Thương Thiên

Chương 463: Tranh chấp



"Liên Hoa Phong" nằm ở phía bắc của Phúc Châu, dãy núi quần quanh, ngọn núi chính thì cao ngất, phảng phất như một đóa hoa sen xanh tuyệt thế, phẫn nộ ngửa mặt lên trời, khí thế hùng vĩ, cao vút tới tầng mây. Mà Thiên La Tự Viện chính là được xây trên đóa hoa sen này, cổ xưa mà trang nghiêm, mộc mạc mà thần bí, quả thật là mảnh đất mà linh khí bốn phương tụ tập tới.
Thiên La Tự Viện chiếm diện tích không tới trăm mẫu, tăng nhân bất quá mười mấy người, chỉ có một tòa chính điện cùng với mấy gian biệt viện, so với những chùa miếu khác thì không bằng được. Chỉ một ngôi chùa như vậy mà trường tồn qua mưa gió của trăm ngàn năm qua, không ít du khách viếng thăm, lại càng có không ít văn hào anh kiệt lưu danh nơi này.
Nhìn kiến trúc cổ xưa, điêu khắc kỳ dị, bích hoạ tang thương, bồ đề tươi tốt, luôn làm cho người ta cảm giác được một loại sinh khí hết sức cô đọng, tựa hồ như đã rời xa khỏi cõi hồng trần.
Đương nhiên, nói như thế cũng không có sai, Thiên La Tự Viện dù sao ở trước mắt mọi người cũng là một nơi không quản chuyện thị phi của hồng trần.
Trước cửa tự viện là một phiến đất rộng rãi, mặt đất đều được lát đá xanh, chính giữa được đặt một đỉnh đồng thật lớn, cao gần năm trượng, ba chân vững chãi, phía trên điêu khắc đủ loại hình họa phù hiệu kỳ dị.
Lúc này, trên quảng trường có tới mấy ngàn người đứng chi chít, đại bộ phận đều mang theo binh khí, vẻ mặt lãnh đạm, không khí hiển nhiên là không có chút hài hòa.
Dọc theo đường núi gập ghềnh cũng còn có không ít người, mới nhìn thì giống như một con rồng đang uốn mình dọc theo sườn núi.
Biết được tin tức của tu sĩ, những võ giả này tự nhiên là theo gió mà đến, không vì cái gì khác, chỉ cầu một chút cơ duyên mà thôi. Phải biết rằng Thánh Vực tổng tuyển cử sắp tới, người nào có thể được tu sĩ coi trọng, sau này đường thẳng tăm tắp, vinh hoa phú quý, thậm chí áp đảo giang hồ, một người trên vạn người.
Người có thất tình lục dục, trong niên đại vô cùng hỗn loạn thế này, tự nhiên nó cũng được phóng đại vô số lần. Chỉ cần có một phần trăm cơ hội liền có người dám thử, nếu như có mười phần trăm cơ hội, liền có người không tiếc hết thảy để đạt được.
Đây chính là thực tế của giang hồ!
Thời gian càng trôi qua, dòng người lại càng thêm dày đặc, tâm tình lại càng nóng nảy, không an phận.
Ngay khi mọi người đang hết sức oán giận, đại môn tự viện chậm rãi mở ra.
"Lạc, lạc - chi -"
Khí tức thanh tịnh của tự viện tỏa ra khiến cho tâm linh lắng đọng, tiếng nghị luận trong quảng trường cũng bình ổn xuống.
Mục quang của mọi người đều đồng thời hướng về phía người mở cửa, một lão hòa thượng mặt tròn trịa vận tăng phục phổ thông, vóc người rất béo, lông mi trắng thật dài tùy ý phiêu động, bộ dạng rõ ràng là đã ở tuổi xế chiều, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra tinh quang dị thường, xem ra là người già nhưng tâm chưa già.
- A di đà Phật!
Phật hiệu truyền đến, lão hòa thượng đi ra cửa chùa, vẻ mặt tươi cười nói:
- Chư vị thí chủ, Thiên La Tự Viện là nơi thanh tịnh, bần tăng khuyên các vị hãy ly khai đi, tránh cho nghiệp chướng hồng trần vấy nhiễm nơi này.
- Hòa thượng ngươi không có để ý sao, chúng ta vừa mới lên núi, chẳng lẻ bây giờ liền trở về.
- Đúng vậy a, chúng ta chạy lên đây mất một ngày đường, dựa vào cái gì mà nói đi là đi?
- Chúng ta cũng không phải là tới để gặp ngươi...
- Chúng ta ngắm phong cảnh không được sao?
Một người đi đầu, thanh âm xung quanh cũng liên tiếp phụ họa.
"Hành hành hành!"
Nụ cười của lão hòa thượng vẫn như cũ, chắp tay nói:
- Ở trên Liên Hoa Phong cũng chưa từng náo nhiệt như thế này, nếu chư vị thí chủ không muốn rời đi, thế thì hãy lưu lại bổn tự đón lễ mừng năm mới đi, nghe một chút kinh Phạm Thiên, gột rửa một thân tục khí. Chỉ bất quá Thiên La Tự cũng không lớn, nếu như có nhiều người như vậy, cũng xin các vị chịu ủy khuất ở chỗ này đặt chân.
Dứt lời, lão hòa thượng liền quay đầu.
Mọi người vất vả đợi có người ra ngoài, há có thể tùy tiện buông tha? Cho nên đều ào ào lên tiếng:
- Lão hòa thượng đừng có giả bộ, chúng ta biết Thống Ba tiên tử và Vong Tình công tử đang ở nơi này.
- Không sai, chúng ta tới chính là muốn bái kiến hai vị tu sĩ, ngươi thức thời thì hãy cho chúng ta đi vào, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.
- Đúng! Mau cho chúng ta vào...
- Mọi người cùng nhau tiến lên đi!
- A di đà Phật!
Lão hòa thượng nói một câu Phật hiệu, hai sợi lông mi trắng không gió mà bay, khí thế hùng hậu hướng xung quanh khuếch tán ra, hình thành một bức tường vô hình.
Đoàn người nối tiếp nhau lao tới thành một đoàn, những cũng không có ai có thể bước vào đại môn nửa bước.
- Thấy núi thì dễ, nhưng leo núi há phải dễ, tu sĩ đâu phải là chư vị muốn gặp là có thể gặp? Nếu như chư vị muốn vào, không ngại thử phá cửa mà vào thử xem, hoặc giả leo tường cũng được, nhưng hậu quả như thế nào, bần tăng cũng không biết được. Ha ha, chư vị thí chủ hãy tự mình tìm hiểu, bần tăng xin cáo lui.
Lão hòa thượng cười híp mắt để lại một câu, sau đó không thèm quản trách nhiệm lui về trong chùa, cũng không quên đem đại môn nặng nề đóng lại.
Người nầy xác định là hòa thượng sao? Như thế nào lại cảm giác giống như một lão hồ ly?
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không khí khó xử dâng lên tới cực điểm. Cũng không có ai dám lộn xộn đi đầu, để gặp phải chuyện xúi quẩy!
Phá cửa hay leo tường?
Chỗ ở của tu sĩ cũng dám xông loạn, đây không phải là mình tự tìm chết thì là cái gì?
Mọi người không dám làm loạn, cũng không cam lòng buông tha, tâm tình phức tạp chậm rãi nảy sinh trong lòng mọi người.
- Thiếu chủ, hòa thượng không phải là vô dục vô cầu sao? Sao lại có một tên hòa thượng có thể tổn hại đến người khác như hắn?
Trong đám người, Thiên Sinh kinh ngạc nhìn Thích Minh Hữu, A Đồ ở bên cạnh đồng dạng cũng có vẻ tò mò.
Thích Minh Hữu thản nhiên lắc đầu nói:
- Hòa thượng chính là hòa thượng, giống hay là không giống, tùy tâm mà sinh, tùy tâm mà diệt, tất cả đều từ tâm mà ra, lão hòa thượng này cũng thật thú vị, chỉ đường để mọi người đi, nhưng không phải là chỉ đường để mọi người đi.
A Đồ lặng lẽ gật gật đầu, mà Thiên Sinh thì cười xấu xa nói:
- Thiếu chủ nói không sai, lão hòa thượng này thật quái quỷ, chắc là ỷ vào chỗ dựa là tu sĩ, xem ra sắp có trò hay để nhìn rồi!
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một.
Một lúc lâu, rốt cục cũng có người kìm nén không được nói:
- Đừng chờ nữa, chúng ta cùng nhau la lớn, nói không chừng Thống Ba tiên tử nghe thấy sẽ ra gặp chúng ta...
Lời vừa nói, lập tức chiếm được sự tán thành của đại đa số mọi người , không ít người bắt đầu cổ động ra xung quanh, người có gan lớn hơn một chút, dứt khoát trực tiếp hô lên.
- Đúng! Chúng ta có nhiều người, mọi người hãy cùng nhau hô lên nào!
- Đúng đấy, đúng đấy, chúng ta cùng nhau hô lớn, tu sĩ cũng sẽ không tùy tiện giết người được.
- Chúng ta muốn gặp Thống Ba tiên tử...
- Chúng ta muốn gặp Vong Tình công tử...
Không khí càng lúc càng mãnh liệt, bên ngoài Thiên La Tự phảng phất như đại dương dậy sóng!
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh, như sấm bên tai, quảng trường dày đặc người nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ.
Sự chênh lệch quá lớn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, mọi người cố nén sự rung động trong lòng, ngẩng đầu nhìn lại, một đôi nam nữ tuấn dật từ trên trời giáng xuống, chậm rãi hạ xuống phía trên cự đỉnh.
- Bọn họ, bọn họ là tu sĩ.
- Chẳng lẽ bọn họ chính là Thống Ba tiên tử cùng với Vong Tình công tử?
- Ừ, hẳn là như vậy!
- Bái kiến Thống Ba tiên tử, bái kiến Vong Tình công tử.
- Bái kiến Thống Ba tiên tử! Bái kiến Vong Tình công tử!
Ba người ở một chỗ liền thành chợ, có vài người nói trước, những người sau lập chứ cho là như vậy.
Mọi người nhao nhao hành lễ, nhưng nam nữ đứng ở trên cự đỉnh lại có biểu tình tức giận.
- Câm mồm! Bổn tiểu thư chính là Thanh Vân Thành Bộ Vũ Tình. Không phải là Thống Ba gì cả.
Nữ tử tức giận quát lớn, vẻ mặt đỏ tới mang tai. Nam tử cũng lạnh lùng mở miệng nói:
- Ta là Bộ Vân Thiên, cũng không phải là Vong Tình công tử trong miệng các ngươi. Hừ!
- A? Nguyên lai là không phải sao? Đây, đây...
Một tràng xấu hổ như thế, mọi người đều sửng sờ cả ra, không biết nên kết thúc thế nào cho tốt.
Đùa bỡn người khác thì thôi, nhưng đối phương đúng là Bộ gia huynh muội... Danh tiếng của bọn hắn mặc dù không bằng Thống Ba tiên tử và Vong Tình công tử, nhưng hai người dù sao cũng là tu sĩ, là tồn tại mà người ta phải ngước nhìn, bọn họ há có thể tùy tiện mạo phạm.
Bộ Vân Thiên thản nhiên quét mắt về phía đám người, nói:
- Các ngươi tới đây làm cái gì?
Thanh âm rơi xuống, trong sân hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có ai tình nguyện xuất đầu.
Thấy không có người trả lời, Bộ Vân Thiên tùy ý chỉ xuống một người, đối phương quanh co hồi lâu mới nói:
- Chúng ta nghe nói Thống Ba tiên tử và Vong Tình công tử ở trong Thiên La Tự, cho nên muốn đến đây bái kiến hai vị tu sĩ, không, không, là bốn vị.
"Hừ!"
Trong mắt Bộ Vân Thiên hiện lên vẻ oán hận, không nhịn được nói:
- Hiện giờ còn chưa tới thời điểm của Thánh Vực tổng tuyển cử, đều lăn về cho ta.
"..."
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều trở nên khó coi! Người trong giang hồ ai mà không có huyết tính? Cho dù đối phương là tu sĩ, cũng không có thể vũ nhục trắng trợn mọi người như thế!
- Một đám võ giả nho nhỏ, cư nhiên cũng dám làm càn trước mặt chúng ta.
Khí thế Bộ Vũ Tình vừa phóng ra, mọi người ở đây giống như là hãm nhập trong hầm băng, hàn ý quán nhập sống lưng.
Không có ai lên tiếng, càng không có ai phản kháng, lực lượng là thứ quyết định quyền nói chuyện, đây chính là thế giới cường giả vi tôn.
Mà ở bên ngoài của đám người, tại một góc khuất, một nữ tử mặc áo choàng đang lặng lẽ nhìn chăm chú vào sự tình phát sinh.
Nàng không có sợ hãi, hai nắm tay được nắm chặt, khuông mặt bình tĩnh không che dấu được ánh mắt cừu hận.
Nàng là ai? Nàng vì sao lại cừu hận đối phương?
Trong bầu không khí như vậy, cũng không ai chú ý tới, một nữ tử đang lặng lẽ di chuyển tới chính giữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.