Thương Thiên

Chương 337: Nhất đao tức vạn thiên



Với uy thế một đao của Nhạc Phàm, khiến mọi người tại đây đều trợn mắt há mồm! Mà cách đó không xa trên một đỉnh núi, có ba kẻ đang đứng, biểu tình lại càng giật mình ngây ngốc. Bọn họ chính là Ma môn Tứ sứ Kính Thủy, Liệt Phong, Cuồng Sa.
Một lúc chợt tỉnh, Kính Thủy trầm giọng nói: "Sao lại thế? Lý Nhạc Phàm hiện tại tựa hồ so với trước kia lợi hại hơn rất nhiều. Hơn nữa, mấy lão gia hỏa bên người hắn tựa hồ cũng đều bước vào ngưỡng cửa thiên đạo, nhiều người như thế sợ là không dễ ứng phó".
"…" Liệt Phong trầm mặc không nói, mà Cuồng Sa trong mắt hiện lên sự hung ác lên: "Sợ cái gì, cùng lắm thì chúng ta bày "Huyết hà trận" diệt sát tất cả bọn chúng".
Kính Thủy nhín nhíu mày hỏi: "Liệt Phong, người thấy nên thế nào?"
"Thánh môn chúng ta làm việc cho tới nay đều là không chỗ cố kỵ, nếu đã là địch nhân, chúng ta tự nhiên không thể nương tay" Liệt Phong sắc mặt lạnh lùng đột nhiên cười nhạt:
"Nguyên là muốn chờ Lý Nhạc Phàm hạ sơn mới động thủ, bất quá bây giờ phát hiện nhiều chính đạo cao thủ như thế ở đấy, làm sao có thể buông tha… Chúng ta trước hết cho người tới thăm dò hư thực, nói không chừng lần này phải huyết tẩy Thiếu Lâm, cho giang hồ một sự cảnh tỉnh!"
Kính Thủy nao nao, Cuồng Sa càng mừng rỡ không thôi!
Trong không khí, tựa hồ lộ ra vị huyết tinh nhàn nhạt. Ngoài Đạt Ma động, mọi người hoàn toàn đắm chìm trong rung động, hoàn toàn không ý thức được, một hồi tinh phong huyết vũ sắp tới.
Duy chỉ có Tiểu hỏa trong một động khẩu linh mẫn nhìn xung quanh một phen, bất quá không phát hiện được gì dị thường, đành miễn cưỡng nằm xuống.
"A di đà phật" Thanh Thiên định lực phi phàm, tâm lý lại sớm đã chuẩn bị, rất nhanh liền tỉnh ngộ, chuyển hướng Nhạc Phàm nói:
"Lý đại ca, vừa rồi là bao phần lực đạo?"
Nhạc Phàm nói thẳng: "Vừa rồi mới dùng ba phần lực, mà ta hiện tại cũng chỉ có khả năng khống chế trong tám phần, nếu là toàn lực nhất kích, kết quả sẽ bị tổn thương giống lần trước".
"Ba phần lực? Trời ạ…" Mọi người lần này triệt để thở ra.
Đang nói, Nhạc Phàm đột nhiên chuyển hỏi: "Thanh Thiên, ta vẫn rất tò mò, cảnh giới của người tựa hồ rất cao, vì sao lần trước ta cùng người giao thủ thì lại kém hơn rất nhiều".
"Đúng vậy!" Khấu Phỉ con mắt sáng ngời, hưng phấn nói: "Tiểu hòa thượng nhanh nhanh nói, lão phú đối với "ẩn sĩ" các người cảm thấy hứng thú đã lâu, có phải phi thiên độn địa như trong truyền thuyết hay không, không chỗ nào không thể tới".
Ánh mắt mọi người nhìn thẳng tới, Thanh Thiên niệm một tiếng phật hiệu, cười nhẹ nói: "Khấu tiền bối quá lời, kỳ thật ẩn sĩ cũng là người, cùng mọi người giống nhau, không có khác biệt gì quá lớn. Chỉ là ẩn sĩ tu luyện sự chuyên tâm rất cao, lực lượng cường đại hơn mà thôi…"
Dừng một chút, Thanh Thiên nói tiếp: "Lý đại ca vừa rồi nói cũng không hoàn toàn đủ, nếu là dùng võ công mà nói, tiểu tăng sợ rằng cũng chỉ là tương đương tiên thiên đại thành cao thủ, tự nhiênphải đối thủ của Lý đại ca. Chỉ bất quá, nếu là tiểu tăng chân chánh động thủ, thiên đạo cao thủ bình thường đều vô pháp thắng tiểu tăng".
"Lợi hại như thế? Thật hay giả đây?" Khấu Phỉ vẻ mặt không tin: "Không phải là quá khoe khoang chứ? Lại, lại đây, tiểu hòa thượng, chúng ta hai người lại luyện thử xem, để xem thử ngưởi có phải thổi phồng hay không".
Khấu Phỉ dứt lời liền muốn động thủ, Không Văn vội vàng ngăn lại nói: "Khấu huynh dừng tay! Thanh Thiên tiểu sư thúc là Phật môn trưởng lão của ta, người há lại có thể vô lễ như thế… "
"Ách! Cái này…" Khấu Phỉ nhớ tới thân phận cao siêu kia của đối phương, nhất thời cảm thấy xấu hổ không thôi.
"Lão phu làm sao lại quên mất việc này!" Đột nhiên, Khấu Phỉ con mắt sáng ngời, chuyển tới Nhạc Phàm nói: "Ta nói tiểu huynh đệ, ngươi vừa mới bước nhập thiên đạo chi cảnh, khẳng định có điều lĩnh ngộ, không bằng chúng ta lại luyện thử xem thế nào? Hắc hắc…"
"Luyện thử?" Nhạc Phàm ngẩn ra, Khấu Phỉ lập tức bổ sung: "Đương nhiên mấy lão già này chúng ta đồng thời lên".
"Đồng thời?" Lần này tới phiên đám người Không Văn kinh ngạc. Khấu Phỉ kẻ này da mặt cũng đặc biệt dày? Tốt xấu cũng là thiên đạo cao thủ, vậy mà cũng có thể xuất ra lời như thế? Tuy nhiên mọi người chính đều phi thường hy vọng cùng Nhạc Phàm đánh một trận. Chỉ là sợ nếu việc nhiều đánh ít này mà truyền ra ngoài thì thật không còn thể diện. Nhất là người từng tuổi này, vấn đề thể diện rất quan trọng, cũng chỉ có Khấu Phỉ không biết xấu hổ, người này quả thực là không có gì kiêng kỵ".
Bất quá, Mạc Bắc lại có chút lý giải được tâm tình của Khấu Phỉ, hắn chính là tự mình đã thử qua đao thế Nhạc Phàm, chính là nhất đao xuất thủ tuyệt không quay đầu mà cuồng đấu! Đối với dạng người như vậy, đơn đả độc đấu tự nhiên rất nguy hiểm, vì thế lên tiếng:
"
Khấu lão đầu nói có lý. Lý tiểu huynh đệ công kích lực rất mạnh, dù chúng ta cùng tiến lên cũng vị tất là đối thủ của hắn. Nếu đơn đả độc đấu ngược lại rất nguy hiểm".
"
Ta cũng muốn thử xem" Nhạc Phàm gật gật đầu, hướng tới bãi đất trống ở bên đi tới.
"
Cái này…" Mọi người trong lòng máy động, Không Văn ánh mắt hướng tới Thanh Thiên, người sau lại ý bảo tự thân quyết định.
Nhìn mọi người bộ dáng do dự, Khấu Phỉ cảm thấy buồn bực, cuối cùng đành nói: "
Nhìn chút tâm tư của các ngươi ta còn không biết sao? Không bằng như thế này, ta một mình lên trước, nếu không trụ được mọi người cùng tiến lên thế nào?"
"
Được rồi! Được rồi!" Mọi người gật đầu đồng ý.
"
A di đà phật…" Thanh Thiên thấy mọi người muốn động thủ, tức thì ngắt lời nói: "Nơi này thật không tiện động thủ, mọi người hãy theo ta".
Mọi người nhìn nhau, rồi cùng đi theo.
Tung Sơn phụ cận hữu cổ trấn,
sáng rõ hồng trân đa như không.
(Bên cạnh Tung Sơn có cổ trấn
Hồng trần như vậy cũng như không)
Đường cái Sơn Phật trấn náo nhiệt phi thường, hai tuyệt sắc nữ tử làm bạn cùng đi, khiến mọi người chung quanh đều phải ghé mắt nhìn.
"
Bích Dao tỷ tỷ, giang hồ nhân sĩ đều đã tản đi, chúng ta lặng lẽ lên Thiếu Lâm xem thử, muội có điểm lo lắng, không hiểu Thiếu Lâm xảy ra chuyện gì?"
"
Không được, chẳng lẽ muội muội đã quên thân phận mình? Thiếu Lâm tự lần này phát sinh đại sự như vậy, khẳng định phòng thủ nghiêm ngặt, nếu là chúng ta bị người phát hiện, chỉ sợ không chỉ là không tốt".
"
Sợ cái gì, chẳng lẽ Thiếu Lâm bọn họ lại dám giết muội? Hừ" Trên đường cái hai tuyệt sắc nữ tử này chính là Thi Bích Dao cùng Quan Tâm.
Lúc này, Thi Bích Dao một thân vận thanh y, thanh nhã xuất trần, mà Quan Tâm còn lại đã thay y phục tím nhạt quyến rũ, lại càng thêm khí chất diễm lệ.
Bởi vì thiên chuyển dị tượng ngày trước, cơ hồ kinh động cả giang hồ, nhị nữ phi thường khẩn trương tìm hiểu tình huống tại Thiếu Lâm Tự, thế nhưng giang hồ mọi người tụ tập đông như thế, Thiếu Lâm càng là phong bế sơn môn, khiến các nàng không dám tùy tiện lên núi. Đến nay, đám người giang hồ dần dần rời đi, Quan Tâm tự nhiên tâm tình không nhẫn nại được.
"Ài!" Thi Bích Dao thở dài than:
"
Nha đầu ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá trực tính! Cũng không nghĩ thử đi, muội chính là Thánh nữ hắc đạo Thiên Tà Tông, Thiếu Lâm Tự đúng là không giết muội, nhưng không làm khó một phen thì không được. Đến lúc đó Thiên Tà Tông của muội lại mất hết thể diện, nói không ra còn có thể dẫn tới hắc bạch lưỡng đạo trước mặt phát sinh xung đột. Hơn nữa, muội cùng Thiếu Lâm đã có xung đột, lúc này lên Thiếu Lâm, chẳng phải là lại càng làm khó cho Lý Nhạc Phàm sao?"
"
Việc này…" Quan Tâm ngẩn ra, mặt hồng lên cũng không biết thế nào là tốt.
"
Nha đầu này tính cánh mặc dù thẳng như ruột ngựa, nhưng cũng thật khả ái. Ha ha…" Nhìn biểu tình khó xử của đối phương, Thi Bích Dao âm thầm buồn cười, lập tức nói: "Muội muộn không cần khó khăn như thế, tỷ tỷ đã có chủ ý rồi…"
"
Chủ ý gì? Tỷ tỷ nói nhanh, nói nhanh đi!"
"
Muội muội trước tiên đừng sốt ruột, không bằng như vầy thì tốt hơn, ta trước hết tìm người hỗ trợ nghe ngóng tình huống hiện nay của Thiếu Lâm tự, sau đó lại nghĩ biện pháp lên Thiếu Lâm".
"
Được, ta nghe tỷ tỷ vậy!" Quan Tâm gật gật đầu, vẻ mặt nhất thời xán lạn.
Ngay lúc này, trước mặt một gã nam tử chạy tới, không biết là hữu ý hay vô ý, có trùng hợp hay không lại va vào vai Thi Binh Dao.
"
A! Cô nương thật thứ lỗi, thứ lỗi…" Người nọ cuống quít gật đầu xin lỗi, lập tức bước nhanh rời khỏi, mà Thi Bích Dao trong tay lại đã xuất hiện một khối mộc phiến.
Quan Tâm thấy Thi Bích Dao bị va vào, vội vàng đỡ lấy, trong miệng mắng to không ngớt: "
Xú gia hỏa vội vội cái gì, mau đi đầu thai đi! Nếu không phải người chạy nhanh đấy, bổn cô nương không cho người chút thủ đoạn không được. Hừ hừ…" Dứt lời, cánh tay vung lên thị uy vài cái.
"
Quên đi muội muội, nói không chừng người ta có việc gấp. Mà người nọ cũng đã xin lỗi, cần gì làm khó hắn chứ" Thi Bích Dao không để ý, vài lời khuyên giải, Quan Tâm mới bớt giận: "Tỷ tỷ thật tốt, sau này đừng gặp thiệt thòi gì mới tốt!"
"
Có muội muội, tỷ tỷ sao gặp thiệt thòi gì, ha ha…" Thi Bích Dao vẻ mặt tươi cười, trong mắt nhưng lại hiện lên một vẻ kinh dị. Mộc phiến nơi tay, phía trên chỉ ắc bốn chữ "Thiếu Lâm gặp nạn!"
"
Xem ra lần này không lên Thiếu Lâm không được" Thi Bích Dao cười khổ. Tung Sơn thâm sâu, mây mù ngập tràn, u cốc tĩnh lặng, bốn phía đều là vách núi.
Dưới sự dẫn đường của Thanh Thiên, đám người Nhạc Phàm đi theo đến đây, cả Minh Hữu cùng Tiểu Hỏa cũng tới. Nhìn một chút cảnh xung quanh, trong lòng không khỏi cảm thán không thôi. Một vùng thanh u như thế, chính là địa phương tốt để tĩnh tu.
"
Đây thật là nơi đẹp!"
"
Đúng vậy! Thật không sai, nếu sau có thể ở đây ẩn cư, nhìn sao cũng là mỹ sự!"
Nghe mọi người than thở, Thanh Thiên bất giác cười nói: "
Tung Sơn quần sơn liên miên không dứt, nhìn không tới cuối, sơn cốc này chính là ta phát hiện trong lúc vô ý. Nơi này xa rời trần tục, các vị ở đây tỷ thí thật tốt".
"
Vân vụ miêu miểu vãn thanh phong,
úu úc thương địa ẩn…"
(Mây mù mênh mang gió nhẹ trôi
Rực rỡ xanh xanh ẩn đất trời)
Điêu Minh không hổ là người có học, xuất ngôn liền thành thơ ứng với phong cảnh nơi này.
Khấu Phỉ khinh thường cười nói: "
Tú tài hủ lậu lại nhả thơ văn, uổng cho người vốn là người giang hồ, lại suốt ngày chỉ biết thi văn ngâm vịnh, khó trách võ công không ra dạng".
Điểu Minh cũng không tức giận, mỉn cười nói: "
Thơ hữu ý, hữu tình, ngươi không biết thưởng thức, tự nhiên có người biết thưởng thức".
Nói tới, đôi mắt nồng nhiệt hướng tới Cửu Huyền bên cạnh.
"
Hủ lậu! Hủ lậu! Thật làm lão đầu tử ta sặc cười chết…" Mạc Bắc kêu lên, cười quái dị không ngớt
"
Hừ!" Cửu Huyền lạnh lùng bước nhanh tới trước, nàng dù tâm như nước đọng, cũng không khỏi một trận gợn lên.
"
Ha ha…"
Mọi người cười lớn, không khí dịu đi không ít. Một hồi sau, Nhạc Phàm tự giác hướng tới một chỗ đất trống đi tới, chống đao mà đứng, tâm thần nhất thời cùng thiên địa khế hợp, chung quanh hết thảy đều tại trong tâm.
Khấu Phỉ mắt đầy hưng phấn, nhìn quanh mọi người hỏi: "
Tốt lắm tốt lắm, mọi người ai lên trước?"
"
Đương nhiên là ưu tiên lão phu! Ha ha…" Mạc Bắc bất ngờ tiến lên, cười lớn: "Tiểu huynh đệ, lần trước một trận bại tâm phục khẩu phục, hiện tại lão phu đã bước vào thiên đạo, đang muốn thử lại lần hai".
"
Tốt".
Nhạc Phàm cũng không khách khí, trịnh trọng gật đầu, rồi trực tiếp đề đao phi lên, cả người tại không trung, đao thế trong tay tích tụ lực lượng…
Vạn vật nguyên sơ, đều tại thiên địa! Thiên đạo chi cảnh mặc dù không có cho Nhạc Phàm nhiều sự ngạc nhiên, nhưng cảnh giới lĩnh ngộ lại càng gia tăng, mà từ đó đưa tới chỗ tốt, chính là tinh thần tập trung, dưới linh thức bao phủ, không sự vật gì có thể đào thoát.
"Không hay!"
Mạc Bắc sắc mặt trầm xuống, bởi vì hắn đột nhiên phát giác tự thân đã bị khí thế của người khóa chặt, bất kể mình né tránh thế nào cũng vô pháp thoát khỏi.
Xa xa một bên đám người Khấu Phỉ cũng phát giác không đúng, thần tình không khỏi ngưng trọng.
Cao thủ so chiêu, thường thường chỉ là trong nhất niệm.
Tâm như điện thiểm, vừa nghĩ thân thể Mạc Bắc đã hóa "
Huyền quy", trực tiếp hướng lên bầu trời mà đánh tới.
"
Oành"
"
Huyền quy thuẫn" cùng "Bách kiếp đao", một là cực kiên cực cố, một là cực phong cực lợi, va chạm vào nhau cùng ngang bằng nhau.
Mạc Bắc chấn hồi mặt đất, mà Nhạc Phàm tá lực bay lên không trung
"
Lão đầu đà lực phòng ngự quả nhiên mạnh mẽ, lại có thể cùng Lý Nhạc Phàm va chạm tương đương" Điêu Minh thấy thế mỉm cười, Cửu Huyền cũng gật gật đầu.
"
Ta nhìn không phải…" Thái Tiêu không đồng ý nói: "Tiểu huynh đệ nội liễm không phát, chắc là vì một đao tiếp theo mà tụ lực".
"A di đà phật" Không Văn cũng đồng ý bảo: "Lão tăng cũng nghĩ thế. Một chiêu này, chính là Lý cư sĩ chiếm thượng phong".
Điêu Minh cùng Cửu Huyền còn chưa bước nhập thiên đạo chi cảnh, hai người đói với Nhạc Phàm chiến đấu tự nhiên nhìn không thông thấu như đám người Không Văn.
Tiểu Minh Hữu càng mờ mịt:
"
Sư phụ, vừa rồi là ai lợi hại hơn?"
Khấu Phỉ sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: "
Lão đạo sĩ nói đúng, Nhạc Phàm đao thế chưa đủ, không thì Mạc lão đầu một đao này khẳng định đã lăn ra rồi. Cho dù vậy, Nhạc Phàm lại có thể tái chuyển đao thế, mà Mạc lão đầu không có hậu lực, thủy chung rơi vào hạ phong".
Quả nhiên, không khí xung quanh đột nhiên như ngưng lại, cao cao trên không trung Nhạc Phàm cử đao, đao ảnh hồng sắc che cả bầu trời, loại cảm giác này càng đến càng trầm trọng, càng đến càng áp lực.
Mắt thấy Mạc Bắc toàn thân mồ hôi, Khấu Phỉ trên mặt một vẻ hưng phấn, lớn tiếng kêu: "
Oa ha ha… Mạc lão đầu không được không được rồi! Như vậy lão phu phải nhanh chóng xuất trận đây, Nhạc Phàm tiểu tử này quả thật không tệ, cũng phải tôn kính lão nhân gia ta! Ha ha…"
"
…." Mọi người chưa có lời nào, chỉ thấy Khấu Phỉ một thân ảnh đã lướt tới, trong tay đại đao nghênh kháng không chút yếu thế.
Dĩ đao chiến đao, Nhạc Phàm trong mắt cũng xẹt qua một tia hưng phấn, hắn cũng muốn xem thử, tự mình đến tột cùng có thể làm được đến thế nào.
"
Vù vù… vù vù…"
Nhạc Phàm tay như thiên ảnh, vô số đao quyết trong tay phát huy tới tận cùng, mắt thường nhìn tới chỉ thấy một mảnh mơ hồ.
Khấu Phỉ, Mạc Bắc hai người đồng thời phóng lên không trung, khế hợp thiên địa chi thế trợ lực, cùng Nhạc Phàm giao chiến.
"
Thống khoái, thống khoái! Lão phu bao năm qua không có bạt đao thống khoái như vậy! Ha ha…"
Một kẻ đao si, một kẻ đao cuồng, tựa hồ đem cả sơn cốc bao phủ thành thế giới đao, Mạc Bắc phảng phất chỉ là phụ họa.
Kịch chiến chỉ chốc lát qua đi, Nhạc Phàm lấy một địch hai nhưng sắc diện như thường, trong tay lực đạo từ từ tăng thêm, mà Khấu Phỉ, Mạc Bắc hai người lại là mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy áp lực càng ngày càng trọng, đao thế đối phương càng ngày càng nhanh.
Phía dưới, Không Văn cùng Thái Tiêu nhìn nhau, trong mắt lộ nét kinh dị.
"Hòa thượng, xem ra chúng ta cùng lên thôi!"
"
A di đà phật… Giới xích như hoa mạn thiên tán lạc!
"Đột quân" kiếm xuất, đốn thì vạn trượng quang hàn!
Không Văn cùng Thái Tiêu gia nhập, Khấu Phỉ và Mạc Bắc hai người áp lực liền giảm bớt, bốn người tấn công từ các phương, vây Nhạc Phàm ở giữa!
"Hây…"
Nhạc Phàm hét lớn một tiếng, chiến đao trong tay hóa thành trăm vạn ảnh, giống như có ba đầu sáu tay súc ép bốn người vào trong đao võng. Chung quanh không khí dao động mãnh liệt.
Nhìn không trung năm người kích đấu, Điêu Minh cùng Cửu Huyền tâm trạng khó mà kìm nén, đây là thiên đạo cao thủ quyết đấu.
Tiểu Hỏa khó thấy tinh thần khơi dậy, không chuyển mắt nhìn lên trên trời nữa, Tiểu Minh Hữu lại càng không nói, như say như si.
Điêu Minh chuyển hướng sang Thanh Thiên hỏi: "Tiểu sư phó, người xem bọn họ bên nào sẽ thắng?"
"A di đà phật" Thanh Thiên cười nhẹ bảo: "Lý đại ca lấy một địch bốn, kì thật đã không bại!"
"
Ồ!" Điêu Minh ngượng ngùng cười, kế đấy lại nhìn lêm không trung.
Mà trên bầu trời, Nhạc Phàm đao thế đã thu liễm, chậm rãi mở miệng nói: "Ngàn vạn đao quyết cũng chỉ nhất lực, nhất đao cũng là ngàn vạn… Tại hạ dùng lực sáng tạo đao, cũng chỉ có nhất đao!"
Đang nói lại hạ xuống, ngàn vạn đao ảnh nhất thời hóa thành hư không, một thanh huyết sắc chiến đao từ trên trời giáng xuống, rồi bộc phát mãnh liệt.
Khấu Phỉ bốn người bị đao thế bao phủ, căn bản không thể né tránh, không còn cách nào là động thân nghênh đón.
"Vấn thiên bát pháp, Quỷ thần kinh".
"
Huyền vũ băng phá cửu trọng thiên".
"
Xá thân nghiệm đạo, Kim cương hiển".
"
Vô thượng thái cực, Thiên cương cửu kiếm".
Dưới lực lượng kinh người, chiêu thức gì đều đã vô dụng. Lúc này thì Khấu Phỉ bốn người đều chỉ có cảm giác, chính là "nặng", như thái sơn áp đỉnh làm người ta không thở nổi.
"Ầm…"
Phong vân động, sơn thạch hủy! Cây cối tàn!
Không khí xung quanh như lũ lớn bạo phát hùng dũng vô biên, mọi người chung quanh cũng cảm thấy áp lực cực lớn.
Mây khói tan đi, hết thảy lại như gió êm sóng lặng.
Đám người Thanh Thiên chờ bụi mù tản khai, chỉ thấy Nhạc Phàm cùng bốn người Khấu Phỉ một thân tàn phá đứng tại giữa hố to, trong mặt hiện vẻ uể oải.
"Bạch phát ca ca, sư phụ…" Tiểu Minh Hữu kinh hô kêu lên, vội vàng vọt tới.
"Lão đầu đà…" Điêu Minh cùng Cửu Huyền cũng phục hồi tinh thần, nhanh chóng tiến lên. Mọi người tụ tập ngồi tới, Khấu Phỉ đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu huynh đệ, vừa rồi người còn chưa vận toàn lực?"
Nhạc Phàm gật đầu nhẹ, cũng không nhiều lời. Lúc này còn nói gì? Khoe khoang hay là khiêm nhường?
"Ài!" Khấu Phỉ một trận cười khổ: "Bốn thiên đạo cao thủ đều cùng không qua được ngươi, lão phu cũng không biết nên thất vọng hay là cao hứng đây?"
Mạc Bắc cũng cười: "Cá nhân có duyên phận của cá nhân!"
"
Dùng lực sáng đạo thật hay, lực phá thiên đạo, lão đạo bội phục!"
"
A di đà phật…"
Tại mọi người khổ thán ca ngợi, Nhạc Phàm chuyển hướng Thanh Thiên nói: "Thanh Thiên, ta muốn cùng người đánh một trận, muốn xem thủ đoạn của ẩn sĩ các người".
"
Còn đánh nửa?" Mọi người nhất thời ngẩn ra, ánh mắt không khỏi nhìn tới Thanh Thiên.
"A di đà phật…" Thanh Thiên cười khổ, đang muốn nói gì, lại phải ngừng lại. Cũng là vì xa xa một người phi vội tới, ngừng tại trước mặt Không Văn.
Người tới chính là Diệu Hư, chỉ thấy vẻ mặt đầy vẻ hốt hoảng, đến đã kêu vội: "Khải bẩm sư thúc! Có một đám người bịt mặt ban đêm xông vào Thiếu Lâm, giết không ít đệ tử Thiếu Lâm!"
"
Cái gì?" Mọi người cả kinh! Lại có người dám xông vào Thiếu Lâm Tự?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.