Thương Thiên

Chương 265: Quan kiện



Kinh đô Hoàng thành, giữa đại điện…
Lúc này, Sùng Trinh đang bước từng bước trước ngai vàng, thần sắc ngưng trọng, văn võ bá quan phía dưới không dám phát ra một chút thanh âm.
Hai ngày trước, binh mã các lộ cần vương đã tụ tập tại kinh đô, nhưng không có giao ra binh quyền, ngược lại tạo thế áp bức Hoàng thành. Tống vương đứng ra cầm đầu công khai phê phán tội lỗi của Sùng Trinh, phát tán "Chiêu tội thư" trên cả nước. Quan viên các nơi đều phụ họa, trên dưới triều trung đều hoang mang, không thể yên ổn… Các dấu hiệu cho thấy, Tống vương Chu Cảnh Khang đã tạo phản.
Tại thời điểm mẫn cảm này, nếu ai biểu hiện ra một chút sai lệch, tất nhiên sẽ trở thành người đầu tiên bị Sùng Trinh xử tử.
Sau một hồi trầm mặc, Sùng Trinh mở miệng nói: "Binh mã Tống vương chỉ cách Hoàng thành trăm dặm, các vị khanh gia có ý kiến gì không?"
"…" Các bá quan nhìn nhau, nhưng lại không có một người nào lên tiếng.
Vào lúc này, Thống lĩnh Cấm vệ quân Nghiêm Đình Kiệt bước ra nói: "Bẩm Hoàng thượng, Tống vương có hai mươi vạn binh mã, mà Hoàng thành chỉ có ba vạn binh mã, vi thần cho rằng không nên đối địch".
"Ồ!" Sùng Trinh cau mày nói: "Vậy Nghiêm khanh gia có ý gì?"
"Cái này, vi thần nghĩ rằng nên tạm thời tránh né…"
"Không được!" Sùng Trinh cắt lời Nghiêm Đình Kiệt, lạnh lùng nói: "Trẫm là vua một nước, đứng đầu thiên hạ, làm sao có thể thối lui? Thiên hạ đều là trẫm, nếu thủ không được Hoàng thành, trẫm còn có thể đi đâu? Còn có thể đi nơi nào? Hừ!"
Sùng Trinh đang nổi giận, ai cũng không dám nói cái gì, có thương nghị cũng không được điều gì.

Trong Ngọc thư phòng, Sùng Trinh bàn bạc với Thái phó Hằng Sơn và Hoàng tộc Long vệ thủ lĩnh Ngao Nghĩa.
Thở dài trầm trọng, Sùng Trinh nói: "Về việc Tống vương tạo phản, không biết nhị vị khanh gia có ý gì?"
Hằng Sơn và Ngao Nghĩa liếc nhau, người trước nói: "Thần nhận thấy thế sự có sự chuyển biến".
"Ồ! Mời Thái phó nói" Sùng Trinh mặt lộ vẻ vui mừng, đây là câu nói có giá trị nhất trong vài ngày qua.
"Kỳ thật binh lực của Tống vương có thể công phá Hoàng thành, nhưng bọn hắn lại không công, hiển nhiên đám người quốc sư có điều cố kỵ. Hơn nữa phía sau bọn họ còn có 'Chánh Vũ Quân' uy hiếp… Lô Đạt của 'Chánh Vũ Quân' dã tâm rất lớn, khó có thể bỏ quan cơ hội rất tốt này. Bất quá…"
Dừng một chút, Hằng Sơn tiếp tục nói: "Thần nghe nói, Lý Nhạc Phàm trước lúc đi, lưu lại cho 'Tĩnh Quốc Quân' một bộ chiến trận lợi hại phi thường, 'Chánh Vũ Quân' bị đánh cho không có lực hoàn thủ, song phương giằng co… Bây giờ các phương thế lực đang kiềm chế lẫn nhau, Hoàng thành có thể nói là bước mấu chốt, tin tưởng rằng ai cũng không dám làm loạn. Cho nên thần cho rằng Hoàng thành có thể thủ, ít nhất trong thời gian ngắn rất an toàn".
Sùng Trinh hơi vuốt cằm nói: "Không sai, chúng ta chỉ cần tranh thủ một chút thời gian, thì có cơ hội đánh phá các lộ phiên vương… Ngao Nghĩa, tình hình giang hồ như thế nào?"
Ngao Nghĩa cung kính nói: "Bẩm chủ công, giang hồ bây giờ cũng rất hỗn loạn, 'Huynh Đệ Hội' cầm cự với hai thế lực thần bí, thế lực đang tỠphương bắc khuếch trương ra rất nhanh".
"Thần bí thế lực gì?"
"Không cách nào theo dõi được, bất quá người của thần dám khẳng định là có liên quan đến Tống vương".
"Lại là Tống vương?"
"Đúng vậy. Hơn nữa chúng ta còn điều tra được, Hội chủ Huynh Đệ Hội 'Thiết Huyết' nguyên danh Đông Vũ, chính là người đầu tiên rời khỏi 'Tử Dịch Doanh'. Lần trước trong đêm xông vào Hoàng cung bức bách thái tử phi chính là hắn. Căn cứ vào tình thế bây giờ, mục tiêu của hắn cũng là Hoàng thành, cũng sẽ là địch nhân của chúng ta".
"Tiểu súc sanh này, thật sự là được việc thì không được hỏng việc thì có thừa! Ài…"
Thái tử làm ra việc này, Sùng Trinh làm gì mà không biết. Nhưng việc đã đến như vậy làm sao còn có thể vãn hồi? Tự nhiên có thêm một cường địch, Sùng Trinh lửa giận khó mà dằn xuống!
Tâm tình đã hòa hoãn, Sùng Trinh mới nói: "Thái phó, đội ngũ đưa Nguyệt nhi đi đã tới Biên Định chưa?"
"Bẩm Hoàng thượng, Hoàng Thái Cực Thát Đát tộc cho người báo tin, đội ngũ đã đưa Tam công chúa đến nơi an toàn. Bất quá…"
"Bất quá cái gì?"
"Thát Đát tộc muốn thành hôn sớm hơn, thời gian là ba ngày sau".
Sùng Trinh tự cười giễu, đột nhiên cảm thấy già đi rất nhiều, thanh âm bình tĩnh nói: "Nghĩ không ra hy sinh Nguyệt nhi, cũng không đổi được thái bình trong nhất thời! Ta xin lỗi Nguyệt nhi…"
Hằng Sơn khom người nói: "Hoàng thượng, xin thứ cho lão thần nói thẳng…"
"Có gì cứ nói đi".
"Mặc dù bây giờ binh lính đã gần tấn công thành, nhưng lão thần lo lắng nhất vẫn là dị tộc. Bọn họ mặt ngoài nghị hòa, nhưng đang âm thầm điều động một lượng lớn binh lực, thậm chí sau lưng còn liên kết với Ma Môn… Bọn họ đòi rút ngắn thời gian cưới, thần xem việc này tuyệt đối không đơn giản".
"Ngươi nói Ma Môn tái khởi?"
"Chiếu theo tình huống hiện tại, là như vậy… Nói vậy mục đích của bọn chúng là muốn thâu tóm cả thiên hạ".
Sùng Trinh chau mày, trầm giọng nói: "Ngao Nghĩa, ngươi hãy tự mình đi đến Biên Định xem xét, ta phải biết rõ chân tướng".
"Thuộc hạ hiểu".

Bình nguyên bao la, rộng lớn vô cùng.
Biên Định chính là thành tại biên giới Đại Minh, đằng sau bức tường thành, là đất đai ngàn dặm liên miên rộng lớn. Từ khi Thát Đát tộc xâm lấn biên cương, nơi này trở thành nơi bị ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt.
Thát Đát tộc nguyên là dân tộc du mục tại Mạc Bắc, dũng cảm, can đảm, chiến đấu giỏi… Bởi vì địa thế Mạc Bắc khí hậu khắc nghiệt, cho nên bọn họ vẫn hy vọng di trú vào Trung Nguyên.
Bất quá, cổ ngữ có câu: Phi ngã tộc loại kỳ tâm tất dị (Chỉ có tộc của ta thôi chứ không có ai khác). Hoàng đế Hán tộc làm sao lại chịu ngoại tộc di trú, hai bên tranh đấu không ngớt, mâu thuẫn dân tộc ngày càng lớn. Bắt đầu từ khi kết thúc nhà Đường, chiến tranh chủng tộc không có một ngày yên bình. Kinh nghiêm thông qua vô số lần chiến đấu, lúc này quân Thát Đát Đông chinh có thể nói là binh cường mã tráng, chiếm hết thế thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Hôm nay, bên trong bộ lạc Thát Đát, khắp nơi đều là không khí vui mừng, náo nhiệt phi phàm. Công chúa của Sùng Trinh hoàng đế gả đến đã truyền khắp cả Thát Đát tộc, mỗi người trong tộc trên mặt lộ vẻ tự hào, lần đầu tiên cảm giác ngẩng cao đầu.
"Huynh đệ, nghe nói Tam công chúa này là nữ nhi được sủng ái nhất của Hoàng đế người Hán, rất là xinh đẹp".
"Không thể như vậy, ta đã từng nhìn qua, da thịt quả thật như là tiên nữ trên trời vậy. Bất quá, nghe nói nữ tử người Hán rất là yếu đuối, với tính tình của Vương tử chúng ta, cũng không biết nàng ta có chịu được không nữa".
"Hắc hắc, chịu không được cũng phải chịu, ai bảo người nào đó đưa nàng ta đến cho tộc ta làm chi".
"Lần này thật là làm cho tộc chúng ta hả giận".
"Để đó. Hừ hừ… Rồi xem, không bao lâu nữa, lũ Hán cẩu này tất cả sẽ bị tộc chúng ta biến thành nô dịch".
"Ha ha…"
Tiểu đội binh lính tuần tra đi qua, một nữ tử mặc Hán phục mới từ cung trướng(*) phía sau lặng lẽ đi ra. Nàng đúng là Long Cửu trong "Long vệ", bây giờ tên là Trương Tĩnh. Đối thoại vừa rồi nàng đều nghe hết, cảm thấy bực bội phi thường. Lần này làm người hầu cận thân của Tam công chúa, tự nhiên không hy vọng thấy công chúa bị khuất nhục gì. Nhưng chuyện này nàng không có khả năng khống chế, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Trở lại bên trong cung trướng, Trương Tĩnh đen việc vừa rồi báo lại cho Tam công chúa, công chúa cũng không thể tránh được cũng thở dài. Làm nữ tử trong hoàng tộc, có đôi khi phải hy sinh. Đây tựa như là vận mệnh tàn khốc, không cách nào thoát được.
Chủ tớ hai người nói chuyện với nhau, bên ngoài cung trướng truyền đến một trận huyên náo…
"Vương tử, Vương tử người không thể đi vào! Công chúa chúng ta nói, ngày thành thân chưa tới, hai bên không thể gặp mặt, nếu không sẽ không tốt".
"Hỗn láo! Đây là Thát Đát tộc, không phải là Hán tộc các ngươi, chúng ta nơi này không có nhiều quy củ như vậy. Mau tránh ra!"
"Vương tử, Vương tử không nên…"
"Bò xuống cho ta!"
Tiếng binh khí vang lên, thị vệ bên ngoài hiển nhiên đã bị bắt. Rèm trướng bị xốc lên, một gã nam tử cao lớn khôi ngô xông vào. Mặc cẩm phục, đầu thắt bím, khuôn mặt góc cạnh thể hiện khí dương cương, hắn chính là Vương tử Thát Đát tộc Mục Hãn Mông Đan, phía sau hắn còn có bốn gã dũng sĩ Thát Đát.
Trương Tĩnh che ở trước người Tam công chúa, lên tiếng nhắc nhở: "Vương tử xin tự trọng, nếu hai tộc hôn nhân, mọi người hẳn là phải tôn trọng lẫn nhau mới phải".
Mông Đan Vương tử hoàn toàn không có nghe thấy Trương Tĩnh nói, nhìn người phía sau Trương Tĩnh, trong mắt hắn lộ vẻ si mê, thậm chí còn có vẻ dâm dục, trong lòng tưởng tượng tất cả đều là chuyện bỉ ổi, làm sao còn nghe được người khác nói cái gì.
Giờ phút này Chu Tĩnh Nguyệt không phải là Chu Tam công tử, trải qua mặc trang phục tỉ mỉ, đã hiện rõ khí phái Hoàng tộc cùng vẻ kiều diễm, có thể nói là quốc sắc thiên hương, tiên tử cũng khó mà sánh bằng!
"Công chúa, nàng đẹp quá! Hắc hắc…" Mục Hãn Mông Đan không kiêng kỵ tiến lên, Trương Tĩnh muốn ngăn trở lại bị hắn đẩy ra một bên.
Thấy người vô lễ như thế, Chu Tĩnh Nguyệt nhướn đôi mi thanh tú nói: "Mông Đan Vương tử, hôn lễ còn ba ngày nữa, căn cứ truyền thống của chúng ta…"
"Truyền thống cái rắm thối!" Mông Đan Vương tử không chút khách khí ngắt lời nói: "Ở chỗ này, chính là theo lời của bổn Vương, bổn Vương tử bây giờ muốn động phòng với nàng thì sao, ha ha…"
"Ngươi dám!" Trương Tĩnh tiến lên, ngăn Mông Đan Vương tử lại.
Mông Đan Vương tử rất khó chịu, hừ lạnh một tiếng nói: "Hán cẩu cũng dám càn rỡ ở đây? Bò đi…" Vừa nói tay vừa vung lên, Trương Tĩnh bị văng ra.
Nội lực thật thâm hậu! Trương Tĩnh bình phục lại huyết khí đang bốc lên, sắc mặt thoáng tái nhợt.
Chu Tĩnh Nguyệt thầm kinh hãi, sắc mặt không thay đổi nói: "Mông Đan Vương tử đừng quá đáng, nếu là giữa hai bên có sự đổ vỡ, tin tưởng đây không phải là điều Hoàng Thái Cực muốn thấy? Đến lúc đó, Vương tử trong lòng Hoàng Thái Cực sẽ bị xem nhẹ đi không ít!"
Nhớ tới cha mình, Mông Đan Vương tử vẫn có điều cố kỵ. Hôm nay vốn chỉ là đến xem Tam công chúa này thôi, thấy đối phương tuyệt sắc như thế nhất thời xúc động, nếu thật muốn muốn đến làm loạn, sợ rằng sẽ bị trừng phạt. Dù sao, tộc mình cũng cần phải có thời gian chuẩn bị.
Mông Đan Vương tử giữa hai mi lộ ra vẻ hung ác, lập tức cười hắc hắc nói: "Bổn Vương tử cám ơn Tam công chúa nhắc nhở. Bất quá, nàng thủy chung cũng trốn không thoát bàn tay của ta, đến lúc đó… Ha ha…" Đang khi nói chuyện người đã rời đi, bên ngoài trướng truyền đến tiếng cười phóng túng.
Đợi người rời đi, Trương Tĩnh mới mở miệng nói: "Công chúa, người thật sự quyết định gả cho người như thế này sao?"
Chu Tĩnh Nguyệt chậm rãi nói: "Mông Đan Vương tử ngoan cố, tính cách ác độc, hơn nữa dã tâm bừng bừng, rất có tự chủ, ta không có nắm chắc có thể chế ngự được người như thế. Cho dù như thế, ta vẫn phải gả cho hắn, ta không có con đường lựa chọn khác!"
"…" Hai người không nói, trong lòng đều trầm tư!
(*): Cung trướng chính là cách gọi cái lều hình tròn của Thát Đát tộc.
Chúc Mừng Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.