Thương Thiên

Chương 560: Vọng Nguyệt Các



Vọng Nguyệt các, nằm ở ngoại thành cách Lạc Dương mười dặm, nguy nga đứng giữa trời. Trên tầng cao nhất, một nữ tử khí chất tao nhã đứng cạnh lan can ngắm nhìn bầu trời. Áo lụa đen, váy dài theo gió đong đưa, đạm mạc tựa như tiên tử. Đôi khi trong ánh mắt nàng hiện lên chút ưu thương. Nàng chính là tông chủ Thiên Tà tông – Quan Tâm.
Không biết từ khi nào nàng có ý thích ngắm bầu trời rộng lớn, nó giúp cho nàng có thể tạm quên đi cừu hận, quên đi ân oán, quên đi hết thảy mọi phiền não của cuộc đời.
Năm năm trước, trận chiến Cửu Hà sơn, tu sĩ thiên đạo gây ra một trận giết chóc ngập trời khiến cho người trong giang hồ thương vong vô số, hắc bạch lưỡng đạo phải thoái ẩn. Thiên Tà tông tông chủ khi xưa, Quan Mạc Vân, ngã xuống cùng với Hữu hộ pháp Nhan Hùng và hơn ba trăm đệ tử tinh anh. Đây là một tổn thất thật lớn cho Thiên Tà tông.
Trong nguy cơ sắp bị diệt tông, Quân Tâm hồi tông sau thời gian học nghệ. Nàng dùng thực lực mạnh mẽ cùng thủ đoạn máu tanh diệt mầm mống phản loạn, chấn chỉnh việc trong tông kế nhiệm cha trở thành tông chủ mới.
Thế sự vô thường, phong vân biến hóa.
Mười năm trước nàng vốn là thiếu nữ điêu ngoa, tùy hứng mà đến hôm nay nàng lại là tông chủ của thế lực hắc đạo đệ nhất – Thiên Tà tông.
Cuộc đời có bao nhiêu lần "Xuân qua – Thu tới"?
Quan Tâm lẳng lặng suy tư trong màn đêm.
- Nhị tông chủ!
Một âm thanh già nua, quan ái vang lên từ phía sau:
- Thủ lĩnh hắc đạo khắp nơi đã tề tụ. Chúng ta không đi sao?
- Vậy sao...
Quan Tâm khẽ nhăn trán, thu hồi tâm tư nói:
- Người ba tông khác đã tới chưa?
Trịnh Vũ Lam lắc đầu thở dài:
- Đến bây giờ còn chưa thấy, không biết bọn họ có thể tham gia hay không...
Quan Tâm bình tĩnh nói:
- Không cần lo lắng! Bọn họ nhất định sẽ tham gia lần tụ hội này. Mà tranh chấp năm năm trước còn chưa xong... Vì lợi ích, bọn họ nhất định sẽ tới. Họ sẽ không cam lòng sống tĩnh mịch đâu.
- Đúng vậy! Trận chiến đó... người trong hắc bạch đều không thể nào quên.
Nhớ lại cuộc chiến Cửu Hà sơn, trong lòng Trịnh Vũ Lam đầy thương cảm.
- Chúng ta đi thôi!
***
Bên trong Vọng Nguyệt các cổ kính, bài trí tinh tế, thoáng đãng.
Hôm nay, thủ lĩnh hắc đạo khắp nơi tề tụ tại đại đường, mấy trăm người ở nơi này có chút náo nhiệt.
Hắc đạo liên minh đã trải qua năm năm tồn tại trên danh nghĩa. Bốn tông hắc đạo lớn nhất thoái ẩn, thanh thế liên minh không được như trước... thậm chí còn có dấu hiệu tàn lụi.
Trong đám người, cũng có những khuôn mặt quen thuộc trước đây và cũng có không ít những kẻ xa lạ. Đây chính là giang hồ... nhưng có phải thật sự là giang hồ trước đây?
- Tông chủ Thiên Tà tông đến!
Một thanh âm vang vọng đại đường, mọi người lập tức im lặng.
Hắc đạo lục tông khi xưa, kẻ bị diệt, kẻ bị tán, kẻ thì thoái ẩn, kẻ phản bội lại giang hồ. Hiện giờ ngoại Thiên Tà tông ra thì chỉ còn lại hắc đạo ba đại tông phái: Thanh bang, Vạn Ác cốc, Quỳ Hoa cung. Hắc đạo dường như tiêu vong trong giang hồ. Điều này thực sự là một sự đả kích trầm trọng với những người trong hắc đạo, họ chỉ có thể "cụp đuôi làm người" nằm dưới sự quản chế của Thiên Địa minh.
Tại thời điểm, người trong hắc đạo nản lòng thoái chí muốn buông tha giang hồ thì Thiên Tà tông truyền đến tin tức: "Hãy trọng chỉnh lại Hắc đạo hùng phong!". Người trong hắc đạo phấn chấn không thôi, sôi nổi hiến công, góp sức cho Thiên Tà tông. Vì thế mới có thịnh hội của giới hắc đạo ngày hôm nay.
Mọi người cùng hành lễ, sau đó ngồi xuống.
Tuy thế lực Thiên Tà tông hiện tại không bằng trước đây, nhưng trong lòng người trong hắc đạo vẫn chiếm một địa vị không thể thay thế.
Quan Tâm nhàn nhạt cười, đi lên phía trước, dùng ánh mắt khích lệ nhìn qua mọi người:
- Xa cách năm năm, chúng ta lại gặp mặt nhau tại đây. Hôm nay chính là thịnh hội khó cầu của Hắc đạo liên minh. Các huynh đệ, có thể đại biểu cho toàn bộ giới hắc đạo, bớt chút thời gian ngồi tại đây khiến bản tông thập phần cao hứng...
- Đợi một chút!
Lời Quan Tâm chưa dứt đã có một thanh âm cắt ngang. Một đại hán áo đỏ tiến ra nói:
- Hừ! Quan nha đầu! Cừu mỗ không biết tại sao ngươi dám nói những người ở đây có thể đại biểu cho toàn bộ hắc đạo?
Thanh âm xôn xao nổi lên.
- Thì ra Cừu lão đại của Vạn Ác cốc!
- Tốt quá, hắc đạo liên minh chúng ta lại có thêm lực lượng rồi.
- Tốt gì mà tốt, một núi không thể có hai hổ, nói không chừng còn đánh nhau ấy chứ.
- Đánh thì đánh, hắc đạo thực lực vi tôn, ai lợi hại hơn ta nghe người đó.
Tiếng nói bàn tán ồn ào trong đại đường.
Không đợi Quan Tâm mở miệng, một thân ảnh xuất hiện.
- Đúng vậy! Cừu lão đại nói đúng! Chẳng lẽ Thanh bang chúng ta không phải là người trong hắc đạo? Hắc hắc!
Người tới một trang phục màu xanh, dáng cao gầy, gò má nhô cao, ánh mắt sắc bén mang tới một cảm giác hung ác.
Nhìn hai người, Quan Tâm mỉm cười nói:
- Thì ra là Cừu lão đại cùng Đặng đương gia giá lâm, bản tông chờ nhị vị đã lâu.
Cừu Hận Huyết, lão đại Vạn Ác cốc, năm năm trước tại trận chiến Cửu Hà sơn, nhờ bốn vị huynh đệ liều chết bảo vể mới có thể sống nhưng thân bị trọng thương. Giờ đây, Vạn Ác cốc chỉ còn ba vị cốc chủ đã không còn khí phách năm xưa.
Sau trận chiến, Thanh bang có thương vong nhẹ nhất. Phần lớn đệ tử dưới sự yểm hộ của Vương Sung và Đặng đương gia an toàn lui binh. Chỉ có đại đương gia Hướng Hải chiến tử. Sau đó, cao tầng Thanh bang không ai phục ai, nội đấu không ngừng, thành một đám cát rời. Điều này khiến Vương Sung giận dữ rời đi khiến Thanh bang lâm vào cảnh họa vô đơn chí.
Hiện tại, từ khi nhị đương gia Đặng Thất chủ trì, lãnh thổ của Thanh bang chỉ còn là một vùng đất nhỏ, thế lực không bằng một phần mười so với trước đây.
- Quan nha đầu, lần này ngươi làm thật tốt! Hừ!
Cừu Hận vốn là hắc đạo nguyên lão, tất nhiên hắn không muốn lép vế trước mặt tiểu bối, liền đi về vị trí thủ tịch, không khách khí ngồi xuống.
Đặng Thất cũng ngồi xuống bên cạnh Cừu Hận rồi nói:
- Hắc hắc! Quan nha đầu! Hiện tại người đã tới đủ, sao mà không bắt đầu đi?
Đối với thái độ cậy già khinh trẻ của hai lão, Quan Tâm tựa như không thấy, cười mà cho qua:
- Còn có người sắp tới, nhị vị chờ chút chớ nóng vội.
- Còn có người tới? Là ai vậy?
Đặng Thất tò mò nhìn xung quanh nhưng không thấy điều gì khác lạ. Riêng Cừu Hận Huyết trầm tư không nói, mày nhăn lại, tựa hồ đoán được chút gì.
Đúng lúc này, một làn hương thơm tràn ngập khiến người ta mê say.
- Người nào!?
Cừu Hận Huyết hét to, hương thơm nồng đậm lập tức tiêu tán, mọi người đang trong mê say tỉnh lại.
Sắc mặt Đặng Thất âm trầm vô cùng, có ý muốn động thủ.
- Sao? Chẳng lẽ hôm nay hắc đạo liên minh không hoan nghênh bổn cung?
Một âm thanh tuyệt vời truyền đến, mang theo chút u oán, tựa như muốn đem hồn phách người ta câu dẫn đi.
- Đủ rồi! Vài năm không gặp mà ngươi vẫn phô trương cái bộ dáng lẳng lơ đó.
Cừu Hận Huyết lạnh lùng nói.
Giữa trời hoa bay múa, một nữ tử tuyệt sắc chậm rãi rơi xuống giữa đại đường, chính là Quỳ Hoa cung chủ Minh Tâm.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.