Thương Thiên

Chương 274: Lực đích kỹ xảo



Bên ngoài Đấu vật trường…
Nhạc Phàm eo lưng thẳng tắp, tay cầm chiến đao, đưa lên trước ngực, mắt không nhìn ngó, tin tưởng rằng không có một người lính canh nào có thể đứng thẳng được hơn hắn.
"Ta là binh lính, có trách nhiệm của mình".
Nghe câu nói như vậy, Đa Nhĩ Cổn cảm xúc rất nhiều. Một người lãnh đạo người khác, bất luận ở nơi nào, đều muốn được người khác tôn trọng, ngay cả đối với địch nhân, cũng đồng nghĩa là có sự kính nể của người khác.
Nhạc Phàm thái độ cứng rắn, căn bản mặc kệ ánh mắt của người khác, thậm chí không để ý tới.
Đa Nhĩ Cổn biết không thể dùng sức mạnh, đè lửa giận của người tỏng tộc xuống hướng tới Địch Thu Nhiên, đối với hắn mà nói, tìm quan dể dàng hơn là tìm quân.
"Hoàng huynh, hôm nay là ngày đại hỷ của tộc ta, không bằng mời binh lính của Địch tướng quân cũng đến trợ hứng?" Đa Nhĩ Cổn quay về phía Hoàng Thái Cực tỏ ý.
Đối với dũng sĩ của Thát Đát tộc, Hoàng Thái Cực vẫn phi thường tin tởng, vì vậy luôn miệng phụ họa: "Hoàng đệ nói như vậy cũng giống ý ta, hai bên qua lại, dùng võ kết bạn. Trẫm cũng muốn xem một chút thân thủ hơn người của binh lính Đại Minh, cũng làm cho dân chúng tộc ta đại khai nhãn giới! Lấy dài bù ngắn, mới có thể tiến bộ hơn nữa. Đương nhiên, nếu người của Đại Minh ngươi thắng chiếm ngôi đệ nhất, trẫm cũng sẽ ban thưởng không keo kiệt đâu".
Hoàng Thái Cực nói rất hào phóng, biểu hiện cũng rất phóng khoáng, bởi vì trong lòng hắn không có nghĩ tới bên mình có thể thất bại. Hắn nghĩ đến đấu vật thuật không thể so với so chiêu trên giang hồ, chỉ có thể đấu lực đấu kỹ xảo, không thể sử dụng nội lực. So ra, Nhạc Phàm thân thể "gầy yếu" cũng không cao lớn, làm sao là đối thủ của dũng sĩ bên mình.
Địch Thu Nhiên âm thầm kêu khổ, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Hoàng Thái Cực cùng Đa Nhĩ Cổn mời, làm cho hắn không thể từ chối. Mặc dù bản thân cùng với Nhạc Phàm trên danh nghĩa là thống lĩnh với hạ chức, nhưng sự thật Nhạc Phàm cũng không phải là kẻ dưới tay mình, làm sao mà ra lệnh Nhạc Phàm làm cái gì được.
Sau khi suy nghĩ, Địch Thu Nhiên không khỏi nhìn về phía Nhạc Phàm ở ngoài.
"Ài… Tôn nghiêm của dân tộc không thể bỏ đi!" Nghĩ đến vinh nhục của dân tộc, Địch Thu Nhiên chỉ còn cách nghiêm mặt đi về hướng Nhạc Phàm.
"Được không?"
Địch Thu Nhiên vỗ vỗ vai Nhạc Phàm, thản nhiên nói hai chữ, nhưng lại bao hàm ý tứ giữa hai người. Dưới trí tuệ của Nhạc Phàm làm sao mà không rõ ý của tướng quân, mà người ngoài thì nghĩ rằng Địch Thu Nhiên hỏi thuộc hạ xem có thể thắng hay không.
Nhạc Phàm nhìn ra bốn phía, mặt không chút thay đổi gật đầu, theo Địch Thu Nhiên đi đến Đấu vật trường.
Giờ khắc này, Nhạc Phàm trong lòng đột nhiên xuất hiện loại kích động nói không nên lời! Nếu muốn hỏi tại sao đồng ý? Trong lòng hắn chỉ có năm chữ - "Trách nhiệm với dân tộc".
Nhìn hai người bước đến, mọi người trong mắt tràn đầy vẻ cười cợt, trong đầu đều nghĩ, tựa hồ bọn họ đã nghĩ đến kết cục tàn khốc của Nhạc Phàm. Tay chân bị bẻ gãy, xương cốt rời khỏi người…
"Mọi người xem, Hán cẩu này không biết lượng sức, dám đi khiêu chiến với dũng sĩ của tộc chúng ta".
"Hừ Hừ, nhìn thân thể xương cốt của hắn như vậy, không biết có chịu được hai ba hơi sức không".
"Cái gì mà hai ba hơi sức, ta xem ra hắn một chút cũng chịu không nổi".
"Đi, chúng ta đi xem".
"Đúng! Kêu các huynh đệ trong tộc lên, để xem Hán cẩu này làm trò hề như thế nào".
"Ha ha…"
Nhạc Phàm đi vào Đấu vật trường, đập vào mắt là các đại hán cởi trần, bọn họ cả người đầy cơ bắp, cánh tay so với bắp đùi của người bình thường còn muốn to hơn. Tin rằng thể lực cũng không tầm thường.
Mới vừa rồi, Nhạc Phàm cũng đã âm thầm quan sát qua đấu vật, trong lòng cũng đã ngộ được một số điều.
Quy tắc một của đấu vật: Trong trận hai bên không được sử dụng nội lực. Ở đây cũng không thiếu tiên thiên cao thủ, nếu có người sử dụng nội lực, bọn họ tin rằng liếc mắt qua là có thể biết được.
Quy tắc hai: Khi đấu, hai bên không được sử dụng lợi khí để làm thủ đoạn công kích.
Quy tắc ba: Trong Đấu vật trường, sinh tử là do mệnh, người ngoài không được can thiệp. Trước đây vốn không có quy tắc này, chỉ bất quá lần này bởi vì có Nhạc Phàm tham gia, Hoàng Thái Cực mới đặc biệt thêm vào điểm này. Rất rõ ràng, bọn họ muốn đánh bại Nhạc Phàmthị uy với Địch Thu Nhiên.
Đối với việc này, Địch Thu Nhiên cũng không chút lo lắng, ngược lại cười thầm không thôi. Dù nói đùa, "hung thần" cũng không phải là cái tên để gọi chơi, hắn mà không đánh cho dũng sĩ của các ngươi thảm bại thì cũng nên cười.
Nghe Đa Nhĩ Cổn giới thiệu đơn giản một lúc, Nhạc Phàm liền đem "Bách kiếp chiến đao" bên hông cắm vào mặt đất, sau đó trực tiếp đi vào giữa sân.
"Ồ…"
Người chung quanh thấy Nhạc Phàm như thế, ai cũng ầm ầm cười to lên, trên mặt vẻ trào phúng càng lộ rõ, tựa như nhìn thấy người đó sẽ thành một cái bánh bao rồi.
Nhạc Phàm lần đầu tiên tham gia một trận đấu vật, cũng không biết tình huống bình thường, trên người đồ càng nhiều, khả năng bị đo đất càng lớn, bởi vậy khi đấu vật ai cũng cởi trần, càng trống càng tốt, không để cho địch nhân có chỗ dụng lực.
Đối với sự cười nhạo của người khác Nhạc Phàm cũng không để ý tới, mặc dù hắn biết, thì cũng khó mà chịu cởi bỏ y phục? Tập tục của người Hán, cởi trần là sự hổ thẹn, cho dù Nhạc Phàm không để ý đến điều này, nhưng cái loại tư tưởng có từ thâm căn cố đế cũng đã thành thói quen của hắn.
Lúc này cuộc thi đô vật đã tới vòng cuối, bởi vì Nhạc Phàm được sự đặc chuẩn của Hoàng Thái Cực, cho phép hắn trực tiếp tham gia vào trận chung kết, không cần phải tham gia thăng cấp.
Đứng đối diện Nhạc Phàm là một đại hán một mắt, thân cao chừng tám thước(*), so với Nhạc Phàm cao hơn hẳn hai cái đầu, thân thể to lớn, người khác không khó có thể tượng tượng ra uy lực phá hoại.
Thấy đối thủ là một tiểu tử "gầy ốm", đại hán một mắt xem thường nói: "Hây, tiểu tử người Hán kia, lão tử là Kha Mông, cái tên này ngươi sẽ nhớ kỹ cả đời, hắc hắc".
Kha Mông trên mặt đầy thịt, vẻ mặt rất hung ác. Nhạc Phàm cũng không nói nhảm, hai tay mở ra, tùy ý xuất ra một hình tròn, xuất ra khởi thủ thức của "cầm nã thập bát đả" - "Định tự quyết".
"Dĩ đả vi lực, dĩ lực vi bổn, chu thân chi mệnh, tá địa chi điểm, vận chuyển kiền khôn…" ("Dẫn lực triệt tiêu, lấy lực làm gốc, lấy thân để dẫn, lấy đất triệt lực, vận chuyển càn khôn…")
Kha Mông nhìn như thô lỗ, thật ra rất cảnh giác, nếu không sẽ không thể vào tới vòng này. Bất quá hắn vẫn xem thường đối phương! Khinh thường cười một tiếng, triển khai hai tay dũng mãnh đánh vào Nhạc Phàm.
"Bộp!"
Kha Mông không nghĩ rằng có thể dễ dàng chộp lấy cổ áo của Nhạc Phàm như thế, ngay cả những người chung quanh vẻ mặt cũng kinh hãi.
Mọi người tất cả đều tạm thời ngừng thở, lẳng lặng cùng đợi xem bộ dáng của Nhạc Phàm sẽ bị tàn phá như thế nào.
"Ồ!"
Mọi người kinh ngạc! Vốn tưởng rằng Nhạc Phàm khó tránh khỏi kiếp nạn, nhưng những việc họ tưởng tượng ra vẫn chưa phát sinh.
Chỉ thấy sau khi Kha Mông chộp lấy cổ áo của Nhạc Phàm, mặc cho hắn dùng sức như thế nào, đối phương vẫn như cũ không di động một chút nào, chân có quét vào hạ bàn cũng như thế… giống như cổ thụ ngàn năm, hai chân như mọc rễ vào thảo nguyên, cùng thiên địa hợp thành một thể. Thử hỏi, một người làm sao có thể rung chuyển được lực lượng của tự nhiên.
Ngồi ở trên, Hoàng Thái Cực cùng Đa Nhĩ Cổn nhìn thấy vậy, không khỏi biến sắc. Đối với kỹ thuật và lực lượng đấu vật mà nói, Kha Mông này chính là dũng sĩ đấu vật cực mạnh, so với vị tướng lĩnh Đạt Hổ kia mạnh hơn rất nhiều. Nếu nói Đạt Hổ bởi vì phẫn nộ mà thất thủ, vậy giờ phút này Nhạc Phàm đã thể hiện thực lực khiến người khác chỉ có thể ngước đầu ngưỡng mộ.
"Lên đi! Quật hắn ngã sấp xuống… đánh đi!"
"Kha Mông… Kha Mông…"
"Kha mông…"
Người trong tộc chung quanh đều cổ vũ cho dũng sĩ của mình cố gắng lên, các dũng sĩ bên cạnh khẩn trương đến độ không chịu nổi, thiếu chút nữa xông vào Đấu vật trường.
"Hự!"
Kha Mông trán nổi gân xanh, dùng lực ôm ngang thân của Nhạc Phàm. Hắn lúc này có cảm giác, giống như ôm một khối đá cực lớn, mặc cho hắn vận lực như thế nào cũng không thể di chuyển nửa phân.
Nhạc Phàm tâm thần vận động, cẩn thận quan sát kỷ xảo vận lực của đối phương… hoặc nắm hoặc ném, hoặc kéo hoặc đè, hoặc quẳng hoặc xô, không cách nào mà không sử dụng được!
Thủ pháp của đấu vật tương đối đơn giản, chủ yếu là là sự kết hợp giữa lực và kỹ xảo. Đối với việc này Nhạc Phàm cũng có chút tán đồng, nó cũng có điểm tương đồng với "Phá kính kích" của bản thân.
"Phá kính kích" xuất phát từ "Cầm nã thập bát đả" có mười tám loại thủ pháp cơ bản, nhiều mà không phân tán, rộng lớn mà không tinh thuần. Mà thủ pháp của đấu vật thật sự có một chỗ tinh xảo phi thường, làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Chuyến này đối với Nhạc Phàm có thể nói lợi ích không ít, đối với nhận thức về lực và kỹ xảo lại tăng lên một tầng mới.
tám thước(*): 1 thước cổ của Trung Quốc = 0.33m; tám thước = 2.64m (cao dã man vậy).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.