Thương Thiên

Chương 240: Tỏa liên trấn hồn



Trên Phong Ma điện, lục đại tông sư của hắc đạo đánh nhau to, quần hùng lùi cả lại…
Quan Mạc Vân lấy một địch năm, cũng không sợ hãi. Hắc động lớn cỡ bàn tay trên đỉnh đầu hắn tràn ra một luồng khí lưu màu đen, bao trùm toàn thân, hình thành nên một đạo hắc sắc cương khí, phảng phất lưu động quanh thân.
"Bùng..."
Khoảng không trên cao, năm đạo kình khí như cùng một lúc lọt vào hắc động…
Quang mang đại thịnh, trong một sát na, bọn Hướng Nhược Hải năm vị tông sư sắc mặt đại biến.
"Tà Thần" Quan Mạc Vân không hổ danh xưng là "Tà". Cho tới bây giờ bọn người Hướng Nhược Hải mới biết nguyên lai hắn vẫn ngấm ngầm che dấu thực lực. Cho dù trên Vũ Tàng đại hội, hắn cũng không để lộ ra bao nhiêu.
Chỉ thấy Quan Mạc Vân nói với vẻ mặt coi thường: " "Nghịch Thiên Quyết" sao lại là nghịch thiên? Nghịch chuyển thiên địa, điên đảo càn khôn, nghịch hành kinh mạch. Người khác phóng ra ngoài, nhưng ta lại hấp thu, hóa thành của mình…"
Năm vị tông sư nghe vậy vội vàng thu hồi chân khí, nhưng bọn họ tuyệt vọng khi phát hiện, chân khí phát tiết ra ngoài không theo sự khống chế của mình, tốc độ lại càng lúc càng nhanh…
Biển dung nạp trăm sông, sức chứa đựng rất lớn. "Nghịch Thiên Quyết" thực sự có thể dung nạp vạn vật ư?
Trên đỉnh tấm bia, song phương giằng co, cả sáu vị tông sư đều toát mồ hôi như tắm.
Bọn năm người Hướng Nhược Hải đều là những người đã trải qua trăm trận chiến, họ hiểu rằng nếu cứ như vậy toàn thân công lực tất sẽ bị hút hết, cho dù cố gắng, có thể chịu được bao lâu?
Trong lòng xoay chuyển, Hướng Nhược Hải quát to: "Chư vị đồng đạo, nếu để càng lâu hậu quả không thể tưởng được, sao chúng ta không toàn lực liều mạng?"
Lời vừa nói ra, trong mắt Quan Mạc Vân thoáng lộ ra một tia kinh dị nhưng không thể qua được mắt của năm vị tông sư.
"Lên!"
Năm người lại không hề thu lực, vận chuyển chân khí đồng thời tập trung trút vào trong hắc động… Hắc sắc quang mang càng rực rỡ, hắc động nhỏ như bàn tay trên đỉnh đầu của Quan Mạc Vân trong nháy mắt không ngừng lớn lên gấp ba lần.
Biển thu nạp trăm sông, quả thực sức chứa lớn thật! Nhưng Quan Mạc Vân có thật sự là biển không?
Hắn đương nhiên không phải, cho nên nét mặt hắn lộ ra vẻ khổ sở, thân thể rung động, ngay cả hắc động trên đỉnh đầu cũng căng ra phảng phất giống như muốn vỡ tung.
"Không xong! Cứ như vậy tất phải chết không còn nghi ngờ gì nữa" Quan Mạc Vân chính là một đại kiêu hùng, bây giờ là lúc không thể do dự. Trong nháy mắt hắn đem tiên thiên chân khí toàn thân tụ vào song chưởng, mãnh liệt bạo phát ngược lại…
"Bùng..."
"Phụt!", "Phụt!"
Sáu người tách ra, đều bị trọng thương rớt xuống tấm bia đá, mỗi người tự lùi về phía thế lực của mình! Cuối cùng lại là một kết cục lưỡng bại câu thương.
Những thế lực còn lại mặt đối mặt nhìn nhau nhưng cũng không ai nhúc nhích, trong lòng họ đều đang toan tính mưu kế, thạc điện lớn như thế nhất thời yên lặng trở lại. Chỉ có Bất Giới nhìn vách tường bốn phía không ngừng tính toán suy diễn, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng, một loại dự cảm không hay dấy lên trong lòng.
"..."
Vào lúc mọi người chưa có chủ ý gì, Đông Vũ mở miệng nói: "Chư vị, ta nghĩ không biết mọi người đã từng nghe nói qua truyền thuyết về thần binh chọn chủ hay chưa?"
"Ồ!" Quần hùng không hiểu Đông Vũ nói vậy có ý gì, chỉ là ánh mắt tập trung vào, yên lặng nói tiếp.
"Khục!" Vội ho một tiếng, Đông Vũ tiếp tục nói: "Nếu cứ như vậy cũng không phải là biện pháp, tất cả mọi người không thể cứ liều mạng đánh tới sống chết đúng không? Cho nên…"
Nhìn quanh một lượt, Đông Vũ lại cười nói: "Không bằng chúng ta dựa theo thứ tự chiến thắng ở lần luận võ trước, theo đó mà thử rút thần binh. Nếu ai có thể làm cho binh khí thần kỳ này thuần phục, người đó chính là chủ nhân của thần binh, chư vị nghĩ như thế nào?"
"Hừ!" Quan Mạc Vân âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi suy tính thật hay, đám người bổn tọa hôm nay thân thể trọng thương làm sao mà thu phục kiếm được?"
Quan Mạc Vân vốn là người có võ công cao nhất trong mọi người, nhưng với bộ dạng của hắn bây giờ mà đến lấy kiếm, cơ hội thành công cũng không cao lắm, như vậy làm sao bảo hắn cam tâm cho được.
"Được là do may mắn, thất bại là do vận số!" Đông Vũ nói xong một câu cũng không nhiều lời nữa, chờ đợi quyết định của bọn họ.
"Sầm sì…" Quần hùng thương nghị, mấy ngàn người huyên náo tựa như nước sôi trào, đại điện đột ngột trở nên náo nhiệt hẳn.
"Thần binh chọn chủ" Nói thì thật là mơ hồ, nhưng trong tình huống cấp bách, đâu còn có biện pháp nào tốt hơn có thể thực hiện được nữa?
Độ chừng tàn nửa nén hương, mọi người nghĩ đến may mắn đều vội vã gật đầu đồng ý. So với liều mạng chém giết, lưỡng bại câu thương, đổi ngược lại không bằng y theo phương pháp thử như lời Đông Vũ. Nói không chừng, chủ nhân của thần binh chính là mình thì sao.
"Được! Chính đạo cửu phái ta đồng ý với đề nghị của Thiết Huyết hội chủ".
"Thiên Hạ hội ta đồng ý".
"Võ Lâm minh cũng vậy".
"Tứ đại thế gia chúng ta cũng đồng ý".
"Chúng ta cũng đồng ý".
Người trong Hắc đạo luôn luôn ỷ thế tự đại, từ trước tới giờ không coi ai ra gì, bây giờ bị các thế lực bắt chẹt cũng là lẽ đương nhiên. Thời thế đã khác, cũng không phải do bọn họ phản đối mà được.
Trong quần hùng, ngoại trừ Hắc đạo lục tông chủ ra, cũng chỉ có đám ba người Thượng Quan Phi Hồng, Mạnh Trường Thiên, Đông Phương Minh Không võ công là cao hơn cả, mà Thượng Quan Phi Hồng xếp trước ba người, tự nhiên chiếm hết tiên cơ.
Không hiểu là cố ý hay vô tình, những người này khi thương thảo, vẫn chưa đưa đám người Đông Vũ tính vào trong đó, tựa như coi họ giống những người thừa vậy. Tuy nhiên, Đông Vũ cũng không nói gì thêm, hai mắt thâm thúy phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy. Về phần mấy người Thanh Thiên không có dã tâm tranh đoạt thì lại được phát biểu ý kiến, chỉ là có chút nghi hoặc nhìn sang Đông Vũ. Vì sao hắn không tranh giành?
Phong Ma đại điện, một không khí trang nghiêm!
Quần hùng trên nét mặt lộ ra một tia khẩn trương chờ đợi, xem ra bọn họ đều muốn đạt được kiện bảo vật này chứ không phải là ai đó.
An bài đâu đấy, Thượng Quan Phi Hồng là người đầu tiên nhảy lên tấm bia.
Thượng Quan Phi Hồng đã quá bốn mươi tuổi. Lúc này, khi hắn nhìn thấy "Tuyệt thế thần binh" ngay trước mắt, hơn nữa chỉ với tay là lấy được… Cho dù hắn thận trọng lão luyện, vẫn nhịn không được huyết mạch toàn thân căng phồng, kích động dị thường.
"Tuyệt thế thần binh, ngươi là của ta!" Cười tự tin, Thượng Quan Phi Hồng vươn tay phải, hướng về thần binh đầy gỉ sét chụp tới.
"Bụp!"
Hắn nắm vào đoạn chuôi rất dễ dàng, mọi người tim đập thình thịch theo cử động đó, mắt nhìn chằm chằm không rời lên phía trên.
"Lên!"
Thượng Quan Phi Hồng không lý gì tới xích sắt xung quanh, muốn trực tiếp rút thần binh lên…
Chuyển động chăng? Đương nhiên không nhúc nhích! Một ly cũng không nhúc nhích.
"Sao có thể như vậy? Với sức một tay của ta có thể nhấc được ngàn cân nhẹ nhàng, bây giờ tự nhiên ngay cả kéo một thanh kiếm lên cũng không nổi?!" Thượng Quan Phi Hồng tâm trạng hoảng sợ, đưa cả hai tay ra!
"Hây..."
Khí thế vụt bùng phát, sức lực của Thượng Quan Phi Hồng tựa như có thể dời non lấp bể! Thế nhưng, thần binh trong tay vẫn không động đậy chút nào.
"Không thể thế được! Không thể như thế được!" Hắn không chịu thua, lui về phía sau một bước, hai tay hiện ra thanh quang, bắn về phía thần binh.
"Ầm..."
"A!"
Tấm bia vẫn là tấm bia, thần binh vẫn bình yên vô sự, ngay cả ánh sáng cũng không lóe lên một chút nào. Chỉ có Thượng Quan Phi Hồng bị kình khí không rõ chấn ngược trở xuống mặt đất trong đại điện, khóe miệng rỉ máu, xem ra đã bị nội thương.
"…" Một không khí chết chóc tĩnh lặng!
Toàn thể quần hùng đều lặng đi, kiếm không bị rút ra, trong lòng mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng chấn động còn lớn hơn.
Bọn họ đương nhiên biết thực lực của Thượng Quan Phi Hồng, trước mặt mọi người vì sao với thực lực của hắn như vậy, mà đối với một thanh binh khí tồi tàn cũ kỹ lại không có cách nào phải chịu bó tay, giống như đứa trẻ mà muốn lay cây hay nói khác đi là khác biệt rất lớn. Chẳng lẽ thực sự có truyền thuyết về thần binh chọn chủ?
Chứng kiến vết xe đổ của Thượng Quan Phi Hồng, quần hùng cũng ngấm ngầm khích lệ. Hào khí bất ngờ khẩn trương trở lại!
Liếc qua Thượng Quan Phi Hồng đang điều tức, Mạnh Trường Thiên dứt khoát nhảy lên đại bia.
Hoặc rút lên hoặc nhấn xuống, hoặc di dời hoặc đấm đá… qua nhiều lần thử, thần binh vẫn trơ trơ, phảng phất như sinh ra đã bất động hơn ngàn năm nay.
"Ôi! Con mẹ nó thực sự là cổ quái mà! Đành vậy, đã không là của ta thì sẽ không phải của ta".
Mạnh Trường Thiên cũng là người phóng khoáng, không cậy mạnh mà làm. Chỉ lắc đầu thở dài, sau đó quay lùi về.
Đông Phương Minh Không không thèm liếc mắt tới mọi người, mang theo tâm tình phức tạp tiến lên…
Kết quả, đồng dạng làm cho người khác mừng rỡ nhưng cũng thất vọng…
Kế tiếp, chính đạo Cửu phái chưởng môn, Thần Kiếm sơn trang kiếm chủ, Thanh Vân Thành, Tam đại thế gia và Cái Bang, kể cả Miêu tộc tứ sứ cũng lần lượt tới thử.
"Không được!"
"Vẫn là thất bại!"
"Trọng thương!"
Ở phía Nam, Bất Giới suy diễn tính toán xong, quay sang Đông Vũ nói: "Thiết Huyết hội chủ, ta có một loại dự cảm không hay".
Đông Vũ cười cười nói: "Tiên sinh có ý tưởng gì chăng? Nếu có xin nói rõ".
Bất Giới chỉ vào la bàn trong tay, ngưng trọng nói: "Phong thủy mở thiên địa, âm dương định càn khôn! Đất báu thì có rồng ẩn… Nơi này không gió không nước, chẳng phân biệt được âm dương, căn bản là không phải là nơi cất giấu bảo vật, bởi vì không có ai lại đem bảo tàng chôn vào nơi tuyệt địa như vậy. Nếu ta không có tính sai, nơi đây hẳn là một chỗ để phong ấn, hay chính là trung tâm của tuyệt địa".
"Ồ!" Đông Vũ có vẻ hứng thú nói: "Thỉnh giáo tiên sinh, sao lại là nơi phong ấn?"
Bất Giới chăm chú nói: "Ở thời viễn cổ, truyền thuyết có tà ma làm loạn thế gian. Khi ấy có bậc kỳ tài vì hạ chúng sinh, xả thân mình, đem tà ma trấn áp ở chốn Cửu U. Cái loại địa phương này, gọi là nơi phong ấn. Cho nên, cho dù kỳ môn đệ tử chúng ta hành đạo thiên hạ, gặp phải nơi phong ấn như vậy cũng phải kính nhi viễn chi(*). Mà Phong Ma điện này, hẳn là một nơi đã bị lời nguyền phong ấn. Phong ấn chính là thanh "Thần binh" đó ở trên đỉnh của đại bia. Ngươi nhìn xem…"
Nói rồi, Bất Giới chỉ về phía cột lớn bốn phương, tiếp tục nói: "Thiên địa bốn phương đều có tứ đại thần thú trấn thủ, trên vách tường bốn phía là họ thuật lại tình cảnh chiến đấu khi ấy. Nhìn lại, tấm bia đá thật lớn kia cứng rắn vô cùng, không phải kim loại, không phải gỗ, không phải đá, chắc chắn là đá từ không gian bên ngoài rơi xuống gọt giũa mà thành. Trên đỉnh tấm bia đá, quấn quanh trên thanh binh khí có hai sợi xích, theo đạo gia điển tịch có ghi lại, mặt trên của sợi xích có khắc chú pháp, chuyên môn dùng để trấn áp hồn phách kẻ phạm phải tội trời, gọi là 'Trấn Hồn'! Có thể để lại nét chữ lớn như thế để trấn áp cái gì đó, sao có thể là phàm vật!"
"Vậy thì sao?"
"Thiên đạo sắp xếp ai có thể nghịch nhuyển? Nhưng thiên cơ vô cùng, cũng hy vọng lưu lại một con đường sống, đều là 'Cửu, Tử, Nhất, Sinh'!"
Đông Vũ không động dung nói: "Dựa theo như lời tiên sinh, thanh thần binh này lại là hung khí, chúng ta không nên để cho nó hiện thế. Đúng vậy chứ?"
"Không sai".
"Tiên sinh nói sai rồi" Đông Vũ chắp tay nói: "Binh khí đều là hung khí, bởi vì chúng sinh ra để giết người. Binh khí khác nhau rơi vào trong tay những người khác nhau, thì lại có tác dụng không giống nhau. Có cái giết người, có cái lại là cứu người… Tiên sinh nghĩ sao?"
"Cái này…" Bất Giới ngây người, không biết nói tiếp như thế nào. Hắn không phải người từ cõi chết trở về, tự nhiên không cách nào có thể lĩnh hội cách nghĩ của Đông Vũ.
Dù vậy, Bất Giới lại biết rằng, muốn rút kiếm này ra cũng không phải chuyện dễ. Trừ phi…
"Khạch khạch…"
Đang khi mọi người thử kiếm, đột nhiên một đám Hắc y nhân từ mặt phía Đông xông vào. Ai nấy đều thấy được rằng, bọn chúng không phải là bằng hữu!
(*) kính nhi viễn chi: cung kính mà đứng nhìn từ xa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.