Thương Thiên

Chương 253: Một phong thư một câu nói



Tám mươi dặm phía đông bên ngoài phủ Hà Giang là nơi đóng quân của "Tĩnh Quốc quân"
Khu vực lân cận nơi đây mây khói bao phủ, bốn phía lửa vẫn còn cháy. Vẫn còn không ít binh lính chiến đấu trên chiến trường bên ngoài doanh trại, hiển nhiên nơi này vừa mới trải qua một trận chiến ác liệt.
Bên trong doanh trại chủ soái, Trần lão tướng quân một mình ở đây bồi hồi, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Đội quân lần này tới tập kích doanh trại chính là người của "Chánh Vũ quân", mặc dù bọn chúng đột nhiên quay về, nhưng cũng khiến cho quan hệ của "Tĩnh Quốc quân""Chánh Vũ quân" đã chính thức trở nên quyết liệt, chắc chắn sau này chính diện giao phong sẽ còn không ít. "Chánh Vũ quân" có tới hơn ba mươi vạn nghĩa quân, còn "Tĩnh Quốc quân" chỉ có mười bảy vạn, chênh lệch không thể xem là nhỏ, làm sao không khiến cho lão tướng quân phiền não được.
"Có tin…" Một gã vệ binh vọt vào doanh trướng, khom người nói: "Bẩm cáo lão tướng quân, chủ soái bọn họ tất cả đều đã trở về!"
"Đã trở về?!" Lão tướng quân vội vàng đứng dậy nói: "Tốt tốt tốt! Mau mau nghênh đón".
Bên trong doanh soái, mọi người tề tựu đầy đủ.
Nhạc Phàm đứng ở giữa, Trần lão tướng quân, Trương Phong Nghị, Cừu Mính, Trương Tĩnh Cừu, Trương Uyển Anh mấy người vây quanh ở một bên.
"Lý… Lý đại ca, cám ơn ngươi." Trương Uyển Anh bây giờ rất khẩn trương, vừa rồi nhìn bộ dáng giết người lạnh lùng vô tình của Nhạc Phàm, tới giờ trong lòng vẫn còn phát khiếp, dù sao danh tiếng hung hãn của Nhạc Phàm cũng không phải mới có một hai ngày.
Nhạc Phàm xua xua tay, đang định nói chuyện nhưng bất chợt sắc mặt đại biến!
"Phụt…" Máu phun đầy đất, mọi người kinh hãi.
"Tiểu huynh đệ!"
"Sao lại như vậy?"
"Lý đại ca! Người không sao chứ?"
"Ta không có việc gì!" Nhạc Phàm cố gắng bình ổn chân khí hỗn loạn trong cơ thể, sắc mặt dần dần khôi phục.
Cừu Mính tiến lên hỏi: "Lý tiên sinh cố ý trấn áp thương của mình, là không muốn để cho người ngoài nhìn thấy mình bị thương. Bằng vào thủ đoạn của tiên sinh vừa rồi, chẳng phải là giúp chúng ta gây dựng uy thế sao?" Tuy là nghi vấn, nhưng ngữ khí của Cừu Mính có vẻ rất chắc chắn.
Nhạc Phàm cũng không phủ nhận, liếc mắt nhìn Cừu Mính thật sâu, đột nhiên cười một tiếng rồi đáp: "Phu nhân thực là trí tuệ hơn người, suy nghĩ được sâu xa như vậy, không hổ là hậu nhân của Lệ gia".
Nghe được mấy từ hậu nhân của Lệ gia, tất cả đám người Trương Phong Nghị đều sắc mặt đại biến, duy chỉ có Cừu Mính ngây người. Chỉ lát sau, mắt nàng rơm rớm, trong đôi mắt lạnh lùng có một chút bi thương mềm yếu.
"Tiểu huynh đệ, ngươi, ngươi biết cha ta phải không?" Cừu Mính thất thố lôi kéo bên tay Nhạc Phàm, vẻ mặt rất mong chờ. Trực giác của nàng báo cho nàng rằng, người trước mắt này nhất định có liên quan với cha mình.
Đây là lần đầu tiên Trương Phong Nghị nhìn thấy Cừu Mính thất thố như thế, vội vàng bước lên phía trước đỡ lấy, vỗ về trấn an tâm tư của nàng.
Ở trong mắt Trương gia huynh muội, mẫu thân mình từ xưa tới nay đều là một người trí tuệ, nghiêm khắc, lạnh lùng, chưa bao giờ có bộ dạng khác thường như hôm nay, nhất thời sững sờ bất động tại chỗ.
"Khục khục!" Lão tướng quân ho khan hai tiếng, rốt cục mở miệng nói: "Được rồi, được rồi, các ngươi cũng không cần phỏng đoán. Nhạc Phàm cùng lão đại soái là anh em kết nghĩa, lần này đến đây, đúng là nhận lời ủy thác của lão đại soái trước khi lâm chung, tới tìm các ngươi".
"Cái gì?!" Đám người Trương Phong Nghị kinh hãi, thân thể Cừu Mính càng thêm rung động, khó chịu nổi kích động.
Lão tướng quân đang muốn giải thích, Nhạc Phàm chịu không nổi nữa ngắt lời nói: "Trần lão bá, nơi này giao cho người trước, ta cần một nơi yên tĩnh để điều tức một chút".
"Được được, cái này ta an bài cho ngươi ngay".
Dứt lời, lão tướng quân vội vàng phái người dẫn Nhạc Phàm đi xuống nghỉ ngơi, bao gồm cả phái trọng binh bảo vệ.
Một nơi có vẻ đặc biệt trong quân doanh. Xung quanh trước sau có mấy trăm vệ binh tinh anh, hơn nữa không dám chậm trễ chút nào.
Bên trong doanh trướng, Nhạc Phàm tĩnh tọa trên giường gỗ, hấp thụ thiên địa nguyên khí, quanh thân tản mát ra hoàng sắc quang mang nhàn nhạt. Đúng vậy, hoàng sắc quang mang nhạt.
Từ khi đạt tới "Long cực cửu biến" tiểu thừa về sau này, Nhạc Phàm cơ hồ rất ít khi bị thương, do đó môn kỳ công này tiến bộ rất chậm. Mà tranh đấu lần này, Nhạc Phàm xuất ra long hình cương khí bị người ta chấn vỡ, bản thân đã bị cương khí phản lại, thương thế không thể xem là nhẹ. Cũng may phương pháp tu luyện của Nhạc Phàm lại là từ bên ngoài tới bên trong, bởi vậy cũng không đáng ngại, ngược lại làm cho thuật luyện thể của hắn lại đột phá được cực hạn, tiến vào cảnh giới hoàng sắc nhạt. Có lẽ, đây chính là trước phá đi sau dựng lại.
Cảm thấy nguyên khí trong cơ thể lại có phần tăng trưởng, Nhạc Phàm trong lòng hoan hỉ! Nếu cứ như thế, Nhạc Phàm tin tưởng không bao lâu nữa là có thể hồi phục lại như trước.
Hai canh giờ trôi qua, nơi đóng quân bốn phía đã bắt đầu lên đèn, sắc trời đã tối.
Trương Uyển Anh bồi hồi bên ngoài doanh trướng, giữa lông mày có chút lo lắng không dấu giếm. Nàng đã tới nơi này mấy lần, nhưng Nhạc Phàm vẫn chưa tỉnh, bản thân lại không dám quấy rầy, đành phải ráng đợi thêm một lát nữa.
"Nha đầu…"
Một tiếng gọi khẽ, Trương Uyển Anh quay đầu nhìn lại.
Lúc này Nhạc Phàm đã tắm rửa qua, cả người có vẻ gầy gò sáng sủa. Mặc áo bào thợ săn màu đen, tóc buộc ngang vai, khuôn mặt lạnh lùng hết sức kiên nghị, cả người từ trên xuống dưới tràn ngập một loại mị lực hoang dại.
Nghe thấy Nhạc Phàm kêu mình một tiếng nha đầu, Trương Uyển Anh chớp mắt, trên mặt tự nhiên nóng ran không rõ nguyên nhân.
Nhìn đối phương đi đến trước mặt, thiếu nữ đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng nói: "Lý đại ca tỉnh rồi à… À! Nghe mẹ ta nói Lý đại ca thích trang phục thợ săn, cho nên đã đặc biệt chuẩn bị bộ áo thợ săn này, không biết Lý đại ca mặc có vừa hay không".
Nhạc Phàm sờ sờ vạt áo trước ngực, ánh mắt không khỏi thất thần.
"Lý đại ca, Lý đại ca?" Trương Uyển Anh gọi khe khẽ hai tiếng, nói: "Ngươi làm sao vậy?"
"Đây là bộ quần áo đầu tiên người khác tặng cho ta. Ta rất thích!"
Nhạc Phàm ngữ khí mặc dù bình tĩnh, nhưng Trương Uyển Anh đã nhìn ra được dưới ánh mắt có gợn lên một loại tâm tình, đây đúng là trực giác của nữ nhân.
"Đi thôi, nói vậy chắc bọn họ cũng đều nóng lòng cả rồi".
"Ừm, Lý đại ca đi bên này".
Bên trong chủ soái doanh, Trần lão tướng quân cẩn thận nhớ lại chuyện năm đó, tiếp theo lại đem những chuyện mà Nhạc Phàm và Lệ Vân đã cùng trải qua đơn giản thuật qua một lượt. Trong lúc nhất thời, bên trong đại doanh cực kỳ yên tĩnh không một lời nói.
Hồi tưởng quá khứ đủ loại, Trương Phong Nghị, Cừu Mính tâm trạng vạn phần cảm khái. Nếu không bởi vì "Thù", bọn họ sao cần thay tên đổi họ, sống cẩu thả tạm bợ. Nếu không phải vì "Hận", làm sao có "Tĩnh Quốc quân" ngày hôm nay. Mà vào thời điểm nguy nan nhất của "Tĩnh Quốc quân", trong lúc tăm tối đó, phảng phất có một loại lực lượng, dẫn đường cho Nhạc Phàm tới bên bọn họ… Cuối cùng đây là thiên ý an bài, hay chỉ là vô tình trùng hợp.
Giữa lúc trầm mặc, Trương Uyển Anh dẫn Nhạc Phàm đi vào đại doanh…
"Tiểu huynh đệ đã khá hơn chưa?"
Chứng kiến một thân trang phục của Nhạc Phàm, đám người lão tướng quân ngược lại trước mắt ngời sáng, tất cả đều nhiệt tình đi tới, lộ vẻ mỉm cười chân thành, trong mắt hiện lên sự quan tâm không cách nào che dấu.
Nhạc Phàm trong lòng ấm áp, cho dù giờ đã là mùa đông rét mướt cũng không cảm thấy lạnh lẽo nữa. Tựa hồ như hắn đã sắp quên mất loại cảm giác ngọt ngào này.
Cừu Mính mấp máy mồm, có vẻ muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng.
Nhạc Phàm tiến lên nói: "Phu nhân, sau này cứ gọi ta là Tiểu Phàm được rồi".
"Tốt tốt!" Cừu Mính khuôn mặt rạng rỡ, phấn khởi dịu dàng nói: "Tiểu Phàm cũng gọi ta là Mính di(*) nhé, sau này chúng ta đều là người một nhà rồi, không cần phải khách khí".
"Người một nhà?" Nhạc Phàm trong lòng chấn động, không khỏi thương xót. Chữ "Nhà" này, bây giờ đối với Nhạc Phàm mà nói, là một loại khái niệm xa xỉ cỡ nào.
Cừu Mính bản tính thông minh tấm lòng bao dung độ lượng, chỉ liếc mắt đã dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của Nhạc Phàm, vì vậy chuyển ngay chủ đề, mấy người đồng thời dẫn dắt sang chuyện thường ngày của cả nhà.
Về sau mọi người tò mò hỏi tới, Nhạc Phàm mang chuyện cũ của mình kể lại toàn bộ.
Có lẽ là do sự thăng hoa của tâm cảnh, Nhạc Phàm bây giờ đối với sự vật gì cũng đều nhìn thấy thông suốt một cách khác thường, đối với cảm tình của mình cũng có thể cầm chắc rất tốt, chỉ là bi thương trong nội tâm không giảm chút nào.
Nghe xong chuyện xưa của Nhạc Phàm, lão tướng quân cùng Trương Phong Nghị than thở không thôi, Trương Tĩnh Cừu vẻ mặt cứng cỏi cũng khó tránh khỏi có một tia biến hóa, Cừu Mính cùng Trương Uyển Anh mắt đã đỏ lại càng thêm đỏ.
Lúc này giờ phút này, ở trong mắt bọn họ, Nhạc Phàm không phải hung thần ác sát "Đao cuồng" theo như nghe đồn, mà là một con người đau khổ với đầy vết thương trên thân thể mà thôi.
Một lúc sau, Nhạc Phàm từ trong lòng móc ra một phong thư, được bọc kỹ bằng giấy dầu. Sau đó trịnh trọng giao vào tay Cừu Mính: "Đây là cha người nhờ ta giao tận tay cho người đó".
Đột nhiên trong lúc đó, Nhạc Phàm cảm thấy chưa từng bao giờ thanh thản như thế. Vì một lời hứa, vì một phong thư, Nhạc Phàm vì hoàn thành giao phó đã phải trả giá không thể xem là nhỏ, thậm chí còn vì thế mà tạm thời bỏ dở cả ý định trả thù. Mà giờ khắc này, hết thảy cuối cùng cũng có một kết quả.
Cừu Mính kích động mở phong thư, bởi vì thời gian đã quá lâu, nét chữ trên giấy có chút mờ nhạt, tựa hồ trong nét chữ mang theo tâm tình tuyệt vọng của Lệ Vân lúc bấy giờ.
"Cha!"
Nhìn nét bút vừa quen thuộc lại vừa mơ hồ trong ký ức, Cừu Mính khóc thất thanh! Vừa xem thư, vừa rơi lệ không ngừng.
Trương Phong Nghị ở một bên vỗ về, lão tướng quân thở dài, Trương gia huynh muội thì cúi đầu.
Phong thư này chắc chắn chứa đựng rất nhiều thương cảm.
Cừu Mính là một người phụ nữ kiên cường, Nhạc Phàm từ trong tin tức của "Thần Ky các" sớm đã hiểu rõ. Nàng mang trên lưng kế hoạch lật đổ Đại Minh, dựa vào trí tuệ và tâm kế của mình vì Trương Phong Nghị đã đặt nền móng như hôm nay. Phụ nữ như vậy ai dám khinh thường? Nhưng hôm nay, nàng giống như một đứa nhỏ bất lực!
Trầm mặc chốc lát, Nhạc Phàm mở miệng nói: "Mính di, Lệ gia gia còn có một câu nói để cho ta chuyển cho người".
Cừu Mính lau nước mắt, đau thương nhìn về phía Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Qua lại thù đã mất, quý trọng người trước mắt, thương tâm càng cô độc, bình thản nhưng hạnh phúc".
Giọng nói sâu xa, giống như mang theo thương cảm của chính mình, làm cho người ta buồn bã.
Đúng vậy! Vì thù hận, cả nhà bọn họ nỗ lực nhiều nhiều lắm, nhưng cuối cùng bọn họ rồi được cái gì? Kỳ thật, không đạt được gì cả.
Cừu Mính nhìn trượng phu của mình, lúc đầu là chính mình một tay đem hắn đẩy vào đầu sóng ngọn gió, nhiều lần rơi vào nguy nan. Nhìn lại hai người con của mình, từ nhỏ vì học nghệ chịu đựng khổ đau cùng cực, tới khi trưởng thành lại đưa vào chiến trường, trải qua bao nhiêu trận chém giết sinh tử! Những vết thương trên người càng giày vò tinh thần. Lúc này, làm sao có thể quay trở lại được?
Nguyên lai, bản thân mình chính là quỷ, vì thù hận mà trở thành ma quỷ!
"Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi…" Trong lúc mơ hồ, Cừu Mính lại khóc lên đau thương, cái loại thức tỉnh và ăn năn trong sâu thẳm này đã làm cảm động tâm tình người đối diện.

(*) di: dì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.