Thương Thiên

Chương 419: Cổ lão truyện thuyết



"…Truy sát tới cùng!!!"
Tang Nha Tộc trưởng lời vừa nói ra, thất đại thần tướng vẻ mặt nghiêm nghị, sẵn sàng chuẩn bị một kích toàn lực.
Nhạc Phàm sắc mặt trầm trọng, không khỏi quay đầu nhìn Trần Hương… Trần Hương bây giờ đã hoàn toàn thành một người khác, tính cách làm người khác đoán không ra, Nhạc Phàm rất là lo lắng.
Trần Hương mày nhíu lại, tay cầm bích trúc đặt ngang trước ngực, ánh mắt lạnh như băng cũng không có chút ý muốn thỏa hiệp.
Không khí trầm trọng bao phủ cả đại điện, phẫn nộ dưới áp lực đã sắp bùng cháy lên…
Bây giờ nên làm cái gì? Là chiến hay là hòa?
Nhạc Phàm trong đầu suy nghĩ vô số… Hắn xem ra, bản thân lúc này đã kiệt sức, không dùng "Tiến hồn" thì chỉ có thể miễn cưỡng đánh một trận, mà đối phương cao thủ đông đảo, công phu quỷ dị, mặc dù có Trần Hương cũng không thêm bao nhiêu phần thắng. Huống chi, cho dù có tiêu diệt được đối phương, đến lúc đó hai người mình đã kiệt, làm sao đi cứu Minh Hữu cùng Tiểu Hỏa? Đó là chưa nói tới ra khỏi cái nơi cổ quái này!
Tranh đấu như vậy, cuối cùng cũng sẽ lọt vào cục diện lưỡng bại câu thương, chui đầu vào rọ.
Nghĩ đến đây, Nhạc Phàm hít một hơi thật sâu, tạm thời đè nén thành kiến trong lòng mở miệng nói: "Tang Nha Tộc trưởng, ta là đại ca của Minh Hữu, cho nên an toàn của hắn ta phải phụ trách. Ta mặc kệ các ngươi là ai, có mục đích gì, nhưng nếu ai dám làm thương tổn người bên cạnh ta, Lý Nhạc Phàm ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn".
Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: "Không sai, các ngươi mặc dù nhiều người, nhưng ta tự tin có thể thoát ra khỏi nơi này! Chỉ cần ta có thể rời khỏi nơi này, ta sẽ đem toàn bộ các ngươi giết chết hết, một lần không được thì hai lần, một ngày không được thì hai ngày, một năm không được thì hai năm, ta cũng không tin các ngươi có thể vĩnh viễn trốn ở chỗ này không ra ngoài… Lý Nhạc Phàm ta, cũng có thể trả bất cứ giá nào! Ngươi hẳn phải biết, làm một người thợ săn, chỉ cần đã nói nhất định sẽ làm được! Ta có thể…"
Vừa dứt lời, một cổ sát ý lạnh lẽo như lạnh thấu tậm xương cốt.
"Lý Nhạc Phàm, ngươi… ngươi ngươi…"
Nghe đối phương uy hiếp một cách trắng trợn, Tang Nha Tộc trưởng giận run rẩy, hồi lâu nói không ra nổi một câu.
Lúc này, Nhạc Phàm đang nói chợt chuyển: "Ta muốn biết, các ngươi giữ lại một đứa bé để làm cái gì?"
"Ồ!"
Tang Nha Tộc trưởng không khỏi giật mình, do dự một hồi rồi nói: "Cái này… Nếu ngươi là thân nhân của đứa bé, vậy lão phu sẽ nói cho ngươi. Bởi vì đứa bé này trên người có tiên thiên linh mạch, trong cơ thể lại ẩn chứa tiềm năng thật lớn, cho nên chúng ta muốn hắn mở ra truyền thừa của Thủ lăng nhất tộc… Trong mắt của người trong tộc chúng ta, tín ngưỡng là cao hơn tất cả, đứa bé này là hy vọng và tương lai của chúng ta, chúng ta mặc kệ có phải trả giá thế nào cũng phải giữ nó lại… Bất quá, các ngươi cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không làm đứa bé này thương tổn gì đâu".
"Truyền thừa của các ngươi cùng với một đứa bé có quan hệ gì?" Trần Hương hừ lạnh, hiển nhiên không tin lời của đối phương.
"Các ngươi sẽ không hiểu đâu!" Tang Nha Tộc trưởng cũng không trả lời, chỉ là thở dài một hơi.
Nhạc Phàm đang muốn hỏi, trong đầu đột nhiên nhớ ra chuyện bảo tàng, bí mật trong đó… Tựa hồ, có một mối liên hệ kỳ quái gì đó. Đương nhiên, trước khi chuyện chưa được rõ ràng, hắn tuyệt đối sẽ không vì một lời hứa hẹn của đối phương mà bỏ qua mục đích của mình.
Suy nghĩ một chút, Nhạc Phàm trầm ngâm nói: "Tang Nha Tộc trưởng, ta không muốn cùng các ngươi đối địch, để cho ta thấy Minh Hữu trước, còn các huyện khác… còn chưa xác định được Minh Hữu có an toàn hay không, ta cái gì cũng sẽ không đáp ứng các ngươi".
Tang Nha Tộc trưởng nhìn thất đại thần tướng một chút, sau đó gật đầu nói: "Được, ta có thể đưa ngươi đi gặp đứa bé nọ, nhưng các ngươi phải đáp ứng ta, tuyệt đối không thể dẫn hắn rời khỏi nơi này, nếu không… lão già ta cho dù ngọc đá cùng tan, cũng phải cùng các ngươi đồng quy vu tận!"
Lão Tộc trưởng bề ngoài tuy già, nhưng khí thế không yếu… Tinh thần lực khổng lồ một lần nữa thể hiện trước mặt mọi người, Nhạc Phàm, Trần Hương rõ ràng cảm giác được loại áp lực thuần túy này.
Không khí đè nén, thất đại thần tướng cũng thể hiện sát ý lẫm liệt!
Trần Hương không sợ hãi, Nhạc Phàm lẳng lặng đứng tại chỗ không có bất cứ biểu hiện nào.
Chỉ chốc lát sau, Tang Nha Tộc trưởng khí thế thu liễm lại nói: "Được rồi, hai người các ngươi đi theo ta!" Vừa dứt lời, đã chuyển sang đám người Loạn Ngũ nói: "Thần tướng, nơi này làm phiền các ngươi thu thập một chút".
Loạn Ngũ cũng không mở miệng, chỉ thản nhiên gật đầu.
Tựa hồ, tất cả mưa gió đều đã qua…
"Đi thôi!"
Tang Nha Tộc trưởng dẫn Nhạc Phàm, Trần Hương xuyên qua một bí đạo hẹp dài tối thui… Đến cuối cùng, cũng đã thấy ánh mặt trời.
"Đây là nơi nào?"
Nhìn cảnh sông núi trước mắt, quang cảnh tràn ngập sinh cơ, Nhạc Phàm, Trần Hương hết sức ngạc nhiên, trong mắt không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.
"Lão phu đã có nói, chúng ta sẽ không làm khó đứa bé nọ…" Tang Nha Tộc trưởng chống quải trượng, nheo mắt nói: "Nơi này là một tuyệt cốc, phong cảnh rất tốt, hơn nữa không có ngoại nhân quấy rầy. Trừ thông đạo vừa rồi ra, ai cũng đừng nghĩ đến việc đến hoặc đi ra ngoài…"
Nhạc Phàm nghe vậy nhìn lên bầu trời, Trần Hương cũng không tin. Nơi này tuy hiểm, nhưng dùng tới Ngự không thuật là có thể dễ dàng bay ra ngoài.
Tang Nha Tộc trưởng thấy ánh mắt hai người, tựa hồ hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, vì vậy cười nhạt nói: "Ta biết nhị vị khách nhân đều là người tài giỏi, nếu các người không tin lời lão phu nói, có thể thử xem, muốn bay lên đều có thể thử được. Ha ha…"
Nhạc Phàm yên lặng không nói, Trần Hương vẻ mặt cũng không có bất kỳ biểu hiện nào.
Thấy như vậy, Tang Nha Tộc trưởng lắc lắc đầu, không có gì thú vị.
Bên trong một gian nhà gỗ nhỏ tinh sảo, Tiểu Minh Hữu lẳng lặng nằm ở trên giường gỗ, vẻ mặt bình thản, sắc mặt hồng nhuận…
Trần Hương nhìn ra bốn phía, không có phát hiện bất cứ việc gì không ổn, Nhạc Phàm lại cau mày hỏi: "Tộc trưởng, Tiểu Hỏa ở nơi nào?"
Đối với sự tồn tại của Tiểu Hỏa, Nhạc Phàm bề ngoài làm như không quan tâm, nhưng trong lòng đã sớm xem nó như là đồng bạn của mình. Lúc này không thấy Tiểu Hỏa, tự nhiên không yên lòng.
"Cái này…" Tang Nha Tộc trưởng ánh mắt chợt lóe nói: "Con thú nọ không có việc gì, chỉ bất quá… thượng cổ mãnh thú quá mức hung hãn, cho nên chúng ta đem nó giam ở chỗ khác, đợi lát nữa ta sẽ dẫn các ngươi đến thăm nó".
Nhạc Phàm thấy ánh mắt của đối phương, biết chuyện nhất định không đơn giản giống lời nói, chỉ lạnh lùng gật đầu, sau đó đi tới bên giường.
Tiểu Minh Hữu ngủ rất ngon, ngay cả Nhạc Phàm cũng không đành lòng quấy rầy, Trần Hương đứng nhìn ở một bên, cúi đầu nghĩ ngợi cái gì đó.
Tang Nha Tộc trưởng tiến lên nói: "Truyền thừa còn chưa chấm dứt, đứa bé bây giờ còn đang ngủ say, chờ hắn tỉnh lại rồi hãy nói, các ngươi cứ yên tâm đi!"
Khẽ vuốt vuốt vầng trán của Tiểu Minh Hữu, Nhạc Phàm đột nhiên giật mình!
Sau khi rẽ tóc ra, chỉ thấy tại mi tâm của Tiểu Minh Hữu có một khối ấn ký màu vàng, bên trong phảng phất như có một mặt trời đang thiêu đốt!
"Tang Nha Tộc trưởng, hy vọng người có thể nói, cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
Thấy trên trán Tiểu Minh Hữu có ấn ký không rõ, Nhạc Phàm trong lòng vừa kinh vừa nghi, thầm nghĩ Thủ lăng nhất tộc làm bí pháp gì đó đối với Minh Hữu.
Trần Hương đứng ở một bên, kinh ngạc nhìn ấn ký nọ ở trên trán Tiểu Minh Hữu, ánh mắt trầm tĩnh tựa hồ đang suy tư cái gì đó.
"Tiểu huynh đệ đừng hiểu lầm…"
Tang Nha Tộc trưởng thấy vẻ mặt hồ nghi của Nhạc Phàm, phi thường khách khí nói: "Đứa nhỏ này chỉ là tạm thời ngủ say, qua mấy ngày sẽ tỉnh lại… Về phần ấn ký trên trán hắn, chỉ là vật truyền thừa, đối với hắn không có ảnh hưởng, các người không cần lo lắng".
Nhạc Phàm nghe vậy tức giận liền giảm, chỉ còn có chút không yên lòng, đang muốn mở miệng hỏi nữa, Trần Hương đột nhiên lên tiếng, lạnh giọng nói: "Khá lắm Thủ lăng nhất tộc, các ngươi lại dùng đứa nhỏ này để truyền thừa linh hồn…" Vừa nói, bích trúc trong tay không chút khách khí chỉ thẳng vào Tang Nha Tộc trưởng.
"Truyền thừa linh hồn?! Là cái gì?" Nhạc Phàm mặc dù không rõ ý của Trần Hương, nhưng hắn theo ánh mắt của đối phương mà thấy, chuyện này sợ rằng cũng không phải đơn giản như theo lời Tang Nha Tộc trưởng nói… Thậm chí còn uy hiếp đến tính mạng của Minh Hữu.
Hai người nhìn Tang Nha Tộc trưởng, người nọ sắc mặt nghiêm túc nói: "Truyền thừa linh hồn theo lời cô nương nói chính là cấm thuật, hai vị khách nhân không nên hiểu lầm… Đứa nhỏ này là chủ, Thủ lăng nhất tộc chúng ta chỉ muốn mượn năng lượng trong cơ thể hắn truyền thừa trí tuệ tiên linh, tuyệt đối sẽ không thương tổn đến đứa nhỏ này".
"Hừ!" Trần Hương lạnh lùng nói: "Các ngươi đương nhiên không làm thương tổn đứa nhỏ này, chỉ là hủy đi linh hồn của nó mà thôi".
"Cái gì!?"
Nghe đến đó, Nhạc Phàm thân thể chấn động, xương côt kêu lên răng rắc, đồng thời hắn cuối cùng đã hiểu tại sao Trần Hương lại có thái độ như vậy.
Lúc đầu, Nhạc Phàm từ Trần Hương mà hiểu rõ không ít tình hình của tu hành giới. Đối với người tu hành mà nói, tinh thần tu luyện đến cực hạn, linh hồn hoàn toàn có thể độc lập tồn tại ở bên ngoài thân thể, mặc dù thân chết linh hồn cũng có thể còn tồn tại… Nói cách khác, linh hồn của một người bị hủy đi, có ý nghĩa là chính thức tử vong!
Vừa nghĩ đến Tiểu Minh Hữu hiện tại đang lâm vào tình huống như thế, Nhạc Phàm làm sao mà không khẩn trương? Chỉ bất quá bây giờ chân tướng của chuyện vẫn chưa rõ, vì vậy hắn cố gắng khắc chế lửa giận đang thiêu đốt.
"Nhã Nhi, cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Nghe Nhạc Phàm hỏi, Trần Hương lạnh lùng nói: " không phải là người kia, xin gọi ta là Trần Hương…" Mặc dù không hài lòng với cách xưng hô của đối phương, nàng vẫn hồi đáp: "Thủ lăng nhất tộc này luôn miệng nói sẽ không gây thương tổn đến đứa nhỏ này, đơn giản là chỉ nói về thân thể của nó… Nói vậy, bọn họ phải chờ đến lúc tế tự thi triển cấm thuật, đem tiên linh đã chết vào trong cơ thể của đứa nhỏ, hủy diệt linh hồn của nó, chiếm lấy thân thể…"
"Câm mồm!"
Tang Nha Tộc trưởng quát giận một tiếng, tức giận đến râu tóc dựng lên!
Nhạc Phàm, Trần Hương thấy đối phương thất thố như thế, ngược lại sửng sốt… Chẳng lẻ sự thật không phải như thế?
Đợi sau khi đã dịu lại, Tang Nha Tộc trưởng trầm giọng nói: "Hai vị khách nhân, chuyện tuyệt đối không như là các ngươi tưởng tượng… Chúng ta xác thật là muốn đứa nhỏ này truyền thừa năng lực tiên linh của chúng ta, nhưng cũng không phải là hủy đi linh hồn của nó, giữ lấy thân thể của nó, mà là song hồn cộng thể, cùng tồn tại. Chúng ta không có nghĩ tới thương tổn đứa nhỏ này, càng không có quyền chiếm đoạt lấy linh hồn của nó, chúng ta chỉ hy vọng nó có thể tiếp nhận được trí tuệ của tiên linh trở thành đại năng giả, dẫn nhất tộc chúng ta ra khỏi nơi này, ra khỏi cái nơi cô độc giữa tiên địa này… Các ngươi sẽ không hiểu, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu sự bi ai của Thủ lăng nhất tộc chúng ta!" Trong giọng nói thê lương lộ ra một loại bất đắc dĩ thật sâu sắc, tựa hồ đối với vận mệnh vừa thỏa hiệp mà lại vừa không cam lòng!
Không khí trầm tĩnh đầy áp lực.
Trần Hương còn muốn nói cái gì nữa, Nhạc Phàm ngăn lại, chuyển hỏi: "Tang Nha Tộc trưởng, các người rốt cuộc là ai? Tại sao phải ở tại chỗ này? Với năng lực của các người, muốn trở về Trung Nguyên rất là dễ dàng, là cái gì khiến cho các ngươi cam tâm tình nguyện thủ tại chỗ này?"
Tang Nha Tộc trưởng thì thào tự nói, hoảng đến thất thần, trong mắt hiện lên vẻ tang thương, nhớ lại mà nói: "Nhất tộc chúng ta sống ở chỗ này, đã hơn một ngàn tám trăm năm… hơn một ngàn tám trăm năm! Nếu không phải cam tâm tình nguyện, làm sao mà vẫn thủ tại chỗ này được?"
"Hơn một ngàn tám trăm năm!?"
Nhạc Phàm, Trần Hương nhìn lẫn nhau, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ!
Hơn một ngàn tám trăm năm là khái niệm gì? Đó là… hai vạn một ngàn sáu trăm tháng, sáu mươi năm vạn bảy ngàn ngày… nếu như nói một trăm năm là một vòng luân hồi, thì sẽ có được mười tám vòng luân hồi…
Con số như thế, quả nhiên làm cho người ta nghe nói mà sợ hãi! Về phương diện khác, càng nói rõ thêm rằng lịch sử cùng trách nhiệm của "Thủ lăng nhất tộc" đã hết sức lâu rồi! Đây không thể không nói là một sự bi ai! Cũng khó trách Tang Nha Tộc trưởng lại phát ra cảm khái như vừa rồi.
Không để ý tới vẻ mặt kinh dị của hai người Nhạc Phàm, Tang Nha Tộc trưởng chậm rãi nói: "Tiên hữu hồng quân hậu hữu thiên, vu yêu canh tại tiên phật tiền. Bàn Cổ huy phủ khai thiên địa, hỗn độn sơ phân nhật nguyệt hiện. Âm dương thái cực lưỡng nghi sanh, địa thủy phong hỏa tạo hóa biến, lục đạo luân hồi chuyển vô hạn, bát hoang thập phương diệc vô biên. Vô hạn thần thông phi tự khoa, yêu ma quỷ quái mạc tiếu đàm. Viêm hoàng giai phi tầm thường nhân, Trung Hoa khởi chích kỷ thiên niên… Nghĩ tới Trung Hoa Thần Châu lịch sử đã lâu, vĩ đại vô bờ, hơn một ngàn tám trăm năm thì tính có là gì? Tính có là gì…"
"Ha ha ha ha…"
Tự cười nhạo, tự điên cuồng… Tang Nha Tộc trưởng cất tiếng cười to, nhưng trong hai hốc mắt mờ đục của hắn đã ươn ướt.
Nghe được những lời này của đối phương, chứng kiến bộ dáng như vậy của đối phương, Nhạc Phàm cùng Trần Hương nội tâm đột nhiên xúc động, địch ý trong lòng nhất thời đã giảm đi rất nhiều. Giờ phút này, vị Tộc trưởng thần bí trước mắt, chỉ là một lão nhân vì niềm tin của mình mà không ngừng kiên trì, đương nhiên, niềm tin của hắn đi kèm với sự nhẫn nại và thống khổ!!!
Tang Nha Tộc trưởng ánh mắt lãnh đạm hỏi: "Hai vị có nghe nói qua chuyện xưa năm Đại Tần, Từ Phúc vì Tần Hoàng bệ hạ tìm thuốc trường sinh?"
Nói đến trường sinh bất lão từ xưa đã truyền lưu, vốn đã lâu, chuyện Từ Phúc này đã lênh đênh trên Đông hải tìm Tiên sơn, Nhạc Phàm cùng Trần Hương tự nhiên nghe qua chuyện xưa này… Chỉ là dã lâu lắm rồi, ai cũng không biết người nào nói là thật người nào nói là giả.
Chẳng lẻ chuyện xưa này có quan hệ với Thủ lăng nhất tộc hay sao?
Nhạc Phàm, Trần Hương nhìn nhau, trong ánh mắt tựa hồ lộ ra một vài tin tức nào đó, hoặc vài sự ngờ vực.
Lại nghe Tang Nha Tộc trưởng tiếp tục nói: "Năm đó, Tần Hoàng nắm trong tay thiên hạ trọng binh, thống nhất Thần Châu đại địa, có thể nói là đạt tới đỉnh điểm của quyền lợi… Đối với những người này mà nói, khi đã có hết tất cả, sẽ lại theo đuổi những gì mà mình chưa có. Bởi vậy, Tần Hoàng say mê Trường sinh thuật, hy vọng bản thân có thể sống lâu vô hạn…"
"Lúc ấy, có một phương sĩ, tinh thông đan thuật, liền góp lời với Tần Hoàng bệ hạ… Người này tên là Từ Phúc… Rồi sau đó, vì cầu trường sinh, Tần Hoàng liền phái Từ Phúc đi khắp thiên hạ tìm tiên sơn, khúc chiết trong đó, cũng không giống như là người ta kể lại".
Tang Nha Tộc trưởng nói một hơi rất nhiều, nhưng Nhạc Phàm vẫn không hiểu lắm, những điều đối phương nói với việc truyền thừa của Tiểu Minh Hữu có quan hệ như thế nào?
Trần Hương lẳng lặng đứng ở một bên, vẻ sương lạnh trên mặt dần dần tản đi, trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị.
Tiếp theo, Tang Nha Tộc trưởng lại nói: "Tìm nhiều năm, vào một lần ngẫu nhiên, Từ Phúc trong một ngôi cổ mộ đã tìm được một phần bí tịch, ở trên ghi lại Tầm tiên lộ…"
"Tầm tiên lộ! Chẳng lẻ trên thế gian thật có thần tiên sao?"
Nhạc Phàm thanh âm trầm thấp, trong lòng đầy sự nghi hoặc.
Trần Hương liếc nhìn đối phương, thản nhiên mở miệng nói: "Thiên địa to lớn, không gì là không thể. Nếu từ xưa đã có truyền thuyết về thần tiên, nhất định là có đạo lý trong đó. Ví dụ như người tu hành chúng ta tự thân tu luyện, chính là vì tìm hiểu bí mật của thiên đạo, ý nghĩa thật sự của cuộc sống… Tuy nói không thể trường sinh bất lão, nhưng tính mạng kéo dài hơn nhiều so với người bình thường, hô mưa gọi gió cũng không phải chỉ là lời nói".
"Cô nương nói đúng là như thế" Tang Nha Tộc trưởng gật đầu đồng ý: "Dưới tình huống bình thường, người có đại năng lực sống lâu hơn rất nhiều so với người bình thường. Nhưng muốn được phải nỗ lực… Tu hành là một quá trình gian khổ lâu dài, không có đại nghị lực cùng đại trí tuệ thì không có khả năng thành công. Tần Hoàng vốn có phẩm chất thiên phú, khả năng xuất chúng, đáng tiếc hắn vì thống nhất thiên hạ, đã làm việc rất nhiều, tâm lực ngược lại sớm suy kiệt, cho nên mới vội vả lệnh cho Từ Phúc đi tìm thuốc trường sinh bất lão hư vô mờ ảo đó…"
Nhạc Phàm cúi đầu suy tư, trong đầu phảng phất như quay trở lại cảnh tượng quá khứ cổ xưa.
Chỉ chốc lát sau, Nhạc Phàm chuyển hỏi: "Nhất tộc các ngươi cùng Từ Phúc có quan hệ gì?"
Tang Nha Tộc trưởng khẩu khí đầy vẻ hận mà nói: "Thủ lăng nhất tộc chúng ta cùng với Từ Phúc xác thực có quan hệ, tình cảnh của chúng ta như vậy là do một tay hắn tạo thành…"
"… năm đó, Từ Phúc vì tìm tiên sơn, mang năm trăm đồng nam đồng nữ cùng vô số vàng bạc tài bảo đi nơi Đông hải. Mà Tần Hoàng không tin Từ Phúc, vì vậy hắn âm thầm phái thân tín của bản thân đi theo, một đường đi tới hòn đảo này… Mọi chuyện đều bắt đầu từ nơi này…"
Tang Nha Tộc trưởng ánh mắt trầm trọng, khuôn mặt già nua càng có vẻ tái nhợt! Năm đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, có thể làm cho lão nhân này có bộ dáng như thế? Là vì cái gì, làm cho một tộc có thể chấp nhận thủ hộ tại hoang đảo này?
Nghe được lời đối phương nói, Trần Hương bây giờ đối với những việc phát sinh ở nơi này càng ngày càng tò mò!
Song, Nhạc Phàm vẫn cau mày. Hắn đối với chuyện trước kia cũng không có hứng thú, cũng không muốn biết chuyện ở trong đó xảy ra cái gì, nếu không vì chuyện này quan hệ đến tính mạng của Tiểu Minh Hữu, chỉ sợ hắn sớm không muốn nghe chuyện xưa của đối phương.
"Cái này tất cả đều là âm mưu, một âm mưu rất lớn!"
Sau khi tâm tình đã dịu lại, Tang Nha Tộc trưởng nói: "Kỳ thật, nơi này vốn lúc đầu là một hòn đảo hoang vu, làm gì có tiên sơn diệu cảnh gì, mà cái bản đồ đó bất quá chỉ là do Từ Phúc dựng nên thôi!"
"Tự mình dựng lên?!" Trần Hương giật mình: "Vậy Từ Phúc mấy chừng đó thời gian, để tới nơi này làm cái gì?"
Tang Nha Tộc trưởng tiếp tục nói: "Từ Phúc vốn đã có dã tâm bừng bừng, hắn lấy tiếng tìm thuốc, dẫn năm trăm đồng nam đồng nữ lên đảo, mục đích chính là muốn dùng máu tươi cùng trái tim của bọn họ để tế tự, muốn mở ra Cửu U phong ấn… thức tỉnh thượng cổ đại ma thần, phá tan cả thế giới".
"Thượng cổ đại ma thần!!!"
Trần Hương thốt lên, trong mắt không che dấu được nội tâm chấn động: "Đại ma thần không phải đã bị tiêu diệt vào thời thượng cổ rồi sao? Cửu U phong ấn này là chuyện gì?"
Thân là người thừa kế Thiên môn, Trần Hương đối với số chuyện từ xa xưa tự nhiên là đã nghe qua. Mặc dù nàng giờ phút này tính tình đại biến, nhưng nàng vẫn nhớ rõ cô cô đã nói qua với mình…
Truyền thuyết viễn cổ, thuở hồng hoang, thiên hàng tai kiếp, trời và đất, chi ly phá vỡ, cả thế gian đều là một mảng tối tăm.
Tai nạn xảy ra, làm cho nhân gian các nơi hỗn loạn, sanh linh thống khổ! Theo đó, một loại người quái dị đột nhiên xuất hiện. Không ai biết đám người này từ đâu mà đến, chỉ biết là bọn họ thích giết chóc, uống máu mà sống… Mọi người gọi là "Tà ma!" Mà trong đó, "Đại ma thần" là cực kỳ kinh khủng nhất!
Mắt thấy nhân gian trở thành địa ngục! Ngay lúc này, một đám người lai lịch thần bí xuất hiện, cùng tà ma chiến đấu… Rồi sau đó truyền lại các
phương pháp tu luyện, làm cho những người có thể chất ưu tú đạt được lực lượng cường đại, đoàn kết lẫn nhau, đem những loài giống quái dị kia tiêu diệt toàn bộ! Đây chính là lai lịch ban đầu của tu hành giới.
Tang Nha Tộc trưởng nghe Trần Hương nói như vậy, lắc đầu không đồng ý nói: "Cô nương, ta không biết các ngươi ghi lại truyền lưu như thế nào, nhưng so với truyền thuyết của tộc ta ghi lại thì khác xa".
"Tà ma loạn thế, sanh sanh bất diệt… Đại trí giả thời viễn cổ vì cứu vớt thiên hạ chúng sinh, lấy bản thân, tụ vạn nhân lực, hóa thành Vạn quân chi phong, trấn tà ma xuống dưới Cửu U, phong ấn lại. Vạn thế sau đó, thiên địa lần nữa dị động. Dưới Cửu U, mấy vạn tà ma lại muốn làm loạn. Mà bộ phận tà ma chạy thoát khỏi sự trấn áp của phong ấn, đi giết chóc khắp nơi làm hại nhân gian…"
Tang Nha Tộc trưởng thái độ rất nghiêm túc kể lại truyền thuyết lâu đời, Nhạc Phàm càng nghe càng càng cảm giác được sự nguy hiểm, mà vẻ mặt của Trần Hương cũng rất trầm trọng.
Một hồi sau, Nhạc Phàm nói tránh đi: "Tang Nha Tộc trưởng, chuyện sau này thế nào? Cho dù đây là âấ mưu của Từ Phúc, cùng với chuyện truyền thừa của Minh Hữu thì có quan hệ gì?"
Ho khan hai tiếng, Tang Nha Tộc trưởng thở dài nói: "Sau khi chuyện phát sinh, nói vậy các ngươi cũng đã đoán được… Không sai, sau khi chuyện được tổ tiên chúng ta phát hiện, vào lúc mấu chốt liền ra tay khống chế, vì vậy hai bên xảy ra ác đấu… Cuối cùng, yêu sư Từ Phúc không thể mở phong ấn, trọng thương trốn ra biển lớn, cũng không biết sống hay chết. Mà tổ tiên của chúng ta cũng trọng thương khó chống đỡ được… Sau khi hắn trở về Trung thổ đem việc này bẩm cáo cho Tần Hoàng liền chết đi".
"Tần Hoàng vì bảo vệ bí mật của hòn đảo này, liên tiếp giết sạch mười mấy tên đại thần có liên quan, cũng tự mình thống lĩnh tổ tiên của Thủ lăng nhất tộc đến nơi đây tìm hiểu… Chỉ tiếc, lúc ấy Tần Hoàng tuổi đã cao, lại bị gió độc trên biển nhiễm vào, cuối cùng ở chỗ này mà quy thiên. Tổ tiên cảm ân đức của Tần Hoàng, liền ở tại chỗ này xấy dựng Hoàng lăng, do nhất tộc chúng ta bảo vệ, đồng thời, gánh chịu trách nhiệm bảo vệ Cửu U phong ấn…"
"Tần Hoàng đảo… Tần Hoàng lăng?! Vậy chuyện gì xảy ra với Hán vương bảo tàng? Cửu U phong ấn lại là chuyện gì?" Nhạc Phàm âm thầm ngẫm nghĩ, tựa hồ mơ hồ cảm giác được cái gì đó. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, lại không tìm được bất cứ đầu mối nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.