Thương Thiên

Chương 486: Trung nguyên loạn



Tiệc rượu kết thúc, mọi người lại trở về vị trí, dù là đêm khuya nhưng đèn dầu cũng không tắt.
Long Tuấn đứng chắp tay trước mặt sa bàn, phía sau hắn, Đinh Nghị cũng đang đi tới đi lui, cước bộ có chút trầm trọng.
- Đại Minh đã thối mục không chịu nổi, các đại thế lực tranh đấu không ngớt, hiện giờ Sài Quế còn vì bản thân mà dám mạo hiểm để cho Lặc Thô Tộc nhập quan...
Long Tuấn thở dài một tiếng, bộ dạng hoàn toàn khác với một Long soái bất cần đời mà người ta biết.
Ban đầu khi thành lập Phàm Môn, vốn cũng chỉ là vì mong muốn cá nhân, nhưng thời gian đã sớm làm cho tâm trí bọn họthục. Mỗi khi nhìn một huynh đệ bên cạnh ngã xuống, bọn họ lại gia tăng thêm một loại tín niệm không tên. Dần dần, bọn họ đã vứt bỏ tư tưởng cừu hận, chuyển thành một loại tinh thần lực lượng, sẵn sàng hi sinh cho dân tộc, quyết không cho phép quốc thổ bị ngoại tộc xâm lấn.
- Kinh thành không thể rơi vào tay giặc được, chúng ta phải mau nghĩ biện pháp thôi.
Long Tuấn nghe vậy cười khổ nói:
- Nghĩ biện pháp? Nghĩ như thế nào? Có câu, thỉnh thần dễ, tiễn thần khó. Chúng ta đúng là có tâm mà vô lực a!
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Hay cho một chiêu minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, Đa Nhĩ Tương kia tính toán thật giỏi, tin tưởng rằng chỉ cần bão tuyết ngừng lại thì bọn họ nhất định sẽ công thành, khiến chúng ta không có thời gian rãnh đi quản những chuyện khác.
(Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương
Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.
Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.
Năm 205 TCN, Hàn Tín lại điều quân đánh Tắc Vương Hân, Địch vương Ế. Bị đánh bất ngờ, Tư Mã Hân và Đổng Ế đầu hàng. Hàn Tín kéo về đông, Hà Nam vương Thân Dương cũng đầu hàng theo.
Sau khi giết Hàn vương Thành, Hạng Vũ cho người thân tín của mình là Trịnh Xương làm Hàn Vương. Hàn vương không chịu đầu hàng Hán. Hàn Tín mang đại quân đánh bại Xương.
--- Trích: Wiki)
Đinh Nghị nghe vậy oán hận nói:
Đáng hận nhất chính là Chu Khang Cảnh kia, giờ phút này cò phái binh mã đến tham gia náo nhiệt, không biết đầu hắn là đầu heo hay bị con lừa đá qua!
- Chu Khang Cảnh cũng không phải là một con heo xem hoa, nếu hắn không thông minh, há có thể lên làm hoàng đế được.
Long Tuấn cười lạnh nói:
- Chỉ bất quá lòng người khó dò, mọi chuyện đều có tính toán ở bên trong! Lần này kẻ địch nhập quan, tất sẽ tấn công kinh thành. Kẻ nhức đầu là Chu Khang Cảnh, không phải là chúng ta.
Đinh Nghị vẫn không cam lòng nói:
- Nói thì nói thế, nhưng chúng ta đã trông coi biên quan mười năm. Há có thể cam lòng nhìn quân giặc đạt được ý muốn.
- Hiện tại vùng duyên hải đã rất loạn rồi, chẳng bao lâu thì Trung Nguyên cũng sẽ hỗn loạn thêm, chúng ta nhất định phải nghĩ đi nghĩ lại cho cẩn thận.
Trầm ngâm trong chốc lát, Long Tuấn nhoẻn miệng cười nói:
- Biện pháp không phải là không có, chẳng qua là đổi lại trước kia thì căn bản là không làm được... Với tài phú do Thích Minh Hữu mang đến, chúng ta có thể chế tạo mấy chục hỏa lôi đại pháo chẳng hạn, hắc hắc!
- Cái gì! Ngươi muốn tạo mấy chục hỏa lôi đại pháo!
Đinh Nghị bị dọa cho nhảy dựng lên, Long Tuấn tiếp tục nói:
- Không sai, mấy chục hỏa lôi đại pháo... Hơn nữa với chiến trận sư phụ lưu lại, bảo vệ biên quan là không lo, chúng ta chỉ cần nghĩ tới việc sĩ nhục bọn chúng thế nào cho phải, hắc hắc!
"Hoắc!"
Bên ngoài truyền tới tiếng xé gió, hai thân ảnh lập tức xuất hiện ở trong viện.
- Phó đại ca, tẩu tử mạnh khỏe nha, các ngươi hiện tại đúng là phong thái hơn xa năm đó!
Long Tuấn, Đinh Nghị vội tới đón tiếp phu thê Phó Suất!
- Được rồi được rồi, nhiều năm như vậy không gặp, hai người các ngươi vẫn mồm mép lém lỉnh như trước.
Nhan Nguyệt Thi cười sáng lạn, tăng thêm vài phần tư sắc.
Phó Suất đồng dạng cũng cười sang sảng, bằng hữu gặp nhau, tâm tình luôn có sự thư sướng không nói nên lời.
Long Tuấn vốn da mặt đã dày, chỉ nhún vai nói:
- Như thế nào, các người đuổi theo lâu như vậy, không có phát hiện gì sao?
Phó Suất nghiêm mặt nói:
- Người nọ đeo mặt nạ đen, nhìn không ra tướng mạo, bất quá hắn rất lợi hại, không phải một tu sĩ bình thường có thể sánh được! Ta cùng Nguyệt Thi đuổi tới một chỗ sơn lâm thì đột nhiên mất đi khí tức của hắn, soát cả nửa ngày cũng không có thu hoạch. Người như vậy nếu là địch, tuyệt đối là rất khủng bố.
- Lão Phó nói rất đúng!
Nhan Nguyệt Thi trịnh trọng gật đầu nói:
- Người này có ẩn thân thuật cao minh, nếu hắn xuất thủ đánh lén thì vô cùng tai họa!
- Mặc nạ đen? Dĩ nhiên là hắn!
Đinh Nghị vân vê cằm nói:
- Theo lời lão Ngại thì trận chiến đông môn hôm nay là do người này tương trợ. Xem ra, hắn không phải là địch nhân.
Long Tuấn đa nghi nói:
- Người nọ nhiều lần giúp đỡ chúng ta, nếu không phải là bằng hữu, tất phải có mưu đồ.
Đinh Nghị lại phản bác:
- Bản thân ta cảm thấy người kia hẳn là không có ác ý, chỉ đơn thuần là không muốn nhìn biên quan rơi vào tay giặc nên âm thầm tương trợ thôi. Hắc hắc! Nhân sĩ ái quốc như thế, có thêm vài người nữa thì thật tốt!
"Nhân sĩ ái quốc? Ngươi nghĩ thật là tốt a."
Long Tuấn bĩu môi, thầm khinh thường. Chuyện này quá quỷ dị, cần phải suy tính cẩn thận.
Phu thê Phó Suất liếc nhìn nhau, cũng không có ý kiến gì thêm, chỉ nói:
- Tuy chúng ta không có đuổi kịp người nọ, nhưng lại phát hiện ra binh mã của triều đình đang tiếp cận Đại Đồng Thành, hẳn là muốn đục nước béo cò đây.
Nhan Nguyệt Thi lại nói thêm:
- Chỉ bằng vào những người này cũng muốn tham gia náo nhiệt, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Đinh Nghị hừ lạnh nói:
- Tẩu tử nói rất đúng, lần này không thể không cấp cho triều đình một bài học được.
Phó Suất cười cười không cho ý kiến, nói:
- Đồ đệ của Khấu Phỉ tiền bối - Thích Minh Hữu đâu rồi? Hắn có nói tin tức của Nhạc Phàm cho các ngươi không?
- Sư phụ hiện tại rất tốt, chẳng qua là không tiện lộ diện thôi.
Lập tức, Long Tuấn đem mọi chuyện thuật lại.
Biên quan nổi phong hỏa, triều đình và bang hội chuyển từ mâu thuẫn sang xung đột.
Một tràng thế lực phân tranh oanh oanh liệt liệt không thể tránh khỏi, chiến đấu càng ngày càng kịch liệt!
Trái ngược với chém giết nơi tiền tuyến, không khí của Nam Hùng Thành có chút an tĩnh dị thường, âm u bao phủ.
...
Giữa trưa, ánh nắng chói chang.
Tại một góc tiền viện Diễn Võ Đường, Tiểu Vũ và Nữu Nữu đứng dựa vào tường, chung quanh bọn họ là một đám thiếu niên choai choai bao lấy.
- Hai kẻ quái dị các ngươi! Các ngươi bình thường không phải là rất đắc ý sao? Dám ở trước mặt tiểu gia lên tiếng dương oai, xem ta thu thập các ngươi như thế nào!
Cầm đầu là một thiếu niên cao cao, khôi ngô, tên là Quản Thư Phòng. Đối với những đứa trẻ khác mà nói, khí lực cả hắn lớn hơn nhiều, lại có thêm vài năm quyền cước, cho nên trở thành thủ lĩnh, còn những người khác thì đối với hắn giống như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Bất quá, Tiểu Vũ và Nữu Nữu đúng là ngoại lệ. Bọn chúng hoặc là đi diễn võ trường luyện võ, hoặc là tới hậu viện của gã râu rậm, không hề quản chuyện thị phi. Mới đầu cuộc sống còn tương đối yên tĩnh, chẳng ai kiếm bọn hắn gây phiền toái, nhưng chuyện phát sinh ở ngoài phô lúc trước đã làm cho cuộc sống bọn chúng nổi lên gợn sóng.
Đầu tiên là Đường chủ tán thưởng, tiếp theo là bang chủ ban thưởng, sau đó lại có thêm một loạt đãi ngộ, khiến cho những đứa trẻ khác nhìn mà đỏ mắt. Trong đó Quản Thư Phòng đúng là nhìn mà không thấy vừa mắt nhất.
Ở phía sau ca ca, thân hình gầy yếu của Nữu Nữu có chút run rẩy, nàng chỉ một tiểu cô nương nho nhỏ, chưa từng trải qua trận chiến nào.
Tiểu Vũ thân là huynh trưởng, đúng là có vẻ rất tỉnh táo. Cường đạo hung tàn cũng đã từng giáp mặt, há phải sợ những hài tử choai choai này. Đương nhiên, sự tự tin còn đến từ một thân bản lĩnh học từ gã râu rậm nhiều năm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.