc Phàm cũng không biết nhanh hơn Long Tuấn bao nhiêu lần, căn bản là không cho Độc nương tử có cơ hội tụ khí.
"Bùng!" lại một kích, khí kình còn lại trên tay Độc nương tử hoàn toàn bị đánh tan.
"Không hay!" Độc nương tử thầm kêu lên một tiếng, đang muốn thu tay lại để né tránh, nhưng đã quá muộn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.