Thương Thiên

Chương 310: Lên Thiếu Lâm



Trong phòng khách sạn, Nhạc Phàm và Quý lão hàn huyên cả nửa ngày…
Thì ra ở ngoài giang hồ còn có một thế giới khac nữa, mà bọn họ mới là cả giang hồ, thậm chí chính thức là chúa tể của cả thiên hạ.
Sự kiện này làm người nghe sợ hãi, tựa hồ Nhạc Phàm đã chết lặng. Hắn lúc này, trên mặt lại không có biểu hiện gì, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Quý lão, theo ý của lão mà nói, cả thiên hạ và giang hồ đều nằm trong lòng bàn tay của bọn ẩn sĩ này?"
"Không sai! Bọn họ muốn biết chuyện gì, không ai có thể dấu diếm được" Quý lão một lần nữa ngồi xuống, vuốt bộ râu dài nói: "Bất quá, như ta vừa rồi đã nói, tu sĩ bình thường cũng không xuất hiện tại hồng trần thế tục, cho nên những ẩn sĩ này cũng giống như vậy, bọn họ vì theo đuổi lực lượng cường đại, cho nên thường xhuyên tập trung tu luyện, chỉ cần thiên hạ không phát sinh chuyện đặc thù gì, bọn họ cũng không để ý tới".
"Ồ!" Nhớ tới chuyện của Trần Hương, Nhạc Phàm nhịn không được cau mày: "Vậy chuyện gì mới xem là chuyện đặc thù?"
Trầm ngâm chốc lát, Quý lão mới nói: "Nếu Ma Môn thực sự cấu kết vói Thần Châu, ta nghĩ ẩn sĩ cũng mặc kệ không xen vào, nhưng tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng. Tiểu Phàm ngươi ngẫm lại xem, từ cổ đến nay người mạnh vô số, nhưng không một người hoặc bang phái nào chính thức thống nhất giang hồ, cái này chính là kết quả của việc thao túng ở sau lưng của bọn họ, bọn họ không cho phép địa vị của mình bị uy hiếp và khiêu khích… Từ phương diện kia mà nói, bọn họ mặc dù bá đạo, nhưng cũng duy trì mối quan hệ cân bằng giữa các lực lượng trên thế gian".
Cân bằng các lực lượng trên thế gian?!
Nhạc Phàm giật mình: "Chẳng lẻ không ai phản kháng? Hoặc là phá vỡ sự cân bằng này, thoát khỏi sự khống chế của bọn họ?"
"Cái này…" Quý lão khó khăn nói: "Ít nhất chúng ta chưa phát hiện qua. Hơn nữa, cho dù có người như vậy tồn tại, các ẩn sĩ cũng không để cho người ta biết được điều gì. Thế gian to lớn, phức tạp hơn nhiều so với những gì tưởng tượng chúng ta, chúng ta có khả năng, thì hãy quý trọng cuộc sống trước mắt. Cho nên Tiểu Phàm…"
Quý lão còn muốn khuyên bảo Nhạc Phàm, lại bị đối phương ngắt lời nói: "Quý lão không cần khuyên ta nữa, người thấy bộ dáng của ta bây giờ, còn có cái gì tốt để quý trọng?" thân vô tha vật, vạn niệm câu hưu(*), còn có cái gì để sợ hãi?
Nếu là trước kia, Nhạc Phàm cho rằng Nhã nhi đã chết, hết thảy đều bỏ qua, dù sao hắn nên chết đi người khác được sống. Nhưng khi hắn biết Nhã Nhi còn sống, sự kích động, khẩn trương, hoài nghi, do dự, sợ hãi, hy vọng này… hàng vạn tư vị xuất hiện trong lòng.
Giờ phút này, trong lòng Nhạc Phàm bị tổn thương, rất đau, nếu không thể tìm được Nhã nhi, chỉ sợ hắn cả đời này đều sống trong sự thống khổ và hối hận. Bây giờ đối với Nhạc Phàm, chưa bao giờ đối với lực lượng lại có khát vọng như thế!
Biết không cách nào khuyên giải được đối phương, Quý lão thở dài nói: "Vậy Tiểu Phàm sau này quyết định thế nào?"
"Ta chỉ hy vọng Quý lão các người có thể cung cấp cho ta tin tức của ẩn sĩ, các vấn đề liên quan, để ta có thể tự mình đi tìm được" Vừa nghĩ đến sau này phải đối mặt với thế lực cường đại như thế, Nhạc Phàm tâm tình trầm trọng dị thường… Chỉ là, hắn không có lựa chọn, không thể buông tha!
"Vậy được rồi, hễ có tin tức ta sẽ cho người truyền đến cho ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi trước khi làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận" Quý lão trong lòng hiểu được, Nhạc Phàm kỳ thật không hy vọng người của Thần ky các có liên quan đến, mà bản thân có thể làm, cũng chỉ là cung cấp một ít tin tức mà thôi.
Nhạc Phàm gật đầu nói: "Cám ơn Quý lão, ngươi biết ta là thợ săn, sẽ không bao giờ làm quá…"
Hai người đang định thương nghị việc cụ thể, thì trên lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Bùng!"
Cửa phòng bị người đẩy ra, Vân Phương kéo Tiểu Minh Hữu xông vào: "Lý đại ca, không hay rồi, Khấu tiền bối và mãnh thú của người đang đánh nhau".
Quý lão không kịp trách cứ, Nhạc Phàm cau mày nói: "Bọn họ ở đâu?"
"Loạn thạch lâm ở Nam thành!"
Ở ngoài Nam thành, gió bão cuồng loạn, bạo động kinh thiên!
Trong loạn thạch, có hai bóng ảnh qua lại như điện, càng đấu càng khó phân ra.
"Oành! Oành! Oành!"
Sau một hồi đánh nhau kịch liệt, hai bóng ảnh mới tách ra hai bên.
Phủi một thân đầy cát bụi, Khấu Phỉ trừng lớn hai mắt, quát mắng: "Súc sanh nhà ngươi, đừng tưởng rằng lão phu thu thập không được ngươi! Nếu không…"
"Gầm…"
Một tiếng gầm vang, Tiểu Hỏa không cam lòng yếu thế lại nhào tới.
Ngay lúc một người một thú sắp đánh tiếp, một đạo bóng đen hạ xuống vào giữa bọn họ… Ngang nhiên chặn đứng Tiểu Hỏa lại.
"Hừ!" Nhìn thấy người đến, Khấu Phỉ giả ho hai tiếng nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi tới vừa lúc, tiểu gia hỏa kia muốn điên rồi… không, đã điên rồi!"
Bị Nhạc Phàm một tay đè lại, Tiểu Hỏa phẫn nộ giãy dụa không chịu xuống, nhưng khí lực của nó không bằng Nhạc Phàm, không thể làm gì khác hơn là buông thả không phẫn nộ nữa. Chỉ bất quá, hai mắt hổ của Tiểu Hỏa vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Khấu Phỉ như cũ, hận không thể nuốt lão vào bụng.
"Tiền bối, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Nghe câu hỏi của Nhạc Phàm, Khấu Phỉ có chút lúng túng nói: "Kỳ thật việc này là ta không đúng, ngươi cũng không nên trách tiểu gia hỏa kia… Là sau khi lão phu đạt được cảnh giới đại thừa, phát hiện linh giác bản thân nhạy cảm dị thường, thậm chí có thể huy động năng lượng trong thiên địa, sau đó vừa lúc ở trong rừng phát hiện tiểu gia hỏa này đang ngủ gà ngủ gật, vì vậy mượn khí thế của thiên địa hù dọa nó, ai mà biết tiểu gia hỏa này cũng không phải là loại dễ chọc, đã không dọa được nóngược lại bị nó phát hiện…"
Nhạc Phàm tức giận trừng mắt nhìn đối phương, thượng cổ mãnh thú mà bị khí thế dọa nạt, thật lởitò cười chết người!
Khấu Phỉ cũng biết mình lỗ mãng, cười khan nói: "Tiểu huynh đệ ngươi cũng biết, lão phu cũng đang ngứa ngáy, mà nó lai hung hăng với ta, chẳng lẻ lão phu sợ nó phải không, cho nên cũng đánh một trận. A, hắc hắc…"
Thì ra tất cả đều là hiểu lầm, Nhạc Phàm cũng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Hắn biết, vừa rồi nếu không phải Khấu Phỉ hạ thủ lưu tình, Tiểu Hỏa sợ là sớm đã bị đánh gục, tốt xấu gì thì Khấu Phỉ bây giờ cũng là thiên đạo cao thủ.
Khe khẽ vuốt vuốt bộ lông của Tiểu Hỏa, Nhạc Phàm tiện tay cho nó một con gà nướng, Tiểu Hỏa nhất thời giận dữ đều biến mất, nước miếng chảy ròng ròng chạy đến chỗ gà nướng, quên mất không còn nhớ gì đến con người đáng ghét Khấu Phỉ.
"Tiểu, tiểu huynh đệ, sủng vật của ngươi thật là hung hăng!" Nhớ tới tình cảnh vừa rồi, Khấu Phí không khỏi cảm thấy ấm ức.
Nhạc Phàm nhìn bóng lưng của Tiểu Hỏa, lắc đầu nói: "Nó không phải là sủng vật của ta".
"Không phải!?" Khấu Phỉ không tin nói: "Vậy tiểu gia hỏa kia nếu không phải là sủng vật của ngươi, sao lại nghe lời ngươi? Chỉ đi với ngươi thôi à?"
Suy nghĩ một chút, Nhạc Phàm thành thật trả lời: "Vì khí lực của ta mạnh hơn nó, cho nên nó mới nghe ta. Hơn nữa, nó chỉ là tạm thời đi theo ta thôi!"
"Khí lực mạnh hơn!?" Khấu Phí nghẹn lời, cái gì cũng nói không nên lời.
Chỉ chốc lát sau, Quý lão, Vân Phương và Tiểu Minh Hữu vội vã chạy tới. Hiểu được chuyện xảy ra, bọn họ đều là vẻ mặt dở khóc dở cười.
Chú ý tới Tiểu Minh Hữu có sự khác thường, Nhạc Phàm nhẹ nhàng hỏi: "Minh Hữu, đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Do dự chốc lát, Tiểu Minh Hữu cẩn thận từ từ nói: "Ca ca tóc bạc, ta có thể làm bạn với nó không?" Vừa nói ngón tay vừa vào Tiểu Hỏa đang ăn cách đó không xa.
Giật mình, Nhạc Phàm cười cười nói: "Cái gì cũng phải nỗ lực mới có thu hoạch, ngươi sao không đi thử xem mới biết kết quả như thế nào?"
Thấy Tiểu Minh Hữu gật đầu, Nhạc Phàm lại từ trong bọc lấy ra một con gà nướng, đưa cho Minh Hữu rồi nói: Nó gọi là Tiểu Hỏa, đi cho nó ăn đi, bản thân muốn nói gì thì cứ nói ra, nó có thể nghe hiểu được".
Dưới ánh mắt cổ vũ của mọi người, Tiểu Minh thử thăm dò đi về hướng Tiểu Hỏa, nó phát hiện có người tới gần, lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, đôi mắt không thân thiện trừng mắt nhìn người mới tới.
Có chút khẩn trương, Tiểu Minh Hữu cố lấy dũng khí đi về phía Tiểu Hỏa, vội vàng lấy ra con gà nướng nói: "
Tiểu Hỏa, ta muốn kết bạn với ngươi, có được không?"
"
…" Tiểu Hỏa không để ý tới, chỉ là con mắt đang nhìn chằm chằm vào cánh tay đang cầm con gà nướng của Tiểu Minh Hữu.
Ở chỗ khác, thấy Tiểu Minh Hữu dũng cảm bước tới từng bước một, mọi người không khỏi nở nụ cười. Mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đối với đứa nhỏ này mà nói, lại là bước phát triển đầu tiên trong đời. Bất kể Tiểu Minh Hữu có thể thành công hay không, nhưng tất cả mọi người vì hắn đều cảm thấy cao hứng.
Kỳ thật, Nhạc Phàm vẫn đang suy nghĩ, làm sao mới có thể bù đắp cho Tiểu Minh Hữu, hiện nhìn thấy cảnh này, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, thứ tốt nhất không phải là do người khác cho, mà là do chính mình đem về.
Trong lòng cảm thấy hiểu thấu, tâm tình trầm trọng của Nhạc Phàm cũng dần dần giảm đi. Ẩn sĩ!? Trong đầu linh quang thoáng hiện, hắn tựa hồ nắm bắt được cái gì đó, nhưng vừa nghĩ ra, cũng rất là mờ mịt không tung tích.
Có đồ ăn, Tiểu Hỏa không để ý đến gì khác, tùy ý để cho Tiểu Minh Hữu nhẹ nhàng vỗ về trên bộ lông của mình.
Mà Tiểu Minh Hữu lần đầu tiên cảm giác được bằng hữu của mình, trong lòng rất hưng phấn! Kích động qua đi, hắn mới chậm rãi nói ra tâm sự của mình, những chuyện mà không muốn mọi người biết, bản thân trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, tất cả đều nhất nhất nói ra.
Cũng không biết Tiểu Hỏa có hiểu hay không, chỉ chăm chú gặm gà nướng, cái gì cũng không để ý tới, chỉ là thỉnh thoảng ngẫu nhiên quay đầu lại, đưa đôi mắt lớn nhìn Tiểu Minh Hữu.
Sau một hồi kể chuyện, Quý lão vàg Vân Phương rời đi trước tiên.
Quay đầu lại, Khấu Phỉ sắc mặt nghiêm túc nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi thật sự muốn đối địch với ẩn sĩ?"
"
Không! Ta chỉ muốn tìm Nhã Nhi" Trong lòng Nhạc Phàm, cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn đối địch với người nào. Chỉ là trong vô hình, phảng phất nưh có lực lượng gì đó đang xoay chuyển phương hướng vận mệnh của hắn, mặc dù Nhạc Phàm không tin vào vận mệnh, những hắn vẫn cảm thấy bất đắc dĩ.
Khấu Phỉ vuốt chòm râu bạc trắng nói: "
Vậy ngươi kế tiếp có tính toán gì không?"
Trầm ngâm chốc lát, Nhạc Phàm thản nhiên nói: "
Ta đáp ứng Thiết Huyết sẽ đi Lạc Dương, sau việc này, ta sẽ dốc toàn lực tìm kiếm tin tức của Nhã Nhi".
"
Lạc Dương! Nghe nói mấy ngày nay nơi đó rất náo nhiệt, lão phu cũng vừa lúc muốn đi chơi. Ha ha…"
"
Tiền bối, Lạc Dương có phải gần Thiếu Lâm không?"
"
Không sai, Tung Sơn Thiếu Lâm… Ồ? Ngươi muốn đi Thiếu Lâm?"
"
Ừm. Ta còn nợ người khác một cái hẹn".
"
Đi thôi, đến Thiếu Lâm, lão phu cũng lâu rồi chưa tới đó. Cũng không biết lão già Không Văn thế nào rồi? Hắc hắc…"
(*) thân vô tha vật, vạn niệm câu hưu: thân không có vật gì thì không có gì phải nghĩ ngợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.