Thương Thiên

Chương 294: Ly khai



Trong đêm tối, một hình rồng màu vàng hiện giữa không trung, mãnh liệt xông thẳng về phía trước, không ngờ lại bị nữ tử tùy ý vung chưởng đánh tan.
Chỉ qua một chiêu, cao thấp đã phân, bản thân trong lòng đều hiểu được.
Thật sự là rất khó tưởng tượng, Nhạc Phàm bây giờ đối với trình độ tu luyện "Long cực cửu biến", cương khí đã biến thành hình rồng lại bị người khác một chiêu đánh tan!
"Làm sao lại như vậy?" Nhạc Phàm đổ mồ hôi lạnh! Thậm chí cảm nhận được một loại áp lực trước đó chưa từng có, tay của đối phương giống như một tường khí vô hình, mà một quyền vừa rồi của bản thân, giống như là chạm phải một bức tường sắt cứng rắn vô cùng.
Đại sư tỷ ngang nhiên đứng, khinh thường nói: "Thế nào tiểu tử? Nếu ngươi cũng chỉ có chừng đó khí lực, ta khuyên ngươi rời xa Trần Hương một chút, nếu không khó giữ được cái mạng nhỏ!"
"Đại sư tỷ, các ngươi đừng đấu với nhau nữa".
Trần Hương buồn bả rơi lệ, nàng đột nhiên thấy bản thân rất vô dụng, vốn muốn tự mình đưa ra quyết định, nhưng nội tâm lại vùng vẫy không thôi. Thì ra, bản thân cũng không phải là kiên cường như trong tưởng tượng!
Trần Hương bộ dáng không thể vãn hồi, Nhạc Phàm thấy mà trong lòng đau đớn, sự tự trách càng làm cho ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy!
Sát khí chung quanh tan hết, Nhạc Phàm đưa khí tức toàn thân thu liễm vào trong cơ thể, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào Đại sư tỷ của Trần Hương, đôi mắt thâm thúy như muốn cắn nuốt cả bóng đêm.
Đại sư tỷ thấy thế nao nao, lúc này nàng mới phát giác Nhạc Phàm tập trung lại so với vừa rồi càng thêm nguy hiểm, tựa như một dã thú có trí tuệ, làm cho kẻ khác lạnh cả xương sống!
"Nếu ngươi còn chưa từ bỏ ý định, đừng trách ta xuống tay…"
Đại sư tỷ mắng một tiếng, lời còn chưa dứt, Nhạc Phàm đã lại vọt tới. Không có thanh thế lớn mạnh như vừa rồi, chỉ một quyền cực kỳ đơn giản… Đối phương cũng tùy ý đưa tay trái lên, đón lấy quyền thế.
Ngay lúc này, Nhạc Phàm hai mắt ngưng tụ, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó?!
Thủ ấn!?
Đúng vậy, Nhạc Phàm trong nháy mắt lúc đối phương ra tay, thấy tay của đối phương rung động, ngón tay trong tích tắc vẽ lên nhiều biến hóa! Mặc dù rất nhanh, nhưng lần này không tránh khỏi cặp mắt của Nhạc Phàm.
"Bùng…"
Đại sư tỷ ngăn trở nắm tay của Nhạc Phàm, trên mặt vẫn còn vẻ khinh thường. Đang lúc nàng định sẽ xuống tay với Nhạc Phàm, lại không ngờ đối phương nương thế phản chấn, thân thể cấp tốc thay đổi, xoay người lại thay đổi tay mà bức đến!
"Ồ! Có chút ý tứ" Đại sư tỷ hơi đổi sắc, chỉ là khuôn mặt không hề thay đổi.
"Bùng…" Lại một lần nữa!
Đại sư tỷ cảm giác lực đạo lần này so với lần trước lớn gấp đôi. Bất quá, lực lượng càng lớn, lực phản chấn càng mạnh!
Nhạc Phàm trong cơ thể huyết khí bốc lên, hắn cố nén sự khó chịu, lại một lần nữa biến hóa quyền thế…
"Bùng…" "Phá Kính" Tam liên kích!
"Oành…" Phá Kính" Tứ liên kích!
"Oành…" Phá Kính" Ngũ liên kích!
Tấn công kịch liệt ngay cả không khí chung quanh cũng sôi trào, những tiếng nổ làm bừng tỉnh mọi người ở phụ cận.
Hai người động tác càng ngày càng kịch liệt, thanh thế càng lớn, hoàn toàn không phát hiện dưới mái hiên cách đó không xa, một người đang chú ý xem trận đấu này, tinh thần cực kỳ ngưng trọng. Một lát sau, không khỏi thầm cảm thán, một nữ tử dùng một chưởng ấn lại đỡ lấy quyền thế mãnh liệt của Nhạc Phàm, thật là làm cho người ta sợ hãi!
Năm lần công kích liên tục, Đại sư tỷ của Trần Hương sắc mặt có chuyển biến rất lớn, từ khinh thường chuyển sang cẩn thận, từ lạnh nhạt chuyển sang ngưng trọng. Dưới sự công kích trầm tọng của đối phương, tường khí do thủ ấn của nàng tạo ra cơ hồ sắp hỏng mất!
Mà Nhạc Phàm cũng không khỏe khoắn gì, vốn thể chất của hắn bây giờ, đánh ra năm liên kích không phải là vấn đề, nhưng đối phương quá mạnh so với tưởng tượng của Nhạc Phàm. Hắn chẳng những phải nhận áp lực của chính cơ thể mình, còn phải chịu áp lực phản lại.
Miệng ứa máu, Nhạc Phàm hiển nhiên đã bị nội thương. Dù vậy, hắn vẫn không buông tha.
Ngay khi lực tận một khắc, Nhạc Phàm thân thể hướng tới trước, hai chân đạp mạnh! "Phá kính" lục liên kích, lần đầu tiên bộc phát trên tay Nhạc Phàm! Mang theo quyền thế mênh mông chưa từng có từ trước đến nay, có thể phá hủy tất cả những gì phía trước…
"Oành…"
Không khí bị kích động, tạo thành những luồng sóng khí tản ra bốn phía, làm tầng tầng ngói lợp bị bốc lên, có vài phần oai thế kinh thiên động địa!
"Bộp!"
Dứói lực đánh quá lớn, tựa hồ như vật gì cũng có thể bị nghiền nát. Tường khí tường, quyền thế của Nhạc Phàm không giảm, bức về phía đối phương!
"Ông…"
Không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng kiếm ngân, Nhạc Phàm đột nhiên cảm thấy có sự nguy hiểm, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một thanh tú kiếm đâm thẳng vào ngực mình…
"Cẩn thận!"
Trần Hương kinh ngạc, thấy Đại sư tỷ ra đòn nặng tay, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Nhạc Phàm bừng tỉnh lập tức thu thế, nắm tay chận lại kiếm phong, sau đó chân phải đạp mạnh, nghiêng người tránh khỏi một kích trí mạng này! Ngay sau đó, Nhạc Phàm không chút chậm trễ, lập tức lùi trở ra, cùng đối phương duy trì khoảng cách nhất định.
Từ khi rời khỏi Tử Dịch doanh đến nay, đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm cảm nhận được tính mạng bị uy hiếp. Trong lúc sinh tử, quả nhiên thừa nhận áp lực thật lớn! Nếu bản thân có thể sử dụng "Tiển hồn", Nhạc Phàm làm sao mà sợ đầu sợ đuôi như vậy. Thế nhưng tinh thần lực của bản thân còn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu miễn cưỡng sử dụng, cũng khó mà giữ được nguyên hình.
Chỉ ngắn ngủi trong vài lần hit thở, đã phát sinh hàng loạt biến hóa làm người ta không thể chớp mắt, dân chúng chung quanh càng kinh hãi run sợ, không dám ra xem, cũng không dám phát ra một chút tiếng động nào. Trong nhất thời, trên đường cái chỉ nghe tiếng hít thở dồn dập của Nhạc Phàm.
"Phụt!"
Nhạc Phàm phun ra một búng máu, không ngừng thở dốc nói: "Ngươi cuối cùng là ai?" Nhạc Phàm thấy đối phương dùng thủ ấn công kích, tưởng rằng đối phương là người trong Ma Môn. Nếu thật sự là như thế, Nhạc Phàm làm sao để cho đối phương đưa Trần Hương đi? Cho dù hắn có hy sinh tánh mạng cũng không tiếc!
Đại sư tỷ trầm giọng nói: "Tiểu tử thúi, công phu của ngươi đích xác là không tệ, nhưng ngươi vẫn không có tư cách biết chuyện của chúng ta. Nếu không phải thấy vẻ mặt của Trần Hương, một kiếm vừa rồi đã xuyên qua thân thể ngươi. Hừ!"
Nhạc Phàm trong lòng ớn lạnh, hắn biết đối phương nói sự thật. Một kiếm vừa rồi quả thật có thể xuyên qua thân thể của mình, cho dù không chết, sợ là cũng bị thương nặng. Các nàng đến cuối cùng là ai? Vì sao lại tìm Nhã Nhi? Rốt cuộc là có mục đích gì? Các nghi vấn trần ngập trong đầu của Nhạc Phàm, nhưng không có đầu mối gì cả.
"Ngao…"
Đang suy nghĩ, một con dã thú gióng như mèo từ nóc nhà nhảy xuống, thân thể trong không trung không ngừng lớn lên…
Dã thú này đương nhiên là Tiểu Hỏa!
Sau khi Nhạc Phàm rời khỏi biên cương, Tiểu Hỏa này vẫn đi theo Nhạc Phàm. Chỉ bất quá, trông hình dạng Tiểu Hỏa như vậy, đi tới đâu cũng đều đập vào mắt người ta, bất đắc dĩ Nhạc Phàm không thể làm gì khác hơn là bắt nó ở tại rừng cây gần đó.
Một người một thú ở chung mặc dù không lâu, nhưng hiểu ý khác thường, lúc này Tiểu Hỏa nghe được trong thành có người đánh nhau, lập tức chạy đến. Đương nhiên, cũng không loại trừ tên gia hỏa này hung tính tranh cường háo thắng kiếm chuyện.
"Ồ! Giống này không phải là đã tuyệt chủng rồi sao? Làm sao alị xuất hiện ở đây?" Đại sư tỷ có chút kinh ngạc, hắn cũng khá lịch duyệt, iếc mắt qua liền dể dàng nhận ra Tiểu Hỏa là mãnh thú thượng cổ "Cùng Kỳ". Lập tức trong mắt nàng hiện lên vẻ tham lam…
"Cùng Kỳ" là thượng cổ mãnh thú, nếu biết lợi dụng, chẳng những có thể trợ giúp cho bản thân, thậm chí còn có những diệu dụng mà hắn nghĩ chưa ra.
"Ngao… ngao…"
Tựa hồ cảm nhận được đối phương không có ý tốt, Tiểu Hỏa nhằm về phía đối phương rống lên, lập tức vung trảo nhào tới.
Vô luận là tốc độ hay lực lượng, Tiểu Hỏa đều vô cùng tự tin, đây là thiên phú của nó, cũng là niềm kiêu hãnh của nó.
"Chỉ bằng một con vật chưa lớn như ngươi cũng dám gào rít với ta? Không biết tự lượng sức mình!" Đại sư tỷ xem thường sự tấn công của Tiểu Hỏa, tú kiếm trong tay tiện tay phóng ra.
"Kang!"
Dưới một kích, Tiểu Hỏa bị đánh bay xuống đất, trên thân thể cứng cỏi lưu lại một vệt trắng thật sâu… Tú kiếm trong tay Đại sư tỷ cũng bị bắn ngược lại.
Thân hình ổn định lại, Tiểu Hỏa lại một lần không để ý đến thân thể mà chồm lên…
"Súc sanh này, xem ta như thế nào thu thập ngươi. Hừ!" Dứt lời, Đại sư tỷ lấy từ trong lòng ra một vật, tiện tay bung ra, đó là một bộ lưới.
Không biết có phải là do tương khắc, Tiểu Hỏa đối với vật đó rất e ngại, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, muốn lui về phía sau nhưng đã không kịp!
"Đại sư tỷ không nên vậy! Nó là bằng hữu của muội, xin tỷ đừng làm thương tổn đến nó?" Trần Hương thấy Tiểu Hỏa bị bắt lại, không khỏi lo lắng.
Đại sư tỷ liếc mắt nhìn Trần Hương, thản nhiên nói: "Ồ! Thật là có triển vọng, nghĩ không ra ngươi với loại mãnh thú này cũng có thể kết giao bằng hữu. Vậy ta phải đối xử tốt với nó mới được" Nói như thế, nhưng lưới trong tay nàng vẫn không hề có ý buông ra.
Trong "Ti võng", Tiểu Hỏa có liều mạng giãy dụa cũng phí công.
Nhạc Phàm không nói gì, nhìn vẻ mặt bất lực của Trần Hương, hắn cảm thấy vạn phần đau lòng. Yên lặng gở cái hộp sau lưng xuống, lấy ra thanh chiến đao màu máu chậm rãi nắm trong tay. Từng trận khí tức tử vong phát tán trong không khí, giống như địa ngục kêu gọi.
"Tiểu tử thúi, ta vừa rồi đã tha cho ngươi một lần. Nếu ngươi còn không biết điều, đừng trách ta xuống tay vô tình!" Tựa hồ cảm nhận được áp lực tử vong, Đại sư tỷ cũng không dám chậm trễ, tú kiếm nắm trong tay phát ra từng đạo ánh sáng.
"Vù…"
Một đạo đao phong xẹt qua! Lưới trong tay Đại sư tỷ bị chặt đứt, Tiểu Hỏa đang bị nhốt trong lưới lập tức thoát ra, trốn ở sau Nhạc Phàm.
Thấy con mồi chạy thoát, Đại sư tỷ cũng không quan tâm, cái mà nàng quan tâm chính là đối phương lại có thể xử dụng đao phong cắt đứt lưới của mình.
Kỳ bảo bị tổn hại, làm sao mà không giận?
Trừng mắt, tú kiếm trong tay Đại sư tỷ bắn ra, trong không trung phân ra làm hai, xoay tròn nhằm hướng Nhạc Phàm đâm tới… tốc độ cực nhanh, không kịp nhìn rõ!
Tốc độ luôn là điểm mạnh của Nhạc Phàm, chỉ thấy thân thể hắn hơi nghiêng một chút, rất dễ dàng tránh được công kích của đối phương.
Nhạc Phàm thầm ngẩn ra, thấy có chút không đúng, thủ đoạn công kích của đối phương làm sao lại đơn giản như thế?
"Cẩn thận phía sau!"
Được Trần Hương nhắc nhở, Nhạc Phàm lập tức phát hiện…
Quả nhiên, Đại sư tỷ tay phải vừa động, xuất ra một đạo kiếm quyết thủ ấn, hai thanh tú kiếm vừa bay qua bên người Nhạc Phàm lại lộn trở lại.
Nhạc Phàm chưa bao giờ gặp qua thủ pháp công kích quái dị như thế! Kiếm đã rời tay, lại còn có thể khống chế, chẳng lẻ đây là "Ngự kiếm chi thuật" trong truyền thuyết?
Bây giờ không phải là lúc hắn suy nghĩ nhiều, nắm chặt chiến đao, thân thể liều mạng quay về phía sau!
"Kang! Kang!"
Hai tiếng ngân lên, hai thanh tú kiếm bị Nhạc Phàm đánh bay đi, lập tức lại quay lại đuổi theo hắn.
"Kang! Kang!"
"Kang! Kang!"
Đao múa như cuồng phong, bóng kiếm vô song! Trên đường cái, hiện ra một màn quỷ dị!
Một gã nam tử múa đao một mình, hai thanh phi kiếm đan xen qua lại bên người hắn, đã vài lần bị phi kiếm gây thương tích.
Trần Hương lo lắng nhìn, nhưng là không có khả năng, hoặc có thể nói là nàng căn bản không biết nên làm cái gì mới tốt.
Vài lần thấy Nhạc Phàm nguy hiểm tránh né phi kiếm, Trần Hương nhịn không được sự lo lắng, muốn ra tay tương trợ, nhưng lại nghĩ đến Đại sư tỷ.
Giằng co trong chốc lát, Trần Hương cắn răng, che ở trước mặt Đại sư tỷ nói: "Dừng tay đi Đại sư tỷ, đều là do ta, tỷ đừng làm khó hắn… Ta lập tức về với tỷ".
"Hừ!" Đại sư tỷ lạnh lùng hừ một tiếng, tay vẫn không có ý dừng lại.
"Không được, nàng không thể đi!" Nhạc Phàm gầm lên, chiến đao trong tay múa càng nhanh, đao pháp lại thăng hoa, cố phản kích tìm đường sống.
Ngoại trừ chính bản thân vị Đại sư tỷ này, ai cũng không biết tâm tình của nàng bây giờ rất phức tạp, đánh lâu như vậy, ngay cả một người trong giang hồ cũng thu thập không được. Mặt ngoài là mình chiếm thượng phong, nhưng cứ như thế cũng sẽ có lúc kiệt lực, ai biết đối phương là quái vật gì, chẳng những lực lượng vô cùng lớn, chiêu thức tuyệt diệu, hơn nữa thể lực cường hãn vô cùng.
Trần Hương thấy Đại sư tỷ không thu tay, tiếp tục nói: "Đại sư tỷ, không nên ánh nữa, chúng ta nhanh trở về đi, ta có tin tức của Ma Môn muốn báo cho cô cô biết".
Vừa nghe đến hai chữ "Ma Môn", vẻ mặt của Đại sư tỷ lập tức nghiêm túc hẳn lên, thu hồi lại lòng háo thắng, nghiêm mặt nói: "Tốt, việc lớn làm trước, lần này ta tha cho hắn… Nếu hắn còn dám dây dưa không dứt, thì đừng trách ta không khách khí".
Trần Hương nghe vậy mừng rỡ, vội vàng gật đầu.
"Chúng ta đi!"
Đại sư tỷ đột nhiên thu hồi tú kiếm xoay về phía bầu trời đêm, lập tức đưa Trần Hương đằng không bay lên, đạp kiếm phóng đi!
"Đứng lại!"
Nhạc Phàm thoát khỏi kiếm võng, đuổi theo hai người Trần Hương.
Thế nhưng tốc độ hai người bọn họ quá nhanh, chớp mắt liền biến mất trong bóng đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.