Thương Thiên

Chương 469: Nha hoàn hung ác



Trữ Uyển Can có lai lịch rất thần bí, trong bang rất ít người biết, cho dù là biết cũng không có ai nhắc tới. Giống như nàng xuất hiện từ hư không vậy.
Vệ Kiếm Phong vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, mấy năm trước chính mình lần đầu nhìn thấy Trữ Uyển Can. Lúc đó nàng lấy ngự không mà đến, lấy lực lượng một người ngăn trở mấy vạn đại quân triều đình. Rồi sau đó lại nhẹ nhàng đánh bại hai gã tu sĩ do Ma Môn phái tới. Uy thế bực này khiến cho tới nay mỗi khi nghĩ tới hắn vẫn kích động không thôi! Phải biết rằng, đằng sau lưng tranh chấp giữa những thế lực đều là bóng dáng của tu sĩ, một tu sĩ cường đại đối với một bang hội mà nói, đúng là cực kỳ trọng yếu.
Bình phục lại tâm tình, Vệ Kiếm Phong cho Mục tổng quản lui ra, sau đó mới nói:
- Trữ cô nương, lần này làm phiền cô nương tự mình đến đây, chẳng hay có phải là hội chủ có lời dặn dò?
- Không sai.
Trữ Uyển Can gật đầu nói:
- Kể từ khi Thiên Địa Minh nhất thống giang hồ, chín tông phái cùng với ba đại thế gia ẩn nhẫn không ra, chúng ta cuối cùng đã vượt qua khó khăn tiến vào thời kỳ phát triển vững vàng. Nhưng lần này chiến hỏa ở biên quan quá nặng, các thế lực lại bắt đầu rục rịch, hội chủ lo lắng ở khắp nơi sẽ có người âm thầm quấy rối, cho nên ra lệnh cho quản sự các nơi cẩn thận phòng bị, nhất là đối với vùng duyên hải. Ta lần này đến, liền ở nơi này dừng chân một thời gian ngắn, giúp đỡ các ngươi một phần sức lực.
Vệ Kiếm Phong nghiêm nghị sắc mặt, trầm ngâm nói:
- Hiện giờ các đại thế lực kiềm chế lẫn nhau, muốn thực hiện một lần chém giết quy mô lớn có phải là không có khả năng sao?
- Không! Rất có thể!
Trữ Uyển Can nghiêm mặt nói:
- Các ngươi có lẽ còn không biết, ngay mấy ngày hôm trước, đã xảy ra một sự kiện trọng đại, nếu không có chuyện này ta cũng không tự mình đến đây.
- Đại sự? Đại sự gì?
Vệ Kiếm Phong ngạc nhiên hỏi, đại sự ở trong mắt tu sĩ hiển nhiên là không phải chuyện đơn giản.
- Kỳ thực, chuyện này ta cùng hội chủ cũng mới vừa nhận được tin tức, tin tưởng rằng không tới bao lâu, toàn bộ thiên hạ cũng sẽ biết.
Thấy Trữ Uyển Can trịnh trọng như vậy, Vệ Kiếm Phong lại càng tò mò, chén trà đang uống dỡ trong tay cũng buông xuống, chỉ nghe đối phương nói ra chín chữ:
- Thánh Vực tuyên bố, hủy bỏ tổng tuyển cử!
- Hủy bỏ tổng tuyển cử!?
Vệ Kiếm Phong khẽ giật mình, mơ hồ cảm thấy được sắp có đại sự phát sinh:
- Trữ cô nương, Thánh Vực tổng tuyển cử năm năm một lần, chuyện lớn như vậy, như thế nào mà nói bỏ là bỏ? Hay là có người truyền đến thông tin sai?
Trữ Uyển Can khoát tay áo nói:
- Tin tức này là do Hiệp chấp sự tự mình truyền đến, còn có nhiều bằng chứng khác, tuyệt không phải là giả.
Vệ Kiếm Phong trầm giọng nói:
- Nếu là do Hiệp chấp sự - chủ trì của tổng tuyển cử nói ra, tin tức này hắn không phải là giả. Nhưng chuyện này đúng là khiến cho người ta khó tiếp thụ.
Thánh Vực tổng tuyển cử còn có ảnh hương đến địa vị của Thiên Địa Minh trong giang hồ, quan hệ phi thường phức tạp, nếu xử lý không tốt, Thiên Địa Minh cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
- Trữ cô nương...
Vệ Kiếm Phong còn chưa nói hết câu, Trữ Uyển Can đã ngắt lời:
- Chuyện này cũng không tệ như ngươi nghĩ, nói không chừng, đây chính là một cơ hội trọng yếu của Thiên Địa Minh.
- Vậy hội chủ có tính toán gì không?
Thần sắc của Vệ Kiếm Phong run lên, xem ra cấp trên đã sớm có chuẩn bị.
- Hội chủ có lệnh, chiếm lấy Lưỡng Quảng cùng với vùng duyên hải.
Trữ Uyển Can nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa hồ đã nhìn thấy một tràng tinh phong huyết vũ sắp xảy ra.
...
- Mau nhìn, nơi này chính là trú địa do Thiên Hùng Bang chúng ta bố trí.
Lưu Thiên Phúc chỉ một tòa phủ đệ hùng vĩ trước mặt, dương dương tự đắc nói:
- Như thế nào, hoành tráng chứ?
- Oa! Thật to lớn.
Tiểu Vũ hưng phấn kêu lên:
- Lưu thúc, chúng ta sau này sẽ ở trong căn phòng lớn xinh đẹp này phải không?
- Này! Cái này...
Lưu Thiên Phúc đỏ cái mặt già lên, nói:
- Đây là trú địa của bang hội, nhân viên ngoại sự bình thường không thể ở bên trong, ta chỉ đến đây báo cáo một lời, sau này chúng ta sẽ ở tại đại viện ngoại sự đường.
- Nga, nguyên lai là vậy.
Thấy hai đứa hài tử thất vọng, Lưu Thiên Phúc lại nói tiếp:
- Các ngươi chớ nhụt chí, chỉ cần các ngươi theo Lưu thúc học tập chăm chỉ, rồi sẽ có một ngày các ngươi được ở nơi này. Ha ha ha...
- Thật sao?
- Đương nhiên! Ta đường đường là Hương chủ, như thế nào lại nói dối các ngươi.
"..."
Đối với lời bảo chứng của Lưu Thiên Phúc, hai đứa hài tử tỏ vẻ nghi ngờ thật sâu, thầm nói:
"Nếu theo chân Lưu thúc, chỉ sợ cả đời cũng đừng nghĩ đến việc được ở bên trong."
...
Tới đại viện ngoại sự đường, Tiểu Vũ và Nữu Nữu mới biết được, nguyên lai phòng ốc lại có thể gọn gàng rộng rãi như vậy, quả thực so với thôn của mình tốt hơn rất nhiều.
Dưới sự hướng dẫn của Lưu Thiên Phúc, hai người một đường liên tục kinh thán! Hoa viên màu sắc rực rỡ, hòn non bộ hình thù kỳ quái, kiến trúc nguy nga lộng lẫy, khiến cho chúng hoa cả mắt.
Gã râu rậm cũng không có hiếu kỳ nhiều, chỉ lặng lẽ theo chân ba người đi về phía trước, hiển nhiên là những thứ này không thể khơi dậy sự hứng thú của hắn.
- Các ngươi đứng lại!
Một tiếng quát lớn truyền đến, bốn người Lưu Thiên Phúc ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy hai nữ tử trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp đang chậm rãi đi tới.
Nữ tử cầm đầu thân vận võ phục, mái tóc đen nhánh bó buộc ở sau đầu, tư thế hiên ngang oai hùng. Sau lưng nàng là một nữ tử tay cầm loan đao. Người tới chính là con gái của bang chủ Vệ Kiếm Phong - Vệ Như Anh.
Bên cạnh nàng chính là thân nha hoàn Tiểu Kiều.
Thấy nhị nữ, Lưu Thiên Phúc bước nhanh tới đón, vẻ mặt cung kính nói:
- Hương chủ ngoại sự đường Lưu Thiên Phúc ra mắt đại tiểu thư, Tiểu Kiều cô nương.
- Nga, nguyên lai là đầu man ngưu nhà ngươi!
Tiểu Kiều khinh thường liếc nhìn đối phương, âm thanh lạnh lùng nói:
- Lưu Thiên Phúc, chẳng lẽ ngươi không biết quy củ trong bang của chúng ta? Cư nhiên tùy tiện mang theo ngoại nhân tiến vào chỗ ở, là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy!
Một nha hoàn nho nhỏ cũng tới khoa tay múa chân, Lưu Thiên Phúc như thế nào lại không phát hỏa trong lòng, nhưng đối phương là nha hoàn yêu thích của Vệ đại tiểu thư, hắn cũng không tiện phát tác. Cho nên hắn cố nén giận nói:
- Tiểu Kiều cô nương, quy củ trong bang ta có biết. Nhưng với thân vận Hương chủ ngoại sự đường, ta giới thiệu vài người nhập hội có gì không ổn đâu?
- Hừ! Một Hương chủ nho nhỏ, vậy mà còn cho mình là một đại nhân vật.
- Ngươi...
Mắt thấy hai người muốn tranh chấp, Vệ Như Anh đột nhiên mở miệng nói:
- Lưu hương chủ, những tên nhà quê này là từ đâu tới? Sao giống một đám người kỳ dị.
Gân xanh trên trán Lưu Thiên Phúc nổi lên, kiên trì nói:
- Hồi Đại tiểu thư, ba người này là ngư dân nơi gia thôn của thuộc hạ, tính tình thành thật lại chịu khó, cho nên thuộc hạ đem bọn họ đến đây, nghĩ muốn giới thiệu bọn họ nhập hội, hi vọng sau này có tương lại tốt đẹp.
- Ngư dân?
Vệ Như Anh vuốt vuốt mũi, nhíu mày nói:
- Khó trách trên người lại có mùi tanh khó ngửi...
Lưu Thiên Phúc lúng túng xấu hổ, lại không thể phản bác:
- Tiểu thư, bọn họ chỉ là những kẻ thô kệch, người hà tất phải để ý tới.
Tiểu Kiều hướng về phía đám người gã râu rậm cười lạnh nói:
- Thiên Hùng Bang chúng ta không phải là nơi tùy tiện để cho người khác tiến vào, mấy người các ngươi có bản lãnh gì?
Tiểu Vũ đắc ý nói:
- Ta có thể bắt cá, lại có thể săn thú.
Nữu Nữu cũng hếch bộ ngực nhỏ:
- Ta có thể đan lưới nấu cơm.
Gã râu rậm suy nghĩ một chút, thành thật nói:
- Ta, khí lực rất lớn.
Nghe được lời hồi đáp của ba người, Tiểu Kiều đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó lập tức cười nhạo:
- Bắt cá săn thú, đan lưới nấu cơm, điều này cũng có thể coi là bản lãnh sao? Thật là buồn cười chết đi được.
Tiếp theo, nàng lại hướng gã râu rậm nói:
- Còn có ngươi cái tên này, người gầy đét như thế còn không biết xấu hổ, nói mình khí lực rất lớn! Khí lực của ngươi có thể lớn bao nhiêu? Có thể giơ một ngọn núi lên không, hay là chỉ có thể nâng lên một viên gạch?
"Phốc xuy!"
Nha hoàn miệng lưỡi bén nhọn, khiến cho Vệ Như Anh buồn cười một trận:
- Mấy người các ngươi đúng là rất có ý tứ...
Gã râu rậm thản nhiên nói:
- Ta không cho là đây là có ý tứ, có thể ăn cơm no cũng chính là bản lãnh.
- Ngươi thật to gan, dám chống đối Đại tiểu thư chúng ta!
Tiểu Kiều tức giận quát lớn, Vệ Như Anh phất tay ngăn lại, cẩn thận đánh giá gã râu rậm:
- Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, bổn tiểu thư nhớ kỹ ngươi. Tiểu Kiểu chúng ta đi về trước, đừng để phụ thân cùng với quý khách đợi lâu!
Dứt lời, nàng chuyển thân rời đi.
- Hừ hừ! Đắc tội với tiểu thư nhà ta, không có cái gì tốt đợi các ngươi đâu.
Tiểu Kiều khó chịu bỏ lại một câu hung ác, nghênh ngang rời đi, thấy vậy Tiểu Vũ và Nữu Nữu cũng không khỏi khó hiểu.
Phục hồi tinh thần trở lại, Lưu Thiên Phúc cười khổ không thôi:
- Ai! Ta nói huynh đệ râu rậm, ngươi nói chuyện không thể hay ho chút sao? Xem ra, lần này chúng ta gặp phải không ít phiền phức!
- Ta nói là sự thật.
Gã râu rậm biểu tình vẫn như cũ, Tiểu Vũ và Nữu Nữu đều nhất tề gật đầu tỏ vẻ ủng hộ.
- Các ngươi... Quên đi, chúng ta về sau cẩn thận một chút là được, đi thôi.
Lưu Thiên Phúc cười khổ, mơ hồ hối hận vì đem ba kẻ "Bất quản sự tình" này mang đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.