Thương Thiên

Chương 291: Người trong giang hồ



Lạc Dương nằm ở phía Tây Hà Nam, kéo dài cho đến Hoàng Hà, trong thiên hạ có danh xưng là "Cửu châu phúc địa".
Chung quanh gồm có Úc Sơn, Mang Sơn, Thanh Yếu Sơn, Kinh Tử Sơn, Chu Sơn, Anh Sơn, Long Môn Sơn, Hương Sơn, Vạn An Sơn, Thủ Dương Sơn, Tung Sơn rất nhiều núi non; xuyên suốt là núi non trùng điệp, có tổng cộng là mười con sông lớn nhỏ Hoàng Hà, Hoài Hà, Trường Giang, Lạc Hà, Y Hà, Thanh Hà, Từ Hà, Thiết Loan Hà, Giản Hà, và Triền Hà.
Thành Lạc Dương có thể nói là bốn bề núi giăng, sáu dòng hợp lại, chia làm tám khu vực, thông với mười tỉnh. Sông núi bao bọc, địa thế đứng đầu trong thiên hạ.
Trong thành trăm hoa đua nở, nhìn hoa cả mắt. Đá xanh lát đường, ngói lợp tường cao, cổ sắc cổ hương, hai bên kiến trúc chen chúc nhau, dưới cầu nước chảy, náo nhiệt nhưng không mất đi vẻ phong nhã, không hổ là thiên cổ danh thành, đô thị phong lưu.
Ngoại ô phía Bắc thành Lạc Dương, nơi này mặc dù ít có người đến, nhưng không ai là không biết, tổng đàn của "Huynh đệ hội" danh chấn cả giang hồ được thiết lập nơi đây.
Cánh cửa lớn sơn son thếp vàng rất vững chắc, cao ba trượng, rộng hai trượng, đại khí lan tỏa. Trước cửa có hai con kỳ lân bằng đồng xanh trông rất sống động, cao cao phía trên là tấm biển ghi ba chữ Huynh Đệ hội, chính là Huynh Đệ Hội chủ dùng kiếm khắc lên. Bút phong bình thường nhưng lại lộ ra kiếm khí sắc bén, thủ pháp như thế không phải bàn cãi.
Phía sau vườn, Đông Vũ lúc này bước chậm trong những bụi hoa, quần áo màu đen chắp tay đi một mình, thần sắc lạnh nhạt, điềm tĩnh. Nhưng khi hắn nhìn những đóa hoa đang nở rộ, trong mắt luôn ẩn chứa nét ưu thương.
"Thịch, thịch thịch,…"
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Đông Vũ từ trong thương cảm hồi tỉnh. Quay đầu nhìn lại, một gã thiếu niên áo trắng đang chạy nhanh đến.
"Đại ca, người xuất quan khi nào vậy?!" Vừa đến gần, thiếu niên kinh hãi kêu lên.
Đông Vũ tâm thần hòa hoãn, vỗ vai thiếu niên, cười to nói: "Đồng Tường ngươi có khỏe không, cao lên cũng không ít! Ha ha… Ngươi tới cũng vừa lúc, hai huynh đệ chúng ta đã nhiều tháng rồi không gặp, trước tiên làm vài chén cho thóng khoái cái đã".
"Rất hay!" Thiếu niên nhất thời cười cười, trong mắt lại mang theo vẻ do dự, tựa hồ cất giấu rất nhiều tâm sự.
Đông Vũ thấy trong mắt cũng không nói ra, ôn hòa cười cười: "Đi".
Trong đình hóng gió, hai người Đông Vũ, Đồng Tường nâng chén đối ẩm, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong chén rượu.
"Đại ca, không ngờ người lại xuất quan sớm như vậy, đệ nghĩ rằng phải đợi hơn nữa tháng nữa!"
"Đúng vậy, 'Phệ Hồn' là tuyệt thế ma binh, muốn chế ngự nó phi thường khó khăn. Vốn ta cũng nghĩ phải mất ba tháng, nhưng thanh binh khí không ngờ lại có duyên với ta, đều là chúa tể giết chóc, cho nên quá trình tu luyện lần này thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của ta, mới có thể xuất quan sớm như vậy… Ta bây giờ, đã bước chân vào ngưỡng cửa Thiên đạo, hơn nữa oại lực của 'Phệ Hồn', trong giang hồ không còn ai là đối thủ của ta, cho dù là thập đại cao thủ hắc bạch lưỡng đạo cũng vậy" Lời nói ra, Đông Vũ đối với tương lai tràn ngập sự tin tưởng cường đại, ánh mắt kiên định thông minh.
Đồng Tường nghe nói đại ca đã bước vào "Thiên đạo", vẻ hâm mộ không chút ẩn dấu, vui mừng nói: "Tốt! Thật tốt quá! Chúc mừng đại ca, tin tưởng không bao lâu nữa giấc mộng của chúng ta có thể thực hiện được".
Một hồi lâu sau, Đông Vũ buông chén rượu, trong mắt có ý cười nói: "Đồng Tường, ngươi có phải có chuyện gì muốn nói, nhìn ánh mắt cùng bộ dáng bất định của ngươi, còn muốn dấu diếm ta phải không? Nói đi, ta bế quan đã hơn hai tháng, thiên hạ giang hồ đã xảy ra chuyện gì?"
Đồng Tường xấu hổ gãi gãi đầu nói: "Hai tháng nay giang hồ tương đối bình yên, chúng ta cùng Thiên Hạ hội, Võ Lâm minh tuy có va chạm nhỏ nhưng không có làm lớm chuyện, hắc bạch lưỡng đạo các đại môn phái cũng không có động tĩnh, tin tưởng bọn họ cũng không muốn vào chỗ nước đục, cho nên đều đóng cửa không ra. Tháng trước ta đã tuân theo phân phó của đại ca, phát Anh hùng thiếp khắp thiên hạ. Đã hơn một tháng, tại đây sẽ cử hành " Giang hồ đệ nhất đại hội ", bây giờ mọi việc đều đã an bài thỏa đáng".
"Tốt! Làm tốt lắm! Đệ làm việc ta rất yên tâm!" Đông Vũ nâng chén rượu, thống khoái uống cạn, sau đó hỏi: "Vậy thiên hạ ra sao? Gần đây nhất đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái này… Đã xảy ra rất nhiều sự kiện quan trọng".
Thấy vẻ mặt Đồng Tường như thế, Đông Vũ không khỏi nhíu mày nói: "Đừng có dông dài, có cái gì cứ nói thẳng ra".
"Được, đại ca. Hơn một tháng trước, Thát Đát tộc ngầm dùng âm mưu, ý đồ xâm lấn Trung Nguyên ta, bất ngờ đánh thành Đại Đồng…"
"Ồ! Bọn chúng đã bắt đầu hành động? Cũng tốt, khỏi đêm dài lắm mộng" Đông Vũ thầm nghĩ, nét mặt lại không thay đổi, ý bảo Đồng Tường tiếp tục.
"Ngoại tộc xâm lấn, 'Huynh Đệ Hội' chúng ta thân là người của giang hồ, vốn là nên trợ giúp… Nhưng, đệ thấy đây là lúc phi thường, cho dù đi cũng là chết, cho nên không có đi, nhưng cũng phải áp đặt các huynh đệ trong hội".
Đông Vũ bình thường dạy bọn họ chính là nghĩa khí, nói đến khí tiết, làm việc không thẹn với tâm. Nhưng đối mặt với dân tộc đại nghĩa, Đồng Tường lại lựa chọn lùi bước, ngay cả bản thân hắn cũng thấy xấu hổ, còn có mặt mũi nào để nói ra. Lúc này Đông Vũ hỏi hắn, hắn do dự không quyết, thần sắc bất định.
Đồng Tường nói xong, sợ hãi cúi đầu. Hắn vốn tưởng rằng Đông Vũ sẽ trách mắng hắn, không ngờ đối phương lại cười nói: "Tường tử, ngươi biết giang hồ là cái gì không?"
"Cái gì!?" Đồng Tường ngẩn người, thành thật lắc đầu.
Đông Vũ chậm rãi nói: "Ở đâu có người thì ở đó có giang hồ, địa phương có giang hồ thì có tranh đấu, mà chỗ nào có tranh đấu thì tất nhiên sẽ thành giang hồ. Cũng có thể nói, thiên hạ chính là giang hồ phóng lớn vô hạn. Cho nên, lựa chọn của ngươi cũng không phải là sai. Ngược lại, ngươi quyết định cứu các huynh đệ một mạng, có lẽ bọn họ bây giờ còn chưa hiểu, nhưng bọn hắn sau này sẽ cảm tạ ngươi. Dưới giang hồ không có thiên hạ, tính mạng của các huynh đệ đều trân quý như nhau, chỉ là suy nghĩ của mỗi người không giống nhau thôi".
Lời nói của Đông Vũ cũng không phải là nói đại, phải trải qua chiến trường như hắn, mới hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh.
Từ dưới hang núi cho đến mây trời, từ cẩu hùng cho đến anh hùng… Sự tương phản thật lớn làm cho Đồng Tường không biết nên thế nào, lo lắng nói: "Đại, đại ca, đệ rất xấu hổ!"
"Ha ha…" Đông Vũ cười nói: "Không có gì tốt hơn là sự hối hận. Thiên hạ thì vẫn là thiên hạ, giang hồ thì vẫn là giang hồ. Cũng đừng quên, chúng ta là người trong giang hồ. Có câu, người trong giang hồ, thân bất do kỷ!"
Đồng Tường gật mạnh đầu, Đông Vũ thấy thế tâm trạng có chút cảm thán, không biết đã hiểu là đúng hay sai, có lẽ thiếu niên trước mắt, căn bản là không thích hợp con đường giang hồ này!
"Sau đó biên cương thế nào?"
"Sau đó… Sau ba ngày giằng co, người của Thát Đát tộc đại bại rút về, toàn bộ lui về sâu trong Mạc Bắc. Chiến dịch đó có thể nói là thiên cổ tuyệt xướng, thành Đại Đồng chỉ có mấy vạn binh lực, dám đánh lui năm mươi vạn đại quân Thát Đát, thành Đại đồng Thành cũng đã thủ được…"
Đồng Tường hưng phấn kể lại việc Thát Đát công thành, lại không biết nội tâm Đông Vũ đã khởi lên sóng gió, ngắt lời nói: "Tường tử, ngươi nghe ai nói lại tin tức này? Theo ta được biết thành Đại Đồng chỉ có chín vạn tàn binh, như thế nào mà cản được năm mươi vạn đại quân Thát Đát tộc? Cho dù nơi đó có Chủ soái Địch Thu Nhiên cũng không thể ngăn trở được!"
Đồng Tường chăm chú mói: "Từ Lâu thượng lâu miễn phí truyền ra, hẳn là không có giả, hơn nữa Thát Đát tộc đích xác đã lui binh".
"Bọn họ truyền ra tin tức gì?" Đông Vũ biết huynh đệ mình cũng không phải là là dạng người nói quá, chỉ là bản thân thất thố.
Tiếp theo, Đồng Tường đem nhưng phát sinh ở biên quan kể ra hết thảy, một chữ cũng không dấu Đông Vũ.
Khi Đông Vũ nghe được ba chữ Lý Nhạc Phàm, giật mình đứng lên, trong mắt ánh sáng lóe lên, thần sắc bất định, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Tiếp theo, Đồng Tường đem những biến hóa của thế cục trong thiên hạ tinh tế nói ra.
Biên cương một giải, chiến tranh của Đại Minh như là đột nhiên hòa bình. Đầu tiên là Tống vương Chu Khang Cảnh đột nhiên dời binh lực đi, lập căn cứ tại Thiểm Tây. Sau đó, Trương Phong Nghị thống lĩnh "Tĩnh quốc quân" đánh tan tác "Chánh Vũ Quân" của Lô Đạt, dời binh trú tại thành Đại Đồng, Trấn thủ nơi biên cương. Mà "Chánh Vũ quân" của Lô Đạt bị tổn thất thảm trọng, lui khỏi nơi nghĩa quân đang tranh chấp, trú đóng ở Sơn Đông, làm cướp núi một phương, nhưng về thực lực vẫn rất cường đại. Về phần các nghĩa quân khác, cũng tại triều đình mà phân chia ra. Có người đầu "Tĩnh Quốc quân", có người đầu "Chánh Vũ quân, còn có một số đầu Tống vương.
Như thế, thế cục của thiên hạ tiến vào một thời ký phát triển vững vàng.
"
Mặt khác, Lâu thượng lâu lại truyền ra tin tức, Thát Đát tộc Hoàng Thái Cực bị bệnh nặng, nghe nói việc này có trực tiếp liên quan đến 'Đao Cuồng' Lý Nhạc Phàm… Vương tử Mông Trì kế thừa ngôi vị Đại hãn, Đa Nhĩ Cổn cưới Hoàng hậu làm vợ, trở thành 'Hãn Phụ' Nhiếp Chánh vương, nắm giữ đại quyền…"
Đồng Tường nói qua một hơi nhưng đại sự phát sinh trong những ngày qua, trong lòng có chút thống khoái.
Đông Vũ ở một bên lứng nghe một bên tự uống, cuối cùng thở ra một hơi dài nói: "
Nghĩ cũng không thể nói được, Nhạc Phàm lại thay đổi cả thế cục của thiên hạ, vị huynh đệ này của ta thật sự là làm cho người ta nhìn không thấu! Ha ha, tốt! Huynh đệ tốt! Ha ha…"
Đông Vũ cười to thống khoái, lập tức đứng dậy nói: "
Ta ra ngoài mấy ngày, mọi việc trong bang giao lại cho ngươi, trước khi đại hội ta sẽ trở về" Vừa dứt lời người đã rời xa, tiêu xái cực kỳ.
Đồng Tường cười khổ, uống chén rượu cuối cùng nói: "
Làm đại ca là có thể lười biếng, chuyện gì cũng không phải làm. Ta thật sự là số khổ đây mà! Hắc hắc…"
Phượng Dương lâu, nằm ở trung tâm Lạc Dương, có tài nữ, ca cơ nổi tiếng một phương, tuyệt đối là có vô số phong lưu tài tử đến hương thú ôn nhu.
Lầu ngoài, vàng tường màu vàng huy hoàng, dây màu bay phiêu dật, quý khí nhưng không dung tục. Không gian của lầu rộng lớn, trang sức tinh mỹ, chế tạo xảo diệu, dưới cầu nước chảy, chim hót hoa thơm, có khác gì một phen vui tình.
Lầu phân thành ba tầng, người bình thường chỉ có thể ở tại lầu một, phong lưu tuấn kiệt thf được ở lầu hai. Về phần lầu ba, ngoại trừ đại nhân vật đặc biệt, ai cũng không thể đi lên. Nếu là có người cậy mạnh muốn hành hung tại Phượng Dương lâu, kết quả chỉ có một, đó là bị cao thủ nơi này không lưu tình quăng ra đường cái.
Đang buổi trưa, một gã nam tử phong độ tiến vào lầu các. Vốn mọi người cũng không thèm để ý người đến là ai, dù sao người trông phong lưu ở đây không ít, nhưng ai biết đối phương không dừng lại, cũng không thông báo, cứ như vậy trực tiếp lên lầu ba, phảng phất tùy ý bình thường như về nhà.
"Ồ…" Trầm tĩnh đi qua thay vào là sự huyên náo, mọi người suy đoán thân phận của người đó.
Một tấm rèm gió rất đẹp, người ngọc chỉ lộ ra nửa mặt.
Từ sau tấm bình phong truyền đến thanh âm của một người: "
Hội chủ thật hăng hái! Vừa mới xuất quan liền đến Phượng Dương lâu tìm Nô Kiều Đạn Khúc Nhi, thật sự là vinh hạnh cho Nô Kiều".
"
Lâu thượng lâu không hổ là tổ chức tình báo thiên hạ đệ nhất, nghĩ không ra tại hạ vừa mới ra ngoài đã thấu đến đây, Nô Kiều cô nương thật là coi trọng ta, hắc hắc!"
"
Ha ha… Nghe đồn Hội chủ làm người rất nghiêm khắc, không ngờ hội chủ lại thú vị như vậy".
"
Đồn đãi vị tất là giả, mắt thấy cũng vị tất là thật!"
"
Lời hay… Không biết Hội chủ đến đây, có việc gì vậy?"
"
Đã là hàng xóm lâu như vậy, hôm nay đặc biệt đến thăm, mặt khác, ta muốn hỏi tin tức một người".
"
Ồ! Lý Nhạc Phàm?"
"
Lợi hại!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.