Thương Thiên

Chương 484: Tài phú khổng lồ



Từng là Tam công chúa của Đại Minh, Chu Tĩnh Nguyệt khi ở địa vị này của Đại Đồng Thành cũng có chút xấu hổ.
Tĩnh chính là "nghĩa quân" chống lại sự thống trị của Minh triều, mà Địch gia vốn là bộ hạ cũ của Đại Minh, thế mà hiện tại bọn họ lại ở chung một trận doanh, nói khó nghe một chút thì bọn là đều là phản tặc của Đại Minh!
Ở vào hoàn cảnh như vậy, áp lực của Chu Tĩnh Nguyệt không thể bảo là không lớn.
Cũng may là Chu Tĩnh Nguyệt chỉ lo sự vụ của Phàm Môn, cùng với Tĩnh cũng có rất ít va chạm. Cộng thêm sự tồn tại của Long Tuấn và Đinh Nghị cũng góp phần hóa giải dần dần mâu thuẫn của song phương, thậm chí là giúp đỡ lẫn nhau. Chí ít thì hiện tại bọn họ đều có chung một kẻ địch là Chu Cảnh Khang.
- A Tuấn, ngươi vội vã cho người tới tìm ta, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Chu Tĩnh Nguyệt lãnh đạm nói, chẳng qua là đôi mi thanh tú của nàng vẫn làm cho lời của nàng có phần nhu nhuyễn.
Nhìn thấy nhị nữ đã tới, trong mắt Long Tuấn và Đinh Nghị không sao che dấu được sự yêu mến, những người khác cũng tỏ vẻ khách khí. Nhiều năm phối hợp, giữa bọn họ đã hình thành nên sự ăn ý.
- Chu nha đầu, các ngươi tới đúng lúc lắm.
Long Tuấn bước tới nghênh đón nhị nữ, hướng Thích Minh Hữu nói:
- Vị này là huynh đệ của sư phụ - Thích Minh Hữu, chúng ta đang muốn hỏi tin tức của sư phụ.
- Sư phụ!?
Chu Tĩnh Nguyệt và Chu Phượng đưa mắt nhìn nhau, có chút nghi hoặc, Thích Minh Hữu thì các nàng chưa nghe nói qua, còn sư phụ thì đúng là Long Tuấn và Đinh Nghị chỉ có một vị, đó là hung thần của một thế hệ - Đao Cuồng Lý Nhạc Phàm!
Đáng tiếc, hắn đã bặc vô âm tín suốt mười năm nay, chẳng lẽ...
Tâm thần chấn động mạnh, nhị nữ kinh dị nhìn Long Tuấn:
- Chẳng lẽ là, có tin tức của Lý tiên sinh?
Đinh Nghị vội vàng tiếp lời:
- Không sai, Minh Hữu huynh đệ đúng là có tin tức về sư phụ, các ngươi xem, ngay cả Tiểu Hỏa cũng đã trở về!
Nhị nữ đưa ánh mắt về phía thiếu niên, rồi lại dời xuống kỳ thú dưới chân hắn, đây rõ ràng là Tiểu Hỏa năm xưa, tuy rằng đã khác biệt nhiều, nhưng dưới sự chỉ dẫn của Đinh Nghị, các nàng rất nhanh chóng nhận ra.
Có Tiểu Hỏa, Chu Tĩnh Nguyệt cũng không có hoài nghi về Thích Minh Hữu, chỉ đưa ánh mắt dời trên người đối phương.
- Minh Hữu huynh đệ mau nói đi! Sư phụ hiện giờ như thế nào?
Long Tuấn lại mở miệng hỏi, mọi người đều có vẻ mặt nghiêm túc.
Đã mười năm, bọn họ đã chờ đợi suốt mười năm rồi.
Nhìn thấy đủ loại ánh mắt thiết tha, Thích Minh Hữu cảm thấy chua sót trong lòng, mười năm trước Lý Nhạc Phàm đã đồng quy vu tận với yêu sư, chuyện này cùng mình và Thủ Lăng nhất tộc có quan hệ rất lớn.
Hiện tại người đã không còn, hỏi hắn trả lời làm sao? Hắn không đủ nhẫn tâm để nói ra một tin tức khiến người ta rơi xuống vực thẳm tâm hồn.
Có đôi khi, một lời nói dối thiện ý cũng có thể làm sống dậy ước mơ và lòng tin vào cuộc sống.
Ý niệm xoay chuyển, Thích Minh Hữu cuối cùng mở miệng nói:
- Mọi người yên tâm, Nhạc Phàm đại ca hiện giờ vẫn còn sống, và còn sống rất tốt...
Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời thấy nhẹ nhõm trong lòng. Chuyện gì khác chưa nói, chỉ cần là còn sống thì còn có hi vọng!
- Tốt, thật tốt quá! Sư phụ còn sống, sư phụ còn sống...
Trong mắt Long Tuấn và Đình Nghị ngấn lệ, giống như một đứa trẻ nhỏ người đời hắc hủi được người ta ôm vào trong lòng, một đứa cô nhi làm tìm được cha mẹ. Bọn họ cảm giác được tâm hồn mình tràn đầy hành phúc.
Nhìn biểu tình của mọi người, Thích Minh Hữu âm thầm gật gù. Hắn đã biết, lời hắn nói ra, dù là lời nói dối nhưng cũng là lời thích hợp nhất. Tuy rằng có một ngày mọi chuyện sẽ bị vạch trần, nhưng hắn tuyệt không hối hận cho lời đã nói ngày hôm nay.
Ở phía sau, Thiên Sinh và A Đồ đều lộ vẻ khó hiểu. Bọn họ dĩ nhiên là rõ về thực tế, nhưng chỉ là bọn họ không hiểu được vị sao thiếu chủ lại nói dối. Hai người rất muốn nói ra nghi ngờ trong lòng, bất quá cuối cùng cũng không nói ra.
...
Một lát sau, Long Tuấn và Đinh Nghị dần dần hồi phục tâm tình, vội lau khô nước mắt nói:
- Minh Hữu huynh đệ, đột nhiên nghe được tin của sư phụ, nước mắt không sao cầm được, đã để cho người chê cười, người mau nói tiếp đi. Vì sao sư phụ không có đi tìm chúng ta?
Đinh Nghị lơ đãng hỏi một câu, mọi người nhất thời ngẩn ra. Đúng a!! Mười năm, nếu còn sống thì hà tất gì không có nửa điểm tin tức?
- Chuyện này nói ra rất dài dòng...
Thích Minh Hữu thở ra một hơi thật dài:
- Năm đó, Lâu Thượng Lâu dùng tính mạng ta uy hiếp Nhạc Phàm đại ca, khiến hắn phải đi tìm bảo tàng cho bọn hắn, về sau chúng ta đi tới một hòn đảo lạ, có rất nhiều sự tình liên tiếp phát sinh...
Thích Minh Hữu lập tức đem sự tình năm đó thuật lại một lần, trừ bỏ chuyện Lý Nhạc Phàm đồng quy vu tận ra thì đều nói tất. Hắn nói Nhạc Phàm năm đó vì cứu mọi người nên đã cạn kiệt toàn bộ lực lượng, thân thụ trọng thương khó khôi phục, vì thế nên dưỡng thương ở trên tiểu đảo này, không tranh quyền thế.
Nghe lại câu chuyện giống như thần thoại của Thích Minh Hữu, mọi người đều thấy mê mẫn tâm trí.
- Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi a!
Trần lão tướng quân giãn giãn nếp nhăn, cảm khái nói:
- Không nghĩ tới Nhạc Phàm tiểu huynh đệ lại trải qua nhiều chuyện như vậy. Hắn tuy hiện tại đã mất đi võ công, nhưng hắn cũng đã trải qua quá nhiều cực khổ rồi, bây giờ sống yên tĩnh cũng thật tốt.
- Đúng vậy!
Đinh Nghị mặt đầy nước mắt:
- Chỉ cần biết sư phụ hiện tại sống tốt là ta an tâm rồi.
Long Tuấn xoa xoa trán, sau đó lập tức lộ ra vẻ nghiêm nghị nói:
- Sư phụ ở Trung thổ có rất nhiều địch nhân, hiện tại ở trên đảo thì rất an toàn. Chúng ta hiện tại chưa thể vấn an người, tuyệt đối không thể để lộ nửa điểm tin tức.
- Đúng! Chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không thể để lộ ra nửa điểm.
Mọi người đều gật đầu đồng ý. Kỳ thực, không cần ai nhắc nhở thì mọi người đều có thể hiểu được.
Dù sao, ở đây đều là đầu não của Tĩnh và Phàm Môn, đều là bằng hữu của Lý Nhạc Phàm.
Thích Minh Hữu lại tiếp lời:
- Kỳ thực, Nhạc Phàm đại ca cũng rất nhớ mọi người, cho nên lần này ta phản hồi trung nguyên, trừ bỏ chuyện báo thù ra, còn chính là vì hoàn thành một tâm nguyện của đại ca.
Dứt lời, Thích Minh Hữu đánh ra một ấn quyết huyền diệu.
"Tư..."
Một màn phát sinh kế tiếp đúng là khiến cho mọi người phải trừng mắt há miệng!
Trong lòng bàn tay của Thích Minh Hữu đột nhiên xuất hiện một hắc động thâm thúy, phảng phất như một phiến không gian khác.
- Kia... Kia là vật gì?
Mọi người đều không có chút ý kiến nào, ngay cả Vân Phương với kiến thức rộng rãi nhất cũng cảm thấy mờ mịt.
Không đợi mọi người đặt câu hỏi, từ trong hắc động đã bay ra những cái rương gỗ, nhanh chóng phóng lớn tới hai thước!
- Đây là những thứ ta mang ra từ địa cung, dù sao cũng chỉ là đồ trưng bày, cho nên ta mang theo một phần ra ngoài.
Thích Minh Hữu vung tay lên, mười hai rương gỗ mở ra, toàn bộ đại đường nhất thời bao phủ trong một phiến nguy nga lộng lẫy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.