Thương Thiên

Chương 606: Lấy lại công đạo



Sự tình phát sinh quá nhanh, từ lúc Nhạc Phàm xuất thủ lần thứ hai đến lúc người chết, trận phá, từ đầu đến cuối không đến mười hơi thở.

Thiên Tiệm cùng Cửu Huyền hiện tại đang đắm chìm trong hình ảnh vừa nãy, không thể tự kiềm chế, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ cùng không tin tưởng.

Thái Thúc Nguyên trong lòng sinh ra sự sợ hãi, hận không thể băm vằm Lý Nhạc Phàm thành vạn đoạn, nhưng hắn nghĩ đến kết cục bi thảm của bảy mươi hai Kiếm thi, làm sao còn dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bằng vào năng lực của hắn, căn bản không thể cản được đao thế của Lý Nhạc Phàm, huống chi còn có hơn trăm vị cao thủ Thiên đạo đang giận dữ kia nữa, cũng không phải bản thân hắn có thể thừa nhận được.

Trong đầu nghĩ đến vô số khả năng, Thái Thúc Nguyên sai người tiến lên đem năm người Phong Dã đem về quân doanh trị thương, chuẩn bị có dự định khác.

Tình thế bỗng nghịch chuyển, đại quân triều đình lập tức chuyển sang thế yếu.

Đám người giang hồ lúc trước đầu hàng giang hồ trên mặt hiện giờ hiện lên vẻ khó xử, lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Mà chung quanh "Tụ võ thai", sau những phút yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, tiếng vui mừng bột phát ra trước nay chưa từng có.

Hiện tại, giang hồ lại có tương lai tươi sáng, không ít người vì quyết định "Anh minh" của mình mà cảm thấy tự hào.

- Ha ha! Lão tử đã nói rồi mà, thắng lợi khẳng định sẽ thuộc về chúng ta. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Đúng vậy, đúng vậy, triều đình căn bản không phải là đối thủ của chúng ta, nếu bọn họ không có "Tây vực hỏa pháo" kia, thì lão tử đã sớm xông lên liều mạng cùng bọn họ.

- Hừ hừ, vậy những tên quy thuận triều đình làm con rùa rụt đầu thì làm sao bây giờ?

- Hừ, xứng đáng! Tóm lại sau này bọn họ đừng mong đặt chân trên giang hồ.

- Lý Nhạc Phàm thực là mạnh mẽ a! Bảy mươi hai Thiên đạo cao thủ, bị một đao của hắn tiêu diệt, đám người Ma môn lần này khẳng định sẽ nổi điên.

- Thật sự là khủng bố, người như thế sau này ngàn vạn lần không thể trêu chọc hắn.

- Thật sự là một kẻ nguy hiểm!

Không để ý tới dưới đài mọi người đang vui mừng, trên đài tĩnh lặng hơn nhiều.

Giờ phút này, mỗi một người trên đài tâm trạng đều vô cùng trầm trọng, bởi vì bọn họ biết nguyên nhân Lý Nhạc Phàm phẫn nộ, cũng phát giác ra một đao nhìn như dũng mãnh của Lý Nhạc Phàm kia, kỳ thực đang thiêu đốt sinh mệnh lực của chính mình để phát ra lực lượng.

Cảm giác được sinh cơ trong cơ thể Lý Nhạc Phàm dần ảm đạm, mọi người không nói gì, chỉ đứng đó trầm mặc.

- Lý đại ca…

Phương Hàm bước nhanh đến bên người Nhạc Phàm, đôi mắt rưng rưng nói:

- Lý đại ca, nếu huynh tiếp tục như vậy, huynh sẽ… Huynh tại sao phải làm như vậy?

Đối với tình huống hiện tại của thân thể Lý Nhạc Phàm, Phương Hàm rõ hơn ai hết. Không lâu trước, hắn bị nội thương không nhẹ, nếu sinh mệnh lực tiếp tục suy kiệt như vậy, cho dù thương thế Lý Nhạc Phàm có khôi phục lại cũng sống được không bao lâu.

Nhạc Phàm dường như không nghe thấy lời nói của Phương Hàm, đôi mắt hắn chăm chú nhìn về phương hướng có Tiểu Băng nhi, từng bước, từng bước, chậm rãi hướng về phía trước.

Mọi người tản ra hai bên, tạo thành một con đường.

Thiết Huyết khẽ thở dài, mang theo Tiểu Băng nhi chậm rãi đáp xuống, dừng trước mặt Lý Nhạc Phàm.

- Huynh đệ, ngươi…

Lời nói vừa tới cửa miệng, Thiết Huyết đột nhiên nuốt lại. Hắn đã nhận thấy tình trạng thân thể của đối phương, so với bản thân hắn tưởng tượng còn thê thảm hơn.

Hắn đột nhiên phát hiện, từ lúc hắn quen biết Lý Nhạc Phàm tới bây giờ, đối phương dường như lúc nào cũng lâm vào hiểm cảnh, không lúc nào vì mình mà sống lấy một ngày, lúc nào hắn cũng thấy Lý Nhạc Phàm trong tình cảnh tương tự.

Nhạc Phàm ngơ ngác nhìn khuôn mặt đỏ bừng lại có chút quật cường của Tiểu Băng nhi, hai cánh môi mím lại, hắn khẽ vuốt ve yêu thương.

Đây chính là hài tử của ta, hài tử của ta.

Thân hình Nhạc Phàm run rẩy, muốn duỗi tay ôm Tiểu Băng nhi, nhưng hắn lại sợ hãi tay chân mình vụng về, không cẩn thận làm bị thương Tiểu Băng nhi thì làm sao bây giờ? Vì thế tay hắn dừng lại giữa không trung, bế cũng không được, thả tay cũng không xong.

Cười thay, cả đời Lý Nhạc Phàm sát phạt quyết đoán, chưa bao giờ chần chừ, cho dù là đối mặt với tử vong cũng không sợ hãi.

Không nghĩ tới hiện tại hắn muốn ôm một tiểu hài tử cũng có vẻ khẩn trương không yên như vậy.

Do dự một lúc, cảm xúc phức tạp trong lòng Nhạc Phàm mạnh mẽ bạo phát, sắc mặt trong chớp mắt biến đổi mấy lần.

Mọi người nhìn vào cảnh tượng này, có một cảm xúc khác thường len lỏi vào trong tâm trí mọi người.

Lúc này, không ai quấy rầy bọn họ, ai cũng không dám chắc Lý Nhạc Phàm có thể trở nên điên cuồng, đại khai sát giới một lần nữa hay không.

- Ôm nó một cái đi!

Thiết Huyết cảm khái cười cười, đem Tiêu Băng nhi xinh xắn đưa cho Lý Nhạc Phàm.

Cảm nhận được sự ấp ám nhè nhẹ trong lòng, Nhạc Phàm đột nhiên cảm giác được một sự hạnh phúc cùng thỏa mãn chưa bao giờ có, loại cảm giác kỳ diệu này, cho dù tự tay hắn nuôi lớn Tiểu Võ cùng Nữu Nữu cũng chưa từng có.

Trong vô thức, hai hàng nước mắt chảy xuống, đôi mắt đỏ hồng của Nhạc Phàm tràn ngập sự ôn hòa.

- Trần Hương, đây chính là con của chúng ta!

Có lẽ là ảo giác cho thấy, cho nên hắn đã sớm nhận định Tiểu Băng nhi là nhi tử của chính mình, trên mặt Tiểu Băng nhi hắn thấy một chút bóng dáng của Trần Hương, trong lòng không khỏi tưởng niệm.

Nhạc Phàm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tiểu Băng nhi, lại vén tay áo Tiểu Băng nhi lên, Nhạc Phàm bất ngờ phát hiện trên trán Tiểu Băng nhi lộ ra một vết thương nhợt nhạt, hiển nhiên đây là vết thương do Cửu Huyền công kích vừa nãy.

Sát ý mãnh liệt tuôn ra, Nhạc Phàm đột nhiên quay đầu về phía Cửu Huyền, ánh mắt lạnh lẽo, hàn mang trong mắt hắn tăng vọt, hắn liền nhớ ra, nữ nhân kia suýt nữa hại chết Tiểu Băng nhi.

Giết! Giết chết nữ nhân đó đòi lại công đạo cho Tiểu Băng nhi.

Đầu tóc tung bay, đôi mắt như nứt ra, khí thế Nhạc Phàm không ngừng tăng lên, giống như gió thổi mây tan, dẫn động dị biến thiên địa.

- Lý Nhạc Phàm rốt cuộc muốn làm gì? Vì cái gì hắn lại phát điên?

Lúc ánh mắt Cửu Huyền chạm phải ánh mắt Lý Nhạc Phàm chính là lúc cảm giác tử vong xâm nhập linh hồn nàng.

Nhạc Phàm một tay ôm Tiểu Băng nhi, một tay cầm huyết đao, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chém một đao về phía Cửu Huyền.

Đao thế to lớn, phá thiên đoạt địa, hủy diệt vạn vật.

- Hắn muốn giết ta, đây là muốn giết ta!

Cửu Huyền kinh hoàng, cảm thụ được sát ý nồng đậm của Nhạc Phàm, lập tức vừa sợ vừa giận, thậm chí còn có chút sợ hãi.

"Ta là môn đồ Đại tôn, hắn dám trắng trợn giết ta? Kẻ điên! Hắn là kẻ điên!"

Môn đồ tại Tu Hành Giới chính là đại biểu cho thể diện của Đại tôn, cho dù có giao thủ, nhưng cũng không có kẻ nào dám không kiêng nể gì xuống tay với môn đồ đại tôn (Động phải vảy ngược của anh Nhạc Phàm chẳng chết ), đây chính là một quy tắc bất thành văn ở Tu Hành Giới.

Bởi vậy, cho dù là Thiết Huyết cùng Thiên Tiệm có giao thủ cũng không giết người, dù sao bây giờ hắn còn chưa có tư cách chống lại Đại tôn.

Cửu Huyền thầm chửi bới, trong tay lại không dám chậm trễ một chút nào.

Thần thông vận chuyển, kiếm ý ngưng tụ trước đầu ngón tay, hướng tới phía dưới bắn ra, muốn phá vỡ đao thế của Nhạc Phàm.

Bùng.

Hai cỗ lực lượng cường đại va chạm vào nhau, khiến cho không khí xung quanh cuồn cuồn, bắn thẳng lên tầng mây.

Nhưng mà, giao chiến còn chưa chưa chấm dứt.

Nhạc Phàm lại nâng đao lên, trong khoảng khắc chém ra bảy đao, cùng với một đao khi trước bất đồng, bảy đao này đồng thời phát ra, mỗi một đao đều có một loại sắc thái khác nhau, bảy thứ cảm xúc bất đồng cuối cùng hợp thành một thể, giống như muốn cắt ngang thiên địa, trở thành vĩnh hằng.

Sợ hãi như mầm cây, không ngừng lớn lên trong lòng Cửu Huyền, hơn nữa còn không ngừng lan tràn ra.

Đao thế to lớn phá vỡ trở ngại không gian cùng thời gian, trực tiếp xuất hiện một cách quỷ dị trên đầu Cửu Huyền, nàng dường như đã nghe thấy hơi thở của tử vong, cánh cửa địa ngục đang rộng mở đón nàng.

Liều mạng! Hiện tại Cửu Huyền chỉ còn cách liều mạng, nàng dù sao cũng là môn đồ Đại tôn, sau khi thất thần qua đi, lập tức có phản ứng, vận chuyển thần thông, một kiếm liên cự đại bao bọc nàng trong đó.

Rắc.

Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, kiếm liên dưới uy áp của đao thế lập tức vỡ vụn.

- Lý Nhạc Phàm, ngươi phát điên cái gì thế, tiểu nữ oa kia căn bản là không có việc gì.

Mắt thấy tính mạng Cửu Huyền lâm nguy, Thiên Tiệm giận tím mặt, bất chấp tất cả, vội vàng thi triển thần thông thuật, đồng dạng cũng ngưng tụ ra một kiếm liên, cùng Cửu Huyền chống cự đao thế của Nhạc Phàm.

Đối với tiếng quát lớn của Thiên Tiệm, Nhạc Phàm thờ ơ, hai mắt lạnh lùng nhìn vào hai người bọn họ, ý tứ trong mắt rõ ràng là: Dám khi dễ hài tử của ta, ta đánh cho hắn rụng răng đầy đất.

Hay cho một người dũng mãnh!

Hay cho một đao hung mãnh!

Mọi người sợ hãi than, đồng thơi bị uy thế của Lý Nhạc Phàm làm cho rung động thật sâu.

- Thiết Nam, Lý đại ca hắn…

Tư Đồ Yến gục trong lòng Thiết Nam, nức nở nói:

- Lý đại ca nếu tiếp tục như vậy thì sẽ chết, chúng ta không thể trơ mắt nhìn Lý đại ca gặp chuyện không hay.

- Lý đại ca không có việc gì, nhất định đại ca không có việc gì. Ta sẽ mang đại ca đi cầu sư phụ, sư phụ lão nhân gia nhất định sẽ có biện pháp, nhất định.

Thiết Nam tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên vẻ thống khổ.

Hắn rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh của Nhạc Phàm đang dần dần trôi đi, dần tới mức khô kiệt, mỗi một khắc thời gian trôi qua là Lý Nhạc Phàm càng gần tới cái chết hơn.

- Long Tuấn! Ngươi đừng ngăn ta, ta muốn đi giúp sư phụ!

Đình Nghị mắt như muốn nứt ra, muốn xong lên hỗ trợ Nhạc Phàm.

Long Tuấn ôm chặt đối phương, quát lớn:

- Đình Nghị, ngươi biết tính tình sư phụ rồi, nếu sư phụ thật sự phải đi, thì đây chính là việc duy nhất hắn có thể làm cho Tiểu Băng nhi. Ngươi không nên cản trở người.

Nói xong, nước mắt Long Tuấn không ngừng chảy xuống.

- Ta ta…

Đình Nghị vô lực quỳ trên mặt đất, dùng tay hung hăn đấm vào mặt đất. Hắn hận! Hắn hận chính bản thân mình, mỗi một lần đều là sư phụ cứu hắn ra khỏi hiểm cảnh, nhưng mỗi một lần hắn đều không giúp được gì.

Tỷ muội Chu gia nhìn hai huynh đệ bọn họ, muốn tiến lên khuyên giải, nhưng rồi lại không biết nói gì cho hợp lý, chỉ có thể thở dài một tiếng.

Tạ Tiểu Thanh ngây ngốc đứng tại chỗ, ánh mắt mơ hồ. Nàng không biết từ khi nào bản thân mình đối với bóng dáng sừng sững kia không muốn xa rời, phảng phất như chỉ cần có hắn ở bên, tâm linh mình liền có cảm giác an ủi.

Tông Lạc Thần nhẹ nhàng ôm Tạ Tiểu Thanh, ánh mắt nhìn vào Lý Nhạc Phàm cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Hắn biết, Tạ Tiểu Thanh đối với Lý Nhạc Phàm không chỉ là tôn trọng mà còn có loại tình cảm ái mộ.

Bọn người Khấu Phỉ cùng Vương Sung cũng không nói gì, cả đám sắc mặt ảm đạm.

Tiểu Võ cùng Nữu Nữu nhìn thấy vẻ mặt mọi người như thế, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt. Bọn hắn dù sao cũng là tiểu hài tử, cũng sợ hãi mình mất đi một thứ trọng yếu nào đó. Hai mắt đỏ hoe lên, ôm lấy nhau khóc ròng.

Bùng.

Kiếm liên tan nát, đao thế chém xuống, hung hăng nện vào trên thân Thiên Tiệm cùng Cửu Huyền, khiến cho bọn chúng từ trên cao rớt xuống mặt đất.

Dường như mọi người đã sớm đoán được tình hình như vậy, cũng không vì kết quả mà kinh ngạc, nhưng trong lòng lại có cảm giác khác.

Hai tên môn đồ cao cao tại thượng, cư nhiên lại bị người trong giang hồ đánh trọng thương, không thể không nói đây là một sự đả kích vô cùng lớn.

Nhạc Phàm lại muốn nâng đao, Thiết Huyết lập tức tiến lên giữ tay hắn nói:

- Huynh đệ, giữ lại cho bọn hắn một mạng đi.

Thấy Nhạc Phàm không nói, Thiết Huyết tiếp tục khuyên:

- Dù sao bọn họ cũng là môn đồ Cực Kiếm đại tôn, đại biểu cho thể diện của đại tôn, nếu cứ như vậy bị ngươi giết, Cực Kiếm Đại tôn vì mặt mũi khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ. Ta biết ngươi không sợ, nhưng ngươi không biết nghĩ cho người bên cạnh ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn tiểu nha đầu này sau này đi theo ngươi chịu khổ?

Nói xong, Thiết Huyết nhìn Tiểu Băng nhi đang hôn mê bất tỉnh trong lòng Lý Nhạc Phàm.

- Sau này? Ta còn sau này sao?

Cảm thấy chán chường, Nhạc Phàm nhìn thẳng vào hai mắt Thiết Huyết, cái gì cũng không nói, chỉ gật đầu, sau đó xoay người ly khai.

Kỳ thật, Nhạc Phàm không phải loại người thích chém giết, hắn tức giận chỉ vì Tiểu Băng nhi bị kẻ khác đả thương, hắn xuất thủ chỉ đơn thuần là muốn xả giận cho Tiểu Băng nhi mà thôi. Đương nhiên, lời Thiết Huyết cũng vô cùng có đạo lý, hắn không muốn hài tử này lưng mang nhân quả sau này.

Mà Thiên Tiệm cùng Cửu Huyền nếu biết ý tưởng "Đơn thuần" của Lý Nhạc Phàm, không biết liệu có hộc máu mà chết hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.