Thương Thiên

Chương 40: Kinh biến



Thái Vũ trầm tư một lúc rồi đột nhiên quay sang bên phải nhìn trung niên văn sĩ đang uống rượu giải sầu, ngữ khí ôn hòa hỏi: "Không biết Đa Phong tiên sinh có ý kiến gì không?"
Trung niên văn sĩ bỏ chén rượu trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Thái Vũ, rồi lại quay sang nhìn Vương Tống, ánh mắt mông lung nói: "Ách! Các hạ đích xác có thực lực tranh đoạt thiên hạ, lại có Triệu gia sau lưng giúp đỡ, cho nên cơ hội thành công rất lớn.
Bất quá, ta nghĩ điều các hạ nhìn thấy không phải là tiền tài của Thái gia, mà chính là quan hệ phía sau của Thái gia, cũng chính là quan hệ của phụ thân Thái phu nhân"
.
Vương Tống cười nói: "Sớm nghe nói đến đại danh của Đa Phong tiên sinh, hôm nay gặp mặt quả nhiên đúng là phi phàm. Tiên sinh nói không sai, ta đích xác là nghĩ như thế. Nhưng điều ta nói dù sao cũng là sự thật, cho nên các người chỉ là đưa ra quyết định lựa chọn mà thôi.
Không giấu chư vị, ta và Tần thừa tướng đã sớm có hiệp định, lão chính là nội ứng của ta trong triều. Hơn nữa ta đã liên lạc với các bang phái trong giang hồ, năm bang phái đệ nhất cấp thế lực và hơn hai mươi bang phái đệ nhị cấp thế lực, trong đó còn có Ảnh sát môn. Tin rằng không cần ta nhiều lời chư vị cũng biết tình hình thực lực của các bang phái này rồi".
Trung niên văn sĩ cũng động dung nói: "Theo như ngươi nói, hi vọng thành công cũng có hơn hai phần. Bất quá thiên hạ không có chuyện thành công cả mười phần, cho nên tất cả đều phải do mình tranh thủ nắm được". Rồi y nhìn Thái phu nhân, nói tiếp: "Đại sự như vầy cũng là ý định của Thái lão bản". Nói xong y lại quay sang uống rượu.
Thái phu nhân hai má đỏ hồng cúi mặt xuống, Thái Vũ vẻ mặt xấu hổ, liền vội chuyển đề tài nói với Triệu Thiên Hoa: "Triệu nhị công tử, nghe nói hai hôm trước có kẻ đang đêm lẻn vào Kì Dị Trai lấy trộm một vài thứ của Triệu công tử, không biết chuyện này có thật hay không?"
Nghe nói thế Triệu Thiên Hoa và Vương Tống vẻ mặt đều sa sầm lại. Hiển nhiên đây là nỗi đau trong lòng bọn chúng.
Triệu Thiên Hoa hung hăng nói: "Không sai. Đêm trước có một đám hắc y nhân đột nhiên xông vào Kì Dị Trai. Bọn chúng nhân số rất đông, mỗi tên đều có võ công cao cường. Cũng may ta và Vương huynh mang theo nhiều cao thủ, nếu không hậu quả thật khó mà tưởng nổi. Một đám người như thế không biết làm cách nào vào thành được, mà thành vệ một chút phong thanh cũng không biết".
Vương Tống tiếp lời: "Những tên này tất cả đều là tử sĩ, giương đông kích tây lôi kéo sự chú ý của bọn ta, sau đó lẻn vào hậu viện lấy trộm đồ. Nhiệm vụ thành công tất cả đều rút lui, cho dù bị bắt cũng tự vẫn mà chết. Sau đó toàn thành nhanh chóng truy tìm khắp nơi nhưng không phát hiện được điều gì, xem ra đây đúng là một âm mưu đã dự tính từ lâu".
Thái Vũ hiếu kì hỏi: "Rốt cuộc đó là thứ gì mà có thể khiến cho đối phương không tiếc hi sinh tử sĩ mà lấy cho bằng được?"
Cùng trao đổi ánh mắt với Triệu THiên Hoa, Vương Tống nặng nề nói: "Chỉ là bọc giấy không gói được lửa. Dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng truyền ra ngoài, nói với chư vị cũng không sao. Lần này đánh mất chính là khối bảo tàng đồ thứ tư của Triệu gia".
"Cái gì?" Người lên tiếng kinh hô cũng chính là Đa Phong tiên sinh, lúc này lão cũng không có vẻ say nữa, lẩm bẩm nói: "Sư phụ nói bảo tàng đồ có quan hệ đến đại sự thiên hạ. Xem ra hiện tại lại có phong vân bão táp xảy ra rồi, ta cũng phải trở về thôi". Rồi lão đứng dậy nói: "Thái lão bản, Thái phu nhân, ta phải đi trước. Tàng bảo đồ chính là sự việc quan trọng, ta phải trở về sư môn một chuyến". Nói xong y liền chắp tay cáo từ.
"Chờ chút đã sư huynh, phiền huynh giúp ta hỏi thăm sư phụ lão nhân gia được chứ?" Thấy Đa Phong bỏ đi, Thái phu nhân liền vội ngăn lão lại.
Đa Phong dừng lại, nhẹ gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Bọn Vương Tống cảm thấy khó hiểu, nhìn Thái Vũ hỏi: "Chuyện này..."
Thái Vũ vội giải thích: "Đa Phong tiên sinh là sư huynh của phu nhân ta, không phải là ngoại nhân, Vương công tử không cần để ý. Chúng ta bàn tiếp chuyện vừa rồi".
Thấy Vương Tống không có ý kiến, lão nói tiếp: "Vương công tử đưa ra điều kiện rất tốt, nhưng ta cũng phải tính cho gia đình. Ta có biện pháp này, không biết có được không?"
Vương Tống phóng khoáng nói: "Thái lão bản cứ nói".
Thái Vũ cười nói: "Không bằng ta bí mật giúp đỡ cho ngươi. Như vậy cũng tiện cho ngươi, ta cũng có thể có đường lui. Nói không chừng đến lúc đó sẽ có hiệu quả không thể ngờ, ngươi thấy thế nào?"
"Ha ha..." Vương Tống cười to nói: "Thái lão bản quả thật tính kĩ, dù cho thế nào cũng không lỗ được, đúng là một thương nhân thành công. Thế nhưng, điều ta cần chính là sự giúp đỡ của ông, không cần biết là bí mật hay lộ liễu, cho nên ông không cần lo lắng. Vậy là chúng ta có thể hợp tác được. Đây, chén rượu kết minh này chúc cho chúng ta thành công". Hắn nói xong liền nâng chén lên.
"Ha ha... Tốt, Vương công tử quả thật là người làm đại sự, chúc chúng ta thành công". Thái Vũ cũng nâng chén lên.
"Chúc cho thành công của chúng ta. Nào, tất cả mọi người cùng uống". Triệu Thiên Hoa cũng phụ họa.
"Cạn chén!"
Sau một hồi rượu, Triệu Thiên Hoa cười hỏi: "Đúng rồi. Thái huynh, tên tiểu tử đầu bạc kia thế nào rồi, đã chết chưa?"
Thái Ân Khắc đắc ý nói: "Kẻ nào đắc tội với ta đều không có kết quả tốt, ta đương nhiên không để yên cho hắn rồi".
Triệu Thiên Hoa hiếu kì hỏi: "Ha! Vậy ngươi dự định thế nào?"
Thái Ân Khắc cười: "Đem hắn đến biên hoang sung quân".
Triệu Thiên Hoa sững người: "Chỉ sung quân! Như thế tiện nghi cho hắn quá?"
"Ta muốn hắn phải đến chính là Tử Địch Doanh. Hắc hắc!" Thái Ân Khắc vẻ mặt đắc ý.
"Cái gì? Biên hoang chiến trường Tử Địch Doanh?" Vương Tống kinh ngạc hỏi.
"Đúng thế, chính là biên hoang Tử Địch Doanh".
Triệu Thiêu Hoa thần tình nghi hoặc nhìn bọn họ.
Vương Tống thấy vậy giải thích: "Tử Địch Doanh chính là một chủng binh đặc biệt ở biên hoang, người trong đó toàn là tử tù hoặc trọng phạm vào mười tội không thể tha. Mỗi lần chiến đấu những kẻ này đều là quân tiên phong, cũng chính là bia đỡ đạn trên chiến trường. Một đám người như thế đối mặt với nhau trong quân đội, trong những tình huống như vậy căn bản không kẻ nào có thể sống quá hai năm.
Tướng lĩnh của bọn chúng vì để bọn chúng có thể trên chiến trường phát huy khả năng chiến đấu vượt xa người thường, đã huấn luyện bọn chúng giống như thú vật vậy. Mỗi ngày đều là huấn luyện, chiến đấu, giết người. Bọn chúng vì để bảo toàn tính mạng của mình, huấn luyện liều mạng phi thường, dưới máu và lửa đã dần dần biến thành lãnh huyết vô tình, giống như một cái xác không hồn vậy, chỉ biết múa đao giết người và chiến đấu đến chết. Có người chịu đựng không nổi mà khủng hoảng tinh thần, tự sát mà chết, phải nói là khủng bố cực kì, quả thực nghĩ ra cũng tàn bạo như dã thú vậy.
Bất quá những người này mỗi tên đều giống như sát thần, nếu trên giang hồ có thể nói là nguy hiểm dị thường, không chỉ là cao thủ hạng nhất trên giang hồ, thậm chí khả năng giết người so với họ còn mạnh hơn nhiều. Vài năm trước ta có đến biên hoang bàn chuyện thì có thấy qua. Tình cảnh như thế thật sự khiến ta cảm thấy run sợ, cho nên đến bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ.
Triệu Thiên Hoa nghe thế kinh ngạc không thôi, vội hỏi: "Vậy không có ai thoát khỏi đó à?"
Vương Tống mỉm cười nói: "
Triều đình có quy định, chỉ cần người nào phục dịch trong đó bốn năm, hết thảy tội lỗi của hắn đều được miễn xá. Bất quá đến giờ không có ai có thể chịu nổi quá hai năm".
"
Thế sao bọn chúng không trốn đi?"
"
Không phải là không có người có ý muốn trốn, nhưng cơ bản sẽ chết dưới loạn tiễn. Hơn nữa biên hoang rất hoang vu, cho dù có chạy thoát cũng không biết đến nơi đâu. Hơn nữa ngoại trừ khi chiến đấu, bình thường người ở đây đều bị cùm xích nặng nề, cho dù huấn luyện cũng không ngoại lệ. Cho nên đến giờ cũng không ai có thể chạy thoát".
Triệu Thiên Hoa nghe xong liền toát mồ hôi lạnh.
Lý Đàm ngồi ngoài cửa sổ nghe bọn chúng nói, toàn thân như biến thành kẻ ngốc. Vừa rồi đúng là một sự đả kích rất lớn. Lúc mới bắt đầu nghe bọn chúng tạo phản thì ông cũng không có phản ứng gì, dù sao tranh đoạt thiên hạ cũng không quan hệ tới ông. Nhưng nghe đến lúc sau, ông thiếu chút nữa là mất đi cả lý trí.
Ông dù cho thế nào cũng không nghĩ rằng Tiểu Phàm chỉ vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với bọn chúng, nhưng bọn chúng chẳng những hãm hại oan uổng, mà còn muốn đưa Tiểu Phàm đến tử địa, hơn nữa còn cực kì tàn nhẫn, khiến cả người lẫn thần đều thấy căm phẫn.
Lý Đàm lập tức trở nên phẫn nộ, phẫn nộ đến nỗi thiên địa còn không chịu nổi, nộ hỏa vô tận mau chóng bốc lên. Nhưng ông thầm nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh. Ta giờ phải bình tĩnh, nếu không sao có thể cứu Tiểu Phàm ra được". Nỗ lực bình tĩnh lại, ông tiếp tục ngồi lại nghe lén.
"
Ta muốn cứu Tiểu Phàm thì sau đó sẽ bị truy nã, người thân bên cạnh cũng bị liên lụy. Vậy trước tiên phải an bài cho bọn họ đã". Chủ định xong, Lý Đàm không ở lại nữa mà thu liễm khí tức, nhẹ nhàng rút lui.
Mừng ngày dịch giả cdt tốt nghiệp đại học

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.