Thương Thiên

Chương 498: Đột ngột xuất hiện



- Đại ca, nơi này chính là Độc Xà lâm.
- Như thế nào đại ca? Nơi này rất đẹp phải không? Bất quá, nhị sư phụ của ta thường nói, cái gì càng đẹp thì lại càng nguy hiểm, ví dụ như khu rừng này, còn có những nữ nhân phi thường xinh đẹp nữa, hắc hắc hắc!
Dọc theo đường đi, Giang Tiểu Phong không ngừng nói đông lại nói tây, quả thực là một người không thể ở yên một chỗ. Chỉ tiếc là Nhạc Phàm từ đầu tới cuối cũng không đáp lại hắn một câu.
"Nơi này chính là Độc Xà lâm?"
Nhạc Phàm lẳng lặng nhìn rừng trúc mênh mông trước mắt, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác quen thuộc, pha lẫn với một chút đau đớn và một chút chua xót.
Giang Tiểu Phong thấy ánh mắt của Nhạc Phàm có chút dị thường, liền vội vàng hỏi:
- Đại ca, ngươi có phải đã tới nơi này hay không?
Nhạc Phàm khẽ gật đầu, rồi lại trầm mặc không nói.
Không khí bên ngoài Độc Xà lâm bị đám cao thủ tiên thiên vừa tới khiến cho ngưng trọng, không ai dám tùy ý di chuyển, huống chi là chú ý tới hai người tầm thường như bọn họ.
- Chà! Thật là nhiều người nha, không biết là hiện tại trong rừng đã có bao nhiêu con quỷ đoản mệnh nữa!
Giang Tiểu Phong đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại phía đám người Du Tùng Nham:
- Hắc hắc, ngay cả bọn họ cũng tới rồi, xem ra thật náo nhiệt a. Đáng tiếc đáng tiếc, sau này giang hồ lại mất đi thêm vài vị cao thủ.
Nói lẩm bẩm trong miệng, tầm mắt Giang Tiểu Phong đột nhiên dính chặt trên người Băng Nguyệt tiên tử, đem toàn bộ bộ vị trên người nàng quét qua quét lại, không sót bất kỳ chỗ nào.
Ngay sau đó, khóe miệng của Giang Tiểu Phong chảy ra nước miếng ròng ròng, trong miệng lại lẩm bẩm:
- Tuyệt cho một ngọc tiên tử! Như hoa sen mới nở, băng thanh ngọc khiết, tuyệt đối là cực phẩm trong mỹ nữ a! Lão thiên gia sao lại nhẫn tâm để cho một nữ tử như vậy che mất khuôn mặt mà...
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, Băng Nguyệt quay đầu nhìn lại, thì thấy một nam tử ăn mặc rách nát, diện mạo hung ác đang nhìn mình, ánh mắt vô lại kia tựa hồ muốn đem cả người nàng nuốt trộng!
Thấy ánh mắt chán ghét của đối phương, Giang Tiểu Phong tự biết mình thất thố, vội vàng thu liễm biểu tình, sửa sang lại "quần áo", sau đó lại nở ra một nụ cười mà hắn tự nhận là khiến cho vạn vạn thiếu nữ si mê.
"Hừ!"
Băng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý cả đám người Du Tùng Nham. Chỉ thấy phương xa lại có thêm hai người, mà một người trong đó đang hướng chỗ bọn họ tiến tới.
- Là ngươi! Vạn Ác Cốc Giang Tiểu Phong...
Du Tùng Nham là người kiến thức rộng rãi, vừa nhìn đã nhận ra lai lịch của đối phương.
Những cao thủ khác vừa nghe danh Giang Tiểu Phong - tai họa giang hồ này, tâm thần lập tức căng thẳng, âm thầm phòng bị!
Tuy đối phương lại lịch không nhỏ, nhưng nếu hắn to gan lớn mật sinh sự ở chỗ này, nếu hắn có mệnh hệ gì thì cũng là do hắn, không thể trách mình được.
Giang Tiểu Phong thấy đám người Du Tùng Nham có phản ứng như thế, cảm thấy mình rất có thành tựu. Hắn khiêm tốn gật đầu nói:
- Du đại ca đúng là hảo nhãn lực, vừa nhìn đã nhận ra Giang Tiểu Phong. Mọi người tốt lành, tốt lành nha, hắc hắc hắc!
Vừa nghe một tiếng "Du đại ca", lông măng của Du Tùng Nham lập tức dựng đứng lên, hắn cố nén sự ghê tởm quát lớn:
- Cút!! Ngươi cút!! Ai là đại ca của kẻ chuyên gieo họa như ngươi? Đừng có ở đây làm thân với lão tử...
Bị người ta chửi mắng, Giang Tiểu Phong cũng không chút để ý, nhún vai nói:
- Chỉ là xưng hô mà thôi, người hà tất phải nổi nóng như thế! Hắc hắc hắc...
Khuất Liệt Dương thấy biểu tình thô bỉ của đối phương, nhịn không được ngắt lời:
- Giang Tiểu Phong, tiểu tử ngươi tới nơi này làm gì?
- Còn phải hỏi sao, đương nhiên là đi xem náo nhiệt.
Giang Tiểu Phong cười khây khẩy nói thêm:
- Không chỉ là ta, ngay cả lão quái vật Hồ Bất Quy cũng đã tới. Bất quá lấy tính cách của hắn, khẳng định là đang âm thầm ẩn thân ở chỗ nào, chờ chiếm lấy tiện nghi. Các người nhất định phải cẩn thận đó nha, hắc hắc hắc!
- Cái gì? Độc lão quái cũng tới!?
Khuất Liệt Dương ngẩn ra, Du Tùng Nham cau mày nói:
- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau. Nếu Độc lão quái thật sự đã tới, thế thì lần này chúng ta gặp phải phiền toái rồi!
- Đương nhiên rồi!
Giang Tiểu Phong cười nhạo nói:
- Ta cũng không có lừa các ngươi làm gì, nếu không có chỗ tốt nào, Giang Tiểu Phong ta cũng không làm những chuyện vô vị như thế. Mà cho dù là có làm, thì đó cũng là tâm tình ta không tốt thôi...
Các cao thủ hai mặt nhìn nhau, vẫn là Du Tùng Nham mở miệng nói:
- Ta nghĩ, không ai lại nguyện ý làm bọ ngựa. Xem ra, kế hoạch của chúng ta phải sửa lại rồi.
- Nga!
Giang Tiểu Phong nghe vậy nhất thời có hứng thú:
- Các ngươi còn có kế hoạch? Mau nói nghe một chút, ta sẽ làm tham mưu cho các ngươi.
Du Tùng Nham hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, lại quay về phía mọi người, trầm giọng nói:
- Mọi người đều biết, Độc lão quái thành danh nhiều năm, hung danh hiển hách, võ công siêu cường, tuy so chiêu chưa chắc thắng chúng ta, nhưng độc của hắn lợi hại phi thường, cực kỳ khó đối phó. Cho nên, ta nghĩ là chúng ta nên dời thời hạn hợp tác lại...
Dừng một chút, Du Tùng Nham lại nói tiếp:
- Mà khi chúng ta đoạt được Tử diệp thất tinh quả, trước tiên là cần giao cho một người bảo quản, sau khi đi tới một địa phương an toàn rồi mới quyết định sau, làm như thế có thể hạn chế âm mưu của Độc lão quái đến tối đa. Còn nếu có người muốn một mình đoạt bảo bối, như vậy thì hắn nhất định sẽ gặp phải sự liên thủ truy sát của mọi người!
"Phì..."
Cười phun ra một tiếng, Giang Tiểu Phong không nhịn được nói:
- Buồn cười, buồn cười quá, ta còn tưởng rằng các ngươi có biện pháp gì tốt, nguyên lai là kết hợp lại những kẻ trong lòng có quỷ lại với nhau, thế này mà hợp tác cái rắm gì? Hơn nữa, các ngươi trước tiên là nghĩ tới chuyện phá trận trước cái đã! Ha ha ha ha...
- Đủ rồi!
Băng Nguyệt quát một tiếng:
Người kia là bằng hữu của ngươi sao? Hắn hiện tại tiến vào kìa, ngươi không đi cùng sao?
- Đâu? Cái gì!?
Giang Tiểu Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhạc Phàm đã tiến tới gần mép rừng, hoàn toàn không để ý tới những ánh mắt dị thường của nhân sĩ giang hồ xung quanh.
- Thật sự là bi ai, rốt cuộc là ta là kẻ gieo họa hay là hắn là kẻ gieo họa a? Cánh rừng độc này đâu phải là chỗ có thể xông loạn! Má ơi!
Hơi do dự một chút, Giang Tiểu Phong vẫn là cắn răng đi theo:
- Đại ca! Chờ ta một chút...
Chớp một cái, hai bóng người đã tiêu thất trong rừng trúc.
- Bọn họ là ai?
- Không biết được.
- Bọn họ sẽ không nghĩ rằng với khả năng của hai người thì có thể phá vỡ được tòa kỳ trận này chứ?
- Ài! Lại là hai kẻ đi chịu chết.
- Quản hắn làm gì, bọn họ muốn đi chết, cùng chúng ta có quan hệ gì...
Nhân sĩ giang hồ sôi nổi nghị luận, đám người Du Tùng Nham cũng cảm thấy rất quái dị. Bọn họ còn lạ gì Giang Tiểu Phong, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy. Nhìn bộ dáng tình nguyện mạo hiểm của hắn, xem ra, quan hệ giữa hai người này không phải đơn giản.
Ở một bên, Băng Nguyệt nhìn địa phương hai người vừa tiêu thất, trong lòng dường như đang suy nghĩ gì đó.
Trầm mặc trong chốc lát, Du Tùng Nham đang muốn mở miệng thì lại bị một tiếng thét kinh hãi cắt ngang.
- Mau nhìn, kia là thứ gì!?
Từ phương xa truyền đến một trận nổ vang, giống như sấm sét cuồn cuộn phóng tới.
Ngay sau đó, hai đạo lưu quang nhanh chóng hiện ra từ phía chân trời, huyền phù trên đầu của mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.