Sáng sớm hôm sau, chim kêu ríu rít, hoa thơm tỏa hương. Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, biểu thị một ngày mới đã tới. Hôm nay là ngày thương hành tập hội khai mạc, cả thành Lạc Dương không khí có vẻ náo nhiệt, rộn rã hơn bình thường. Nhất là con đường lớn phía đông thành, con đường rộng rãi sớm đã chất đủ các loại hàng hóa đến mức nước không chảy lọt. Thương hành có quy củ của thương hành, bất cứ muốn kinh doanh thứ gì trong đó, nhất định phải được sự cho phép của liên minh thương hội, nếu không sẽ bị tất cả thương hội liên thủ chèn ép. Đây là lợi ích của các thương nhân, cũng là vì sự cân bằng của thị trường, càng là vì phòng ngừa một số thương gia có ý đồ xấu, sử dụng một ít thủ đoạn không trong sáng. Mà thương hành tập hội, càng là điều kiện sinh ra những sự việc như vậy. Thương hành tập hội, tên như ý nghĩa, chính là tất cả các nhà buôn tụ tập mở đại hội, mỗi mùa xuân đều lựa chọn một thành thị kinh tế phồn vinh hoặc phát triển ổn định để mở. Ngoài ý nghĩa bầu ra thương minh đại biểu (đại biểu minh chủ các hãng buôn???) ra, còn có thể liên hệ hàng hóa khắp nam bắc, tạo nên một thị trường giao dịch tập trung. Đương nhiên, muốn gia nhập thị trường khổng lồ này, phải có tư cách nhất định. Bởi vậy hàng năm cạnh tranh trong thương hành tập hội phi thường kịch liệt! Đứng ở đầu đường, cần cổ vận dụng hết công suất, cố gắng nhìn xa đến đâu cũng không thể thấy cuối con đường. Đội xe của đại thông thương hội đi trong dòng người chật chội, rất lâu mà không thể nào chen lên được một bước chân. Mắt thấy thời gian dần trôi, đám người tụ tập ngày càng nhiều, tràng cảnh như vậy quả thực là cho người ta sốt ruột khó chịu. "Oa! Tiểu thư mau xem, thực nhiều người a, Tiểu Oánh chưa từng thấy nhiều người như vậy đâu!" Tiểu Oánh từ trong xe chui ra, trợn mắt há mồm nhìn biển người trước mắt. Đây là lần đầu tiên nàng tham gia tập hội long trọng như thế, trước đây đều là lão gia mang tiểu thư tham gia, nàng cũng đã đợi rất lâu rồi. "Kỳ quái! Liên minh thương hội như thế nào không có ai ra mặt chủ trì trật tự?" Thư Lam cũng từ trong xe đi ra, không hề để ý đến tiểu nha đầu ở một bên, mà đứng thẳng trước cửa xe nhìn con đường phía trước, trên trán xuất hiện nếp nhăn mờ mờ: "Lúc này ngay cả đi bộ cũng rất khó khăn, càng không nói đến xe cộ đi lại, chúng ta sợ rằng đến tối cũng đừng mong vào được trong hội quán." "Tiểu thư, chúng ta lúc này nên làm gì?" Miêu thúc vặn vặn cổ nhìn về phía trước, vẻ mặt đồng dạng rất là bất đắc dĩ. Các thương đội chạy tới ngày càng nhiều, nhìn tình hình này, sợ rằng phải xây tường chặn lại mới ổn. Thư Lam thở dài một hơi nói: "Chờ thôi! Hiện tại cũng không còn biện pháp khác, chỉ hy vọng liên minh thương hội có thể nhanh chóng phái người đến thông đường." Dừng một chút, nàng lại quay sang một bên nói: "Lương Hộ, nơi này phiền thúc và Thiên Vấn chú ý hàng hóa, ta và Miêu thúc đi lên trước xem tình hình thế nào." "Được, tiểu thư" Lương Hộ chắp tay, Tiểu Oánh ở bên cạnh hét lên: "Tiểu thư, tiểu thư, vậy còn em? Người sẽ không nhẫn tâm bỏ em ở chỗ này một mình chứ? Người ở đây nhiều quá, lại nóng nực, thật khó chịu đi!" "Là do nha đầu ngươi quá béo rồi." Thư Lam tức giận điểm lên đầu Tiểu Oánh nói: "Được rồi, ngươi cùng đi với chúng ta, miễn cho lại ở chỗ này sinh sự." Nói rồi liền bước xuống xe đi tới. "Quá tốt rồi, quá tốt rồi!" Tiểu nha đầu vui sướng đuổi theo, khi đi không quên quay đầu làm mặt quỷ trêu Thiên Vấn. Dòng người chật chội, Thư Lam và Tiểu Oánh dưới sự bảo hộ của Miêu thúc chậm rãi đi về phía trước, chỉ tiếc là đường phía trước đã hoàn toàn bị chặn lại, cho dù đi bộ cũng không thể chen lên. Không biết làm thế nào, ba người đành rẽ sang ngả khác ở ngã ba đường mà đi. "Nha! Mau nhìn, cô nương thực xinh đẹp..." "Ở đâu, ở đâu?" "Đi đến rồi, mau nhìn xem! Đi đến rồi." "Oa! Lạc Dương thật là phồn thịnh, núi đẹp sông đẹp người càng đẹp, thực sự là một tuyệt sắc mỹ nhân nhi a!" "Hắc hắc hắc! Vốn cũng đang phải chờ đọi, không bằng chúng ta kêu các huynh đệ qua đây chơi thôi!" "Ta cũng có ý này." Ba người Thư Lam vừa đi tới ven đường, một đám người lập tức quây lại. "Tiểu cô nương, đi đâu mà vội thế, giờ còn cần phải đi đâu sao? Chi bằng ở lại chúng ta làm quen đi!" Dẫn đầu chính là mấy gã trẻ tuổi quần áo không chỉnh tề, ánh mắt của bọn họ đảo khắp người Thư Lam, hận không thể lập tức xé nát những lớp quần áo trên người đối phương mới cam tâm. "Thối lắm!" Tiểu Oánh ôm chặt lấy cánh tay tiểu thư nhà mình, thở gấp tức giận nhìn đối phương. "Yêu! Miệng lưỡi của tiểu nha đầu này cũng lợi hại nha..." Một gã nam tử vẻ mặt tiều tụy nhìn đồng bạn xung quanh, quái thanh quái khí đùa nói: "Các huynh đệ, nếu có người đã nói chúng ta không ra gì rồi, chúng ta nếu không làm gì đó, chẳng phải là có lỗi với danh hiệu này lắm sao? Hắc hắc hắc!" "Không sai, không sai!" "Tiểu cô nương, chúng ta sẽ ** cho cô xem." "Hắc hắc hắc hắc!" Đám vô lại này đang muốn tiến lên động tay động chân, Miêu thúc hừ lạnh một tiếng, quyền cước không hề lưu tình nện trên người bọn họ. Trong nhất thời, đám vô lại ô hợp này đều bị đánh ngã trên mặt đất, đau đớn gào khóc mãi! Trên đường cái phát sinh việc đánh nhau như thế, tự nhiên dẫn tới dân chúng bốn phía vây lại xem. Ngay sau đó, đám người tách ra hai bên, vài người mặc quần áo Thiên Địa minh đeo đao đi tuần qua đó. "Ở đây xảy ra chuyện gì? Trong thành Lạc Dương cấm toàn bộ tranh đấu, ai dám làm loạn, toàn bộ giết không cần luận tội!" Một đám đi tuần sát khí đằng đằng đến gần, đám người huyên náo lập tức thu liễm, tràng diện rất nhanh đã bị khống chế. Thư Lam nhìn người tới, nhất thời cười. Người này không ai khác, chính là Từ chấp sự hôm qua đã gặp ở Nghênh Lai khách lâu. Từ Hồng Ba hiển nhiên cũng thấy được đám người Thư Lam, hắn đang muốn tiến lên hành lễ, một gã nam tử vẻ mặt tiều tuyh đã vọt tới trước mặt hắn, khóc lóc nói: "Đại nhân, các người tới thực đúng lúc, ba người kia thực là xấc xược vô lễ, đi đến gặp người liền đánh, nhất là lão nam nhân kia, xuống tay thực tàn nhẫn..." Vừa nói, gã nam tử còn lặng lẽ chuyển vào trong tay Từ Hồng Ba một chút bạc, kèm theo một bộ mặt tươi cười quyến rũ. Cầm chút bạc vụn trong tay, Từ Hồng Ba cảm thấy dở khóc dở cười. Không phải vì thấy quỷ mới sợ hãi bóng tối, hắn bây giờ nào còn dám làm trò này? Ngày hôm qua đến Hình đường nhận phạt, Từ Hồng ba thoáng chốc từ tam phẩm chấp sự bị giáng xuống tuần đội, trong lòng thấy xui xẻo thực lớn, bất quá hắn cũng không có nửa điểm oán giận, nhất là sau khi biết được thân phận của Lý Nhạc Phàm, hắn lại càng không dám có ý niệm gì khác trong đầu. Chỉ là hắn thế nào cũng không nghĩ ra, ngay ngày đầu tiên mình đi tuần trên phố, cư nhiên lại gặp gỡ người của Đại Thông thương hội! Trong lòng thầm than vận khí xấu, Từ Hồng Ba phất tay nói: "Người đâu, đem mấy tên vô lại này đánh nhừ tử cho ta, sau đó trục xuất khỏi Lạc Dương, nói bọn hắn có dũng khí bước vào thành Lạc Dương nửa bước, chặt tay chân! Nếu muốn làm loạn nữa, trực tiếp chém không tha." "Vâng." Tuần bổ của Thiên Địa minh di chuyển, đám người nam tử tiều tụy ngạc nhiên trợn tròn mắt! "Hả! Không, đừng đánh ta... Ta đưa tiền..." "Cứu mạng a! Đánh người rồi!" "Đừng đánh nữa, chúng ta biết sai rồi! Biết sai rồi! "Đại nhân bỏ qua cho chúng ta đi!" Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, một đám vô lại bị mấy tuần bổ đánh tơi tả, cuối cùng từng kẻ lần lượt bị tống ra khỏi thành. Xử lý xong những việc phiền toái này, Từ Hồng Ba bước đến trước mặt đám người Thư Lam. "Thì ra là Thư tiểu thư ở đây, Từ mỗ tuần tra không nghiêm, đã làm ba vị sợ hãi! Chuyện ngày hôm qua, quả thực là Từ mỗ không đúng, còn phải xin Thư tiểu thư tha thứ cho tại hạ." Từ Hồng Ba nói thực khách khí, lại có thành ý như vậy, Thư Lam cũng không chậm trễ, vì vậy nàng thanh âm dịu dàng nói: "Sống trong chợ thì thường có tranh chấp lẫn nhau, chúng ta cũng không có liên quan gì. Về phần chuyện ngày hôm qua, toàn bộ là do Sử Mạnh Lâm gây ra, tự nhiên không thể trách Từ đại ca được." Đối phương gọi 'Từ đại ca', làm Từ Hồng Ba cảm thấy thư sướng. Thư Lam này chẳng những có quan hệ không cạn, lại là muội tử vừa nhận của Lăng Thông, thân phận địa vị so với mình cao hơn nhiều lắm, có thể được đối phương lấy lễ đối đãi, Từ Hồng Ba còn có thể nói gì nữa. "Thư tiểu thư thực sự khoan hồng độ lượng, Từ mỗ càng xấu hổ a!" Từ Hồng Ba cảm thấy kích thích chắp tay, chuyển đề tài: "Không biết mấy người Thư tiểu thư tới nơi này làm gì? Ở đây đông người chật chội, hoàn cảnh phức tạp, nếu không Từ mỗ tiễn mấy người về!" Thư Lam cười nói: "Cảm ơn ý tốt của Từ đại ca, bất quá chúng ta lần này tới đây là tham gia thương hành tập hội..." Từ Hồng Ba thấy hơi ngoài ý muốn: "Mọi người cũng tới tham gia thương hành tập hội?" Tiểu Oánh một bên tiếp lời: "Chúng ta cũng là nhà buôn, tự nhiên là muốn tham gia thương hành tập hội, cái này có gì lạ đâu!" "Vậy!" Từ Hồng Ba giật mình, cười gượng nói: "Ta không có ý này, ta chỉ thấy lạ, chẳng lẽ ông chủ Lăng không an bài trực tiếp cho mọi người vào quán sao? Còn cần xếp hàng ở đây!" Thư Lam nghe vậy lắc đầu nói: "Kỳ thực Lăng đại ca có an bài, chỉ là ta không muốn phiền toái quá nhiều đến huynh ấy, cho nên tự mình tới." "Thì ra là như vậy!" Từ Hồng Ba cười cười, nói thẳng: "Nếu đã gặp ở chỗ này, vậy để Từ mỗ mở đường cho mọi người, nếu không mọi người cứ xếp hàng như vậy, chỉ sợ trời tối cũng chưa vào được quán đâu." "Đây..." Thư Lam do dự không quyết, Từ Hồng Ba nói tiếp: "Nếu Thư tiểu thư gọi ta một tiếng Từ đại ca, vậy chuyện nhỏ này tính là gì, coi như là Từ mỗ chuộc tội chuyện ngày hôm qua đi!" "Từ đại ca sao lại nói vậy..." Nhìn tràng cảnh dòng người tấp nập trước mắt, Thư Lam gật đầu đồng ý: "Được rồi! Vậy làm phiền Từ đại ca và chư vị rồi!" Thiên Địa minh ở Lạc Dương, có thể nói là có quyền uy tuyệt đối, không có ai dám chống lại. Có sự hỗ trợ của tuần bổ, Đại Thông thương hội đi tiếp một mạch không gặp chút trở ngại. Đi trên đường, người làm của Đại Thông thương hội đứng thẳng lưng, trên mặt tràn đầy thần thái tự hào. Nhìn bộ dáng này, bọn họ rất hưởng thụ ánh mắt hâm mộ nhìn ngắm của người khác. Ngẫm lại cũng đúng, đối với người bình thường mà nói, có thể có tuần bổ của Thiên Địa minh hỗ trợ mở đường, quả thực là một việc rất đáng kiêu ngạo. Quyển 13: Thiên đạo chi tranh