Thương Thiên

Chương 569: Thập niên chi tụ (6)



"Là hắn, dĩ nhiên là Lăng Thông "
Nhạc Phàm đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức thoải mái. Hắn nhớ rõ lai lịch của Lăng Thông vốn rất thần bí, năm đó chỉ từ một tên thiếu niên không có căn cơ, trở thành một cự phú thương nghiệp như ngày hôm nay, nếu không có ngoại nhân trọ giúp, quả thực là rất khó thành công.
Vân phương thấy thế cười nói:
"Người khác cho rằng Lý đại ca không có đầu óc, chỉ biết là lấy bạo chế bạo, đáng tiếc bọn họ cũng xem thường trí tuệ của đại ca rồi"
Lời nói này, Vân Phương kì thật cũng không phải là đang khen tặng Lý Nhạc Phàm, chỉ có chân chính tiếp xúc qua tài năng của Ly Nhạc Phàm mới có thể nhận thức được tâm tình của hắn. Từ lúc mới sơ nhập vào giang hồ, cho tới lúc danh chấn thiên hạ, Lý Nhạc Phàm một đường đi tới, đã trải qua bao nhiêu hung hiểm, bao nhiêu gập ghềnh? Có sát lục, có mâ mưu quỷ kế, có vu oan hãm hại, cùng thương tổn. Nếu chỉ bằng nhiệt huyết cùng lực lượng cường đại há có thể tồn tại đến ngày hôm nay. Trí tuyệ của hắn vốn luôn ẩn giấu ở chỗ dùng cách đơn giản để đạt được mục đích của chính mình. Cho nên, trong mắt người đời, nhạc phàm không hơn không kém chính là một tuyệt thế hung đồ.Nhưng trong mắt đám người Vân Phương, trí tuệ của Nhạc Phàm so với lực lượng của hắn càng cường đại hơn
Dừng một chút, vân phương quay lại chính đề đạo:
"Lý đại ca huynh đoán đúng rồi, Tuyền Ki Tinh của Thần cơ các chính là Lăng Thông. Kì thật ta cùng Lăng Thông đều là cô nhi mà Tô lão bọn họ dẫn về, còn có cả Phùng Uyển Nhi nữa. Ta chủ yếu là phụ trách điều tra thu thập tin tức tình báo trong bóng tối, còn hai người Lăng Thông cùng Phùng Uyển Nhi phụ trách kinh doanh thương lộ. Dù sao Ẩn tiên cốc hơn một ngàn nhân khẩu cần nuôi sống, chúng ta cũng không thể không nhập thế".
Đối với Nhạc Phàm, vân phương cho tới bây giờ cũng không nghĩ muốn giấu diếm cái gì, bởi vậy hắn mới đem thân phận của Lăng Thông nói ra. Đương nhiên hắn không nói cho đối phương thì Lăng Thông cũng sẽ tìm thời điểm mà nói ra.
"Nếu có Lăng Thông hộ trơ, chuyện này sẽ tiện hơn rất nhiều"
Nhạc Phàm đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, nhìn cảnh tượng xa xa, trong lòng hắn bớt đi vài phần trầm trọng:
"Đúng rồi, bọn Long Tuấn, Đinh Nghị khi nào mới tới Lạc Dương"
Nhớ đến đám người Long Tuấn, Vân Phương không nhị được nở nụ cười:
"Lần này đám người đó tới nơi đây không ít a, ngoại trừ tiểu tử Long Tuấn, Đinh Nghị còn có Đao si tiền bối, Vợ chồng Phó Suất, mấy người Chu tam công chúa. Ta sau khi an bài xong chuyện trong Ẩn Tiên cốc liền đuổi tới nơi này, chiếu theo lộ trình của mấy người Long Tuấn, nói không chừng hôm nay có thể tới Lạc Dương. Huynh cũng biết tính tình của mấy tiểu tử Long Tuấn, Đinh Nghị bọn họ biết huynh tại Lạc Dương còn không gấp chạy tới hay sao! Ha ha!"
"Thật vậy? Mọi người cũng đến đây, ta cũng rất muốn gặp lại bọn họ"
Nhạc Phàm tràn đầy phiền muộn, lại nói:
"Vân Phương người thấy thực lực hiện tại của mấy người Long Tuấn Định Nghị như thế nào?"
"Cái này Lý đại ca, ngươi thật đúng là nhận hai hảo đồ đệ a!"
Vân phương cảm khái cười:
"Long tuấn cùng Đinh Nghị mấy năm nay đều không ngừng nỗ lực tu luyện, bọn họ bây giờ đều đã là thiên đạo trung cảnh cao thủ, thực lực phi thường mạnh mẽ, có thể nói là dương danh thiên hạ. Nhất là mấy năm nay, tích lũy trên chiến trường, lại càng làm cho bọn họ trưởng thành thêm. Phàm môn cùng Tĩnh Quốc quân có thể có được thế lực như vậy đêì là bởi vì sự tồn tại của hai người bọn họ. Chỉ tiếc là...."
Thanh âm hơi ngừng lại, Vân Phương lắc lắc đầu thở dài:
"Chỉ tiếc, so với đệ tử Ẩn tông, mấy người Long Tuấn Đinh Nghị vẫn thua kém hơn rất nhiều. Chẳng những không có công pháp tu luyện, hơn nữa thẳng cho tới bây giờ đều là tự mình tu luyện, không chịu tìm danh sư, cũng không có người chỉ điểm, cho nên bọn họ đã dừng ở Thiên Đạo trung cảnh nhiều năm mà không tiến vào được Thiên Đạo thượng cảnh. Bất quá kinh nghiệm võ đao của bọn họ vô cùng phong phú, mặc dù gặp phải cao thủ thiên đạo thượng cảnh cũng có lực chiến một trận, cho nên có hai người bọn họ chấn thủ biên quan các thế lực khác mới không dám dễ dàng đắc tội."
"Nguyên lại, bọn họ đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi"
Nhạc Phàm rất là vui mừng gật gật đầu, nhớ ngày đó, hai tiểu tử kia vẫn chỉ là hai hài tử tranh đoạt thức ăn mà sống mà nay đã trở thành những hán tử đỉnh thiên lập địa rồi, trong chuyện này phải trả giá bao nhiêu, thường nhân căn bản không thể là tưởng tượng nổi.
Trong khi vui mừng, đồng thời Nhạc Phàm cảm thấy bản thân thua hai đồ đệ rất nhiều. Khi xưa, Long Tuấn cùng Đinh nghị bái mình làm vi sư, mình vẫn đang chạy ngược chạy xuôi rất ít tự mình chỉ dạy hai người, mà bọn họ cũng không nguyện ý tìm sư phụ khác, chỉ là yên lặng tu luyện, thong thả mà tiến bộ
"Ta không phải là một vị sư phụ tốt a"
U ám thở dài, Nhạc Phàm đột nhiên nói:
"Vân phương, ngươi cũng biết, hiện tại thế lực triều đình cùng Ma môn có bao nhiêu cường đại?"
Nghe được vấn đề này, vân phương không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ Lý đại ca muốn đi báo thù? Nhưng lấy tình hình thương thế hiện tại của hắn, chỉ sợ là..."
Trong lòng xoay chuyển, Vân Phương nói thẳng:
"
Lý đại ca, thế lực của triều đình cùng ma môn phi thường cường đại, nhất là ma môn, chẳng những có rất nhiều thiên đạo cao thủ còn có cực kiếm đại tôn chống lưng. Mà triều đình trong bóng tối cũng cấu kết với không ít thiên đạo cao thủ. Vài ngày trước ta thu được tin tức, hiện tại hoàng đế Chu Khang Cảnh đã bước vào thiên đạo thượng cảnh, ngay cả tiểu huynh đệ cũng không làm gù được hắn. Nếu đại ca nghĩ muốn báo thù, trừ phi là có cơ hội đơn đả độc đấu nếu không rất khó giết được Chu Khang Cảnh cùng Triệu Thiên Cân."
Nhạc Phàm từ trong miệng Vân Phương đã biết được thực lực chân chính của Thích Minh Hữu, cũng không làm gì được Chu Khang Cảnh, Nhạc Phàm cũng không cho rằng mình có năng lực này. Huống chi mình muốn báo thù đối phương cũng chưa hẳn cho mình có cơ hội đơn đả độc đấu.
Đây cũng không phải là một cái tin tức tốt!
Nhạc Phàm không chỉ một lần cảm thấy khổ não, mình muốn báo thù, muốn tìm Trần Hương, nhưng cứ như có từng tòa từng tòa đại sơn ngăn cản trước amwtj vậy. Nếu muốn vượt qua những ngọn núi này, chỉ dựa vào khí lực một người căn bản là không đủ, hắn cần lực lượng cực kì cường đại trợ giúp
Vân phương, đệ đi trước đi, ta nghĩ là cần yên tình một chút.
Thanh âm Nhạc Phàm trầm thấp cứ như là tại thời khắc này tâm tình rất bình thường vậy.
Vân Phương khẽ gật đầu, sau đó yên lặng li khai
Ra khỏi phòng, vân phương ngẩng mặt nhìn bầu trời, trong ánh mắt chợt hiện lên một chút thương cảm. Hắn sao không hiểu được cảm thụ trong lòng Nhạc Phàm, nhưng hắn đành lực bất tòng tâm, bởi vị lực lượng bản thân căn bản là quá yếu nhược
"Đại ca ngươi yên tâm đi, cho dù vân phương phải liều cả tính mạng, cũng nhất định giúp ngươi nghe ngóng tin tức của Trần Hương
Vân Phương gắt gao nắm chặt tay, trong mắt bạo phát quang mang kiên định.
Trong thành Lạc Dương, có thể nói là khí thế ngất trời, nơi đâu cũng có thể chứng kiến cảnh tượng dòng người đang sôi động. Mấy ngày nay thương hội bắt đầu hoạt động, các loại thương phẩm từ trời nam đất bắc đủ kiểu dáng đều tập kết tại Nam Huyền Lí. Nhiều thương phẩm muôn màu rực rỡ như vậy khiến cho mọi người nhìn đến hoa cả mắt
Lúc này trên đường cái đột nhiên xuất hiện hai đứa trẻ đang len lỏi xâm nhập vào bên trong biển người, ngó đông ngó tây trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ. Xem ra bất luận một cái đồ chơi mới mẻ gì đối với hai tiểu gia hỏa này đều có lực hấp dẫn trí mạng
"Hừ! Lần này nhìn hai tiểu gia hỏa các ngươi còn chạy trốn được đến chỗ nào!"
Thanh âm truyền đến khiến hai đứa trẻ thần tình đai biến vội vàng quay người muốn thoát đi. Chỉ tiếc bọ chúng còn chưa kịp chạy thì một đôi tay mảnh khảnh duỗi tới túm được hai tiểu gia hỏa này.
"Oa nha nha! Sư nương, ngươi để lại chúng ta đi đi! Chúng ta chỉ nhìn một lát nữa thôi, dù sao đây là Lạc Dương chúng ta cũng không có nơi nào để chốn, chỉ đi xem một lát thôi mà?"
"Đúng vậy đúng vậy, ta cùng Băng Nhi tỷ tỷ sẽ không trốn đâu"
Mặc cho hai đứa trẻ dãy dụa phản kháng nữ tử vẫn bất đông:
"Hai tiểu gia hỏa các ngươi hãy chấm dứt việc đó đi, lần trước để hai tiểu hồ li các ngươi trốn đi, chúng ta mà không phát hiện nhanh thì không biết hai tên gia hỏa này trốn đến phương nào rồi" .
"Lần này sẽ không, chúng ta là đang về nhà mà"
"Đúng vậy đúng vậy!
"
Hắc hắc! Mặc cho các ngươi gian xảo giống như tiểu quỷ, cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của lão nương đâu".
Nữ tử cười đắc ý, phía sau có hai thân ảnh cao lớn đi tới.
"
Được rồi mà nguyệt nhi, như thế nào một đống tuổi rồi mà vẫn còn giống như tiểu hài tử vậy"
Những người này chính là vợ chồng hai người Phó Suất cùng đao si Khấu Phỉ, mà hai đứa kia chính là tiểu băng nhi cùng tiểu tiểu.
Nghe được trượng phu quở trách mình, Nhan Nguyệt Thi tức giận:
"
Giỏi cho một tên phó suất, dám nói ta lớn tuổi! Ta già rồi thì làm sao? Chẳng lẽ ngươi bắt đầu ghét bỏ ta? Nhớ ngày đó, người mến mộ ta nếu xếp hang có thể đứng từ đầu phố đến cuối phố, nếu không phải là vì ngươi đau khổ theo đuổi khiến ta chướng mắt thì sao ta lại lấy ngươi cơ chứ"
Một đống chuyện xưa bị nói toạc ra, Phó Suất biểu tình quẫn bách, hắn biết lần này trọc chúng tổ ong vò vẽ rồi. Lão chỉ biết trợn mắt há mồm chịu trận mà thôi. Đứng trước mặt một người phụ nữ mà nhắc đến tuổi của nàng thì đúng là chẳng khác nào lấy đá tự đạp vào chân mình hay sao?
"
Ha ha! Sư phụ bị sư nương mắng!"
"
Ha hả! Đúng vậy đúng vậy.
"Các ngươi hai tên tiểu gia hỏa này tự nhiên vui sướng khi người gặp họa "
Hai cái tiểu gia hỏa một đường chơi đùa, Vợ chồng Phó Suất cùng Khấu Phỉ theo sát sau đó.
Cách không xa phía sau bọn họ là Long Tuấn, Đinh Nghị cùng với hai nữ tử Chu Tĩnh Nguyệt và Chu Phượng đạng dạo bước mà đi. Trở lại con đường lớn của Lạc Dương thành, Long Tuấn cùng Đinh Nghị cảm khái vạn phần
"A Tuấn, Lạc Dương này vẫn phồn hoa như mười năm về trước a!"
"
Không đúng không đúng phải nói rằng so với 10 năm về trước càng thêm phồn hoa, quả nhiên là Thiết Huyết thủ đoạn vô cùng cao minh, hắn khiến cho việc kinh doanh của Thiên Địa mình càng ngày càng hữu thanh hữu sắc"
"
Cái này còn không phải là nhờ sư phu của chúng ta hay sao, nếu năm đó không phải sư phụ lão nhân gia ngăn cơn song dữ thù sao thiết huyết có thể nhất thông giang hồ? Nếu không phải là trợ giúp thiết huyết thì sao mà sư phụ cùng sư mẫu năm đó trọng thương, là càng không mất tích trong mười năm dài, chúng ta cũng không cần phải hiu quanh như vậy"
"
Được rồi, đừng oán giận . Thiết huyết tốt xấu cũng là huynh đệ vào sinh ra tử của sư phụ, tính ra thì chúng ta còn phải kêu người ta một tiếng sư thúc đó"
"
Sư thúc cái gì, ta còn lâu mới gọi ! Nếu thật sự là hảo huynh đệ, năm đó hắn cũng không cùng Chu Khang Cảnh thông đồng làm bậy
"Ngươi đúng là không có văn hóa, cái kia không phải là thông đồng làm bậy mà phải gọi là hợp tác chiến lược"
"
Hừ! Dù sao cũng giống nhau.
"Quên đi, quên đi nói mấy cái này làm gì, việc này hay là để sư phụ đích thân xử lý, chúng ta hay là nhanh lên đi gặp người"
"
Đúng vậy, chúng ta đi nhanh lên.
Nhìn vào hai hình bóng đang vội vã kia, chu Phượng bật cười, Chu Tĩnh Nguyệt thì bất đắc dĩ lắc đầu. Ai có thể tưởng tượng nổi 2 người kia chính là người đứng đầu một phương, nắm trong tay vạn quân thủ thành, hiện tại lài giống như hai hai tử chưa trưởng thành vậy
Lăng phủ biệt viện, phàm nhân cư.
Trong phòng, Nhạc Phàm đứng lặng hồi lâu tai cửa sổ, suy nghĩ rất lâu, cũng nghĩ tới rất nhiều sự việc, từ lúc mới bước chân vào giang hồ, hắn liền biết được cái gì gọi là thân bất do kỉ, chính là giống như một câu trước kia mà đao si tiền bối Khấu Phỉ đã từng nói với bản thân hắn:
"Ngươi tuy rằng không phải người trong giang hồ, nhưng ngươi thân lại đang tại giang hồ
Hiện tại hồi tưởng lại mới phát hiện ra chính mình đi một vòng rồi lại quay về nguyên điểm
"Sư phụ — "
Xa xa đột nhiên truyền tới một thanh âm hùng hậu, cắt ngang suy nghĩ của Nhạc Phàm.
Khi hắn đi ra khỏi phòng mới phát hiện trong biệt viện đã có thêm một nhóm người.
Lăng Thông, Phùng Uyển Nhi, Vương Sung, Tư Mã Quân Hành, Vân Phương, Long Tuấn, Đinh Nghị, Phó Suất,Nhan Nguyệt Thi,Khấu Phỉ, Chu Tĩnh nguyệt, Chu Phượng , bên cạnh còn có hai tiểu hài tử. Nhìn vào từng gương mặt quen thuộc, Nhạc Phàm sững sờ tại chộ. Tựa hồ trong nháy mắt hình ảnh mười năm trước cùng với cảnh tườn trước mắt trùng lên nhau. Sau mười năm rốt cục mọi người rốt cục cũng đã gặp lại.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.