Thương Thiên

Chương 566: Thập niên chi tụ (3)



Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng một vài tia sáng, Lăng phủ biệt viện, có hai đứa trẻ ở trong sân đang nghiêm túc tu luyện. Tiểu Võ tay cầm đoản đao, một lần một lần không ngừng múa may. Từ đơn giản đến rắc rối, từ chậm đến nhanh,đại khai đại hợp, đao ảnh như gió. Trái ngược với hình ảnh trên, Nữu Nữu bên này vô cùng an tĩnh. Yên lặng ngồi xếp bằng trên mặt cỏ, bên người có năm khối ngọc thạch được đặt ngay ngắn, mỗi một khối ngọc thạch đều lóe ra linh quang yếu ớt. Trong lúc hai đứa trẻ đắm chìm trong việc tu luyện, một thân ảnh từ trên trời hạ xuống, đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Người nào? !"
Tiểu Võ cùng Nữu Nữu đầu tiên là cả kinh, nhưng rất nhanh liền có thể trấn định trở lại. Người tới không nói hai lời, trực tiếp xuất thủ, một quyền đẩy hướng Tiểu Võ, Tiểu võ ngay lập tức hạ thấp trọng tâm vũ động đao pháp đem mình bảo vệ, rất có phong phạm trầm ổn của một đao giả nhất lưu.
"Rất tốt đáng để ta thử xem tiểu tử ngươi có bao nhiêu phân lượng".
Người này đúng là Vương Sung, hắn vốn đến nơi này muốn tìm Nhạc Phàm, không ngờ lại thấy hai hài tử choai choai ở trong sân đang tu luyện vô cùng nghiêm túc, nhất thời lòng hiếu kì nổi lên, lúc này mới không nhịn được thử xuất thủ.
Một tiếng cười to Vương Sung rót khí vào song trưởng, lấy quyền thay đại thương hướng Tiểu Võ công tới. Đao pháp của Tiểu Võ chỉ luyện được một khí thế trầm ổn, thiếu khuyết kinh nghiệm đối phó với địch nhân, không thể đạt tới cảnh giới viên dung như ý. Nếu không phải là đối phương cố ý thu hồi lực đạo thì tên tiểu tử này đã sớm bại trận sao còn kiên trì được đến lúc này.
Quyền trọng như núi, đao phong sắc bén! Vương Sung càng đánh càng nhanh, thế đao của Tiểu Võ cũng ngày càng trầm ổn, ánh đao còn ẩn chứa một vài tia xích mang nhàn nhạt.
"Không sai, không sai! Cái tinh túy trong Đao chiến thất thức của Lý Nhạc Phàm tên tiểu tử ngươi đã bắt đầu nắm bắt được rồi".
Vương sung thu thế mà đứng đem đoản đao trong tay ném trả cho Tiểu Võ, tên gia hỏa này cũng ngay lập tức thu hồi.
"Ca, huynh không sao chứ!".
Nữu Nữu sợ ca ca mình bị thiệt, vội vàng tiến đến, cùng đứng sóng vai.
"Ngươi là ai? Như thế nào lại biết đao pháp của đại thúc?"
Tiểu võ kinh ngạc hỏi, một bên Nữu Nữu khờ dại nói:
"Ta biết rồi, ngươi nhất định là đã nhận biết được đại thúc, ngươi là bằng hữu của đai phúc phải không?"
"Đại thúc? Các ngươi nói chính là Lý Nhạc Phàm sao? Hắc hắc, không thể ngờ tên tiểu từ này ngã mất trí lại trở thành một vị đại thúc. Thú vị! Vô cùng thú vị!."
Vương sung cười cười, đôi mắt đảo qua đánh giá hai đứa trẻ nói:
"Ngươi như thế nào biết được ta là bằng hữu của đại thúc? Có lẽ, ta chính là địch nhân của hắn a."
"Sẽ không phải đâu".
Nữu Nữu ngúng nguẩy cái đầu nhỏ nói:
"Ngươi vừa rồi thẳng cho đến khi đánh ngã ca ca ta cũng không có làm thương tổn đến hắn, ngươi không phải là một kẻ xấu".
"Rất tốt! Lời nó cũng có chút đạo lý"
Vương sung nao nao, lập tức cười to, được một hài tử hồn nhiên khen tặng quả thực là một chuyện tình vô cùng khoái ý:
"Tốt lắm, một tiểu cô nương rất thông minh, đúng vậy ta chính là bằng hữu của đại thúc các ngươi. Nội tình công phu của các ngươi cũng rất không tồi, là đại thúc dậy các ngươi phải không?"
"Đúng vậy đúng vậy a!"
Tiểu Võ liên tục gật gật đầu nói:
"Đại thúc, hắn vô cùng lợi hại, chỉ dạy chúng ta thật nhiều thứ, đáng tiếc là chúng ta chỉ học được một chút"
Tuy rằng Tiểu Võ nói khiêm tốn, nhưng biểu tình trên mặt hiển nhiên là phi thường đắc ý. Vương Sung vô cùng thân thiết sờ sờ đầu hai đứa trẻ ánh mắt nhu hòa nói:
"Các ngươi còn nhỏ mà làm được như vậy đã rất tốt rồi, khi xưa bằng tuổi các ngươi ta vẫn còn cùng một đám hài tử đánh nhau gây sự khắp nơi".
Hắn nói như vậy đúng là lời nói thật, chuyện tình năm đó của bản thân mình chỉ có Lý Nhạc Phàm là rõ ràng nhất, chỉ cần hắn không nói ra, ai có thể nghĩ tới đường đường một thế hệ thương tà, trước kia lại là một tiểu bá vương chuyên đi khi phụ những hài tử khác, còn bị Lý Nhạc Phàm hung hăng dạy cho một bài học.
Tiểu Võ trừng mắt nhìn thẳng Vương Sung nói:
"Đai ca ca, ngươi là bằng hữu của đại thúc, vậy ngươi cũng nhất định sẽ rất lợi hại phải không?".
Nhìn vào ánh mắt sùng bái của hai tiểu hài tử, trong lòng vương Sung ngầm thích không thôi. Hắn hào hùng ngẩng đầu, khí thế của một Thiên Đạo cao thủ hiển lộ là không thể nghi ngờ. Bất quá khiến hắn có chút buồn bực chính là hai đứa trẻ này rõ ràng kêu Lý Nhạc Phàm bằng đại thúc mà lại gọi hắn bằng đại ca, chẳng phải là mình vô duyên vô cớ tự dưng là vai vế thấp hơn so với Lý Nhạc Phàm hay sao?
Không được, không được, tuyệt đối không được!
Vương sung âm thầm lắc đầu, mình cùng Lý Nhạc Phàm đã đấu đá nhau nhiều năm như vậy, còn chưa từng thắng được trận nào, hiện tại mạc danh kì diệu lịa bị mấy tiểu hài tử không hiểu chuyện chiếm tiện nghi, cái gì gọi là thúc có thể nhịn, thẩm không thể nhẫn a!"
"
Tiểu gia hỏa, ta so với đại thúc ngươi còn lớn hơn, phải xưng ta là " đại bá" mới đúng biết không?"
Vương Sung dẫn dắt từng bước, hai tiểu hải tử tỏ ra là đã hiểu gật gật đầu nói:
"
Đã biết đại ca ca."
"
Là đại bá."
Vương Sung lại cải chính, thần tình vô cùng bất đắc dĩ.
Tiểu Võ tiếp lời:
"
Đại ca ca, đại thúc của chúng ta hiểu biết vô cùng, không biết ngươi có được như vậy không?"
"
Phải kêu là đại bá!"
Thái dương Vương Sung bốc lến hắc tuyến:
"
Ta biết mọi thứ cũng không ít hơn đại thúc các ngươi đâu".
Nữu Nữu vội vàng tiếp lời nói:
"
Hảo a, hảo a, vậy ngươi cũng dạy cho chúng ta vài thứ đi!"
"
Ân, được rồi! Hả! Cái gì? Các ngươi!"
Vương Sung hai mắt trợn tròn, mình đường đường không ngờ lại để cho 2 đứa trẻ hạ bệ, cái này gọi là xảy ra chuyện gì a! Thừa dịp Vương Sung vẫn còn đang choáng váng, hai đứa trẻ vội vàng tạ ơn, quả thực chính là không để cho đối phương có cơ hội lật lọng.
"
Ha ha ha ha — "
Vương sung dù sao cũng là kẻ từng trải, rất nhanh liền khôi phục tinh thần cười to nói:
"
Được rồi! Muốn ta dạy võ công cho các ngươi phải không? Cũng có thể nhưng mà các ngươi phải kêu ta một tiếng sư phụ".
Lời này Vương Sung cũng không có nói lung tung, hắn quả thật là có một chút động tâm thu đệ tử với hai đứa trẻ này. Hai tiểu hài tử này từ nhỏ đã được Nhạc Phàm tự mình chỉ dạy, nội tình thâm hậu, căn cơ vững chắc. Đừng xem bọn hắn hiện tại không có gì nổi bật, chỉ qua vài năm thời gian nữa, bọn họ lớn dần tốc độ tu luyện so với thiên tài bình thường còn nhanh hơn gấp bội. Hơn nữa, lại không có bất luận một cái di chứng gì. Cái này kêu là được tích lũy ngay từ bé. Nếu Vương Sung năm đó mà có điều kiện như vậy, thành tựu bây giờ sao chỉ dừng lại tại đây. Đương nhiên mọi người đều có cơ duyên của chính mình, nếu không một thiếu niên lông bông như hắn sao có thể học được một thân bản lĩnh như ngày hôm nay.
"Còn phải kêu sư phụ a?"
Hai tiểu gia hỏa vừa nghe nói muốn bái sư phụ, tức khắc liền trở do dự lên đến. Không phải bọn hắn còn nhỏ tuổi mà thiên kiến bè phái, ngược lại chỉ là bọn hắn không rõ ràng lắm vị sư phụ này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, tự nhiên là không dám tùy tiện bái sư.
"
Các ngươi hai tên tiểu gia hỏa này, cho phép các ngươi được bái sư chả lẽ các ngươi còn không hài lòng".
Cảm giác được ánh mắt hoài nghi của hai đứa trẻ, Vương sung dở khóc dở cười. Lấy thân phận cùng địa vị của hắn hôm nay, nếu muốn thu đồ đệ tại Lạc Dương này, chỉ sợ kẻ muốn bái sư phải xếp đầy đường cái vẫn chưa đủ. Tự dưng lại chay đến chỗ này cho hai đứa trẻ khinh bỉ. Quả thực là vừa tức vừa buồn bực a!.
Thời điểm Vương Sung ai oán, một thân ảnh từ trong biệt viện đi ra.
"
Ngươi, ngươi là Vương Sung".
Nhạc Phàm chậm rãi tiến lên, đánh giá đối phương, trong ánh mắt hiện lên một chút hồi ức. Vương sung vẻ mặt phức tap nhìn người nam nhân đứng trước mắt, người nay đã từng khiến mình thảm bại, sau đó lại trở thành nam bằng hữu của mình. Hai người há miệng thở dốc, giống như là như là có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng bọn hắn chỉ nhìn đối phương mà không thốt lên lời nào. Tiểu Võ cùng Nữu Nữu thấy cảnh tượng như vậy, hiểu ý ngoan ngoãn thối lui đứng sang một bên.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.