Thương Thiên

Chương 473: Hỏa hoạn



Ngồi ngay ngắn ở trên ghế, Tiểu Vũ và Nữu Nữu cuối thấp đầu, nội tâm thấp thỏm không yên.
Bọn họ vừa lo lắng mình trả không nổi tiền, vừa hy vọng có thể ăn được một bữa thật ngon, loại mâu thuẫn này đối với hai đứa trẻ là gian nan dị thường. Bất quá, khi thấy từng món từng món bày ra trên bàn, hai đứa trẻ lập tức đem sự mâu thuẫn này ném lên tuốt ngọn cây.
Chưa từng có sự lo âu quá độ, cũng chưa từng có hy vọng xa vời, chỉ có cuộc sống trước mắt.
Hôm nay có cơm hôm nay ăn no, ngày mai đói bụng ngày mai phiền. Bởi vì đơn thuần, cho nên khoái hoạt, đây chính là tâm tư chung của đại đa số đứa trẻ.
So với bọn chúng, ý nghĩ của gã râu rậm thì trực tiếp hơn, trong lòng ngực hắn là một xấp ngân phiếu thật dầy, mặc dù hắn không biết chúng đến từ đâu, nhưng chí ít hắn có thể khẳng định, chính mình sẽ không thiếu tiền.
Thấy ba người ăn như hổ đói, Như Anh cùng với Tiểu Kiều tỏ vẻ khinh bỉ, thầm nghĩ:
- Nhà quê đúng là nhà quê, ngay cả tướng ăn cũng khó coi như vậy, thật sự là mất mặt!
Thời gian dần trôi qua, nhị nữ dần cảm thấy mất hứng, cho nên đem lực chú ý chuyển sang phía khác.
Nhắc tới tửu lâu, có thể nói là nơi tin tức hội tụ, người vào nam ra bắc gặp nhau, liên hệ tin tức, nói ra đủ chuyện trên trời dưới đất.
Chuyện thiên hạ, chúng nhân quản, phía đông dài, phía tây ngắn.
Mạng loạn thế, như cỏ rơm, còn minh ám, mãi không thôi.
Sơn tặc cường đạo, hoành hành vô kỵ,
Quan phủ triều đình, hiếp đáp bách tính,
Giang hồ thế lực, tranh đấu không ngớt.
Lúc này, có một cuộc đối thoại giữa hai nam tử ở trong hành lang của tửu lâu, dẫn tới vô số người chú ý.
- Lâm đại ca, người không phải đi tham gia Thánh Vực tổng tuyển cử sao? Như thế nào hôm nay đã trở lại rồi?
- Ài! Đừng nói nữa, lúc này cũngcần đi làm gì nữa.
- Làm sao? Chẳng lẽ Thánh Vực tổng tuyển cử đã kết thúc?
- Kết thúc cái rắm! Lão tử chạy chừng mấy ngày đường, vừa tới Phúc Châu Thành, ngay cả bóng dáng tu sĩ cũng còn chưa thấy, người của Thánh Vực lại đột nhiên tuyên bố hủy bỏ tổng tuyển cử, con mẹ nó thật là buồn bực!
- Nga? Mau nói cho huynh đệ ta một chút, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?
- Ân, Phúc Châu xác thực phát sinh ra một chuyện trọng đại. Nghe nói, có một vị thiếu niên mới nhập giang hồ tên là Thích Minh Hữu, không những đại náo Liên Hoa Phong, mà còn đã thương mấy bị tu sĩ Thánh Vực!
Nghe đến đó, không ít người xung quanh cũng phải hít một ngụm lương khí.
Tu sĩ là khái niệm gì? Trong mắt người bình thường, đây chính là tồn tại cao nhất, áp đảo ở phía trên quyền lợi của giang hồ!
Song, tu sĩ Thánh Vực lại bị một thiếu niên mới nhập giang hồ đánh bại, mọi người sao có thể không kinh hãi được.
- Hắc hắc!
Một câu nói đã gợi lên không ít tò mò, nam tử họ Lâm phi thường đắc ý, cho nên rót một chén rượu lớn nói:
- Thiếu niên tên Thích Minh Hữu thật ghê gớm, đối mặt với bốn đại tu sĩ của Thánh Vực, đã đem hai người đánh trọng thương, hơn nữa ta còn nghe nói, hắn cùng với Đao Cuồng tiền bối tung hoành thiên hạ năm đó có quan hệ với nhau, đám tu sĩ làm không ít chuyện giết người đoạt bảo, hôm nay đá trúng thiết bản. Thật sự là thống khoái a!
Lập tức, nam tử mặt mày hớn hở đem sự tình phát sinh trên Liên Hoa Phong kể rõ ra một lần. Mỗi lần tới thời điểm mấu chốt, đều thêm mắm thêm muối không ít, nhìn dáng vẻ của hắn, phản phất như chính hắn đã tận mắt nhìn thấy mọi chuyện.
Thứ gì là tu sĩ Thánh Vực tự cao tự đại, như thế nào mà khi nhục người trong võ lâm, diệt cả nhà người ta. Thứ gì là thiếu niên anh hùng nổi bật bất phàm, như thế nào mà bênh vực kẻ yếu, trừng phạt kẻ ác giả danh kẻ thiện.
Tóm lại, hình tượng tu sĩ bị giẫm đạp tới mức không đáng một đồng, mà vinh quang của thiếu niên thì phóng đại không giới hạn, giống như phật giữa vạn người. Tin tưởng không bao lâu, ba chữ "Thích Minh Hữu" sẽ được thế nhân truyền tụng khắp nơi.
Ai cũng không nghĩ tới, Thánh Vực tổng tuyển cử năm năm một lần cư nhiên lại phải kết thúc như thế, khiến cho nhiều kẻ muốn xem náo nhiệt phải thất vọng, mà càng làm người ta không tưởng được chính là, sau mười năm thì trong giang hồ lại truyền đến tin tức của "Đao Cuồng".
- Tiểu thư, người xem người nọ nói có phải thật vậy hay không?
- Có lẽ vậy!
- Ta cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm, Thích Minh Hữu người này cũng không biết là mọc ra ở chỗ nào, trên giang hồ cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua, hắn thực sự lợi hại như vậy sao?
Thấy biểu tình khó tin của Tiểu Kiều, Như Anh sắc mặt chăm chú nói:
- Trong thiên hại kỳ nhân dị sĩ vô số, nha đầu nhà ngươi thì biết được mấy người? Bản thân ta thì cho rằng người đó nó có bảy tám phần là thực.
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Đúng rồi, cũng khó trách mấy ngày qua thần sắc của phụ thân khác thường, còn đang âm thầm bố trí kế hoạch, chắc là đã sớm nhận được tin tức rồi.
Như Anh thân là Đại tiểu thư, mặc dù bình thời có thói quen cậy mạnh kiêu ngạo, lên mặt nạt người, nhưng cũng không phải là người ngực to não như trái nho. Ngược lại, nàng hết sức chuyên cần luyện võ công, chấp chưởng sự vụ lớn nhỏ của nội môn, tự nhận là không thua kém so với đấng nam nhi. Cũng chính vì lẽ đó, cho nên nàng càng không đem người khác để vào trong mắt, nhất là những nam nhân không có có bản lãnh.
- Tiểu thư nói rất đúng, là ánh mắt Tiểu Kiều nông cạn.
Tiểu Kiều tự biết lỡ lời, vội vàng xấu hổ rụt đầu, lại nói tiếp:
- Tiểu thư, Đao Cuồng kia là người như thế nào?
- Hắn a!
Như Anh nhớ lại nói:
- Ta đã nghe cha ta nói qua, Đao Cuồng hình như là một người rất lợi hại. Chỉ bất quá người này đã mất tích mười năm, hiện tại sống chết không rõ.
- Nguyên lai là như vậy.
Một hòn đá dẫn tới vô số gợn sóng!
Trong tửu lâu tiếng người ồn ào, khác nhân nghị luận nhao nhao sôi nổi. Có người đang suy đoán lai lịch của Thích Minh Hữu, có người lại đang suy đoán về những âm mưu trong tối, còn có người lại đang nhớ lại về tràng đại hội võ lâm mười năm trước. Đúng là vì đại hội năm đó mà Thiên Địa Minh có căn cơ ngày hôm nay.
Thời gian trôi qua đã lâu, mà lại phảng phất như hôm qua.
Không có ai chú ý tới, trong mắt gã râu rậm hiện lên vẻ ưu thương.
Đúng vậy, hắn đúng là đang ưu thương! Mặc dù hắn không biết mình tại sao lại xúc động như vậy, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc.
Tiểu Vũ và Nữu Nữu vẫn gắp tới gắp để, chuyện giang hồ đối với bọn hắn bây giờ mà nói, quá ư là xa xôi. Mặc dù là bọn hắn cảm thấy rất tò mò, bất quá dù sao bọn hắn cũng chỉ là những đứa trẻ.
- Không xong... Cháy rồi...
- Cháy rồi! Mọi người nhanh đi cứu hoả!
Từ ngoài tửu lâu, tiếng la ó không ngừng vang lên.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy phía thành nam khói đen át mặt trăng, ánh lửa ngút trời.
- Chuyện gì xảy ra?
Như Anh thình lình đứng dậy, bước nhanh tới bên cửa sổ.
Tiểu Kiều cũng bước theo, kinh ngạc chỉ vào phương xa nói:
- Phương hướng này rõ ràng là của Cửu Miếu!
- Cửu Miếu!?
Như Anh cau mày:
- Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Không được, chúng ta mau chân đến xem.
Không ngờ Đại tiểu thư nói đi là đi, Tiểu Kiều gấp giọng nói:
- Tiểu thư từ từ, chúng ta đi rồi, còn ba kẻ nhà quê này thì làm sao đây?
- Dù sao bọn họ cũng đang ở Nam Hùng Thành, bọn họ còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?
Như Anh nhẹ nhàng trực tiếp nhảy ra khỏi tửu lâu, cũng không quay đầu lại mà hướng thành nam chạy đi.
Tiểu Kiều cũng vô pháp, đành phải chạy theo. Lúc gần đi, nàng vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn ba người gã râu rậm.
Thích tham gia náo nhiệt là thiên tính của người rảnh rỗi, không tới bao lâu, tửu lâu ồn ào náo nhiệt đã gần như trống rỗng.
- Ăn thật là no a!
Đi ra tửu lâu, Tiểu Vũ vỗ vỗ cái bụng tròn của mình, cảmhài lòng mỹ mãn:
- Không nghĩ tới đại thúc lại có nhiều tiền như vậy, sớm biết thì ta đã gọi thêm ít đồ ăn nữa.
- Đúng nha! Đại thúc tại sao có thể có nhiều tiền như vậy?
Nữu Nữu tò mò nhìn gã râu rậm, đối phương chỉ nói:
- Ta trước giờ đều có.
"..."
Đối mặt với năng lực biểu đạt của đại thúc râu rậm, hai đứa trẻ có cảm giác vô lực sâu sắc.
Đột nhiên, con ngươi của Tiểu Vũ xoay động, nói:
- Đại thúc, chúng ta cũng đi xem một chút đi, nói không chừng có thể giúp đỡ được một chút!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Nữu Nữu gật đầu lia lịa, phụ họa:
- Nữu Nữu cũng muốn đi cứu hoả.
- Không được.
Gã râu rậm lập tức bác bỏ, mặc cho hai đứa trẻ tận lực cầu khẩn cũng không nhúc nhích chút nào.
Địa phương càng nhiều người, càng là nguy hiểm. Hắn hiểu, đáng tiếc hai đứa nhỏ lại không rõ.
Tiểu Vũ trong lòng khẽ động, hướng về phía Nữu Nữu nói nhỏ:
- Muội muội đi, đại thúc không đi tự chúng ta đi.
Dứt lời, tiểu gia hỏa kéo muội muội hướng phía trước chạy đi.
Thấy hai đứa trẻ lớn mật làm bậy, gã râu rậm cũng không có ngăn cản, chẳng qua là lặng lẽ đi ở phía sau bọn họ, không phát ra một lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.