Thương Thiên

Chương 541: Một đạo lãnh quang



"Giết!"
"Giết!"
Sơn tặc dị thường hung hãn, cả một đám như lang như hổ nhào vào bên trong thương đội, gặp người là chém, không lưu tình chút nào!
Phía thương đội, mọi người liều mạng chống cự, hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Thư Lam và Tiểu Oánh được Thiên Vấn che ở sau người, đám sơn tặc không tiếp cận được, tạm thời không có gì nguy hiểm.
Ngược lại Miêu thúc và Lương Hộ bị sơn tặc vây quanh, mặc dù quyền cước điêu luyện, lại bị kiềm chế nên không thể thoát thân.
Mà Tào Tam tay cầm trùy đứng bên ngoài không ngừng di chuyển, hai mắt lộ ra nhè nhẹ âm lãnh cùng ác độc. Nhìn bộ dáng, hắn là chuẩn bị tùy thời xuất thủ đột kích.
Thấy trường diện như thế, trong lòng Thư Lam rất trầm trọng nhất là thân thủ của Miêu thúc và Lương Hộ nàng biết rất rõ, tùy tiện đặt bất cứ nơi nào trên giang hồ đều là nhất lưu cao thủ. Bất quá, song quyền khó địch tứ thủ, mãnh hổ khó địch quần lang, giờ lại đang rơi vào thế xuống dốc thương đội mọi người tất nhiên lâm vào tình cảnh nguy nan.
"Thiên Vấn, người nhanh đi hỗ trợ, cầm tặc tiên cầm vương (bắt giặc thì bắt tướng trước), chỉ cần bắt được Tào Tam, chúng ta sẽ có thể thoát nguy."
Thư Lam coi như tỉnh táo, vội vàng thấp giọng nói với Thiên Vấn vài câu, nhưng người sau nét mặt lộ vẻ do dự nói: "Ta đi rồi mấy người Lam tỷ làm sao bây giờ?"
"Chúng ta có khả năng tự bảo vệ mình, người nhanh lên một chút đi!"
Đến giờ phút này, Thư Lam đã không màng đến an nguy của bản thân. Nói xong, nàng lui về trong xe của mình, lấy ra bảo kiếm đường hoàng mà đứng, ánh mắt tăng thêm vài phần khí thế sắc bén!
Nhìn chằm chằm hai gã nhất lưu cao thủ trong sân, Tào Tam cười lạnh không thôi, thầm nhủ bản thân anh minh.
Mặc dù công phu của hắn không hề thua hai người, nhưng hắn từ trước tới nay giảo hoạt cẩn thận, thế nào có thể để thân mình lao vào nguy hiểm?
Hắn tin tưởng, đối phương bị nhiều huynh đệ vây quanh như vậy, dần dần sẽ mệt mỏi, đến lúc đó tự mình phát ra một kích trí mạng chẳng phải rất tốt sao!
Trong lòng cảm thấy đắc ý, bên tai Tào Tam chợt nghe tiếng gió, nguy hiểm kích thích thần kinh.
"Xuy! Xuy! Xuy!"
"Dám đột kích lão tử!? Lão tử chính là tổ tông của ngươi đó!"
Ba đạo hàn mang kéo tới, Tào Tam giận mà cười lạnh, con chuột già khéo léo tránh đi.
Còn chưa đợi Tào Tam phản ứng, thân ảnh Thiên Vấn lập tức xuất hiện, lao thẳng đến đối phương!
"Xuy! Xuy! Xuy!"
Lại là ba đạo ám khí đánh ra, tiếp theo thân hình Thiên Vấn đột nhiên co rụt lại, tốc độ tăng thêm một bậc.
Thiên Vấn nắm chủy thủ, cùng ám khí lần lượt thay đổi mà lên, một loạt động tác làm Tào Tam trở tay không kịp!
"Xú tiểu tử chết tiệt!"
Trong lòng Tào Tam đầy một bụng tức giận, nhanh chóng phát hỏa. Đối phương rõ ràng chỉ là một mao đầu tiểu tử hỉ mũi chưa sạch! Từng chiêu kiếm phát huy đến cực hạn, bỏ qua phòng thủ, đánh cho bản thân không có chỗ đặt chân.
Chỉ bất quá, Tào Tam dù sao cũng là nhân vật kinh nghiệm phong phú, với lại nội lực thâm hậu, đánh lâu về sau, Thiên Vấn dần dần mất sức.
"Tiểu tử thúi, xem ngươi dám khoa trương trước mặt lão tử, đi tìm chết đi!"
Tào Tam rốt cục vãn hồi cục diện, vũ khí trong tay bảo vệ lồng ngực, chân trái dùng sức đá ra một cước, trùng trùng nện vào cánh tay Thiên Vấn!
"Bồng!"
Bị trúng một cước, Thiên Vấn bổ nhào ra đất, miệng phun máu tươi, sơn tặc thấy thế ồ ạt xông lên bao quanh vây xung quanh hắn.
"Thiên Vấn!"
Miêu thúc nhìn thấy Thiên Vấn bị thương trong lòng khẩn trương, hết lần này tới lần khác hắn lại không thể tiến lại, chỉ có thể chầm chậm hướng tới chỗ của Thiên Vấn.
Một phen chém giết, sơn tặc cùng thương đội tử vong gần trăm mạng, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập cả đỉnh núi.
"Phi! Nhãi ranh"
Tào Tam hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, ánh mắt bỗng chuyển nhìn phía Thư Lam múa kiếm, trong nhu có cương, liên miên bất tuyệt, thật là một hảo kiếm thủ.
"Cô nương, ngươi thật là không biết xấu hổ, nếu ngươi không cầu xin tha thứ lúc này, đợi đến đêm nay, xem lão tử thu thập ngươi như thế nào!"
Nhìn lướt qua mấy người trong thương đội còn không tự bảo vệ được cho mình, Tào Tam bay thẳng đến hướng Thư Lam, trong mắt hiện lên một ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn.
Mạnh được yếu thua, đây chính là loạn thế chân chính.
Nhìn thấy từng người một ngã xuống, Thư Lam không thể vãn hồi đại cục, trong lòng chỉ có một trận thương cảm nồng đậm.
Tiểu Oánh đã sợ đến tái mặt, toàn thân run run. Cô không dám tưởng tượng, nếu mình và tiểu thư rơi vào tay một đám sơn tặc cùng hung cực ác như thế, sẽ có kết cục bi thảm như thế nào!
"Cô nương, lão tử xem các người chạy trốn nơi đâu! Ha ha ha "
Nương theo một tiếng cười lạnh, Tào Tam giống như sói đói lao đến.
Tiểu Oánh kinh hãi thất sắc, Thư Lam đồng dạng mặt lộ vẻ lo lắng, trong đầu suy nghĩ cực nhanh!
Làm sao bây giờ? Hiện tại nên thế nào bây giờ?
Trong lúc cấp bách, Thư Lam thủ ngang trước ngực, được ăn cả mất ngã về không.
"Phân quang lược ảnh! Tật!"
Kiếm quang như thoi đưa, phân thành bảy đường, mỗi một đạo kiếm quang xẹt qua các phương hướng không giống nhau, cuối cùng tụ lại một chỗ, thuở nhỏ đã học kiếm, chiêu này chính là tuyệt chiêu cuối cùng của Thư Lam. Một kiếm xuất thủ, phảng phất như là lấy đi khí lực toàn thân, nàng ngã vào người Tiểu Oánh.
"Cái gì! ?
Thiếu nữ đột nhiên bộc phát, làm thân hình Tào Tam bị kiềm hãm. Chính là khe hở trong nháy mắt này, bảy đạo kiếm quang nghiêm nghị mà tới, hàn ý sâm sâm!
Bất quá, Tào Tam cũng không phải kẻ mới vào đời, sắc mặt đại biến, nhưng tay chân lại không hề luống cuống, mỗi lần đều có thể hiểm hiểm tránh đòn. Kiếm quang cũng chỉ để lại trên người hắn vài vết thương, vẻ chật vật không chịu nổi.
"Tiện nhân giỏi lắm! Dám để lại trên người lão tử ấn kí? Giỏi giỏi giỏi! Xem lão tử đùa với người như thế nào!
Tào Tam vẻ mặt dữ tợn nói: "Các huynh đệ, bắt con tiện nhân này về cho lão tử, để lão tử chơi đùa xong sẽ thưởng cho các ngươi"
"Dạ!"
"Hắc hắc hắc, cám ơn tam trại chủ ân đức a."
"Tam trại chủ, cô nương này đã đả thương không ít huynh đệ của chúng ta."
"Không sai, tam trại chủ ngài lúc này nên kiềm chế, cẩn thận kẻo cô ta tự tử, hắc hắc hắc!"
"Con mẹ ngươi!"
Bọn sơn tặc đem hai nguời Thư Lam bao quanh quanh, trong miệng ô ngôn uế ngữ không ngừng.
"Súc sanh! Cái lũ súc sanh này!"
Tiểu Oánh tức giận gần chết, nhặt lên một hòn đá dưới chân hướng tới tặc sơn dùng sức mà ném
Một bên khác, Miêu thúc, Lương Hộ phẫn nộ vạn phần, ngay lúc bọn họ chuẩn bị liều mạng, giữa sân đột nhiên biến hoá!
"A!"
"A! A!..."
"Không!"
Một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, làm cho người ta nghe được mà cảm thấy tâm thần run rẩy!
Không ít sơn tặc nghe tiếng ngừng tay nhìn lại, chỉ thấy một đạo lãnh quang hiện lên, hơn mười tên sơn tặc vây quanh hai người trực tiếp ngã xuống, tử trạng dị thường khủng bố!
Chuyện gì xảy ra?! Đó là vật gì?!
Bọn sơn tặc vẻ mặt hoảng sợ, vẻ mặt Tào Tam mặt âm trầm như sắp nhỏ ra nước.
Phía thương đội, đám người Miêu thúc vẻ mặt mừng như điên, tinh thần bừng tỉnh phản công đánh về phía sơn tặc…
"Tiểu thư tiểu thư, là thần tiên! Nhất định là thần tiên tới cứu chúng ta!"
Tiểu Oánh mừng đến phát khóc, ôm Thư Lam khóc lớn một trận: "Nhất định là thiện tâm của tiểu thư cảm động ông trời, ông trời phái người tới cứu chúng ta"
Trên đời này thật sự có thần tiên sao? Nỗi khổ của thế gian, ông trời thật sự có thể nghe thấy sao?
Thư Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn sự việc phát sinh trước mặt, tâm lý không khỏi thở phào nhẹ nhỏm. Bất kể nói thế nào, có thể vãn hồi cục diện là tốt rồi.
"Kẻ nào giả thần giả quỷ, đi ra đây cho lão tử!"
Nhìn từng huynh đệ chết đi, nội tâm phẫn nộ của Tào Tam tràn đầy kinh hãi, thậm chí là khiếp sợ!
Bất kính thương sinh kính quỷ thần, Tào Tam chính là tâm lý có quỷ, tội nghiệt đầy mình, biết bản thân không có tốt đẹp gì, đáng bị giáng xuống mười tám tầng địa ngục. Chỉ là, có ai mà nguyện ý chết không minh bạch chứ?
Trong hoàn cảnh không may, khơi dậy bản tính tàn nhẫn của Tào Tam, mắt hắn trợn trừng, tay phải cầm chuỳ hướng tới Thư Lam!
"Tiện nhân, ngươi chết trước đi"
Đang nói đột nhiên ngừng lại, lại là đạo lãnh quang hướng về phía Tào Tam đánh tới.
"Cái gì?! A…"
Hét thảm một tiếng, cánh tay phải của Tào Tam đứt đoạn. Hai mắt vốn chỉ hé ra chút xíu, giờ mở to như sắp rơi ra.
"Tam trại chủ!"
Bọn sơn tặc hoảng sợ, Tào Tam thống khổ rít gào: "Lên, hết thảy lên hết cho lão tử"
Đối với uy quyền của trại chủ, bọn sơn tặc không dám trái lời, chỉ là mỗi một tên tiến lên rồi lại ngã xuống.
Không ai biết được đạo lãnh quang từ nơi nào tới, cũng không ai thấy rõ ràng đạo lãnh quang đó là thứ gì, nó giống như là một đạo bùa chú đòi mạng, phát tán khí tức tử vong.
Giết chóc cùng tiếng kêu thảm thiết đã làm cho người ta chết lặng, vừa rồi còn là sơn tặc kiêu căng hống hách, giờ đây như con mèo cụp đuôi!
Rốt cục cũng có người bắt đầu cảm thấy suy sụp, hắn sợ hãi kêu lên, không để ý hết thảy mà phất tay bỏ chạy, thật sự là hận bản thân không có đôi chân dài hơn để mà chạy đi.
Có người thứ nhất, sẽ có người thứ hai thứ ba.
Sơn tặc chạy trốn càng ngày càng nhiều, tiếng kêu thảm thiết ngày càng ít.
Đợi cho thanh âm tiêu tán, trên đỉnh núi trở nên vắng ngắt. Chỉ có thi thể trên mặt đất cùng mùi máu tanh nồng đậm trong không khí, "Mới… Mới rồi là cái gì?"
Yên lặng hồi lâu, trong thương đội vang lên một thanh âm khô khốc.
Tất cả những gì vừa phát sinh thật sự quá quỷ dị, quá khủng bố, đạo lãnh quang không biết là vật gì, giết người như uống nước, giết người lại biến mất trong nháy mắt, quả thực không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Lấy lại tinh thần, Miêu thúc và Lương Hộ nhìn nhau, trong mắt có vẻ không nắm chắc: "Hẳn là có cao nhân đang âm thầm tương trợ!"
"Không biết là vị ân công nào xuất thủ cứu giúp, Đại Thông thương hội cảm kích vô cùng!"
Miêu thúc cao giọng bái tạ, đổi lại chỉ thấy không một tiếng động vang lên.
Miêu thúc đang định tiếp tục, Thư Lam liền ngăn lại, thanh âm suy yếu nói: "Miêu thúc bỏ đi, ân nhân đã không muốn hiện thân, ắt có lý do của mình, chúng ta cũng không gây khó dễ làm gì, trước tiên là đem nơi này rửa sạch đi đã!"
"Tiểu thư nói phải."
Miêu thúc gật đầu, tiếp theo bảo mọi người kiểm tra số thương vong.
Chỉ chốc lát trôi qua, Lương Hộ đi tới bên người Thư Lam nói: "tiểu thư, lần này sơn tặc đã chết hơn ba trăm người, chỉ tiếc lúc ấy chúng ta không chú ý, để cho cẩu tặc Tào Tam trốn thoát mất!"
Đã chết hơn ba trăm người?!
Mọi người nghe vậy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, trong số này hẳn là có hai trăm người bị đạo lãnh quang vừa rồi giết chết!
Đáng sợ nhất là tên cầm đầu đã trốn thoát, sau này sẽ còn không ít phiền phức. Lương Hộ tiếp tục nói: "Đội ngũ chúng ta đã chết hơn ba mươi người, bị thương nhẹ hơn chín mươi người, trọng thương hơn bốn mươi người, còn có vài người bị tàn phế."
Nghe thấy các con số, Thư Lam thần sắc ngán ngẩm, mọi người trong lòng chỉ cảm thấy có loại bi thương. Bất quá ai cũng không nói thêm gì, bọn họ biết được, đây là loạn thế, không có đạo lý, muốn sống, nhất định phải dựa vào chính mình.
Khẽ thở dài một cái, Thư Lam nói: "Miêu thúc, người đem tên của những người đã chết ghi nhớ, sau này trở về hãy trấn an tốt gia đình họ, tuyệt đối không thể có nửa điểm xử tệ. Còn có mấy người bị tàn phế, đợi sau này trở về sẽ vì bọn họ an bài công việc cho tốt, chỉ cần ở Đại Thông thương hội chúng ta một ngày, liền để bọn họ cả đời không lo. Về phần những người bị thương, án theo quy củ an bài tốt nhất có thể cho bọn họ đi!"
Nói xong những lời này, trong long Thư Lam nổi lên một trận uể oải. Dưới sự nâng đỡ của Tiểu Oánh, cả hai trở lại trong xe.
"Tiểu thư yên tâm, ta nhất định làm tốt việc này."
Miêu thúc hai mắt đỏ bừng, mọi người cũng vô cùng cảm động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.