Thương Thiên

Chương 387: Hung thú lan lộ



Thiết Huyết tay cầm ma binh, lạnh lùng nhìn đám người Vũ Văn Trường Sanh, sát khí mãnh liệt như thực chất!
Hai bên đối địch, hàn ý lạnh như băng hòa vào không khí trầm trọng!
"Hắc bạch lưỡng đạo, giang hồ Trung Nguyên… ta sẽ cho các ngươi khuất phục. Hừ hừ hừ…" Vũ Văn Trường Sanh không dám khinh thường, hậm rãi nhìn bốn phía, thủ lĩnh các thế lực lớn vẫn đang khổ khổ chống đỡ, nhìn bộ dáng sau một lúc sẽ ngã xuống!
"Ngoại trừ người trên đài, còn lại giết không tha!!!"
Một tiếng ra lệnh, hơn ngàn cao thủ ngoại tộc cùng đám người Ngũ độc giáo đông thời ra tay, cùng nhau nhảy xuống bốn phía đài cao, gặp người liền giết!
"A!"
"Cứu mạng…"
"Không…"
"A a a…"
Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế dưới đài vang lên! Không ai có lực phản kháng, vô lực đào vong, ngay cả một tia tôn nghiêm cuối cùng cũng bị tuyệt vọng mà diệt.
Đám người Ngũ độc giáo không biết vì sao mà không ai sử dụng độc, giết người có vẻ vụng về vô cùng! Mà đám ngoại tộc cao thủ phảng phất như đã trải qua huân luyện chuyên môn, bọn họ chỉ đều giết người và giết người, ra tay đều là nhất kích đoạt mệnh, đơn giản trực tiếp, không nhiều không ít, không lãng khí chút khí lực! Với những người không có lực hoàn thủ kia quả thực chỉ trần trụi là giết chóc!
"Ha ha ha... Giết! Giết hết cho ta! Để bọn chúng đi tìm chết hết đi! Đợi thu thập đám kiến hôi Trung Nguyên này xong, lão phu lại đem đám thủ lĩnh các thế lực bắt về..."
Vì một khắc đầy máu tanh này, Vũ Văn Trường Sanh đã chuẩn bị rất sớm, an bài cùng tính toán thật tỉ mỉ. Từ các đại thế lực ngoại tộc đến lung lạc đám người Ngũ độc giáo, thậm chí để ngừa vạn nhất còn đi cầu sư huynh mình hỗ trợ, sau đó dùng thái độ cường thế hấp dẫn ánh mắt mọi người, cuối cùng mới làm cho kế hoạch thi hành thuận lợi.
Đương nhiên, trong đó cũng có chút việc nhỏ ngoài ý muốn, bất quá, đối với Vũ Văn Trường Sanh mà nói, chỉ cần đại cục bất biến thì tất cả đều trong lòng tay!
"Tặc tử ngươi dám!!!"
Khấu Phỉ thốt nhiên giận dữ, trong lòng càng dấy lên hận ý ngập trời!
Thế nhưng lúc Khấu Phỉ cầm đao định lao xuống dưới đài cao thì Liễu Sanh Vân Hạc phía đối diện lại phi thân tiến lên ngăn cản hắn lại.
Hai người lại dây dưa một phen nhất định càng kịch liệt! Nhưng Khấu Phỉ còn lo lắng cứu người nên không cách nào phát xuất đao đạo nên để đối phương nhân cơ hội chiếm thượng phong.
Mấy người không Văn nóng nảy, đều vội ra tay… La Ma Sa cùng huynh đệ Tiên Vu cũng không nhàn rỗi, cùng tiến lên ngăn cản đối phương!
"Cảng!"
"Bùng…"
"Oành… oành oành…"
Một hồi kích đấu thảm thiết hơn triển khai! Địa điểm không thay đổi, đối thủ không thay đổi!
Tất cả bất quá chỉ phát sinh trong nháy mắt, phảng phất đúng như một câu cổ thoại: Tai nạn tại trước một khắc phát sinh mới minh bạch.
Bắt giặc trước hết phải bắt vua!
Trong nháy mắt, Thiết Huyết rốt cuộc đã ra tay! Mà mục tiêu của hắn chính là đầu lỉnh của ngoại tộc – Vũ Văn Trường Sanh.
So với mấy thiên đạo cao thủ mà nói, Vũ Văn Trường Sanh không thể nghi ngờ là kẻ yếu nhất, cho nên đến giờ vẫn không có cơ hội cho hắn ra tay. Nhưng dù vậy Vũ Văn Trường Sanh lại có năng lực tự bảo vệ cùng chỗ dựa cường đại, bởi vậy lúc hắn đối mặt với uy áp của Khấu Phỉ cùng các thiên đạo cao thủ khác thì hắn cũng không lộ ra chút sợ hãi hoặc khẩn trương.
"Đi tìm chết…"
Binh phong như sóng, phô thiên cái địa!
Ngay khi thế công Thiết Huyết đến gần, nam tử một mực yên lặng đứng sau lưng Vũ Văn Trường Sanh đã động!
"Kiếm quỷ, giết cho ta!"
Theo tiếng quát ra lệnh của Vũ Văn Trường Sanh, Kiếm quỷ đã che trước mặt hắn, sát khí sắc bén đột nhiên bộc phát, giống như một dã thú điên cuồng, ánh mắt trống rỗng không một tia cảm tình càng làm cho đầu người tê dại.
"Bùng…"
Âm thanh chấn hưởng vang lên, ma binh trong tay Thiết Huyết không ngờ lại bị một đôi nhục chưởng của Kiếm quỷ chặn lại.
Một màn như thế tự nhiên khiến thủ lĩnh các thế lực chú ý! Mặc dù bọn họ cực lực cố hòa hoãn tâm cảnh chính mình nhưng vẫn không thể che dấu được vẻ kinh hãi trong mắt! Đối với uy lực của ma binh Phệ hồn, mấy người bọn họ đều đã thấy qua, uy lực kinh khủng đó bọn họ sợ rằng cả đời đều không dám quên.
Đúng vậy, không cách nào quên, kể cả tình cảnh lúc này, bọn họ càng khó có thể quên! Ma binh Phệ hồn bị một nam tử cao gầy dùng tay không tiếp được, việc này hỏi bọn họ sao có thể tiếp nhận? Đả kích! Đả kích thật sâu đậm… Đám cao thủ này, không còn nửa điểm kiêu ngạo, bọn họ chẳng những thua, hơn nữa còn thua hoàn toàn, bởi vì bọn họ đã thua mất tôn nghiêm của mình!
"Kiếm quỷ? Con mẹ nó, đúng là gặp quỷ!"
Thiết Huyết thầm mắng một câu, lực đạo trong tay lại gia tăng vài phần. Hắn mặc dù biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên nhưng hắn sao có thể tưởng ma binh Phệ hồn trong tay mình lại bị người khác dùng tay không tiếp lấy? Chẳng lẽ uy lực của thượng cổ ma binh Phệ hồn chỉ có thế?
Thật ra cũng không phải ma binh không đủ cường đại mà là do thời gian Thiết Huyết bước vào thiên đạo không lâu, căn bản khó có thể phát huy uy lực cường đại của Phệ hồn, nếu không Kiếm quỷ này cũng đã muốn đi gặp quỷ thật.
Trên đài cao mấy người giao đấu không ngớt, lúc này Vương Sung đột nhiên vọt lên, mục tiêu vẫn là Vũ Văn Trường Sanh!
"Bùng… bùng… bùng…"
Khí thế Kiếm quỷ lại bộc phát, đột nhiên đẩy lui Thiết Huyết cùng Vương Sung ra mấy trượng, mà Vũ Văn Trường Sanh vẫn không sao cả, đây là lực lượng kinh người đến mức nào?
Mấy người Thiết Huyết tuy không khiếp sợ nhưng Kiếm quỷ cũng không cho hai người nhiều thời gian phản ứng, người như lợi kiếm, mạnh mẽ mà đến!
Tiếng kêu thảm thiết phía dưới không ngừng truyền đến!
Đại cục đã nắm, Vũ Văn Trường Sanh đang hưởng thụ âm thanh chói tai này, nhưng lúc này thì một trận dị động bất thường đã làm hắn bừng tỉnh!
Nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy dưới đài có bóng trắng thoáng hiện, những chỗ đi qua, cao thủ ngoại tộc đều mất mạng!
"Là hắn! Lại là hắn!"
Người ra tay đúng là Nhạc Phàm! Vũ Văn Trường Sanh trợn mắt mà nhìn, hận ý trong lòng với đối phương dâng lên đến cực điểm! Đối phương hai lần ba lượt phá hư chuyện tốt của Thát Đát tộc, nhất là thù cụt tay, như vậy sao có thể bảo hắn nuốt trôi cổ ác khí này?
Vũ Văn Trường Sanh vốn định không để ý hết thảy giết chết Nhạc Phàm nhưng trong lòng chợt chuyển, lập tức mạnh mẽ tĩnh táo lại. Lúc này phải lấy đại cục làm trọng, cừu hận nên để sang một bên, đây là sự thay đổi trong kế hoạch của hắn, làm cho bộ phận cao thủ tụ lại một chỗ, chỉ cầu vây khốn Nhạc Phàm mà một bộ phận khác lại tiếp tục giết hại!
Vũ Văn Trường Sanh suy nghĩ rất không sai, nhưng hắn lại đánh giá thấp thực lực Nhạc Phàm, nhất là thủ đoạn giết người của Đao cuồng!
Nhạc phàm từng tại chiến trường chém giết bốn năm, trải qua tẩy lễ của máu tươi cùng tử vong ai cũng không dám trước mặt hắn phô bày thủ đoạn giết người!
Một người… hai người… ba người…
Trên chiến trường, đến giờ không ai có thể ngăn cản bước tiến của Nhạc Phàm. Ngoại tộc cao thủ muốn vây khốn hắn quả thực còn khó hơn lên trời!
Giơ tay chém xuống, thân đao màu đỏ dưới ánh sáng mặt trời tỏa ra sát khí lẫm liệt cùng sự tang thương từ xa xưa!
Đao vung máu đổ, thây nằm khắp nơi!
"Hắc, tên gia hỏa này cuối cùng cũng chịu ra tay!"
Trong khi kịch đấu,Thiết Huyết thấy Nhạc Phàm ra tay thì thoáng yên ổn, vội vàng ngạnh kháng công kích của Kiếm quỷ nói: "Thanh bang Tam đương gia, ngươi nhanh xuống dưới hỗ trợ, ta chặn tên này…"
"Được!"
Vương Sung vốn không phải kẻ ngốc, vừa nghe liền hiểu ý tứ đối phương, vì vậy liền thoát thân ra, hướng dưới đài phóng đi!
Thiên đạo cao thủ giết vốn đã khó cản, càng huống chi Vương Sung chuyên tu thương đạo, lực công kích tự nhiên cường hãn bá đạo! Trải qua một lúc, cao thủ ngoại tộc chết vô số, ngân thương bị máu nhuộm đỏ tươi.
Mộ Dung Ngạo Hàn bình yên mà ngồi, có vẻ hăng hái nhìn hết thảy phát sinh, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười nhợt nhạt: "Chuyện vui rốt cuộc đã bắt đầu. Ừm, xem ra đã đến lúc ra tay rồi" Nói xong, người đã rơi vào đám người phía dưới.
Một chiếc quạt bay múa đầy trời, trong lúc qua lại cũng không để sót tính mạng nào!
Nếu nói Nhạc Phàm như chiến sĩ dũng mãnh, Vương Sung như lợi khí bá đạo thì Mộ Dung Ngạo Hàn lại như con bướm đang điên cuồng với những điệu múa, con bướm này đang giết người, hơn nữa còn không chút lưu tình, tốc độ cũng không chậm hơn hai người Nhạc Phàm chút nào!
Thủ lĩnh các thế lực lơn nhìn mà kinh hãi, bọn họ không thể ngờ Mộ Dung thế gia lại có cao thủ như vậy, hơn nữa còn ẩn tàng lâu như vậy, ẩn tàng sâu như vậy!
Nhìn thế cục dần dần xoay chuyển, Vũ Văn Trường Sanh sao có thể đứng yên, dưới sự lo lắng, ánh mắt bắt đầu hướng phía Long Tuấn, Đinh Nghị đang ở một góc, ác ý ngập trời nổi lên.
"Tốt tốt tốt! Nếu ngươi muốn cứu người vậy lão phu sẽ giết người, ta muốn xem xem các người có thể cứu bao nhiêu người, ha ha ha…"
Vũ Văn Trường Sanh giận dữ cười, một cái phi thân liền đến gần mọi người ở góc sàn đấu.
Đám người Phó Suất, Điêu Minh đang khổ khổ chống cự độc tính xâm nhập, mắt thấy địch nhân kéo đến nhưng lại không còn sức phản kháng lập tực tâm tro ý lạnh, cảm khái vạn phần.
Long Tuấn, Đinh Nghị tự biết trách nhiệm trọng đại không dám buông lỏng dù chỉ một chút. Một người cầm đao,một người cầm kiếm, Phích lịch đạn trong tay lặng lẽ chuẩn bị, vẻ mặt vạn phần nghiêm túc.
Có người có thể không sợ chết, nhưng không thể không coi trọng tính mạng bằng hữu mình.
"Gầm gầm gầm…"
Một trận thú gầm vang lên, thân hình to lớn của Tiểu Hỏa cũng đã tiến lên…
Vũ Văn Trường Sanh đối với sự tích của Nhạc Phàm đã sớm biết rõ, bởi vậy thấy hồng mao súc sinh cản đường cũng không thấy ngoài ý muốn, song chưởng tụ hết toàn lực muốn đem súc sinh này bức đi.
Nếu là một tháng trước, Vũ Văn Trường Sanh có thể đã như ý nguyện nhưng hắn sai lầm vì đã quên đi tốc độ phát triển của Tiểu Hỏa!
Thượng cổ mãnh thú thiên phú dị bẩm, nếu không có chỗ độc đáo sao có thể đặt chân ở hồng hoang? Giết chóc, máu tanh vốn đã là cội nguồn lực lượng của bọn chúng! Trải qua một hồi tôi luyện của giết chóc, Tiểu Hỏa lúc này đã tiến hóa đến ấu niên kì, chỉ cần đợi nó tích lũy đủ năng lượng liền nhất cử tiến vào trưởng thành kì, khi đó, mãnh thú kì tài cũng sẽ không hổ với thượng cổ oai danh.
Đương nhiên, bây giờ Tiểu Hỏa còn ở ấu niên kì đối phó với một Vũ Văn Trường Sanh ở tiên thiên cấp bậc cũng còn có thừa!
"Bùng…"
Một người một thú va chạm cũng không có tiếng vang kinh thiên động địa gì.
Kình lực Vũ Văn Trường Sanh đột biến, chuyển thành nhu hòa, mượn lực đẩy Tiểu Hỏa ra! Tiểu Hỏa gióng như đánh vào tấm nệm mềm, trong lòng bị áp bức.
"Gầm gầm gầm…"
Tiểu Hỏa cảm thấy sỉ nhục, huyết mạch thượng cổ cao ngạo sôi trào!
Xoay người một cái, tiểu gia hỏa kia dùng tốc độ nhanh hơn đánh đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.