Thương Thiên

Chương 284: Hung thú chi uy



Bởi vì mặt phía Đông đã sớm có rất đông binh lính Thát Đát tộc vây chặt, với tình trạng thân thể của Nhạc Phàm khi ấy, căn bản không nắm chắc có thể xông qua. Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là đành chọn cách đi vòng lên đường phía Bắc. Ai ngờ, "Hắc giáp quân" của Thát Đát tộc như âm hồn không tiêu tan, đuổi theo dấu chân ngựa để lại. Mưa lớn như thế, ở trên thảo nguyên mênh mông này, hắn sớm đã không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, chỉ còn dựa vào kinh nghiệm của thợ săn cùng trực giác để tìm phương hướng.
Không biết có phải trùng hợp trong cõi u minh hay không, đang bôn ba trên đường, Nhạc Phàm nghe được những loạt nổ vang lên từ xa, rõ ràng là có người tranh đấu, vì vậy hắn tiến lên quan sát, đúng lúc chứng kiến rõ ràng tình cảnh Đinh Nghị thiếu chút nữa bị giết rồi.
"Sư… Sư phụ…"
Đinh Nghị cuối cùng đã thấy sư phụ, quỳ xuống trên mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng!
Nhạc Phàm có chút kích động gật gật đầu, lấy tay vỗ vỗ bả vai của Đinh Nghị, nâng hắn lên.
Một động tác đơn giản, nhưng ở trong lòng Đinh Nghị lại là sự thừa nhận của sư phụ với bản thân mình, trong lòng kích động vạn phần. Nhưng hắn vẫn cúi đầu, không muốn Nhạc Phàm nhìn thấy bộ dáng rơi lệ của hắn.
"Người đó là ai?" Nhạc Phàm cũng không trách cứ, hỏi sang chỗ khác.
Đinh Nghị nghe vậy lễ phép trả lời: "Hắn tự xưng là quốc sư của Thát Đát tộc, kêu là cái gì Vũ Văn Trường Sanh."
"Thì ra là hắn!"
Tâm tình máy động, lòng thù hận của Nhạc Phàm vừa mới bình phục lại trỗi dậy! Nhìn Đinh Nghị quỳ trên mặt đất một chút, lại nhìn bên kia Long Tuấn thương tích đầy người một chút, cái loại cảm giác áy náy đó trong lòng dâng tràn, nhất thời lửa giận bùng lên! Tóc dựng đứng, cộng với thân mình vấy máu của hắn, cả người giống như ma quỷ mới từ địa ngục nhảy ra, dữ tợn! Khủng khiếp!
Báo thù! Đó là ý niệm duy nhất trong đầu Nhạc Phàm lúc này.
"Lão phu phải giết các ngươi! Giết các ngươi..." Trong khói bụi, Vũ Văn Trường Sanh giận không thể tả!
Vụ nổ tuy mạnh nhưng không thể gây thương tổn được hắn, kỳ độc cũng không làm gì được hắn. Nhưng chịu nhục liên tiếp bởi hai tiểu tử ranh, Vũ Văn Trường Sanh luôn cao ngạo đâu còn có thể giữ được sự tỉnh táo vốn có? Vừa mới hồi tỉnh hắn đã lửa giận ngút trời, còn chưa tìm hiểu rõ tình huống hiện tại, cứ bộ dạng đó cầm nhuyễn kiếm trong tay vọt tới.
Đợi cho hắn xông lên không tới hai bước, thân hình bỗng nhiên dừng lại! Bởi vì hắn cảm giác được phía trước đang có một luồng sát ý lẫm liệt, xâm nhập vào mỗi một dây thần kinh trong thân thể hắn, hơi thở của tử vong tràn ngập trong đầu hắn, cảm thấy nguy cơ to lớn lại làm hắn trở nên tỉnh táo.
Lúc này, Vũ Văn Trường Sanh mới nhìn rõ phía trước, lại có thêm một người nữa. Mà người nọ thân hình đầy máu, ánh mắt dữ tợn nhìn vào mình, phảng phất như có thù hận rất lớn.
"Ngươi…"
Trong lòng ý hận dâng trào, Nhạc Phàm không thèm nói thêm gì, cũng tuyệt không để cho đối phương có cơ hội phản ứng, vung chiến đao lên, uy lực như là một đao bổ đôi núi Hoa Sơn vậy...
Đao khí tung hoành, sát khí ngập trời!
Nhạc Phàm hiện tại, có thể hình dung bộ dáng hắn như bị điên cuồng. Mặc dù thân bị thương nặng, nhưng hắn công kích bất chấp tất cả, giống như một con mãnh thú thích máu vậy, càng thêm đoạt mạng. Xem ra, cái chết của Đại tướng quân Địch Thu Nhiên, đã thực sự tạo nên đả kích rất lớn đối với hắn.
Vũ Văn Trường Sanh cuối cùng cũng nhận ra Nhạc Phàm, nói chính xác hơn, hắn không thấy rõ hình dạng của đối phương, nhưng hắn lại nhận ra đao pháp của Nhạc Phàm.
Khí thế to lớn hung hãn bức tới, Vũ Văn Trường Sanh sinh ra ý niệm tháo lui. Nếu vào lúc phong độ bản thân ở đỉnh cao, hắn còn có thể dám liều mạng cùng Nhạc Phàm, nhưng bây giờ thì nào đâu còn có lòng tin đánh tiếp nữa?
Một tiến một lùi, một mạnh một yếu! Chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn.
"Dân tộc hận!gia quốc cừu!huyết lưu tẫn,nhân bất quy,khẩn ác đao,chẩm thi miên,chiến vị đình… "
(Hận dân tộc! Thù quốc gia! Máu chảy tới cạn, người sẽ không về, tay nắm chặt đao, lấy thây làm gối, chiến đấu không ngừng…)
Lời của Địch Thu Nhiên lại vang lên bên tai, đó là nỗi đau ở nơi sâu thẳm trong nội tâm của Nhạc Phàm! Chỉ thấy hắn càng đánh càng hăng, đao thế liên miên bất tuyệt, hoàn toàn không để ý tới kinh mạch đang hỗn loạn của mình có thể không chịu đựng nổi!
"Hay! Sư phụ! Chém hắn! Để cho Vũ Văn Trường Sanh hắn biến thành Vũ Văn Đoản Mệnh! Chém cái hắn nát nhừ ra..."
Đinh Nghị thấy kích động vạn phần, nhịn không được ở một bên hò reo cổ vũ. Hắn vốn đam mê đao pháp, thấy được loại đao ý điên cuồng đó của Nhạc Phàm, khí thế từ trước đến nay chưa từng có, quả thực làm hắn như mê như say. Trong lòng ngấm ngầm tự hào, quả nhiên là sư phụ ra tay, một người bằng cả hai người!
"Sư phụ!?"
Nghe được Đinh Nghị ra sức kêu gọi, Vũ Văn Trường Sanh nhất thời đại ngộ, khó trách đao pháp của bọn chúng giống nhau như thế, nguyên lai là quan hệ thầy trò. Bất quá càng nghĩ kỹ, trong lòng hắn lại càng khó chịu, càng không cam lòng.
Không thể không nói, hôm nay là một ngày không may mắn nhất trong đời của Vũ Văn Trường Sanh, trong lòng oán hận khỏi cần nhắc lại! Nhưng hiện tại hắn không có chút ý nghĩ tranh cường đấu thắng nào, ngược lại là đang suy nghĩ làm thế nào để thoát thân rời đi, chạy được càng xa càng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn cũng đừng nên gặp lại bọn họ. Nghĩ đi nghĩ lại, nhưng bây giờ chủ yếu nhất chính là mình nên làm gì để thoát thân? Giữa lúc đó, một đám bụi đỏ hồng xuất hiện trước mắt.
"Phụt..."
Khí huyết khí không thông, Nhạc Phàm phun ra một ngụm máu tươi.
Đinh Nghị thấy vậy kinh hãi thất sắc, còn tưởng rằng Vũ Văn Trường Sanh hạ độc thủ gì, vội vàng phóng lên trước, khẩn trương nhìn về phía trước. Xem dáng vẻ kiên quyết của hắn như vậy, nếu là Nhạc Phàm quả thực có cái gì bất trắc, e rằng hắn chắc chắn sẽ xông lên trước bất chấp tính mạng.
Kỳ thật, với công lực của Đinh Nghị bây giờ, tự nhiên không nhìn ra Nhạc Phàm đã sớm trọng thương trong người. Chỉ là vì sùng bái một cách mù quáng làm cho hắn tưởng rằng, sư phụ của mình là vô địch thiên hạ! Cho nên mắt thấy sư phụ bất ngờ bị thương, hắn làm sao có thể không lo lắng.
Phun ra một ngụm máu tươi, kinh mạch của Nhạc Phàm ngược lại được đả thông không ít, lực đạo trong tay càng nặng hơn. Hắn đang kiên trì! Chỉ cần vẫn kiên trì một lúc nữa, tin tưởng Vũ Văn Trường Sanh nhất định sẽ bị chém dưới đồ đao.
Nương theo chính đám sương mù do máu của mình phun ra, Nhạc Phàm che ánh đao lại, cả người nghiêng bắn về phía trước.
Vũ Văn Trường Sanh tưởng rằng Nhạc Phàm sắp cầm cự không nổi nữa, sau khi mừng rỡ vội vàng tranh thủ đâm kiếm tới!
Không thể tưởng tượng! Chính vào lúc này, thân hình của Nhạc Phàm uốn cong vặn vẹo khác hẳn thông thường, hoàn toàn đảo ngược lại lực và kỹ thuật thăng bằng của cơ thể.
"Đao chiến thất thức" - Luân hồi hiện!!!
Đao phong bao gồm cả máu, người như gió lốc quay cuồng dữ dội. Khoảng cách gần như thế, Vũ Văn Trường Sanh có muốn tránh cũng không tránh được, hắn căn bản là chưa có gặp qua đao pháp quỷ dị như thế.
Vũ Văn Trường Sanh dù sao cũng là nhất đại tông sư, vào giữa lúc sinh tử tinh thần khôi phục lại sáng suốt, hắn quyết định liều một phen. Cấp bách dồn lực lượng toàn thân cùng tiên thiên chân khí vào bên tay trái, nhuyễn kiếm "Tử nhu" trong rung động, phát ra thanh âm ông ông như rồng ngâm.
"Choang..."
Đao kiếm gặp nhau, vang vọng trời đất! Trong khoảng thời gian ngắn, trên thảo nguyên kình khí chấn động kịch liệt, cát bay đá chạy, cỏ bay đầy trời.
Hai người đều không nhượng bộ nửa bước, nhìn như có vẻ cân bằng không ai hơn ai!
Không đợi cho Vũ Văn Trường Sanh nghỉ lấy hơi, Nhạc Phàm thân thể chùn xuống, thu lại nửa đao, cả người lại xoay tròn!
"Lại tới!!!" Vũ Văn Trường Sanh thấy thế hoảng hốt, lại quán lực vào trên nhuyễn kiếm, thế nhưng hắn đã mệt thì đâu còn sức nữa, đao phong rất dễ dàng phá tan nhuyễn kiếm cùng cương khí của hắn, tiện đà bổ về phía đỉnh đầu.
Né tránh theo bản năng, thân hình Vũ Văn Trường Sanh hơi nghiêng, hung hiểm thoát được một kích trí mạng này. Chỉ có điều, cánh tay trái lại khó mà tránh khỏi vận rủi của lưỡi đao.
"Xoẹt..."
Cánh tay đứt đến ngang vai, từ miệng vết thương máu chảy không ngừng. Còn Vũ Văn Trường Sanh bị đánh bay ra mấy trượng, trọng thương ngã xuống đất!
Làm thế nào mà không có cương khí hỗ trợ lại có thể phát ra một đao chấn động đến thế! Đinh Nghị suốt đời cũng sẽ không quên tình cảnh vừa rồi đó, uy lực của một đao đó. Bây giờ hắn mới hiểu rằng, kỹ thuật dùng lực quan trọng như thế nào, thì ra bản thân mình còn một con đường rất dài phải đi.
"Sư phụ quả là sư phụ, quá ư là dũng mãnh!" Đinh Nghị thì thầm tự nhủ, tới nửa ngày tinh thần cũng chưa hồi phục lại. Đáng khen! Thực sự là cuồng đao nổi giận, không phải chặt tay thì là chặt chân… Thật là người dũng mãnh!
Nhạc Phàm đâu có tâm trạng an nhàn mà để ý tới Đinh Nghị đang lẩm nhẩm cái gì, hiện tại hắn chỉ nghĩ tới đem Vũ Văn Trường Sanh lập tức chém chết.
Nhưng trời cao hết lần này tới lần khác không để cho hắn được dư thừa thời gian, tiếng vó ngựa xa xa dần dần tới gần, hiển nhiên là thanh âm đánh nhau vừa rồi đã dẫn đường cho bọn chúng tới.
Ngay khi Nhạc Phàm còn đang ưu tư, Vũ Văn Trường Sanh đã kéo lê thân thể loạng choạng hướng phía xa bỏ chạy.
Nhạc Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, thầm rủa đáng tiếc!
Đinh Nghị hồi tỉnh lại, mau chóng tiến lên nói: "Sư phụ, bây giờ chúng ta làm sao đây?"
Nhạc Phàm liếc qua Long Tuấn đang hôn mê bất tỉnh, trầm giọng nói: "Đi mau!"
Dứt lời, Nhạc Phàm chạy về phía Long Tuấn, nâng hắn đặt lên lưng ngựa. Nhìn lại Đinh Nghị, tên đồ đệ ngoan này lại đang ở trên chỗ Vũ Văn Trường Sanh bị chặt tay lật qua lật lại mấy cành cây.
"Ngươi làm gì đó? Đi mau!" Nhạc Phàm thúc giục.
Đinh Nghị đem nhuyễn kiếm "Tử nhu" quấn vòng vào tay, lên tiếng đáp: "Sư phụ, cái này chính là đồ tốt mà! Không phải là đáng tiếc lắm sao? Hắc hắc..." Tiểu tử này động lòng sau khi bại bởi thanh kiếm này, không cam tâm, vì vậy vẫn ghi nhớ trong người về vật đó.
Nhạc Phàm muốn giận không xong, làm biếng đáp lại, tung người lên trên chiến mã, sau đó mau chóng bỏ đi không ngoái đầu lại, nhưng tới cuối vẫn không quên lớn tiếng gọi: "Tiểu tử thúi, ngươi tự mình chạy bộ theo đi."
Đinh Nghị vội vàng quay lại, Nhạc Phàm đã rong ruổi đi rồi! Than lớn một tiếng số khổ, cũng nhanh chóng phi theo.
Phía sau mấy trăm truy binh thà chết không rời, đột nhiên phía trước nghe có tiếng vó ngựa cồm cộp vang lên.
Nhạc Phàm sắc mặt ngưng trọng tối sầm lại, nghĩ thầm nếu đúng là địch nhân bao vây thì lần này e là lành ít dữ nhiều!
Đang muốn quay đầu, một thân ảnh sừng sững lọt vào mắt… Là một dã thú thân hình cường tráng như trâu mộng, mặt thì như hổ, mình vấy đầy máu, nhe nanh lởm chởm!
Đinh Nghị nào đã từng gặp qua quái vật hung mãnh như thế? Nhất thời sợ đến xanh mặt. Nếu không biết sự việc, ai cũng sẽ mang tâm lý sợ hãi, cái này cũng không trách hắn được.
Nhạc Phàm nhìn thấy dã thú chạy tới, không những không tránh né, ngược lại còn tiến lên nghênh đón.
Theo sau sự xuất hiện của dã thú, lần lượt từng thân ảnh quen thuộc hiện ra ở trước mắt, Trần Hương, Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi, còn có đám người Lăng Thông cũng lục tục tới rồi.
Nguyên lai, Lăng Thông cùng Địch Phong dẫn theo binh lính tới đây cứu viện, trên đường gặp đám người Trần Hương, mà Trần Hương không yên tâm về an nguy của đám Nhạc Phàm, vì vậy dẫn binh lính theo cùng đến đây, Tiểu Hỏa thì lại dựa vào sự nhạy cảm của thú tính tìm một mạch đến tận đây.
Trên đường, binh lính cứu viện gặp phải một toán khinh kỵ binh của Thát Đát tộc, Tiểu Hỏa đại phát thần uy, bằng sức một mình, giết cho đối phương đại bại phải bỏ chạy! Đó là tại sao khi tới cả người lại vấy máu.
Địch Phong tiến lên nghênh tiếp hỏi: "Lý tiên sinh, tướng quân gia tộc ta đâu?"
Đề cập đến Đại tướng quân, thần sắc Nhạc Phàm phát lạnh, nhưng ai nấy đều thấy được sự phẫn nộ của hắn.
Không khí chợt ảm đạm!
Địch Phong cảm thấy bất thường khi nhìn thấy đại kiếm trên lưng ngựa Nhạc Phàm, đó đúng là thanh kiếm không bao giờ rời xa Địch Thu Nhiên, một luồng dự cảm không hay dấy lên trong lòng.
Bây giờ không phải là lúc kể lể, Nhạc Phàm đã cắt đứt suy nghĩ của mọi người nói: "Phía sau có truy binh, trở về rồi nói."
Địch Phong cố nén lo lắng, ra lệnh: "Đạo thứ ba, đạo thứ bảy chuẩn bị tên nỏ! Đạo thứ hai xung phong, đạo thứ tư bao vây tập kích, không được để cho một tên nào chạy thoát!"
"Tuân lệnh!"
Binh lính đang muốn xông lên chém giết! Mãnh thú Tiểu Hỏa lại nhảy ra trước dẫn đầu. Nó vốn chính là thượng cổ mãnh thú, tự nhiên là thích máu, bây giờ gặp cơ hội hiếm có như thế, sao lại bỏ qua chứ?
"Grừm..."
Tiểu Hỏa hung tính đại phát, biến hóa thân mình thật lớn, vọt vào trong đội hình của "Hắc giáp quân", cào, cấu, cắn, xé,…
"Giết!"
"Mau làm thịt con súc sanh này..."
Hắc giáp quân chưa bao giờ gặp qua quái vật hung hãn như thế, sức mạnh vô cùng, đao thương bất nhập… Đội ngũ ngay lập tức đại loạn!
Hung bạo tàn sát điên cuồng, thân thể đứt đoạn, ngực bụng bị xé phanh … Bốn phía bất chợt biến thành bể địa ngục!
Mọi người vội hớp một ngụm không khí, đám binh lính của Địch Phong mặc dù đã sớm thấy qua tình cảnh như thế, nhưng vẫn không nhịn được ngấm ngầm kinh hãi, ai cũng không ngờ, không ngờ một con dã thú lại có sức sát thương lớn như thế! Nếu là có vài trăm con dã thú này, vậy trên chiến trường còn không vô địch thiên hạ nữa?
Cách nghĩ của bọn họ thực ra không có sai, nhưng bọn họ nào đâu biết rằng, từ xa xưa chủng loại thượng cổ mãnh thú này, sớm đã tuyệt chủng, khó có thể tìm ra được đến con thứ hai, lại càng không thể có mấy trăm con được!
Nhạc Phàm tuyệt không quá chú ý tới biểu diễn của Tiểu Hỏa, ngược lại nhìn thật sâu lắng về phía Trần Hương: "Tại sao nàng lại quay lại?"
Trần Hương ngẩn ra, không do dự đáp: "Ta không yên tâm ."
Nhạc Phàm không hỏi gì nữa, thu đao mà đứng, ánh mắt hướng về phương Đông.
Chân trời lại sáng dần lên, sau khi mưa to, lại là một ngày nắng. Thành Đại Đồng, nơi đó là chỗ mà tia nắng đầu tiên của mặt trời chiếu rọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.