Chạy nhanh trên đường, Nhạc Phàm không nhìn đường, cũng không dùng linh thức dò xét, chỉ dựa vào cảm giác theo hướng đông mà đi, sau một lúc lâu đã đi tới cuối đường. Rừng cây chắn ngang, phía trước không còn đường đi, hai bên vách núi, chỉ thấy một đường chân trời phía xa xa, dưới chân núi là vực sâu ngàn trượng. Nhìn xuống phía dưới vực sâu là dòng sông cuồn cuộn chảy, Nhạc Phàm nhíu mày, khẽ than một tiếng. Lúc này đây, hắn rất muốn quay lại nhưng không còn thời gian, quay đầu nhìn về hướng đám người đang chạy tới… "Lý Nhạc Phàm… bổn cô nương xem ngươi còn trốn ở chỗ nào!" Tiếng còn chưa dứt đã thấy một thân ảnh phá không hạ xuống ngăn cản đường lui của Nhạc Phàm. "Là ngươi?" Nhạc Phàm ngẩn ra, lập tức nhận ra người này. "Đúng vậy, là ta!" Nhạc Phàm lạnh lùng nói :"Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Vì sao hai lần ba lượt đến ngăn cản ta? Khó nói rằng là vì số tiền thưởng đó?" "Hừ hừ…" Nữ tử kia cười duyên nói: "Bổn cô nương hoàn toàn khinh thường số bạc vụn đó, chẳng qua là đến địa phương này để vui chơi ngắm cảnh…" Lập tức thay đổi sắc mặt lạnh lùng nói: "Ngươi hãy nghe cho kỹ đây… bổn cô nương tên là Quan Tâm, từ khi xuất đạo cho tới nay chưa từng một lần thất bại… nhưng trận chiến ngày đó… là sự sỉ nhục đối với ta. Hôm nay ta đến đây để kết liễu tánh mạng ngươi, rửa mối nhục ngày trước" Người đến đúng là "Tiểu ma nữ" Quan Tâm. "Dựa vào ngươi? Kêu những người đó ra đi… Hừ!"Nhạc Phàm nắm chặt đoản kiếm, cảnh giác nhìn bốn phía. Bởi vì hắn đã phát hiện, xung quanh có rất nhiều người đang đi tới. "Hắc hắc! Các hạ quả nhiên lợi hại, ba mươi mốt sát thủ Huyết Y môn giết không chết ngươi, chẳng trách được thánh nữ của chúng ta cũng thua trong tay ngươi…" Người nói chuyện là một ông lão tóc đầu bạc từ trong rừng đi ra, theo sau là một đám người ăn mặc kỳ dị. Nhạc Phàm liếc mắt nhìn, khoảng hai mươi người đến. Bọn họ ăn mặc giống nhau, trước ngực áo thêu một ngọn lửa cháy. Tiêu chí này chính là của hắc đạo Lục Tông trong Thiên Tà tông trên giang hồ. Đương nhiên, có nhìn tiêu chí Nhạc Phàm cũng không nhận ra. "Sư muội, muội muốn xử trí người này như thế nào?" Phía sau lão giả bước ra một gã trẻ tuổi, đi đến cạnh Quan Tâm. Người này tướng mạo văn nhã, chỉ là trên mặt có vẻ tà mị dị thường, đúng là Thiên Tà tông đại sư huynh "Tà công tử" Tần Ngọc. Quan Tâm híp mắt thân tình nói:"Sư huynh có biện pháp gì?" Tần Ngọc thấy thế tâm trạng vui mừng dị thường, cười nói:"Không bằng chúng ta chặt bỏ hai tay hắn, dùng làm ngựa kéo… hoặc là cắt đứt hai chân hắn, để hắn cả đời đi trên mặt đất giống một con chó… hoặc là móc hai mắt của hắn, chặt bỏ tay chân hắn, có thể làm cái bệ,… bằng không chúng ta còn có thể…" "Câm mồm!" Nhạc Phàm càng nghe càng nổi giận, không thể tưởng tượng được người này lại độc ác đến như vậy. Đối với người khác tự nhiên chặt chân tay, móc mắt lấy đi tính mệnh của họ. Một tiếng gầm lên, Nhạc Phàm cắt đứt suy tưởng của Tần Ngọc, lạnh lùng nói: "Các ngươi tưởng tượng thật hay? Hừ, ta tựa hồ còn chưa nằm trong tay các ngươi, nếu có bản lãnh, cùng ta đánh một trận!" Tần Ngọc đưa tay ngăn cản Quan Tâm đang muốn tiến lên, nhẹ cười nói: "Ngươi không biết là ngươi không có tư các nói những lời đó sao? Phe chúng ta đông người, có thể nói là nắm giữ đại cục, dựa vào cái gì mà phải cùng ngươi độc chiến? Khục khục…" "Không biết xấu hổ, da mặt thật dày" Nhạc Phàm nhìn chằm chằm vào Quan Tâm, đầy vẻ khinh thường. Quan Tâm thân là thánh nữ Thiên Tà Tông, cho tới bây giờ không phải là người dể tức giận, bây giờ bị người khác nhục mạ như thế, không thể duy trì, chỉ vào Nhạc Phàm tức giận nói: "Các ngươi bắt hắn cho ta! Nhớ kỹ, ta muốn bắt sống, ta muốn hắn sống không bằng chết…" "Tâm nhi yên tâm, tiểu tử này trốn không thoát đâu!" Lão đầu bạc đưa tay lên, đệ tử Thiên Tà Tông xung quanh chậm rãi tiến tới bao vây Nhạc Phàm. Nhạc Phàm từng bước lui về phía sau, một lát đã tới sát vách núi ,không thể lùi lại được nữa. Tần Ngọc rẽ đám người, đi tới nói: "Hừm! Xú tiểu tử, ta xem người chạy thoát như thế nào?" "Có chắc không?"Nhạc Phàm hỏi lại. Quan Tâm sửng sốt, tiến lên nói :"Ngươi còn gì để nói nữa?" Nhạc Phàm tiếp tục lùi về phía sau, một chân đã đặt bên ngoài mép vực. "Ngươi định làm gì?" Chúng nhân cả kinh, hắn muốn tự sát? Nhạc Phàm nhìn chân trời, sờ sờ miếng đá nhỏ trên cổ… bình tĩnh nói: "Ta đã quên nói với các ngươi, sanh tử của ta cho tới bây giờ đều nằm trong tay ta ,bất luận là kẻ nào cũng không thể nắm giữ!" Nói xong liền nhảy xuống vực. Mọi người Thiên Tà Tông thấy thế, lập tức tiến tới muốn bắt lấy Nhạc Phàm, nhưng đã không kịp. "Hô hô… hô hô…" Bên tai tiếng gió truyền đến không dứt, tựa hồ trong thiên địa chỉ còn lại chính mình. Nhạc Phàm cố gắng điều chỉnh thế rơi của thân thể, cố hãm đà rơi, hai tay giang rộng… "Cang…" Đoản kiếm trong tay cắm phập vào vách núi, giảm đà rơi xuống… "Keng… keng…" đoản kiếm cùng vách núi ma sát bắn ra tia lửa đỏ, đồng thời phát ra những âm thanh chói tai. Người ngoài cũng không khỏi than rằng đoản kiếm này thật là cứng rắn. Nhạc Phàm lúc này còn cách đáy vực rất xa, hổ khẩu cơ hồ toạc máu, hắn chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng, nếu không từ đây rơi xuống lập tức tan xương nát thịt. "Hô hô… hô hô…" Thân thể rơi xuống rất nhanh, khi cách mặt đất khoảng mười trượng, Nhạc Phàm đột nhiên dừng lại, hai chân đặt trên vách núi dùng sức đạp tới. "Phốc ùm…" một tiếng, hắn bắn thẳng vào lòng sông, biến mất trong dòng nước cuồn cuộn. "Sanh tử của ta cho tới bây giờ đều nằm trong tay ta, bất luận kẻ nào cũng không thể nắm giữ!" Câu nói của Nhạc Phàm còn vang vọng bên tai Quan Tâm. Nàng thế nào cũng không thể tượng tượng được Nhạc Phàm lại cứng cỏi như thế. Vách núi đá ngàn trượng nói nhảy là nhảy, cũng không để cho nàng có cơ hội ra tay, hỏi nàng sao không bực mình. Nhớ tới ánh mắt kiên cường của Nhạc Phàm trên vách núi, Quan Tâm đột nhiên hiểu được rằng, trong mắt hắn nàng nguyên lai là rất non nớt, chỉ có thể lẳng lặng đứng yên tại chỗ, trong lòng dấy lên hàng trăm tư vị. Mọi người trông thấy Nhạc Phàm nhảy xuống vách núi, nhanh chóng tiến tới nhìn xuống. Đã thấy Nhạc Phàm dùng đoản kiếm giảm lực rơi xuống, nhảy vào lòng sông thoát đi. Thoát khỏi bao vây như thế làm cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm. Không một điểm do dự nhảy xuống từ vách núi cao như thế, cái dũng khí ấy cũng phải làm cho người ta bội phục không thôi. Sau một lúc, Tần Ngọc phục hồi lại tinh thần, phẫn nộ nói: "Con mẹ hắn! Không ngờ hắn thật sự dám nhảy xuống!" "Ngươi la hét để làm gì, có bản lãnh ngươi nhảy xuống đuổi theo đi! Chỉ biết dùng miệng, loại nam nhân gì …" Trước sự trào phúng của Quan Tâm, Tần Ngọc vừa thẹn vừa nộ. Nhưng hắn vẫn tươi cười nói: "Sư muội… muội xem nước sông chảy siết như thế, cho dù ta đuổi xuống tới nơi cũng không có khả năng tìm được tiểu tử đó…" "Hừ!" Quan Tâm hừ lạnh một tiếng, không để ý tới. Lão giả đầu bạc ho khan hai tiếng, đi lên nói: "Hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa! Ta thấy tiểu tử này ánh mắt tán loạn, nhất định là đã trọng thương, vừa rồi cũng là cố gắng cuối cùng. Cho dù hắn đã nhảy vào lòng sông, nhưng cũng chưa thể chạy xa được, chúng ta cứ dọc theo bờ sông, kiểu gì cũng tìm thấy hắn" Người Thiên Tà Tông dọc theo bờ sông đi xuôi xuống dưới tìm kiếm, bọn họ không biết rằng chính mình đã phạm phải sai lầm cơ bản. Với người yếu kém thì chọn xuôi theo dòng chảy, với người kiên cường thì lại lựa chọn ngược dòng mà tiến lên. Nhạc Phàm nhảy vào dòng sông, lập tức nín thở, giắt đoản kiếm vào bên hông sau đó ôm lấy một khối đá ở dưới lòng sông… Đi trong nước đối với Nhạc Phàm không phải là điều khó khăn, hắn bây giờ ngược dòng mà từng bước tiến lên. Mỗi bước là chịu ngàn vạn trọng lực, nhưng hắn vẫn tiếp tục bước tới.