Thương Thiên

Chương 568: Thập niên chi tụ (5)



"Lý đại ca, đã lâu không gặp "
Một tiếng xưng hộ thân thiết vang lên, Vân Phương trực tiếp tiến lên ôm lấy Nhạc Phàm, không chút nào che giấu sự kích động trong nội tâm.
Một câu "Đã lâu không gặp", thật sự là bao hàm rất nhiều vướng bận cùng tưởng niệm, đó là câu nói đã chờ đợi trong suốt mười năm dài ròng rã
Chứng kiến một màn như thế, Mọi người ở đây đều cảm khái vạn phần, Phùng uyển Nhi lại ở một bên lặng lẽ lau đi nhãn lệ
Hai người tách ra, Nhạc Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Vân Phương, gật gật đầu nói:
"Mấy năm nay, mọi người có khỏe không? Tô gia gia, quý lão, còn có Hoàng Phủ tiền bối bọn họ như thế nào? "
"Rất tốt ! Mọi người đều rất tốt chỉ là tất cả vô cùng nhớ huynh, thường xuyên nhắc tới huynh".
Vân phương mắt chợt hiện lệ quang, kể rõ nói:
Lý đại ca, những năm gần đây chúng ta tìm huynh khắp Thần Châu, thậm chí là quốc gia ngoại tộc cũng tìm đến. Đáng tiếc là thủy chung vẫn không có tin tức của huynh, rất nhiều người cho rằng huynh đã chết, nhưng chúng ta đều tin tưởng rằng sẽ có một ngày huynh trở về nhất định sẽ trở về.
Lăng thông không muốn quá nhiều thương cảm, vội chen vào nói:
"Đúng vậy trở về là tốt rồi, trở về được là tốt rồi"
Phùng Uyển Nhi cũng ôm bụng tiến lên nói:
"Uyển nhi xin chào Vương đại ca, Tư Mã công tử"
"Uyển Nhi cô nương thật sự là khách khí ."
Tư Mã Quân Hành vội vàng chắp tay, một bên Vương Sung lại quay đầu trừng mắt nhìn Lăng Thông nói:
"Ngươi tiểu tử này muốn làm cái gì? Uyển Nhi muội tử đang mang tai, ngươi không để nàng nghỉ ngơi cho tốt, còn mang nàng tới đây làm gì, vạn nhấ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Ta thấy tiểu tử ngươi đang ngứa da muốn ăn đòn phải không?"
Lăng Thông nghe vậy hô to oan uổng:
"Lão Vương, Vương lão đại, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung a! Nói lung tung là ngươi phải chịu trách nhiệm đó, ngươi cho là ngươi yêu thương nàng hơn ta hả? Ta cũng muốn Uyển Nhi nghỉ ngơi cho tốt nhưng nàng lại muốn tới đây cùng mọi người tụ họp, nữ nhân đang hoài tai, mọi sự đều phải được chiều theo ý muốn, trước mặt lão bà đại nhân, ta làm so có thể nó một chữ không hả !"
"Ha ha ha — "
Nghe Lăng Thông một phen khổ sở thuật lại, mọi người cười to không thôi.
Nhìn vào những khuôn mặt đang tươi cười kia, tâm tình của Nhạc Phàm tốt hơn rất nhiều, chỉ là sự tình của Trần Hương, hắn thủy chung không thể quên được
Lăng Phủ Biệt Viện,Phàm Nhân cư
Lúc này trong phòng chỉ còn 2 người Nhạc Phàm cùng Vân Phương, bọn họ nói chuyện với nhau rất lâu, đối với sự tình đã xảy ra của đôi bên, mọi người đại khái đã rõ ràng. Chỉ là khi Nhạc Phàm hỏi về sự tình của Trần Hương, vẻ mặ của Vân Phương ngay lập tức cũng trở lên ảm đạm, hỏi thăm không được bất luận cái gì về tin tức của nàng
Nhạc Phàm vốn là đối với việc này không ôm quá nhiều đích hy vọng, bởi vậy thật không có quá mức thất vọng. Nghĩ lại cũng đúng, Thần Cơ Các chỉ là một tổ chức tình báo trong dân gian cùng giới giang hồ, tuy rằng lịch sử đã lâu, nhưng lực lượng của bọn họ dù sao cũng hữu hạn, đối với chuyện ngoài giang hồ thì cũng bất lực.
Nhạc Phàm từ nhỏ săn bắn mà sống, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ là một kẻ dễ dàng xúc động, đừng nhìn việc hắn liều mạng đi tìm Trần Hương, thật ra ma luyện trong nhiều năm đã khiến hắn rất nhanh chóng tỉnh táo chở lại. Sự tình không may của Trần Hương cũng đã là chuyện 10 năm về trước, nếu nàng thật sự đã chết , thì vô luận mình làm điều gì,thì mình làm việc gì cũng không thể vãn hồi kết quả này. Nếu Trần Hương hiện tai bình an vô sự, mình càng không nên tùy tiện hành động. Hiện tại Nhạc Phàm ngược lại vô cùng nguyện ý tiếp nhận lời nói trở mặt kia của Băng Nguyệt ngày ấy.
Vân phương thấy Nhạc Phàm trầm mặc không nói, cho nên mở miệng hỏi:
"Lý đại ca, ngươi hiện tại có tính toán gì hay không?"
Nếu là tại hôm nay trước kia, Nhạc Phàm khẳng định không có đáp án, nhưng mà hiện tại, mục đích của hắn chỉ có một, đó là nhất định phải tìm được tin tức của Trần Hương. Còn như báo thù việc, hắn có thể tạm thời buông xuống. Chỉ nghe Nhạc Phàm hỏi:
"Vân phương, ngươi có biết hay không sự tình của Lục đại tôn giả ?"
"Biết một vài thứ"
Vân phương nghe vậy gật gật đầu nói:
"Lục đại tôn giả chính là điều thần bí nhất trong tu hành giới , cũng là sáu vị tu sĩ có thành tựu tối cao, địa vị của bọn họ giống như là quân vương trong thế tục giới vậy, tại tu hành giới có lợi ích tuyệt đối, chon nên sự tồn tại của mấy người nay không phải là cái bí mật gì"
"Thực lực của bọn họ cường đại đến mức nào?"
"Cái này"
Vấn đề này của Nhạc Phàm đúng là đang làm khó vân phương, hắn chỉ nói:
"Tình hình chung là lục đại tôn giả rất ít khi tự mình xuất thủ, ai cũng vô pháp kết luận được thực lực của bọn họ cường đại đế mức nào? Chỉ biết là bọn họ đã vượt qua bước đầu tiên của Thiên đạo, thành tựu vô cùng phi phàm. Không thể đánh giá được thực lực của bọn họ, lấy sự hiểu biết của ta, một trăm cao thủ như đao si tiền bối, cũng không phải là đối thủ của một trong số bọn họ".
"Thực lực của đại tôn không ngờ lại cường hãn đến như vậy!"
Nhạc Phàm tâm thần mạnh nhảy, yết hầu khô khốc, một loại vô lực cảm giác nảy sinh trong lòng. Thì ra, mình chưa bao giờ có một khắc nào đem vận mệnh bản thân nắm ở trong tay
Cảm giác vô lực, vì cái gì lại vô lực đến vậy? Nói cho cùng cũng không phải là do, mình không có thực lực cường đại, mới có thể để cho vận mệnh an bài, bị người khác quản chế. Năm đó bị sung quân biên hoang cũng thế, bị người truy sát cũng thế, bị người phỉ bang cũng thế, không thể báo thù lại càng như thế
Đúng vậy! Nắm trong tay Lực lượng cương đại thì không gì không thể làm được, không có lực lượng thì mình chỉ là một kẻ vô năng. Ta cần lực lượng đủ cường đại để có thể phản khán vận mệnh!
Trong nháy mắt hàng trăm ngàn ý niệm quay về, trong mắt Nhạc Phàm bắn ra một đạo tinh quang gần như thực chất, khiến Vân Phương đang ngồi bên cạnh nhảy dựng lên."
"
Lý đại ca, huynh.... huynh không sao chứ"
Nhìn vào ánh mắt lo lắng của Vân Phương, Nhạc Phàm hít một hơi sâu, tâm tình dần bình thường trở lại:
"
Ta không sao, nói tiếp đi".
Vân phương gật gật đầu, tiếp tục nói:
"
Kỳ thật, mâu thuẫn giữa Lục đại tôn giả cực sâu, luôn kiềm chế lẫn nhau. Tuy rằng nhóm người này bình thường không dễ dàng xuất thủ, nhưng lại để cho môn đồ đại biểu cho mình xuất thủ. Thiên loan đại tôn có thế lực lớn nhất,đại biểu cho cả thánh vực. Vô danh đại tôn thế lực nhỏ nhất đại biểu cho Phật tông. Mà cực kiếm đại tôn đại biểu cho người phương ngoại, còn có Chúc huyễn đại tôn phi thường thần bí. Tất cả những đại tôn trên đều là những tồn tại cự mạnh, thực lực sâu không lường được. Còn như "Thánh Ngôn đại tôn"..."
Thanh âm dừng lại, Vân Phương liếc mắt thật sâu nhìn Nhạc Phàm nói:
"
Thánh Ngôn đại tôn đại biểu cho Thiên Môn, chính hắn là kẻ bắt Trần Hương đi"
"
Thánh ngôn đại tôn "
Nhạc phàm nhướng mày, trong mắt bắn ra sát ý trắng trợn. Vân phương thấy hình dáng Nhạc Phàm như thế, trong lòng không khỏi sầu lo. Hắn tự nhiên là biết được tình huống thân thể của đối phương, đừng nói khiêu chiến đại tôn, cho dù là một tên môn đồ cũng khó đối phó. Chỉ là, vân phương cũng không có dự định ngăn trở, Nhạc Phàm, bởi vì hắn biết, có một số sự việc nam nhân nhất định phải đi làm, hắn thật sự là rất hiểu biết tính cách của vị huynh trưởng này.
Sát ý thu liễm, Nhạc Phàm trầm ngâm thật lâu sau nói:
"Vân phương, ta cần ngươi giúp ta làm chút sự tình."
"
Đại ca mời nói."
Vân phương vẻ mặt nghiêm nghị.
Nhạc Phàm trịnh trọng nói:
"
Trong điều kiện có thể các ngươi giúp ta điều tra tin tức của Trần hương, còn có cả sự tình của ẩn lâm đại hội, càng tỉ mỉ càng tốt. Mặt khác giúp ta chuẩn bị một vài thứ: Ngọc thạch nhược kiền, kỳ trân nhược kiền, linh thảo nhược kiền ( cái này thì chịu không biết nhược kiền là cái gì ai biết thì sửa hộ)
Lúc Vân Phương nghe Nhạc Phàm liệt kê ra những thứ đo, cả người ngây ngẩn. Sau khi lấy lại tinh thần, vân phương cười khổ nói:
"Đại ca, huynh muốn nhiều thứ trân quý như vậy rốt cục là muốn làm cái gì?"
Nhạc Phàm thản nhiên nói:
"Mấy thứ này đều là dùng để luyện dược, có thể tạm thời giảm bớt thương thế của ta,nếu không thể làm xong thì ta cũng sẽ tự mình động thủ".
Đề cập đến thương thế của Nhạc Phàm, vân phương không dám chậm trễ:
"Đại ca xin yên tâm, cho dù khuynh đem hết toàn lực, ta cũng sẽ tìm đủ những thứ này. Hơn nữa chuyện nàu còn có người có thể trợ giúp chúng ta".
Nói xong, vân mặt chữ điền trên lộ ra mỉm cười:
"Đại ca còn nhớ rõ tuyền ki tinh?"
"
Tự nhiên là nhớ rõ."
Nhạc Phàm gật đầu:
"Năm đó, chính là người này là ta truyền ra tin tức của Trần Hương."
Vân phương nói tiếp:
"Kỳ thật, tuyền ki tinh người này đại ca ngươi cũng quen biết, còn rất quen thuộc."
"
Ta quen biết?"
Nhạc Phàm có chút khẽ giật mình, cúi đầu suy tư trong chốc lát
Thiên hạ tuy lớn, nhưng bằng hữu Nhạc Phàm chân chính quen thuộc cũng không nhiều lắm, ngoài mấy người này thì phạm vi càng nhỏ. Hơn nữa còn có thể trợ giúp mình chuyện này thật sự là không nhiều lắm, phải là kẻ có tài lực hùng hậu, nhân thủ đông đúc
Suy tư một lúc, một cái tên hiện lên trong đầu Nhạc Phàm — Lăng Thông!
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.