Thương Thiên

Chương 510: Ý chí đao đạo



Biên quan, chiến hỏa đã bình ổn xuống.
Tiếng kèn lệnh dần mất đi, chỉ để lại thây chất đầy đồng, khói súng đầy trời. Chiến trường vĩnh viễn là một địa phương tàn khốc vô tình, không biết bao nhiêu người đã ngã xuống, bao nhiêu huyết lệ được người ta khóc ra?
Liên tục tấn công bảy ngày, đội quân Lặc Thô tộc kiêu ngạo đã bị lực lượng của Tĩnh nhấn chìm, tổn thất thảm trọng. Nhằm cấp cho Sơn Hải quan một thời gian ổn định, Đa Nhĩ Cổn không tiếc hao binh tổn tướng để cầm chân Tĩnh và triều đình, có thể nói là tâm ngoan thủ lạt, quả quyết đoạn tuyệt.
Đương nhiên, về phía Tĩnh cũng thương vong không ít. Trong bảy ngày bọn họ chết 2000 người so với 2 vạn của Lặc Thô tộc. Tuy nhìn thì có vẻ ít hơn, nhưng binh lực của Tĩnh vốn đã ít, thiệt hại này tuyệt đối là không nhỏ.
Hôm nay đình chiến, biên quan cũng có được thời gian để nghỉ ngơi.
Trong Đại Đồng thành, người người đứng vây đầy quanh sàn đấu võ ở thành đông. Bọn họ đều đang chờ đợi một tràng tỉ thí kinh thiên động địa!
Không sai, đó là tỉ thí giữa hai thầy trò, giữa tu sĩ và tu sĩ, như thế nào không kinh thiên động địa được?
Lúc này những nhân vật đầu lĩnh đang liên hợp với nhau tạo thành một bình chướng thật lớn, tận lực tránh cho lực lượng sản sinh trong trận đấu của tu sĩ ảnh hưởng tới mọi người.
Ở trên sàn đấu, Thích Minh Hữu chậm rãi mở miệng, ngữ khí có chút bất đắc dĩ:
- Sư phụ, lão nhân gia ngài cần gì phải như thế? Mười năm không gặp mặt, vừa gặp đã muốn tỷ thí cùng với đệ tử...
- Bớt nói nhảm đi!
Khấu Phỉ hung hăng cắt ngang lời của đối phương, trợn mắt nói:
- Lý tiểu tử hiện tại ở tận hải ngoại, không thể chiếu cố cho con, mà con là đồ đệ duy nhất của ta, thân là sư phụ, sao không thể quản người được? Tuy rằng ngươi hiện tại có kỳ ngộ lớn, nhưng dù sao lực lượng này cũng không phải của mình... Một đứa trẻ giỡn với đại đao, có ngày cũng phải trả giá. Không trải qua tôi luyện, vĩnh viễn không có khả năng trở thành cường giả chân chính. Tới đây nào, để sư phụ xem con học được mấy phần bản lĩnh của Lý tiểu tử.
- Đệ tử đã hiểu. Mời sư phụ!
Nghe được những lời chân tình của Khấu Phỉ, Thích Minh Hữu cảm động không thôi. Hắn biết đây là sư phụ đang lo lắng cho hắn khi phải nắm giữ chức thánh giả của Thủ Lăng nhất tộc, khó lòng đứng vững trên đỉnh cao được. Mà lời sư phụ nói chung cũng có thể gói gọn trong vài chữ, thiên đạo chính là chuyên cần, bỏ ra bao nhiêu thu lại bấy nhiêu.
Thu liễm tâm tư, Thích Minh Hữu khẽ lật cổ tay, một thanh loan đao xuất hiện trong bàn tay. Chớp một cái thì thân hình đã áp sát Khấu Phỉ, tốc độ như là gió giật.
- Hảo tiểu tử! Không động thì thôi, đã động thì như lôi đình...
Khấu Phỉ cũng không có một chút vội, ra đòn sau nhưng lại hoàn thành trước, đem loan đao của Thích Minh Hữu trực tiếp đón đỡ. Một chiêu thể hiện đầy đủ thời cơ, tốc độ, lực lượng và kỹ xảo. Có được thủ đoạn như vậy, đúng là bản sắc của cao thủ thiên đạo.
Một đao bị đối phương dễ dàng tiếp được, Thích Minh Hữu cũng không có ngoài ý muốn. Hắn biết mình dù có đạo thuật, linh thức khổng lồ, nhưng về lực lượng và kỹ xảo thì còn xa mới bằng được đối phương.
"Phanh!"
Lực đạo chấn động, loan đao của Thích Minh Hữu phảng phất như có sinh mệnh, phát ra từng trận ánh sáng chói mắt.
Khấu Phỉ hơi ngẩn ra, trong mắt có chút vui mừng:
- Không tệ không tệ! Lấy ý ngự đao, đao pháp của con đã tìm được đạo cảnh của mình, xem ra, mấy năm nay con cũng không có lười biếng.
Nghe được lời khen, Thích Minh Hữu vẫn thản nhiên như thường:
- Đệ tử vẫn luôn cố gắng, tuy không so sánh được với Nhạc Phàm đại ca, nhưng cũng không dám buông lỏng chút nào. Hơn nữa mấy ngày qua, trong tỉ thí với đám người Long đại ca, đệ tử cũng lĩnh ngộ được không ít, đã đột phá bình chướng của võ đạo. Sư phụ cũng nên cẩn thận!
Vừa nói xong, loan đao của Thích Minh Hữu lại đánh tới.
"Oành!"
Ngàn đao hóa ảnh, Thích Minh Hữu lấy khí thế cường đại áp về phía Khấu Phỉ!
- Tới tốt lắm!
Khấu Phỉ cầm lấy đại đao, ngưng khí thành hình, vững vàng đón đỡ.
"Oành!"
"Oành... Oành... Oành...!"
Đao đạo của Khấu Phỉ tụ tập trăm nhà, thông hiểu đạo lí, ngàn vạn như một, vô chiêu vô tích, một đao làm một pháp, hồn nhiên thiên thành, linh loạt như ý.
Đao pháp của Thích Minh Hữu lấy đao pháp trụ cột làm căn cơ, rồi sau đó dung hợp với đao đạo do Nhạc Phàm truyền thụ, lại có thêm đao thức của Khấu Phỉ, cuối cùng hình thành nên một trường phái riêng. Tuy hiện tại vẫn còn non nớt, song trong tương lai nhất định có thể trở thành tông sư.
Ý cảnh đao,
bá cường đạo,
dũng bất khuất,
xuất không hồi.
Song phương đều là cao thủ dùng đao, mỗi một chiêu một thức đều ẩn chứa ý chí đao pháp, thiên biến vạn hóa, khiến người xem như si như mê.
"Phanh!"
Sau một tiếng va chạm, song phương đồng thời tách ra.
- Tốt! Rất tốt!
Khấu Phỉ cất tiếng cười to, trong lòng vô cùng khoái ý. Tiểu tử năm đó, hiện tại đã cường đại như thế này. Ngay sau đó, hắn lại nghiêm mặt nói:
- Không được không được, đánh như vậy không thoải mái. Đồ nhi, con hãy xuất ra bản lĩnh chân chính để sư phụ xem một chút, không cần khách khí.
Thích Minh Hữu hơi nhíu mày, trịnh trọng gật đầu.
Khấu Phỉ vỗ nhẹ lên thân đao, giống như là đang vuốt ve người tình vậy. Ý cảnh của hắn đã bước vào giai đoạn thượng thừa, so với Nhạc Phàm năm đó thì chỉ có hơn chứ không kém. Lấy áo đúc đao, rèn cương nghị! Lấy người đúc đao, rèn sắc bén! Lấy tâm đúc đao, cô đọng ý chí! Lấy thần đúc đao, vô pháp vô giới! Đây chính là ý chí đao đạo của hắn.
Khấu Phỉ trịnh trọng nói:
- Đây là ý chí của ta, ngươi hãy tỉ mỉ cảm ngộ:
Thiên nhân đạo, âm dương đạo, khi hợp khi phân, tuần hoàn bất đoạn...
Đao đạo ý, thiên địa ý, chí cương chí cường, đột phá cực hạn!
Lúc này, khí tức của Khấu Phỉ đã hoàn toàn biến mất, dù là bản thân hắn vẫn đứng ở đó, vô cùng quỷ dị... Tiếp theo đó, một cổ lực lượng bùng nổ, xông thẳng lên trời, như muốn đem bầu trời xé rách ra. Trong trời đất duy chỉ có một người một đao tồn tại.
Vẻ mặt Thích Minh Hữu ngày càng ngưng trọng, bất giác đã đổ mồ hôi hai bên trán. Dù hắn đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn bị cảnh này khiến cho rung động.
"Đây là đao đạo của sư phụ sao? Thật là mạnh! Sợ rằng chỉ có Nhạc Phàm đại ca mới có thể so sánh với, xem ra ta còn một chặn đường dài phải đi!"
Tuy biết mình còn thiếu hụt nhiều, nhưng Thích Minh Hữu cũng không cảm thấy yếu kém hay nổi giận, ngược lại hắn chỉ có một loại ý chí chiến đấu nhiệt huyết mênh mông.
Hắn chậm rãi buông tay ra, loan đao cứ như vậy huyền phù ở trước ngực. Hàn quang chớp lóe, giống như một sinh mệnh đang chuyển động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.