Thương Thiên

Chương 490: Ma sứ



Trời về khuya càng lúc càng lạnh.
Bên trong Nam Hùng Thành, tiếng la gọi dần dần bình ổn, cuộc chiến vẫn đang tiếp tục diễn ra,
Ở trong phòng dân chúng ôm nhau thành một đoàn mà rui rẩy, hoảng sợ tới cực điểm! Lúc này không có ai dám phát ra nửa tiếng, chỉ sợ là với một động tĩnh nho nhỏ cũng có thể đem tới họa sát gia.
Trên đường lớn, hai đội nhân mã một đen một trắng chém giết lẫn nhau, máu tươi nhiễm đỏ cả con đường.
Giang hồ sống mái với nhau thì cũng có thể so với chiến trường, mặc dù không kinh động bằng, nhưng thảm liệt thì không hề kém hơn bao nhiêu.
Giằng co trong chốc lát, song phương chết đi không ít, chỉ bất quá là đội ngũ áo trắng tựa hồ chiếm ưu thế một chút.
Cứ một tổ đội có năm người, đứng ở phương vị năm đỉnh ngôi sao, cùng hiệp cùng bổ, ngũ hành vận chuyển, sinh sinh bất diệt.
Đây chính là "Ngũ Hành Chiến Trận".
- Ngũ hành tề động, nghe hiệu lệnh của ta! Tứ phương ngũ vị - kim mộc hỗ hoán - thủy hỏa tương tế - hành thổ trung ương -
- Giết giết giết giết giết!
Nhiệt huyết sôi trào! Sát khí ngất trời!
Lực lượng của chiến trận đem đối thủ áp chế gắt gao, bên phía Thiên Hùng Bang đã thấy thắng lợi ở trước mắt...
Đột nhiên vào lúc này, có một tiếng cười âm u vang vọng thiên địa!
"Hé hé hé!"
- Giỏi giỏi lắm! Giỏi cho một cái Ngũ Hành Chiến Trận, không nghĩ tới Thiết Huyết lại có thể chịu đem thứ này dạy cho các ngươi. Dừng lại hết cho lão tử...
Tiếng hét to như sấm, một cổ khí thế to lớn quét ngang cả vùng đất.
Đám người áo đen thì chỉ hơi lắc lư một chút, còn người của Thiên Hùng Bang, trừ bỏ Kiếm Phong và Lâm Hổ ra thì đều bị chấn văng ngã trên mặt đất, một số người thậm chí còn thất khiếu chảy máu. Cũng may là có chiến trận tương hộ, nếu không thì giờ này chết đi hẳn cũng phải quá nửa rồi.
Ngẩn đầu nhìn lên, đúng là có một người vận áo bào nâu đang huyền phù giữa hư không, vẻ mặt dữ tợn tràn đầy hàn quang.
- Lại là cao thủ thiên đạo!
Kiếm Phong mặc dù đã sớm có dự liệu, nhưng vẫn không nhịn được phát khổ trong lòng. Ngày hôm nay chính là tranh đấu của tu sĩ, trước mặt lực lượng tuyệt đối, hết thảy mưu kế, chiến trận gì thì cũng chỉ là cái rắm chó mà thôi!
- Xin hỏi các hạ là ai?
Kiếm Phong chắp tay thi lễ, thái độ cung kính. Nếu không phải là bắt buộc, hắn tuyệt không muốn chọc giận đối phương.
- Bổn tọa là một trong Ma Môn tứ sứ, Cuồng Sa...
Dưới mặt nạ, người vừa tới cười lạnh lùng, nhìn như chúa tể nhìn xuống phàm nhân:
- Giao ra chiến trận, ta cho các ngươi được chết thống khoái. Nếu không, sống... không bằng... chết!
Càn rỡ! Bá đạo! Hung ác! Tàn nhẫn!
Khí tức cực kỳ dữ dội khiến cho linh hồn con người phải xao động, ngay cả đám người áo đen cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
Có một loại người, không có bằng hữu cùng với địch nhân, chỉ có bản thân mình, hắn sẽ không để ý tới sinh tử của bất luận kẻ nào, bao gồm cả bản thân.
Rất rõ ràng, Cuồng Sa chính là một điển hình của loại người này.
Đúng lúc mọi người đang không biết phải làm sao, một thân ảnh khác lại xuất hiện ở trên không trung:
- Lữ Vĩ bái kiến Cuồng Sa Ma sứ.
- Là ngươi sao!
Cuồng Sa khách khí gật đầu, ngay sau đó lập tức hỏi:
- Như thế nào không thấy Ưng thống lĩnh đâu? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Lữ Vĩ trầm giọng nói:
- Chủ thượng quả nhiên đoán không sai, Thiên Địa Minh xác thực có phái tới cao thủ thiên đạo, hơn nữa người này còn là Trữ Uyển Can, hiện tại đã bị độc nhân vây khốn!
- Dĩ nhiên là nàng ta!
Sắc mặt Cuồng Sa run lên, giọng căm hận nói:
- Tốt! Rất tốt! Lần trước nữ nhân này đã tổn thương tu sĩ Ma Môn ta, lần này cũng nên là lúc chấm dứt cừu hận!
Lữ Vĩ liếc mắt thương hại nhìn về phía đám người Thiên Hùng Bang phía dưới, lạnh lùng nói:
- Ma sứ, những người phía dưới xử lý thế nào?
- Xử lý thế nào đây! Hé hé hé!
Cuồng Sa cười quái dị nói:
- Mới vừa rồi ta nói bọn họ nếu giao ra chiến trận thì ta sẽ cho bọn chúng chết thống khoái. Hiện tại xem ra ta đã không còn kiên nhẫn rồi.
Dứt lời, hắn vung tay ra, một đạo hàn mang từ trên trời giáng xuống, vô thanh vô tức lấy đi ba mạng người.
Sự sợ hãi đến tột cùng ăn mòn nội tâm của mọi người, so sánh với tử vong còn đáng sợ hơn, so sánh với bóng tối còn đen hơn!
Làm sao bây giờ? Làm gì bây giờ? Một tu sĩ cũng đủ diệt sạch Thiên Hùng Bang, huống chi là hiện tại có tới hai?
Vô số ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Kiếm Phong, mà đối phương đồng dạng cũng trầm mặc, giống như đang chờ đợi điều gì.
Đột nhiên, ở chỗ sân viện bắn lên một đạo hỏa diễm hoa mỹ, chiếu sáng cả nửa bầu trời.
Xảy ra chuyện gì?
Cuồng Sa hơi ngẩn ra, Lữ Vĩ cũng xệ chân mày xuống, đạn tín hiệu "Lôi Hỏa Doanh" - đại biểu cho gặp phải địch nhân cực kỳ cường đại - phóng ra, chẳng lẽ Thiên Hùng Bang còn có hậu thủ sao?
- Lui...
Kiếm Phong hét nhỏ một tiếng, rồi nhanh chóng sóng vai với Lâm Hổ cướp đường chạy như điên, những người còn lại cũng không hề kém khói lửa bạo tạc, tán ra bốn phương tám hướng.
- Muốn chạy?
Lữ Vĩ đang muốn ra tay, thì Cuồng Sa lại nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Không sao, một đám tiểu nhân mà thôi, có thể ảnh hưởng được bao nhiêu? Chúng ta nên đi xem thử trong thành còn có cao thủ gì ẩn kín đây.
Cuồng Sa nói một cách nhàn nhạt mà tự tin, khiến cho người khác cũng phải bị ảnh hưởng.
Dứt lời, hai người lập tức kéo theo đội ngũ tiếng về phía pháo hiệu. Đúng là phương hướng của Diễn Võ Đường hậu viện.
Lúc này, cả Diễn Võ Đường hậu viện tràn ngập sự tĩnh mịch.
Tiểu Vũ và Nữu Nữu dựa lưng mà đứng, thở hào hển từng ngụm từng ngụm, dưới chân bọn hắn là vô số tử thi của địch nhân, toàn thân tản ra sát ý hung mãnh.
Nhìn hai đứa nhỏ như thế, gã râu rậm có chút không đành lòng. Làm như vậy thật là quá tàn nhẫn, nhưng nếu không làm thế, chỉ sợ bọn chúng khó sinh tồn được trong thời loạn thế này.
Dũng cảm chân chính không phải là không sợ hãi, mà là kiên cường đối mặt với sợ hãi.
Gã râu rậm cứ lặng yên để cho hai đứa trẻ thể hội được quá trình từ thống khổ đến tuyệt vọng, rồi đến dũng cảm này.
- Đã hiểu chưa?
- Chúng ta đã hiểu...
Gã râu rậm chỉ đơn giản hỏi một câu, đã trực tiếp đánh vào nội tâm của hai đứa trẻ.
Nước mắt, cuối cùng cũng không thể ngăn lại mà rơi xuống.
Đúng vậy, bọn chúng khóc, vì sự vô tri của mình mà rơi lệ, vì sự ngây thơ của mình mà rơi lệ, vì sự bất đắc dĩ của mình mà rơi lệ. Bọn họ hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh dậy thì tất cả cũng sẽ bị quên di.
Nhưng, nhân sinh như mộng, mộng như nhân sinh, mặc dù đây là một giấc mộng, nhưng bọn họ như thế nào có thể tỉnh lại?
Bỗng có hai bóng đen vọt xuống bên trong viện.
- Ai?
Tiểu Vũ và Nữu Nữu theo bản năng cảnh giác, muốn phát động tấn công, nhưng khi bọn chúng thấy rõ người đến thì nhất thời sững sờ tại chỗ.
- A! Bang chủ, đường chủ!
Hai đứa trẻ tựa như đã làm sai chuyện gì, tâm tình rối loạn, dù sao thì theo nhận thức của bọn chúng, giết người thì có thể bị quan phủ bắt đi.
Đương nhiên, hai đứa trẻ này cũng không biết, kỳ thực người mà bọn họ giết chết cũng chính là người trong quan phủ.
Kiếm Phong và Lâm Hổ đem một màn kinh tâm động phách trước mặt thu vào trong mắt, nhất là gã râu rậm ở trong vũng máu, trong lòng bốc lên một trận hàn khí thấu xương!
- Đây đều là do các người giết?
"..."
Nghe được Kiếm Phong hỏi, hai đứa trẻ cúi đầu, xem như là thừa nhận.
Lâm Hổ hit một ngụm lãnh khí, thật sự là rất khó tưởng tượng, hai hài tử choai choai cư nhiên lại có thể làm ra được chuyện này!
Kiếm Phong còn muốn mở miệng thì Cuồng Sa và Lữ Vĩ đã tìm tới.
- Ân? Ngươi là ai?
Cuồng Sa đột nhiên nhìn về phía gã râu rậm ở trong vũng máu, trong lòng cảm giác được sự nguy hiểm.
Lữ Vĩ đồng dạng cũng cảm nhận được một loại áp lực cuồng bạo, nhất thời sinh ra cảnh giác vạn phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.