Sự phức tạp của sự việc đã vượt qua dự liệu của mọi người.
Mọi người vốn tưởng rằng Thiết Huyết đem "Thiên đạo tâm pháp" công bố với mọi người chỉ là thay đổi hiện trạng giang hồ, khai sáng một tương lai cường đại. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Thiết Huyết sẽ tạo ra hậu quả như vậy, không ngờ sẽ làm giang hồ liên quan tới Thiên đạo chi tranh.
Lôi Tráo Thiên đích xác nói không có sai, người trong thiên hạ nếu tu luyện "Thiên đạo tâm pháp" thì định ước thời thượng cổ kia sẽ chỉ là lý luận suông. Rồi vào thời điểm người trong Tu Hành giới tùy ý ra vào thế tục, tất nhiên sẽ dẫn tới một hồi gió tanh mưa máu. Bất luận người trong giang hồ nghĩ thế nào thì từ nay về sau, giang hồ cùng Tu Hành Giới mâu thuẫn trùng trùng điệp điệp, cuối cùng bị vùi lấp vĩnh viễn bên trong phân tranh.
Nghĩ đến đây, đại bộ phận người ở đây có chút hỗn loạn, không biết nên tin tưởng lời nói của ai.
Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Thiết Huyết, xem hắn trả lời như thế nào.
Lúc này trên mặt Thiết Huyết không có bất kỳ biếu tình nào, có vẻ bình tĩnh dị thường, hắn cũng không vì những lời Lôi Tráo Thiên nói mà tức giận.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vô tận, trên thân tản ra sự thất vọng cùng phiền muộn.
- Lôi tiền bối, ngươi cho rằng giang hồ hiện tại rất yên bình sao?
Nghe được câu hỏi của Thiết Huyết, Lôi Tráo Thiên không khỏi giật mình:
- Ngươi nói lời này là có ý tứ gì?
- Có ý gì? Chẳng lẽ Lôi tiền bối không biết?
Ánh mắt Thiết Huyết dần dần lộ ra hàn ý:
- Năm đó Thiết mỗ chỉnh hợp giang hồ, khổ tâm kinh doanh mười năm, cố gắng duy trì cân bằng giang hồ, nhưng hiện tại thì sao? Thánh vực muốn nhúng tay vào tranh chấp giang hồ. Ma môn cùng triều đình cấu kết với nhau, các đại ẩn tông sôi nổi gia nhập giang hồ, bao nhiêu dân chúng vì thế mà bị hại? Bao nhiêu thị tộc bị diệt? Bao nhiêu thành trấn bị phá hủy? Chẳng lẽ điều này người có biết hay không? Như thế chẳng lẽ giang hồ còn yên bình sao?
Dừng một chút, Thiết Huyết cười lạnh nói:
- Hay cho một cái "Thiên đạo chi tranh" họa không liên lụy tới thế tục, tất cả đều là giả. Đó cũng chỉ là cường giả vì che dấu dục vọng của mình tìm một cái cớ thôi. Mọi người có thể ngẫm lại, chuyện tu sĩ tham gia vào tranh đấu trong giang hồ còn thiếu sao? Xa đâu không nói, ngay như vừa rồi, huynh muội Bộ gia đệ tử Thánh vực tự tung tự tác, chẳng lẽ không phải là một cái bằng chứng tốt nhất sao? Vì cái gì tu sĩ trong thế tục sau khi giết người không phải đền mạng? Tu sĩ, bọn chúng nhìn thế tục bọn ta mọi người đều chẳng phải như con kiến hay sao? Nói trắng ra đó là vì chúng ta không có thực lực bảo hộ, chứ đừng nói gì tới quyền lợi, không có tư cách phản kháng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz
- Giang hồ mặc dù loạn, nhưng ân oán, tự do tự tại, không do triều đình quản thúc. Mà hôm nay, tu sĩ Thiên đạo cao cao tại thượng, tùy tiện một câu dễ dàng lấy đi tính mạng một người, quả thực so với triều đình còn bá đạo hơn. Trước mặt cường thế, các ngươi chỉ có thể làm quân cờ, cho dù sinh tử không do mình quyết định, chẳng lẽ đây là cuộc sống các ngươi muốn lựa chọn sao?
Càng nói, thanh âm Thiết Huyết càng lớn, cuối cùng chỉ vào một đám tu sĩ quát hỏi:
- Thiết mỗ muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi nói mấy tu sĩ này tới đây là để làm cái gì?
Không đợi đối phương trả lời, Thiết Huyết chuyền hướng về phía mấy trăm cao thủ Thiên đạo trên đài nói:
- Các ngươi nói cho Thiết mỗ tại sao trong mắt ẩn tông các ngươi chính là một đống vật phẩm, chính là đối tượng bị chia cắt. Bọn họ những tu sĩ này tới đây mục đích chính là đem mấy cao thủ Thiên đạo này quy về một phương, trở thành quân cờ trong tay bọn hắn. Nếu sau này các ngươi biểu hiện tốt, như vậy các ngươi sẽ trở thành một quân cờ hữu dụng, nếu biểu hiện không tốt thì các ngươi cùng kẻ bỏ đi không khác gì nhau.
…
Dưới đài không một tiếng động, mọi người trợn mắt há mồm nhìn Thiết Huyết.
Một đống vật phẩm? Là đối tượng bị chia cắt? Quân cờ?
Nếu nói vừa rồi Lôi Tráo Thiên giải thích chuyện tình làm cho người ta khiếp sợ thì giờ phút này lời nói của Thiết Huyết tuyệt đối có thể dùng từ "Kinh hãi" để hình dung.
Đây là sự thật sao?
Mọi người trong lòng nghi hoặc, ánh mắt đổ dồn về đám tu sĩ Thiên đạo, thấy cả đám trầm mặc không nói, đáp án không cần nói cũng biết.
T
Thì ra đó là sự thật, điều Thiết Huyết nói là sự thật! Ẩn tông này không ngờ đem cao thủ Thiên đạo trong chốn giang hồ làm vật phẩm, làm quân cờ. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chúng ta bị người nô dịch? Dựa vào cái gì chúng ta bị người điều khiển?
Hoảng sợ! Phẫn nộ! Khuất nhục!
Mấy trăm cao thủ Thiên đạo sắc mặt âm trầm, ngay cả người luôn luôn bình tĩnh như Phổ Quang Đại Sư cũng nhướng mày, tay tạo thành hình chữ thập, trong miệng không ngừng niệm kinh văn.
Mấy cao thủ Thiên đạo này thân sinh ra trong giang hồ, đều trải qua sóng to gió lớn mới có thể có được thành tựu như hôm nay. Trong sâu thẳm tâm hồn của bọn họ đều có một sự kiêu ngạo thuộc về mình, cho dù trước mặt cường quyền cũng không nguyện cúi đầu. Nhưng hôm nay, bọn họ - mấy đại cao thủ này chẳng những là vật phẩm cho người ta chia cắt, còn bị người ta nắm trong tay giống như là quân cờ. Điều này làm sao bọn hắn can tâm cho được? Như thế nào lại bình tĩnh được?
Lôi Tráo Thiên nhìn chằm chằm vào Thiết Huyết, trong lòng lại có tư vị khác. Hắn biết Thiết Huyết nói không có sai, Tu Hành Giới đối với thế tục cho tới bây giờ đều lạnh lùng như vậy, chỉ cần không có nguy cơ đối với bọn họ, bọn họ sẽ không để ý tới sinh tử của người trong thế tục. Đối với chuyện này, Lôi Tráo Thiên cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ tiếc hắn căn bản cũng vô lực không thay đổi được chuyện gì.
Trầm mặc một lát, Thiết Huyết lại mở miệng nói:
- Như thế nào? Cảm thấy phẫn nộ sao? Cảm thấy khuất nhục sao? Nhưng cũng có thể làm được gì? Các ngươi hiện tại căn bản không có tư cách. Đúng vậy, Thiết mỗ tuy rằng có tư tâm, nhưng Thiết mỗ cũng luôn hy vọng giang hồ cường thịnh không thể bị người khác khi nhục. Mà "Thiên đạo tâm pháp" đem cho các ngươi cơ hội thay đổi vận mệnh, tu luyện hay không là do các ngươi lựa chọn, Thiết mỗ tuyệt đối không miễn cưỡng.
- Bất quá…
Thiết Huyết vừa nói bỗng nhiên tay chỉ mấy trăm cao thủ Thiên đạo trên đài, giọng nói âm vang:
- Thiết mỗ chỉ muốn hỏi các ngươi một câu, các ngươi muốn sống không có tôn nghiêm hay là vì tự do mà dũng cảm phản kháng? Không có tôn nghiêm mà còn sống, vì tự do mà phản kháng. Đây chính là hai lựa chọn, nhưng mỗi một người chỉ có thể lựa chọn một con đường mà thôi.
Ngươi trong giang hồ chưa bao giờ thiếu người chính trực, nếu có thể lựa chọn, ai con mẹ nó không nguyện ý không có tôn nghiêm mà sống?
Một khi Thiết Huyết đã cho bọn hắn một cơ hội, bọn hắn còn sợ gì mà không nhận lấy. Cho dù có bỏ mạng thì sao? Quản cái rắm gì, chỉ cần có một tia cơ hội thành công, bọn hắn xá gì. Sống thì là ăn trên ngồi chốc, thua chỉ còn lại đống xương khô mà thôi.
Nhìn vào những đôi mắt thù địch kia, Quách Tường Phong âm thầm thở dài, lúc này nếu hắn không nói lời nào, vậy sẽ không thể vãn hồi được đại cục.
Lập tức Quách Tường Phong tiến lên một bước, nói:
- Thiết Huyết minh chủ, những lời ngươi vừa nói quả thật là có chút bất công, Quách mỗ không dám chịu tội danh này.
- Ồ.
Thiết Huyết ôn hòa lên tiếng nói:
- Vậy chẳng biết các hạ nói thế là có ý gì? Thiết Huyết xin rửa tai lắng nghe.
- Chư vị xin lắng nghe Quách mỗ nói một lời.
Quách Tương Phong nhìn lên mấy trăm cao thủ Thiên đạo trên đài nói:
- Đúng vậy, ta chính là môn đồ của Tôn giả, quả thật là vâng mệnh mà đến đây, hi vọng tự mình mang chư vị về tông môn. Nhưng sự thật cũng không như lời Thiết Huyết minh chủ nói, coi chư vị làm vật phẩm hoặc quân cờ. Mà ngược lại, chư vị đều là cao thủ Thiên đạo của giang hồ, ta rất bội phục nghị lực của các vị, nếu có thể được các ngươi ủng hộ quả là điều may mắn của sư môn. Đương nhiên nếu chư vị không muốn gia nhập tự nhiên có thể cự tuyệt, chúng ta chưa từng nghĩ tới sẽ ép buộc các vị. Cho nên hết thảy quyết định là nằm trong tay mọi người.
Lúc này, Phương Hàm nhỏ giọng thầm nói:
- Các ngươi đương nhiên là không ép buộc rồi, nếu không có Thiết Huyết minh chủ vạch trần bộ mặt các ngươi, khẳng định sẽ không có ai nguyện ý bỏ qua cơ hội làm mạnh thực lực ẩn tông. Hừ hừ.
Thanh âm Phương Hàm tuy rằng nhỏ, nhưng người ở đây cũng nghe được rất rõ ràng. Mấy trăm cao thủ Thiên đạo trên đài kia, vốn có chút buông lỏng, ngay lập tức bộ mặt lại cảnh giác như cũ.
Nhìn vào ánh mắt hoài nghi của mọi người, Quách Tường Phong cố nén cơn giận trong lòng, nói:
- Ta lặp lại lần nữa, ta tới đây tuyệt đối không có ác ý. Chỉ đơn thuần hy vọng chư vị có thể gia nhập cùng chúng ta mà thôi. Mọi người còn nhớ rõ Thiết Huyết minh chủ vừa nói gì chứ, giang hồ bên trong thế tục, điều kiện có hạn, muốn tu luyện vô cùng khó khăn, mà Tu Hành Giới chúng ta chẳng những nguyên khí nồng hậu, lại có rất nhiều linh dược phụ trợ, nếu gặp phải vấn đề gì còn có tiền bối chỉ điểm, so với ở giang hồ thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa nhiều cao thủ Thiên đạo như vậy ở lại thế tục, sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cuộc sống thường dân, nếu có tranh chấp, nhất định sẽ xảy ra họa lớn. Thỉnh chư vị nghĩ lại.
Thái độ Quách Tường Phong quả thật rất thành khẩn, không giống như những tu sĩ bình thường cao cao tại thượng. Bất quá, sau sự kiện Bộ Vân Thiết đại khai sát giới Tứ đại tiêu cục, mọi người đã có ấn tượng sâu với chuyện này, đối với người của Tu Hành Giới không có hảo cảm, cho nên không hề tin tưởng lời Quách Tường Phong nói.
Thiết Huyết cười cười, trong mắt hiện lên vẻ diễu cợt. Sự tình đang từng bước phát triển theo dự liệu từ trước của hắn, bây giờ "Thiên đạo tâm pháp" truyền khắp thiên hạ, đến lúc đó việc lớn đã thành, cho dù đại tôn đích thân tới cũng không thể thay đổi chuyện này.
- Hắc hắc!
Một tiếng cười quái dị vang lên, Quan Trọng Nghĩa tay cầm hồ lô rượu đi tới:
- Quách tử nói rất đúng, Thiên đạo cao thủ ở lại thế tục chẳng những tu luyện khó khăn, mà còn có thể ảnh hưởng tới cuộc sống của người thường, ta khuyên mọi người hay là đi theo chúng ta đi a.
Lời vừa nói xong, Quan Trọng Nghĩa đang đứng trước mặt Thiết Huyết dẫm một cái lên mặt đài, một cỗ khí thế cường đại đem Thiết Huyết bao phủ trong đó.
- Ngươi muốn động thủ với ta?
Đôi lông mày kiếm của Thiết Huyết giương lên, vẻ mặt hờ hững nhìn vào đối phương, không để ý tới uy áp của hắn.
Quan Trọng Nghĩa ngửa đầu rót một ngụm rượu, nói:
- Lần này chúng ta tới đây mục đích muốn mang mấy cao thủ Thiên đạo giang hồ đi, lại không nghĩ tới Thiết Huyết minh chủ giữa đường xông ra, dùng một chiêu rút củi đáy nồi, khiến cho toàn bộ ý định của chúng ta thất bại. Chúng ta cũng không có điều gì để nói, chỉ có điều một khi tôn giả đã giao việc này cho chúng ta, chúng ta tự nhiên không thể tay không trở về, chủ yếu là cho tôn giả một câu trả lời thích đáng. Nhiều lời vô ích, Quan mỗ đang muốn kiến thức qua một lần uy phong của Thiết Huyết minh chủ, trận chiến này kết thúc, vô luận là thắng hay bại bọn người Quan mỗ tự nhiên sẽ ly khai.
Xôn xao!
- Hắn muốn động thủ?
- Những tên tu sĩ này không biết xấu hổ hay sao? Mềm không thành lại muốn cứng?
- Thiết Huyết minh chủ không phải đã nói qua rồi sao? Ai bảo người ta lợi hại, chúng ta căn bản không có tư cách phản kháng.
- Hừ! Thật hy vọng Thiết Huyết minh chủ có thể giáo huấn bọn hắn một chút.
- Cái kia… Không nhất định là vậy, những người này tự xưng là cái gì môn đồ đại tôn, khẳng định rất lợi hại, phỏng chừng Thiết Huyết minh chủ vị tất đã là đối thủ của bọn hắn, trừ phi hắn cùng Lý Nhạc Phàm liên thủ may ra mới có phần thắng.
- Dù sao lão tử cũng sẽ không đi theo bọn họ.
- Ta cũng vậy.
Phía dưới xôn xao không ngừng, cũng không có người thực sự dám mở miệng quát mắng. Ai biết mình có thể bị tu sĩ Thiên đạo kia ghi hận hay không, đó tuyệt đối là một chuyện rất đáng sợ.
Thanh âm oán giận dần lắng xuống, bầu không khí ngày càng trở nên ngưng trọng.
Trên Tụ võ thai, Thiết Huyết cùng Quan Trọng Nghĩa giằng co lẫn nhau, khí thế của bọn họ không ngừng tăng lên, giống như hai cỗ kình phong không ngừng giao tranh kịch liệt, phương viên trăm trượng xung quanh, hiện lên hơi thở khủng bố!
Vào lúc hai người muốn động thủ, từ phía xa đột nhiên xuất hiện một tảng đất lớn cùng bụi bay lên.
Rầm rầm rầm rầm.
Tiếng vó ngựa nặng nề, như tiếng sấm vang lên bên tai mọi người.
Mọi người chỉ cảm thấy đất dưới chân run rẩy kịch liệt, thanh thế của kẻ kia khiến cho người ta ghê sợ.
Đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người hướng phía xa nhìn lại, tức thì kinh hãi.