Thương Thiên

Chương 251: Uy thế bức nhân



Lại nói Nhạc Phàm cùng Trương Uyển Anh một đường thẳng đến Phủ đại soái, ai ngờ bên ngoài Phủ đại soái đầy những binh lính, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào. Nhìn thấy tình huống như thế, Nhạc Phàm còn không biết ý?
Bọn người Trương Phong Nghị chính là hậu nhân duy nhất của Lệ Vân, nếu xảy ra việc ra, Nhạc Phàm nhất định tiếc nuối trọn đơi. Dưới cơn thịnh nộ, hắn dẫn theo Trương Uyển Anh xông thẳng vào Phủ đại soái, nên lúc này xuất hiện khủng bố tinh thần mọi người.
Lúc này, tại hoa viên sau Phủ đại soái trong và ngoài đầy những người.
Chỉ thấy một gã nam tử người đầy những máu, tay cầm đại đao đi thẳng trong đám người, tựa như một mũi tên nhọn, xẻ đám người đó ra làm hai, hết lượt này tới lượt khác không một ai có thể ngăn cản được bước tiến của hắn.
Mấy trăm binh lính ở phía trước Nhạc Phàm hiện tại rất sợ hãi, bọn họ từng bước lui về phía sau, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi. Mặc dù bọn chúng là binh lính, mặc dù bọn chúng thân đã trải qua trăm trận, ra vào sa trường, nhưng bọn họ vẫn là con người. Bản năng tự vệ báo cho bọn chúng lựa chọn sự trốn tránh, mất đi dũng khí chiến đấu.
Trương Uyển Anh vẻ mặt hoảng sợ nhìn xung quanh, trong đầu đình chỉ suy nghĩ! Nàng từ khi bước vào cửa đến bây giờ, cứ như vậy mà đi theo phía sau Nhạc Phàm, không thấy Nhạc Phàm dừng bước, cứ như vậy chém giết thẳng một đường, phảng phất cứ như là tản bộ trên đường cái…
Nhìn đám binh lính ngã xuống đất không dậy nổi, cho dù Trương Uyển Anh đã trải qua thử thách tại sa trường, nhưng trong lòng vẫn nảy sinh cảm giác bất lực. Giờ phút này, nàng rốt cục hiểu được, tại sao Nhạc Phàm lại nói máu trên người mình đều là của người khác. Dưới thủ đoạn của Nhạc Phàm, đám binh lính này làm sao mà tới gần được hắn? Làm sao mà đả thương được hắn?
Phủ đại soái không phải là không có cao thủ. Ngược lại, Lô Đạt vì muốn mở rộng quyền thế của mình, đã dùng các loại thủ đoạn chiêu nạp không ít cao thủ giang hồ. Chỉ là mai phục trong chỗ tối, bình thường rất ít khi lộ diện.
"Lên!"
Mười mấy tên cao thủ từ sau tường nhảy ra, công thẳng về phía Nhạc Phàm… Đao phong sắc bén, làm cho người ta hoa cả mắt!
Thủ lĩnh các lộ âm thầm kinh hãi, thì ra Lô Đạt dấu diếm nhiều cao thủ như vậy!
Chỉ bất quá, bọn họ không biết, Nhạc Phàm mạnh nhất là quần sát loạn chiến. Không ai có thể tưởng tượng, người có thể luyện tập sống sót tại "Tử dịch doanh" trong bốn năm như thế nào…
Một trận gió thổi qua, những vị cao thủ giang hồ này toàn bộ đều nằm xuống! Ngay cả một chút phản kháng cũng không có.
Cực kỳ lạnh lùng, gương mặt tựa như ngưng đọng lại.
Sau một hồi chết lặng, Điền Vũ lập tức phục hồi lại tinh thần, thân là Tiên phong Đại tướng quan của "Chánh Vũ quân", làm sao có thể ngồi yên không làm gì?
"Nhận lấy cái chết đi!" Một tiếng gầm to! Điền Vũ vung Thất xích quan đao chém thẳng vào đầu Nhạc Phàm, khí thế uy mãnh, người nào có thể địch nổi?
"Cảng…"
Nhạc Phàm trở tay gạt đao ra, sau đó một cước, đá bay đối phương vào đám người, nhất thời nằm vắt trên một tảng đá.
Lập tức, mọi người lại không dám cử động! Đừng nói là cao thủ giang hồ, ngay cả Điền Vũ cũng là mãnh tướng trên sa trường cũng bị một cước đá lăn quay, cả bọn đều không dám tiến tới cũng không dám làm gì cả!
"Cha, mẹ, đại ca!" Trương Uyển Anh thấy đám người Trương Phong Nghị trong sân, vội vàng chạy tới… Lần này, không ai ngăn trở!
Cừu Mính nhìn nữ nhi từ trên xuống dưới một lần, thấy nàng bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhỏm. Lập tức hỏi: "Sao con lại tới đây? Không phải bảo con ở lại đại doanh rồi sao? Người đó là ai? Sao lại cùng nhau đến đây? Làm sao mà xông vào đây được?"
"Hắn là Lý đại ca, Trần gia gia bảo con dẫn hắn đến đây. Lý đại ca nói mọi người có thể gặp nguy hiểm, nên dẫn theo con chém giết thẳng một đường tới đây" Trương Uyển Anh thấy cha mẹ vô sự cũng yên lòng.
"Lý đại ca?" Mấy người Trương Phong Nghị ngạc nhiên! Còn muốn hỏi nữa, lại bị có người cắt ngang.
"Hống…"
Lô Đạt không thể nhẫn nhịn được nữa, một tiếng gầm rống! Khí thế phóng ra, quanh thân xuất hiện một vòng cương khí trong suốt.
"Tiên thiên cương khí! Hắn là tiên thiên cao thủ!"
Mọi người ngạc nhiên, tiên thiên cao thủ sao! Đó là cấp bậc cao nhất trên giang hồ. Bọn họ nơi đây lợi hại nhất cũng chỉ là siêu nhất lưu cao thủ, sao có thể so sánh được? hậu thiên và tiên thiên chính là cửa ải rất khó vượt qua, xem ra đây mới là hậu chước của Lô Đạt, khó trách hắn dám không hề kiêng kỵ như thế.
Lô Đạt cũng chỉ mới đạt tới tiên thiên chi cảnh cách đây không lâu, vốn hắn muốn để làm lá bài cuối cùng, nhưng lúc này hắn còn có thể giữ lại được sao?
Trương Phong Nghị nhìn thân nhân bên người một chút, trong mắt tràn ngập sự lo lắng, bản thân bất quá chỉ là siêu nhất lưu cao thủ, làm sao có thể bảo vệ vợ con an toàn trở ra? Cừu Mính trong đầu suy nghĩ, ánh mắt không khỏi nhìn về hướng Nhạc Phàm, không biết suy nghĩ điều gì.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Lô Đạt cơ thể bạo phát, toàn thân phát ra khí thế lẫm lẫm bức tới Nhạc Phàm. Cho dù là người mù cũng nhìn ra hắn đang thực sự nổi giận.
Nhạc Phàm vẫn thản nhiên liếc nhìn Lô Đạt một cái, không có chút dao động gì, phảng phất như chỉ đi ngang qua. Quăng thanh đại đao đầy vết máu xuống, đi tới trước mặt Trương Phong Nghị nói: "Đây là cái bẫy, trước tiên hãy rời khỏi đây rồi hãy nói…"
"Lão tử làm thịt ngươi!"
Lô Đạt khí lộn lên đầu! Bản thân mình là đại soái một phương, lại là tiên thiên cao thủ, đối phương lại đường hoàng chạy đến phủ của mình giết người, xem mình mình không tồn tại! Người nào có thể nhẫn nhục nổi, không thể nhẫn nhục!
"Cẩn thận!" Nhìn thấy Lô Đạt xông tới, Trương Phong Nghị vội vàng nhắc nhở! Nhưng trong khi hắn còn đang nói, phía trước chỉ còn thấy một đạo tàn ảnh mơ hồ.
"Ồ!"
Mọi người chỉ cảm thấy một làn gió nhẹ lưu động, thậm chí không phát hiện ra thân ảnh của Nhạc Phàm… Hắn cứ như vậy đột ngột xuất hiện trước mặt Lô Đạt.
Nhạc Phàm quyền trái tung ra, dễ dàng xuyên phá tiên thiên cương khí của Lô Đạt, hung hăng nện thẳng vào ngực của hắn.
"Rắc…" tiếng xương gãy thanh thúy đập vào trong tai của mọi người.
Chỉ là một quyền đơn giản, bá chủ một phương thế lực, một tiên thiên cao thủ như vậy bị đánh bay ra ngoài! Vừa rồi còn là Lô đại soái khí thế lẫm lẫm, diệu võ dương oai, bây giờ lại chật vật nằm trên mặt đất miệng phun máu… Cái này quả thực là sự mỉa mai quá lớn!
Mọi người chấn động nhưng vẫn im lặng! Không có cả tiếng hít thở lớn, ánh mắt tất cả đều ngây ngốc nhìn Nhạc Phàm đứng trong sân… Lô Đạt không phải là tiên thiên cao thủ sao? Tiên thiên cao thủ không phải là rất lợi hại sao? Làm sao lại bị dễ dàng đánh bại như vậy? Sự đả kích thật lớn làm cho mọi người chết lặng.
Trương Phong Nghị nhìn Nhạc Phàm không thể tin được, cái gì cũng nói không nên lời. Cừu Mính chân mày dãn ra, trong mắt hiện lên nét cười. Huynh muội Trương Tĩnh Cừu cùng Trương Uyển Anh hai mắt trợn to, như muốn rớt ra ngoài.
Chung quanh đích xác là đầy binh lính, nhưng không ai dám cử động, bản năng nói cho họ biết, người nào động người đó chết! Có bao nhiêu người cũng vô dụng.
Đây là uy thế, không cần lời nói hành động ác độc, cũng không cần cố ý biểu hiện…
Nhạc Phàm cắm đao xuống đất, nhìn về phía góc tối trong hoa viên, thản nhiên nói: "Xem thì cũng xem đủ rồi, ra đi!"
Đi ra? Hắn kêu người nào đi ra? Còn ai dám ra đây? Muốn chết hay sao!
Mọi người theo ánh mắt nhìn về phía góc tối trong hoa viên, cũng không có động tĩnh gì?
Đang nghi hoặc, mọi người cảm thấy mắt hoa đi… Ngay sau đó từ chỗ tối đi ra một người. Hắn là ai? Làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Người mới đến vóc người tầm thước, mặc áo bào trắng, trên đầu đội một cái mũ che mặt dữ tợn.
"Ta gọi là Kính Thủy, nghĩ không ra tiểu huynh đệ lại cảnh giác như thế…" Tiếng như chuông bạc, vừa nghe dễ dàng biết sau mặt nạ là một nữ tử.
Nhạc Phàm nhíu mày không nói gì, lần này hắn nhìnra nông sâu của đối phương.
Lúc này Cừu Mính mở miệng hỏi: "Cái bẫy này là do các ngươi tính kế bày ra? Tập kích 'Tĩnh Quốc quân' cũng là âm mưu của các ngươi?"
"Không sai, nghe đồn phu nhân trí kế đều cao, quả nhiên danh bất hư truyền" Kính Thủy đi vào giữa sân lạnh nhạt đứng đó, vẫn chưa thấy hắn có ý động thủ.
"Còn bị các ngươi lập kế".
"Đúng vậy, ta biết các ngươi nhất định sẽ đến, mà Lô Đạt cũng nhất định sẽ động thủ".
"Tất cả mà nói, có đôi khi, trí tuệ trước sức mạnh hoàn toàn không có tác dụng, tựa như hôm nay" Cừu Mính ánh mắt chuyển hướng sang Nhạc Phàm, ý tứ không cần nói cũng biết.
"Hắn chỉ là ngoại lệ".
"Không sai".
Tất cả mọi người đều mờ mịt mà nhìn, cho tới bây giờ, bọn họ cìn chưa phản ứng lại đối với những biến hóa tại đây… Hai người đối thoại càng làm cho bọn họ không hiểu.
Kỳ thật, tất cả đều là bẫy của thế lực thần bí, mục đích chính là muốn làm cho "Chánh Vũ quân" cùng với "Tĩnh Quốc quân" lưỡng bại câu thương. Khi đến lúc, còn có thể đổ dầu vào lửa. Kính Thủy vẫn ẩn nấp, đang đợi đến lúc điểm hỏa.
Nhưng người tính không bằng trời tính! Nhạc Phàm xuất hiện phá tan hoàn toàn kế hoạch của bọn họ… Không! Kính Thủy còn chưa bại, chỉ cần nàng có thể giết chết Nhạc Phàm, giết mọi người nơi này, vậy kế hoạch của nàng cũng thành công, chỉ là hao tổn chút khí lực mà thôi.
Kính Thủy bước tới trước mặt Nhạc Phàm, thanh âm xem thường nói: "Nói vậy các hạ là người trong giang hồ, tại sao muốn xen vào việc thiên hạ?"
"Ta, không phải là người trong giang hồ" Còn đang nói, khí thế toàn thân Nhạc Phàm tăng vọt…
Kính Thủy tựa hồ sớm có dự tính, không nhanh không chậm bay lên không trung, đồng dạng tỏa ra hàn khí thấu xương. Mọi người chung quanh đều cảm thấy rùng mình, đều thối lui, binh lính càng lùi xa hơn nữa.
Nhạc Phàm biết đối phương là cao thủ, lập tức không dám khinh thường, vận chuyển "Long cực cửu biến" hộ thể, toàn thân xuất ra vầng sáng màu cam, mơ hồ xuất hiện một con cự long màu cam, giương nanh múa vuốt quay về phía Kính Thủy rít gào!
"Chánh khí mênh mông, khá lắm kỳ môn công!" Kính Thủy sợ hãi than một tiếng, cũng không cam lòng yếu thế. Hai tay chập lại vận chuyển chân khí, một cự xà ẩn hiện trong không trung, đối địch cùng với cự long.
Song phương đều không lùi bước, đại chiến sẵn sàng bùng phát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.