Thương Thiên

Chương 503: Viêm long biến



Thời gian mười năm đủ cho thiên hạ phát sinh nhiều biến hóa.
Đối với rất nhiều nhân sĩ giang hồ mà nói, Lý Nhạc Phàm chẳng qua là truyền thuyết mà thôi. Về chuyện xưa của hắn, thường xuyên được người ta kể lại, trở thành một đề tài tiêu khiển của mọi người khi rảnh rỗi.
Có nhiệt huyết, có cảm động, có bi thương!
Có lẽ, thật lâu sau, mọi người cũng dần dần quên đi cái tên Lý Nhạc Phàm, ở trên thế gian cũng không còn có mấy người nhớ tới hắn. Bởi vì hắn giống như là một truyền thuyết.
Lý Nhạc Phàm, nam nhân, người Lưu Thủy thôn của Ninh huyện, từ nhỏ tới lớn làm nghề thợ săn.
Mười hai tuổi, Lý Nhạc Phàm cùng với cao thủ tiên thiên giao đấu, đánh xong một trận thì đầu tóc bạc trắng...
Mười sáu tuổi, Lý Nhạc Phàm bị những kẻ quyền quý hãm hại, sung quân vào "Tử dịch doanh", ở trong sinh tử giết chóc đã tạo nên cái tên Chiến Cuồng...
Bốn năm sau, Lý Nhạc Phàm được đặc cách cho xuất doanh, trở về gia viên, nghe được tin dữ của thân nhân, dưới cơn thịnh nộ, một mình xông vào Thái gia lấy lực lượng một người chém giết mười mấy tên võ giả giang hồ, ngạnh kháng sự liên thủ của bốn cao thủ tiên thiên, cuối cùng an toàn trở ra...
Cũng lúc đó, Lý Nhạc Phàm được đưa tên vào trong "Hắc bảng", gặp phải sự truy sát của vô số nhân sĩ giang hồ, tiền đồ hung hiểm, sinh cơ mong manh... Trên giang hồ không khỏi nổi lên một hồi tinh phong huyết vũ.
Hai tháng sau, Lý Nhạc Phàm lại tái hiện giang hồ, cùng với Đao Si đánh một trận, kết quả chưa rõ...
Vài ngày sau, Lý Nhạc Phàm đi tới Tư Mã phủ ở Hàng Châu, chiến đấu anh dũng cùng kẻ địch, cứu thoát muội muội Nhã nhi, thong dong rời đi...
Lại không tới mấy ngày sau, Lý Nhạc Phàm đột nhiên tới Bình Nham đỉnh, lửa giận ngút trời, lực áp quần hùng, đả thương nặng thành chủ "Thanh Vân thành" Bộ Siêu Quần...
Sau trận chiến này, cái tên "Lý Nhạc Phàm" đã được vang động khắp giang hồ, ở trong thế hệ trẻ, không có ai có thể vượt qua hắn.
Rồi sau đó, Lý Nhạc Phàm chống đối triều đình, chiến đấu ngoại tộc, trợ giúp nghĩa quân, sáng tạo chiến trận, phòng thủ biên quan, đánh bại vạn địch... Không có hành động nào mà không kinh thiên động địa!
Trên đại hội võ lâm, Lý Nhạc Phàm triển lộ thực lực, tụ họp bên cạnh vô số cao thủ, lại đem hai tu sĩ đánh bại. Danh tiếng của hắn được đẩy lên tới đỉnh cao của thiên hạ!
Chỉ tiếc, tới lúc này, Lý Nhạc Phàm đột nhiên tiêu thất vô tung nhưng không khí, chỉ chớp mắt đã trôi qua mười năm.
Đối với giang hồ, hắn chỉ là truyền thuyết.
Đối với thiên hạ, hắn chỉ là truyền thuyết.
Ngay hôm nay, ngay giờ khắc này, một nhân vật trong truyền thuyết lại sống sờ sờ trước mặt mình, tâm thần của đám người Du Tùng Nham giống như gặp phải va chạm mãnh liệt, run rẩy ầm ầm lên. Mà cảm thụ sâu sắc nhất chính là Du Tùng Nham, Khuất Liệt Dương và Thiên Trì thất quái. Mười năm trước bọn họ cũng tham dự đại hội võ lâm, chỉ bất quá là lúc đó bọn họ chưa có tiếng tăm gì. Chỉ là chen chúc trong đám người, nhìn những đại nhân vật ở xa xa mà thôi. Lúc đó hung thần Lý Nhạc Phàm đã làm cho bọn hắn rung động thật sâu. Hiện tại đột nhiên nhìn thấy đối phương, bọn họ không biết là nên kích động hay sợ hãi.
Hạ Khinh Trần và Nguyên Thác nhìn nhau, mục quang chớp lóe, tựa hồ như đang trao đổi gì đó!
Chỉ một cái tên "Lý Nhạc Phàm" đã khiến cho nhiệt độ không khí lúc này cũng giảm đi ba phần!
"Khụ!"
Một tiếng ho nhẹ đả khai không khí căng thẳng.
Nguyên Thác tiến lên một bước, khách khí nói:
- Tại hạ Vũ Thần điện Nguyên Thác, đã từng nghe qua Hạng sư huynh nhắc tới tên của các hạ, đối với các hạ khen không tiếc lời, không nghĩ tới hôm nay có may mắn gặp ở chỗ này...
Nhạc Phàm im lặng không nói, hắn hiển nhiên không biết tới Hạng sư huynh trong miệng của Đạo Nguyên, nhưng đối phương tới đây với ý đồ bất thiện, thế thì giữa bọn họ cũng không có gì đáng nói cả.
Tiếp theo, Nguyên Thác lại nói:
- Gốc Tử diệp thất tinh quả này chính là thuốc dẫn trong luyện đan, có tác đụng lớn với hai chúng ta, hi vọng các hạ không có nhúng tay vào, hai người Nguyên mỗ vô cùng cảm kích.
Nếu là người khác, Nguyên Thác đã sớm giết người ta cho xong việc, không phải tốn lời khách khí như thế. Bất quá đối phương là người c hung danh hiển hách mười năm trước, một chiêu đả thương nặng tu sĩ của Phiêu Miểu phong và Thánh Vực, dĩ nhiên là có tư cách nói chuyện ở đây.
"Tư tư tư!"
Ở trên bả vai, tiểu hoàng xà hướng về phía địch nhân kêu thét, bên trong tiếng kêu có hàm chứa một loại lo lắng không yên.
Nhạc Phàm nhìn một chút về phía "Tử diệp thất tinh quả", sau đó hỏi:
- Vật kia là do ngươi dời tới đây trồng phải không?
"Tư!"
Tiểu hoàng xà gật đầu giống như người, nhìn qua có chút buồn cười.
Thấy cảnh này, đám người Hạ Khinh Trần đều âm thầm ngạc nhiên, linh tính của nó thật là cao a!
- Thiên tài địa bảo, vốn là vô chủ, duy chỉ có người có duyên là đạt được.
Nguyên Thác chậm rãi nói, muốn chiếm lấy tiên cơ, tránh mình rơi vào thế cưỡng đoạt đồ vật của ngươi khác, lúc đó cũng chỉ có thể là đuối lý.
Nhạc Phàm thản nhiên liếc mấy người một cái, nói:
- Thứ kia ta muốn, các ngươi đi đi.
Nói xong, Nhạc Phàm hướng thẳng chỗ Tử diệp thất tinh quả sinh trưởng đi tới.
Mấy người Du Tùng Nham chậm rãi thối lui, mà Giang Tiểu Phong thấy không khí có chút không đúng cũng đồng dạng lui qua một bên, tránh cho tai họa rơi phải đầu.
Hạ Khinh Trần đang muốn mở miệng thì Nguyên Thác đã nói trước. Thân là một tu sĩ, há có thể chịu được vũ nhục như vậy? Mặc dù trong lòng hắn có chút kiêng kỵ, nhưng vì tôn nghiêm của mình, hắn không thể không đứng ra.
- Thật là bá đạo! Nếu các hạ đã cậy mạnh như vậy, thế thì để ta xem thử nắm đấm của ngươi có lớn như vậy không.
Hừ lạnh một tiếng, cơn tức giận của Nguyên Thác bạo phát ra, cơ nhục tứ chi trở nên cứng như thép, toàn thân tản mát ra một cổ lực lượng khủng bố, khí tức giống như hồng hoang Ma Thần!
Trong vòng mười trượng, mưa gió rít gào, thiên địa biến sắc.
Sắc mặt Hạ Khinh Trần khẽ biến, đám người Du Tùng Nham lại càng không thể thừa thụ, liên tục thối lui.
Ngay cả người ở xung quanh đã như thế, Nhạc Phàm v mục tiêu, áp lực phải chịu không cần nói cũng có thể nghĩ.
- Ta không muốn ra tay.
Nhạc Phàm nhàn nhạt mở miệng, biểu tình không chút thay đổi, hắn lại vừa chìm vào bên trong dòng suy nghĩ đau thương về quá khứ.
Đúng vậy, ở trong cơn đau thương, chuyện gì cũng không muốn làm, bao gồm cả đánh nhau.
Nguyên Thác nghe vậy lại càng giận như điên, đối phương lại cho rằng mình căn bản không đáng cho đối phương ra tay.
- Tốt! Rất tốt! Nếu các hạ không muốn ra tay, Nguyên mỗ cũng không khách khí...
Lời còn chưa dứt, chỗ Nguyên Thác vừa đứng chỉ còn lại một cái tàn ảnh, còn người đã lao vút tới phía trước!
Tốc độ thật nhanh! Lực lượng thật mạnh!
Giang Tiểu Phong và đám người Du Tùng Nham chỉ mấy thấy loang loáng ở trước mắt, nắm đấm của Nguyên Thác đã tới gần mặt của Nhạc Phàm!
"Ba!"
Một quyền mới nhìn thì vô cùng uy mãnh cư nhiên lại bị Nhạc Phàm tiếp được một cách vững vàng bằng một bàn tay, thậm chí là thân thể cũng không có chút động!
Đây gọi là gì? Là dùng lực lượng hay kỹ xảo?
Đám người Du Tùng Nham cực kỳ rung động, tuy bọn họ không phải là tu sĩ nhưng cũng có thể cảm nhận được uy áp của một quyền vừa rồi. Nếu như bọn họ là mục tiêu của nó thì tuyệt đối là thập tử vô sinh.
Hạ Khinh Trần đồng dạng cũng phải động dung, hắn cũng có hiểu chút ít về võ công của Nguyên Thác. Chiến Thần Điện không tu kỳ thuật, mà chú trọng lực đạo, không ai có khả năng cùng bọn họ cứng rắn ngạnh kháng được.
Ở trên người Lý Nhạc Phàm, Hạ Khinh Trần tựa hồ cảm giác được một loại cảnh giới vô cùng cao siêu, hóa phức tạo thành đơn giản, đại xảo bất công, hồn viên như thiên, diệu nhược điên hào! (Chỗ này khó dịch quá, ta để nguyên - DG)
Đương nhiên, người nhận thức được sâu sắc nhất dĩ nhiên là Nguyên Thác. Hắn đối với lực lượng của mình phi thường tự tin, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy mình như đang gặp phải một ảo giác không chân thật. Lực lượng của mình đi nơi nào? Có thể đem kỹ xảo vận dụng đến cảnh giới như vậy, không phải là rung động có thể đủ được. Thậm chí, hắn cảm nhận được một tia sợ hãi!
Sửng sốt qua đi, Nguyên Thác lại lần nữa động thân...
Thắt lưng vặn một cái, cả người nhảy lên trời cao, cước kình hóa một thành vạn, tựa như mưa xối xả xuống!
Công kích lần này thì mạnh hơn lần trước rất nhiều. Nguyên Thác rất có lòng tin, đối phương nhất định không thể dễ dàng tiếp được, chỉ cần đối phương dám tiếp đòn thì không chết cũng phải trọng thương!
"Oành! Oành! Oành! Oành Oành!"
Từng tiếng vang như phá nát không khí phát ra, khiến cho người ta nhịn không được mà ướt đẫm lưng áo.
- Mau né nhanh!
Giang Tiểu Phong gấp giọng hô to, không nghĩ tới Nhạc Phàm vẫn còn đứng yên không nhúc nhích, quả thực giống như một tên đại đầu gỗ.
"Tước lý ba lạp..."
Kình vũ hạ xuống, hoàn toàn đem Nhạc Phàm bao phủ bên trong, không thấy bóng dáng. Quá trình thuận lợi như vậy, ngay cả Nguyên Thác cũng phải cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, chẳng lẽ đối phương sợ đến choáng váng rồi sao? Hay là muốn tìm cái chết?
Không chỉ là Nguyên Thác, đám người Du Tùng Nham cũng muốn hôn mê rồi. Bọn họ thật không rõ, Lý Nhạc Phàm vì cái gì mà đứng yên bất động, chẳng lẽ hắn thật sự là một kẻ ngốc? Coi như là kẻ ngốc đi, nếu gặp phải nguy hiểm cũng phải biết chạy chứ a!
Nhạc Phàm đương nhiên là không ngốc. Hắn không động, chỉ là vì hắn không muốn động, hắn lười động.
Hắn mệt mỏi, quá mệt mỏi, mệt mỏi suốt mười năm, hắn mỗi ngày đều là đang tìm kiếm quá khứ, chưa từng có một ngày yên tĩnh, kiên trì như vậy, có thể nào không khiến cho người ta mệt mỏi? Nếu như đổi lại là thường nhân, chỉ sợ sớm đã điên mất rồi.
Nếu như có thể, Nhạc Phàm thật hi vọng chính mình được nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật thống khoái, cái gì cũng không muốn nhớ, cái gì cũng không cần chú ý, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Song, Nhạc Phàm vẫn đang kiên trì, một mực kiên trì, nếu như hắn thật sự là lùi bước, vậy thì hắn không còn là Lý Nhạc Phàm.
Vô số ý niệm chợt lóe ở trong đầu rồi biến mất.
Giữa trầm mặc, ở chỗ Nhạc Phàm đang đứng đã phát sinh ra biến hóa, một luồng sáng như lửa đỏ bỗng nhiên bộc phát ra, xông thẳng lên trời!
Sắc mặt Nguyên Thác đại biến, hắn cảm giác mình giống như là đang đá trên một khối bông, không thể phân biệt được độ mạnh yếu.
Thời khắc sinh tử, nguy cơ bị phản kích, Nguyên Thác cũng không dám quan tâm tới chuyện gì khác, vội lui lại phía sau...
- Đây, đây là thứ gì? Xảy ra chuyện gì?
Mọi người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy ở trong hỏa diễm hừng hực, có một thân ảnh kiên quyết đứng vững!
Thế lửa càng ngày càng mạnh, phát sinh ra biến hóa kỳ diệu, tựa hồ như đang chuẩn bị cho thứ gì đó...
Dần dần... dần dần...
Hỏa diễm bành trướng, hóa thành thị kình giống như đám mây, mềm mại mà vô hình!
Ở bên trong thị kình, có một đầu viêm long đang yên lặng ngủ say.
"Xuy..."
Long nhãn đột nhiên mở ra, bắn ra ức vạn quang mang!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.