Thương Thiên

Chương 494: Ký ức quen thuộc



Ở trên trời mây bay lơ lửng, ở bên dưới rừng núi có một thân ảnh lướt nhanh qua, một bước nhẹ nhàng đã đi được hơn chục trượng.
Ở trong núi sâu rắn độc mãnh thú vô số, có rất ít người dám đi lại một mình nơi này. Cho dù là thợ săn lão luyện cũng chỉ dám hoạt động ở khu vực bên ngoài.
Song, người này cứ lao đi không chút kiên kỵ, mà những rắn độc và mãnh thú kia thì lại muốn tránh còn không kịp.
Nếu người thường nhìn thấy cảnh này, nhất định là sẽ cho rằng mình gặp quỷ.
Nghe tiếng gió gào thét bên tai, gã râu rậm cảm thụ được sự tự do trước nay chưa từng có, tâm niệm vô cùng thoải mái, phảng phất như vẻ đẹp của thiên địa đều ở dưới chân!
Đi tới bên cạnh một dòng suối nhỏ, gã râu rậm thay bộ đồ dính máu bằng một bộ trường bào trắng tinh, tay áo cuốn cao, cả người cảm thấy sạch sẽ khoan khoái hơn rất nhiều.
Tiếp theo, hắn lại dùng chủy thủ cạo sạch râu ria ở trên mặt, đem tóc buộc ở sau ót, nhất thời để lộ ra tinh thần sáng sủa, sung mãn sức sống.
Ngẩng đầu nhìn mây trắng bay trên trời, gã râu rậm khẽ giãn chân mày ra.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt kiên nghị màu đồng cổ của hắn, hòa tan đi không ít sầu bi!
Đúng vậy, từ nay về sau, hắn chính là Lý Nhạc Phàm, tuy rằng ký ức còn nhiều đoạn mơ hồ không rõ, nhưng nội tâm của hắn vẫn kiên định như trước. Hắn tin tưởng rồi sẽ có một ngày hắn tìm ra đáp án mình cần, đáp án chân thực.
Mà bây giờ, nơi hắn đang hướng tới chính là Chiết Giang Hàng Châu. Bởi vì hắn nhớ mang máng là ở Hàng Châu đã phát sinh ra một chuyện rất trọng yếu, để lại trong nội tâm của hắn một sự thống khổ và hối hận!
Cho nên, hắn đơn giản là hướng phương hướng này một đường chạy như điên, lướt qua Giang Tây và Phúc Kiến, hai ngày sau liền tới được biên giới của Chiết Giang.
Trên quan đạo bằng phẳng, người ngựa lui tới vô số, không có ai lại đi chú ý tới một nam tử áo trắng lưng đeo hộp sắt, người này đúng là Lý Nhạc Phàm.
Tịch mịch, dù ở trong dòng người huyên náo hắn vẫn duy trì sự trầm mặc, cô độc. Không biết là từ lúc nào, quan hệ giữa người và người lại trở nên lạnh nhạt như thế?
Nhạc Phàm đi tuy nhìn rất thong thả, nhưng so với xe ngựa cũng không hề kém, so với hoàn cảnh chung quanh đúng là không hề dung nhập vào.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn hòa vào dòng người, nhưng mỗi lần hắn làm như thế thì đều có một loại ảo giác xa lạ. Hắn không biết đây là vì sao, có thể là do người xa lạ, cũng có thể là do địa phương xa lạ, mà cũng có thể do nhân tâm xa lạ.
Tới đầu Ô Mai Trấn, Nhạc Phàm cảm nhận được một chút quen thuộc không tên.
Nơi này là địa phương nào? Chính mình đã tới đây rồi sao? Đã gặp qua những ai? Đã làm ra chuyện gì?
Trong đầu không ngừng suy nghĩ, Nhạc Phàm không tự chủ được bước tới một tửu lâu.
Đây là một tửu lâu nhỏ, trên dưới cũng chỉ có hai tầng, bất quá không khí cũng phi thường náo nhiệt.
Ở lầu dưới phần lớn là tiểu thương vào nam ra bắc, cùng với một ít dân chúng qua đường, còn ở lầu trên thì phần lớn là những kẻ đi đường rảnh rỗi, dừng lại ở nơi này một chốc, tìm đường hoặc là trao đổi tin tức.
Đi theo tiểu nhị, Nhạc Phàm bước tới một góc ở lầu dưới, ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn về phía chân trời xa xôi.
- Khách quan, ngài đi đường một ngày đúng là rất vất vả a!
Dọn bàn sạch sẽ, tiểu nhị nhiệt tình nói:
- Trời lạnh thế này mà khách quan lại ăn mặc phong phanh như thế, cẩn thận cảm lạnh cũng nên! Để tiểu nhân đi lấy cho ngài một cái lò hơ tay, cộng theo một ít thịt bò kho, bảo đảm ngài sẽ thấy trong lòng ám áp, giống như cảnh xuân về hoa nở...
Mặc dù Nhạc Phàm có chút không tập trung, nhưng cảm nhận được sự nhiệt tình của tiểu nhị, hắn cũng dần dần thu liễm suy nghĩ lại, hướng về đối phương khẽ gật đầu.
Đại nhân có lý tưởng của đại nhân, tiểu nhân cũng có khoái hoạt của tiểu nhân!
Nhìn những con người bận rộn luôn tay, Nhạc Phàm bất giác sinh ra một cảm giác hâm mộ chua sót.
Một lát sau, rượu và thức ăn đã được bày ra trên bàn.
Nhạc Phàm khẽ uống một ngụm rượu, cảm nhận hơi nóng tản ra từ trong bụng.
Lúc này, ở bàn bên cạnh đột nhiên có một tin tức hấp dẫn sự chú ý của hắn.
- Mã lão bản, ngài mới từ phương bắc tới sao?
- Đúng thế! Hiện tại phương bắc rất loạn, sinh ý khó khăn, cho nên lần này ta vào nam, cũng muốn tìm xem có chỗ nào ổn định để buôn bán.
Mã lão bản cười khổ nói, rồi lại khuyên bảo một câu thấm thía:
- Hà chưởng quỹ nếu muốn đi phương bắc phát triển, ta thấy người nên đợi thêm một thời gian nữa hẳn đi!
- Nga!?
Hà chưởng quỹ cau mày nói:
- Ta nghe nói ở biên quan, Tĩnh và giặc man di đã đánh nhau, không biết có đúng hay không?
- Đương nhiên là thật, ta có một huynh đệ buôn bán ở biên quan, hắn nói đợt tuyết vừa dừng lại, bọn man di liền bắt đầu công thành...
- Tình huống bây giờ như thế nào?
Nhìn đối phương có bộ dáng gấp gáp, Mã lão bản có chút đắc ý nói:
- Hắc hắc! Còn có thể như thế nào, có Tĩnh trấn thủ biên quan, bọn man di kia sao có thể gặp chuyện tốt lành được.
- Đúng vậy đúng vậy.
- Thử nghĩ xem, binh lính bát kỳ có tới mười vạn người, đều bị ba vạn tướng sĩ của Tĩnh đánh lùi, nghe nói giặc man di chết gần vạn người, trong đó có ba trên đại tướng, tổn thất cực kỳ thảm trọng. Trong khi đó bên Tĩnh lại tổn thất không tới trăm người, có thể nói là đại thắng a!
Nghe xong lời của Mã lão bản, Hà chưởng quỹ vỗ đùi nói:
- Thật tốt quá! nếu đem bọn man di đánh lùi, chúng ta liền có thể sống an ổn thêm vài ngày nữa.
Dừng một chút, Hà chưởng quỹ lại cảm thấy có chút không đúng, vội hỏi:
- Không đúng Mã lão bản, nếu biên quan chiến thắng, sao ngài còn nói là phương bắc loạn? Đúng rồi, trước đó vài ngày ta nghe nói triều đình phái binh đi trợ thủ biên quan, có phải là binh lính triều đình vào Tĩnh đánh nhau không?
Mã lão bản khinh thường trề môi:
- Cái gì mà trợ thủ biên quan, chỉ cần có đầu óc thì mọi người đều hiểu, triều đình đây là phái người đi chính là để thu thập Tĩnh. Bất quá bọn họ còn chưa có đánh nhau. Vấn đề ở đây là ở chỗ Sơn Hải Quan Tổng binh Sài Quế lại mở cửa dẫn bọn man di nhập quan, đem đất Vĩnh Bình biến thành một đoàn hỗn loạn.
- Cái gì?
Hà chưởng quỹ nghe vậy kinh hãi thét lên, vội nói tiếp:
- Man di nhập quan, thế thì không tới bao lâu thiên hạ phương bắc sẽ phải đại loạn, chiến hỏa liên miên.
Tới đoạn này, hầu hết mọi người trong tửu lâu đều chăm chú lắng nghe, khí tức âm u bao phủ cả tầng tửu lâu.
Người khác nói cái gì, Nhạc Phàm cũng không quan tâm, chuyện quốc gia đại sự đối với hắn mà nói đúng là quá mức xa xôi rồi, hắn chỉ chú ý tới chữ "Tĩnh" được nhắc tới vài lần.
Ý niệm xoay như chong chóng trong đầu, Nhạc Phàm tiếp tục uống rượu, trong ánh mắt trầm tĩnh hiện lên một tia tinh quang.
- Mau nhìn mau nhìn! Lại có người trong giang hồ tiến vào...
- Đây là nhóm thứ mấy rồi?
- Gần đây nhân sĩ giang hồ tới nơi này cũng không ít đâu!
- Còn không phải sao! Có phải là giang hồ lại muốn sống mái với nhau hay không?
- Nghe nói những người này là vì cướp đoạt thứ gì đó mà tới.
- Thật sao? Không nghĩ tới địa phương nhỏ như vậy cũng có thể phát sinh ra loại đại sự này.
- Ai! Thiên hạ nào có địa phương nào an tĩnh chứ!
- Nơi này đã không còn thái bình, chúng ta vẫn là nhanh chóng rời đi một chút!
Nghe tiếng, Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám nhân sĩ giang hồ tốp năm tốp ba cất bước đi vào tửu lâu, theo đó có không ít thương nhân cùng với dân chúng cũng rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.