Thương Thiên

Chương 472: Chuyện thị phi



Màn đêm buông xuống, ánh trăng mông lung.
Trong Nam Hùng Thành đèn đuốc sáng trưng, cảnh tượng náo nhiệt tùy ý có thể thấy được.
Hội chùa ngựa xe như nước, nhiều chỗ biễu diễn kỳ lạ cổ quái, đủ loại mặt hàng với nhiều màu sắc hình dạng.
- Thật sự là náo nhiệt a!
Nhìn phố xá phồn vinh trước mắt, đôi mi thanh tú của Vệ Như Anh dương cao. Có thể giữ cho một phương an bình, là Đại tiểu thư của Thiên Hùng Bang, trong lòng nàng tự hào không cần nói cũng biết.
- Đúng thế tiểu thư.
Tiểu Kiều ở bên cạnh Vệ Như Anh, kiêu ngạo hếch thân hình nhỏ nhắn của mình nói:
- Tất cả mọi người đều nói, không có bang chủ thì sẽ không có Nam Hùng Thành hôm này, cho nên mọi người khi nhắc tới Thiên Hùng Bang chúng ta đều mang theo sự biết ơn sâu sắc!
Tiểu Kiều thân là nha hoàn luôn theo sát Vệ Như Anh, tự nhiên là rất ưu tú trong việc làm cho chủ vui vẻ.
Quả nhiên, Vệ Như Anh nghe vậy ý cười càng đậm:
- Được rồi, tiểu ny tử nhà ngươi không cần khoe khoang nữa.
- Đây là sự thật mà.
Tiểu Kiều cười hì hì nói:
- Tiểu thư người nói, chúng ta đi bờ sông thả hoa đăng hay hơn, hay là đi hội chùa hay hơn?
Suy nghĩ một chút, Vệ Như Anh tùy ý nói:
- Ta nghĩ là sẽ đi hội chùa một chút, nghe nói Cửu Miếu đang rất náo nhiệt, ngày trước còn có pháp sư gì đó biết pháp thuật, chúng ta vừa lúc đi xem...
Nàng còn chưa nói xong, bỗng ngưng lại nói:
- Hử! Là bọn hắn!
- Sao thế tiểu thư?
Tiểu Kiều khó hiểu nhìn theo ánh mắt của tiểu thư, chỉ thấy ba thân ảnh quen thuộc đang xuyên qua dòng người.
Ba kẻ nhà quê kia sao lại ở chỗ này? Bọn họ tính đi Thiên Hỉ tửu lâu sao, bọn họ thì có thể lấy tiền đâu ra?
Tiểu Kiều vẻ mặt tò mò, Vệ Như Anh thì cau mày:
- Đi, chúng ta qua đó.
Dứt lời, nhị nữ liền hướng phía trước đi đến.
- Đến rồi đến rồi, ta đã nói mình không có nhớ nhầm chỗ mà đại thúc, chúng ta mau vào đi thôi!
Tiểu Vũ và Nữu Nữu nhiệt tình kéo gã râu rậm đi, đang muốn bước vào tửu lâu, thì hai cái thân ảnh đột nhiên ngăn trở trước mặt.
- Đứng lại! Vệ Như Anh bận áo lụa đỏ, khoát thêm một chiếc áo lông ngắn tay trắng tuyết, thần thái cao ngạo, hiển thị vẻ phú quý.
Lần thứ hai gặp mặt, tư thế oai vệ của nữ tử mỹ lệ này cũng không có cấp cho ba người gã râu rậm một chút ấn tượng tốt.
- Ngươi có chuyện gì sao?
Gã râu rậm lãnh đạm hỏi, vì hắn vẫn luôn là lạnh lùng như vậy.
Song, ở trong mắt Tiểu Kiều, đối phương chính là một kẻ nhà quê không biết lễ phép, không biết xưng hô, không biết tự lượng sức mình, không thể tha thứ.
- Các ngươi lớn mật! Thấy tiểu thư sao lại không lễ phép, Lưu Thiên Phúc dạy các ngươi như thế nào?
Tiểu Kiều mở miệng quát lớn, Vệ Như Anh trực tiếp hỏi:
- Trong bang đang chỉnh đốn, tất cả người trong bang không được tùy tiện xuất nhập, các ngươi tới nơi này làm gì?
Tiểu Vũ vội vàng trả lời:
- Đại tiểu thư, chúng ta là đi ra ăn cơm, cũng đã hỏi qua Hồng đường chủ, hắn nói chúng ta ở trong bang không có chức vụ gì, mỗi tháng có thể ra ngoài hai lần.
- Hồng đường chủ đồng ý?
Vệ Như Anh nhíu mày, Tiểu Kiều ở một bên phản bác:
- Tiểu thư đừng nghe bọn họ nói nhảm, Hồng đường chủ quản lý ngoại sự làm sao có thì giờ để ý tới tiểu nhân vật như bọn họ? Nói không chừng, bọn họ chính là gian tế do những thế lực khác phái tới, hiện giờ đi ra để gặp mặt với kẻ tiếp ứng.
Không thể không nói, trí tưởng tượng của nha đầu này thật sự là quá phong phú, sự tình không liên quan nhau cũng có thể liên hệ được.
Gã râu rậm không nói một lời, vẻ mặt trầm tĩnh, Nữu Nữu khẩn trương túm chặt tay hắn, từ phản đồ đối với hai đứa trẻ mới nhập bang mà nói, đúng là quá mức trầm trọng.
Tiểu Vũ bất đắc dĩ nói:
- Đại tiểu thư, chúng ta không phải là gian tế gì đó, chúng ta thật sự là đi ăn cơm.
- Ăn cơm? Hừ hừ!
Tiểu Kiều hăm dọa nói:
- Thiên Hỉ tửu lâu là chỗ các ngươi có thể tùy tiện ra vào sao? Rõ ràng là đang nói láo!
Tiểu Vũ lớn tiếng cãi lại nói:
- Ta, ta không có nói láo! Nơi này không phải chỉ là chỗ ăn cơm sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ!
Bởi vì lần trước là Lưu Thiên Phúc mời khách, cho nên trong lòng Tiểu Vũ, giá tiền thức ăn nơi này so với gia hương cũng không sai biệt lắm. Hắn lại không biết, ngay cả Hương chủ của ngoại sự đường như Lưu Thiên Phúc cũng chỉ có thể thỉnh thoảng đến đây.
Thấy vẻ nghi hoặc trên mặt ba người gã râu rậm, Vệ Như Anh khinh thường bỉu môi, mà Tiểu Kiều lại cười khẩy nói:
- Thiên Hỉ tửu lâu chính là tửu lâu tốt nhất Nam Hùng Thành chúng ta, chỉ bằng ba kẻ nhà quê các ngươi, cũng không biết xấu hổ tới nơi này ăn cơm? Các ngươi có tiền sao?
Dừng một chút, nàng lại nói tiếp:
- Những thứ khác không nói, nhưng các ngươi ăn cơm ở nơi này mà không trả tiền, chẳng phải là vả vào mặt của Thiên Hùng Bang chúng ta sao? Phá hư danh tiếng của Thiên Hùng Bang chúng ta? Thật sự là một con cá thối mà hôi cả giỏ!
Ngữ khí đối phương càng ngày càng nặng, gã râu rậm nhịn không được đáp một câu:
- Ta có tiền.
- Có tiền?
Tiểu Kiều tự nhiên không tin, quát hỏi:
- Các ngươi mới đến chỗ này mấy ngày, tiền ở đâu ra?
Khẳng định là tay chân không sạch sẽ, trộm thứ gì trong bang phải không?
- Chúng ta không phải là kẻ trộm đâu!
Tiểu Vũ và Nữu Nữu thở phì phò trừng trừng mắt, gã râu rậm cũng không muốn dây dưa, trực tiếp mang theo hai đứa nhỏ đi vào tửu lâu. Tiểu Kiều không nghĩ tới đối phương lại có thái độ cương quyết như vậy, nhất thời phản ứng không kịp, để ba người bọn họ đi qua.
- Tiểu thư, ba tên kia quá kiêu ngạo rồi, chúng ta...
- Hừ! Chúng ta cũng đi vào, xem bọn hắn có thể làm ra được trò cười gì.
Đối với hành động của bọn họ, Vệ Như Anh thật sự khó có thể tiếp nhận. Dứt lời, nàng đã cất bước đi vào theo.
- Khách quan muốn ăn món gì ạ?
Khi bọn Tiểu Vũ nhìn thấy thực đơn thì mới biết được thứ gì là "bữa cơm ngàn vàng".
Ở Thiên Hỉ tửu lâu, món ăn rẻ nhất cũng có tới năm lượng bạc, mà đắt nhất là lên tới ngàn lượng bạc.
Nữu Nữu đếm đầu ngón tay, một bữa cơm ít nhất cũng phải bốn năm mươi lượng bạc! So với Thiên Tỉnh Thôn thì chừng đó đủ cho bọn họ ăn hơn hai năm rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Nữu Nữu nhất thời xót ruột không thôi. Tiểu cô nương từ nhỏ cũng chưa bao giờ hưởng thụ qua cuộc sống xa hoa như vậy. Ở nơi này ăn cơm, quả thực là ăn ngân lượng mà!
Thấy hai đứa trẻ do dự, gã râu rậm chuyển hướng tiểu nhị nói:
- Bốn món mỗi món một phần, không nên cho đồ cay, ngươi xem ở chỗ này.
- Hay lắm khách quan, rất nhanh chóng a.
Tiểu nhị hớn hở lui xuống, tựa hồ không một chút lo lắng đối phương sẽ không có tiền đã trả.
Thấy một màn như vậy, Vệ Như Anh cau mày nói:
- Thiên Hỉ tửu lâu cũng thật là, thấy người nào cũng tiếp đãi, không lo lắng đối phương tới ăn chùa hay sao?
- Tiểu thư người xem, bọn họ mặc bang phục chúng ta, tửu lâu tự nhiên không cần lo lắng, cùng lắm thì...
Tiểu Kiều căm giận nói:
- Cùng lắm thì, bọn họ tìm bang chủ để đòi tiền.
- Bọn họ dám!
Vệ Như Anh vỗ bàn một cái, dẫn tới không ít ánh mắt khác thường xung quanh. Nhưng mọi người vừa nhìn thấy đối phương là cô nãi nãi vô pháp vô thiên, lập tức thu liễm ánh mắt!
- Bổn tiểu thư ở chỗ này nhìn xem, bọn họ nếu dám phá hư danh dự của Thiên Hùng Bang chúng ta, ta tuyệt đối không tha cho bọn chúng.
Vệ Như A nói lời ngoan hung hãn, Tiểu Kiều luôn miệng phụ họa, trong bụng cũng là âm thầm đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.