Thương Thiên

Chương 389: Ma nhập hồng trần ẩn tông hiện



Đao sát kinh, tứ phương diệt
Trên Vạn Nhận phong, đám người Lỗ Thứ kinh dị nhìn xuống phía dưới, trong mắt tràn ngập thần sắc bất khả tư nghị, mặc dù bọn họ ở xa nhưng vẫn có thể cảm ứng được loại biến hóa dị thường trong thiên địa này.
Đúng vậy, uy lực một kích vừa rồi đã vượt xa tưởng tượng của những ẩn sĩ này, thậm chí có thể nói thực lực chính thức của Lý Nhạc Phàm đã vượt xa dự đoán của bọn họ.
"Là hắn,lại chính là hắn!" Chiến Mông đột nhiên giơ tay, vẻ mặt kích động chỉ xuống phía dưới nói: "Ta dám khẳng định, hắn chính là người chúng ta vẫn muốn tìm, người đã dẫn đến dị tượng trong thiên địa khi bước vào thiên đạo!"
"Thì ra là hắn?!" Hạng Thiên Vũ nghe vậy cười to, trong mắt lóe lên tinh quang hưng phấn nói: "Tốt lắm, tiểu tử này quả nhiên không tầm thường, uy lực một đao này cho dù là chúng ta cũng không dám đón đỡ! Nếu có thể cùng nhân vật giang hồ như vậy đánh nhau một trận thật sự là khoái lạc của nhân sinh! Ha ha ha…"
"Oa, Lý đại ca thật lợi hại!" nha đầu Cầm Thiến đứng nhìn mê say, Thạch Kiền một bên đắc ý nói: "Đúng vậy, người mà Thạch Đầu ta sùng bái có thể kém sao?"
Ngũ tử, Thanh Thiên không ai không mừng thầm, ngay cả Tiết Ngưng Yên cũng nhịn không được cảm khái nói: "Lý Nhạc Phàm này quả thật không tệ, mấy ngày trước ngay cả ta đều đụng vào không được, không nghĩ hôm nay đã có thực lực làm ta cố kỵ. Đáng tiếc…"
Đáng tiếc cái gì Tiết Ngưng Yên cũng không nói, nghe sư tỷ nói vậy, trong mắt cô gái phía sau hiện lên tia sáng kì dị.
Khuôn mặt Vô Trần Tử cũng có chút mất tự nhiên, cố mỉm cười nói: "Tốt lắm, chư vị đồng đạo, nói vậy chánh chủ cũng sẽ nhanh đến, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút, không thể để mất mặt được".
"Vô Trần đạo huynh nói đúng".
Chiến Mông gật đầu thân thiện, mấy người còn lại đều bắt đầu tính toán.
Cát đá bay loạn, bụi mù đầy trời… Võ lâm đại hội im lặng chết chóc.
Nhạc Phàm chậm rãi hạ xuống, ngay cả những người trên Tụ võ đài đều bị bụi đất nồng đậm vây quanh, người bốn phía căn bản không thấy sự tình bên trong rốt cuộc là thế nào.
Dưới đài cao, Vương Sung cau mày thầm lo lắng, mà Mộ Dung Ngạo Hàn cũng hồi tỉnh lại, ngưng thần trầm tư. Về phần những cao thủ ngoại tộc khác, trước khi xác định thủ lĩnh có còn an toàn hay không thì càng không dám khinh cử vọng động, đều tự tụ lại một chỗ đề phòng địch nhân.
Chốc lát qua đi, cảnh tượng mông lung dần tản ra, chỉ thấy giữa Tụ võ đài xuất hiện một cái hố đen rộng vài trượng, sâu thẳm xuống đất… Thăm thẳm, dữ tợn, kinh khủng! Mà vết nứt xung quanh cũng đã che kín cả đài cao, phảng phất tùy thời đều có thể vỡ ra.
Thấy lực phá hoại lớn như thế, tất cả đều ngây người, một cổ hàn khí từ đáy lòng phát ra thẩm thấu vào tận linh hồn.
Vũ Văn Trường Sanh biến mất trên đài cao, Kiếm quỷ cùng tứ đại Kiếm nô cũng biến mất, tất nhiên là lành ít dữ nhiều!
Nhạc Phàm đứng bên bờ hố đen, tay cầm chiến đao, vẻ mặt hờ hững, thần thái trong mắt trở nên ảm đạm. Lý Nhạc Phàm dù sao vẫn là người, tiêu hao quá độ đã làm cho hắn không còn khí lực dư thừa để làm những việc khác, nếu không phải nhờ niềm tin kiên nghị cùng tinh thần lực khổng lồ cầm cự sợ rằng hắn cũng đã sớm ngã xuống như địch nhân rồi.
Dù vậy lúc này cũng không ai dám đến gần phạm vi nửa bước quanh Nhạc Phàm, chỉ có Tiểu Hỏa đứng bên cạnh thủ hộ nửa bước cũng không rời.
Cũng may những gì có thể làm Nhạc Phàm đều đã làm, chuyện kế tiếp tự nhiên có đám người Thiết Huyết xử lý, cũng không cần hắn bận tâm.
Long Tuấn, Đinh Nghị đứng trước mấy người Chu Tĩnh Nguyệt bảo hộ, vẻ mặt khẩn trương cùng trầm trọng. Thiết Huyết, Khấu Phỉ, Không Văn, Thái Tiêu, Mạc Bắc lấy lại tinh thần, vội tụ tập lại.
Ở phía khác, đám người Liễu Sanh Vân Hạc đứng ở đối diện, vẻ kinh hãi trong mắt thật lâu cũng không tản đi. Một khi không có sự tồn tại của Vũ Văn Trường Sanh, tất cả những gì bọn họ làm đều không còn ý nghĩa.
Trong lúc mọi người suy nghĩ, cái hố đen cực lớn đó phát ra tiếng động dị thường!
"Bùng…"
Đá vụn đột nhiên nổ tung, một thân ảnh hùng tráng từ sâu trong hố đen nhảy ra, không ngờ lại là Kiếm quỷ với những vết thương đầy người!
Mọi người nhìn kĩ thì thấy Kiếm quỷ lúc này đang ôm một người, đúng là Vũ Văn Trường Sanh với hơi thở suy yếu.
Cặp lông mày Long Tuấn dựng lên, bất thiện nói: "Con mẹ hắn, gã đó thật sự là quỷ mà, bị đánh đến như vậy còn không chịu chết sao?"
Hai mắt Đinh Nghị như phun ra lửa nói: "Đánh không chết cũng phải đánh, cùng lắm là liều mạng cùng bọn chúng!"
Âm thanh vừa dứt, đám người Liễu Sanh Vân Hạc còn chưa kịp cao hứng thì thân thể Kiếm quỷ run rẩy kịch liệt, "lắc cắc" một tiếng rồi ngã ra trên mặt đất, không nhúc nhích được nữa.
Thì ra tại thời khắc cuối cùng vừa rồi, Kiếm quỷ vì bảo vệ Vũ Văn Trường Sanh nên không tranh đấu cùng Thiết Huyết nữa mà liều mạng che trước mặt Vũ Văn Trường Sanh. Bất quá nhất đao chi uy của Nhạc Phàm vượt xa ma binh trong tay Thiết Huyết, Kiếm quỷ sao có khả năng ngăn cản? Nếu không có tứ đại Kiếm nô làm chốt thí phía trước thì hắn đã sớm phân thân toái cốt, đừng nói chi đến việc cứu Vũ Văn Trường Sanh.
Nhưng dù như thế, Kiếm quỷ cũng bị đứt đoạn gân mạch, hơi thở không còn.
"Khụ khụ khụ khụ…"
Vũ Văn Trường Sanh ho ra một bụm huyết ứ, tâm thần cũng bình hoãn đi rất nhiều. Mất đi chỗ dựa lớn nhất, Vũ Văn Trường Sanh không cảm thấy suy sụp cũng không thất vọng, ngược lại còn vui vẻ nở nụ cười. Đúng vậy! Mặc dù bộ dáng của hắn bây giờ rất khó coi nhưng hắn đích xác cười rất vui vẻ.
"Lý Nhạc Phàm ơi Lý Nhạc Phàm, không ngờ lão phu cuối cùng vẫn bại dưới tay ngươi… Quả là người tính không bằng trời tính, nếu không có sự xuất hiện của ngươi, qua hôm nay, Thát Đát tộc chúng ta liền có thể dễ dàng thực hiện lý tưởng nhất thống thiên hạ…"
Tiếp theo, Vũ Văn Trường Sanh lạnh lùng nói: "Là ngươi! Là ngươi đã hủy đi tất cả, ngươi chẳng những hủy đi kế hoạch chúng ta, thậm chí còn hủy đi Kiếm phó mà sư huynh ta ưa thích nhất, hắn sẽ không buông tha cho ngươi! Sẽ không buông tha cho ngươi… Ngươi cứ chờ chết đi! Ha ha ha ha…"
Tất cả đều trầm tĩnh, chỉ nghe tiếng cười điên cuồng của Vũ Văn Trường Sanh!Bất quá ai cũng nghe ra trong tiếng cười này cũng bao hàm vạn phần phẫn nộ cùng không cam lòng. Hắn đích xác không cam lòng. Hao phí tâm lực bố trí hết thảy như vậy, ến cuối cùng cái gì cũng không xong, đổi lại là ai đều cũng sẽ không cam tâm.
Nghe những lời của đối phương, Nhạc Phàm cũng không có thần sắc dị thường gì, chỉ là trong mắt hiện lên vẻ uể oải. Ân oán tình cừu, sinh tử tranh đấu không phải ngươi tử thì ta vong. Điều này Nhạc Phàm đã sớm nhìn thấu, hoặc giả nên nói hắn đã siêu việt lĩnh ngộ sự sinh tử.
Long Tuấn, Đinh Nghị thấy Vũ Văn Trường Sanh nhục mạ sư phụ mình thì trong lòng tức giận không thôi, Phích lịch lôi hỏa trong tay đang muốn đánh về đối phương thì đột nhiên thấy một đạo quanh ảnh xoẹt qua, trực tiếp rơi vào giữa sân.
Sự việc phát triển thường đều ngoài dự đoán như thế này!
Đợi đến khi mọi người nhìn rõ chuyện gì xảy ra là lúc Vũ Văn Trường Sanh đã bị Mộ Dung Ngạo Hàn kiềm chế nơi tay.
"Vũ Văn Quốc sư…"
Đám người Liễu Sanh Vân Hạc vừa sợ vừa giận, nhanh chóng tiến lên muốn cứu Vũ Văn Trường Sanh…
Mộ Dung Ngạo Hàn nhất chiêu đắc thủ nên cũng không muốn người khác phá hư chuyện tốt của mình. Chỉ thấy tay phải hắn vừa động liền biến thành ảo ảnh, vô số đạo hàn quang bắn về phía đám người Liễu Sanh Vân Hạc…
"Phụp… phụp… phụp… phụp…"
Bốn âm thanh vang lên, đám người Liễu Sanh Vân Hạc đều bị bức lui!
Trong mắt mọi người đầy vẻ kinh hãi khó hiểu, ai cũng không nghĩ Mộ Dung Ngạo Hàn lại có thủ đoạn lợi hại đến vậy. Lực lượng của bốn gã thiên đạo cao thủ không phải chuyện đùa, hắn một chiêu đẩy lùi cả bốn người, quả thật làm người nghe mà kinh hãi!
"Dừng tay!"
Thấy đám người Liễu Sanh Vân Hạc còn muốn tiến lên, Mộ Dung Ngạo Hàn liền chế trụ yết hầu Vũ Văn Trường Sanh nói: "Được rồi, lệnh cho tất cả người của các ngươi trở về, sau đó giao ra giải dược, nếu không…"
Vừa nói Mộ Dung Ngạo Hàn vừa xiết chặt tay, vẻ mặt Vũ Văn Trường Sanh nhất thời đỏ bừng. Chỉ cần hắn lại dùng thêm chút sức, đối phương hôm nay liền dễ dàng kết thúc ở đây.
Liễu Sanh Vân Hạc, La Ma Sa cùng huynh đệ Tiên Vu nhìn nhau, trong thời gian ngắn cũng không biết nên làm gì, chỉ biết trừng mắt đầy vẻ vội vã.
Mộ Dung Ngạo Hàn hiểu được tâm lý đối phương, vì vậy nhẹ nhàng buông lỏng cổ tay, Vũ Văn Trường Sanh lúc này mới thở mạnh một hơi.
"Ngươi… ngươi đến cùng là ai?"
Vũ Văn Trường Sanh lúc này mới biết được thất bại của mình cũng không phải ngẫu nhiên, cao thủ như thế cũng không tính đến lại tính sai thực lực của Lý Nhạc Phàm nên thất bại mới là kết quả tất yếu cuối cùng. Hắn bại, bại phi thưởng thảm hại, thua tất cả, kể cả tính mạng chính mình.
"Ta là ai?"
Mộ Dung Ngạo Hàn mặt mang theo nụ cười, ngữ khí ôn hòa nói: "Tại hạ Mộ Dung Ngạo Hàn của Mộ Dung thế gia, vốn không muốn quản việc tranh đấu trong giang hồ nhưng mấy người các hạ lại cấu kết cùng Ngũ độc giáo, lại nhiều lần tàn hại Trung Nguyên đồng đạo của ta nên tại hạ không thể không lo, hôm nay nhất định phải vì tất cả đồng đạo giang hồ mà giành lại công đạo, để giang hồ lại có một bầu trời cao xanh như trước".
Âm thanh Mộ Dung Ngạo Hàn mặc dù không nặng nhưng lại truyền đến tai mọi người rất rõ ràng…
Rất rõ ràng, những lời này của hắn là cố ý nói cho mọi người đều nghe, hoặc cũng có thể nói là một loại mê hoặc. Nhưng hào ngôn tráng ngữ của Mộ Dung Ngạo Hàn lúc này lại giống như phúc âm cho tất cả người trong giang hồ… quả thực là rất đúng lúc, phổ độ chúng sanh, bích huyết đan tâm, khiên tốn nhún nhường, không kiêu ngạo…
Tóm lại, trong mắt mọi người, tất cả những ưu lương phẩm đức mà người tốt có cơ hồ đều thể hiện hoàn mĩ trên người Mộ Dung Ngạo Hàn!
Song, một người hoàn mỹ như vậy trong mắt Thiết Huyết lại là cực kì chướng mắt, chẳng những chướng mắt mà còn là đại họa của mình! Bất quá hắn cũng có tính toán khác nên trầm mặc không nói.
Có người chọn trầm mặc, nhưng cũng có người không.
Nhìn Mộ Dung Ngạo Hàn trong sân, Nhạc Phàm đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi không phải người trong giang hồ?"
Đối phương hỏi nhưng lại có vẻ rất khẳng định, Mộ Dung Ngạo Hàn trong lòng ngẩn ra, nhưng vẻ mặt không thay đổi nói: "Không biết các hạ đang nói gì? Ta nghe không hiểu!"
Lần này Nhạc Phàm nói thẳng: "Ngươi là đệ tử ẩn tông!"
"Ồ!"
Bị một lời điểm trúng, Mộ Dung Ngạo Hàn không khỏi tâm thần đại chấn!
Mọi người ở đây đều ngây dại, bầu trời đột nhiên hiên lên vài đạo quang ảnh.
"Ha ha ha…"
"Võ lâm tụ hội thật náo nhiệt!"
"Không sai, không sai, đã lâu không thấy dịp náo nhiệt như vậy!"
"Hi vọng giang hồ có thể cho chúng ta một chút kinh hãi!"
Trong tiếng cười nói, một đám người trang phục quái dị hạ xuống giữa sân.
Không đợi mọi người hồi tỉnh, lại có quang ảnh xoẹt qua phía chân trời, đồng dạng tụ tại Tụ võ đài.
Đến khi Nhạc Phàm nhìn rõ, hai mắt mở to, không khỏi thất thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.