Ở bên trong Vấn Tâm cư, Văn Tông Thanh cùng Nhạc Phàm đang ngồi song song với nhau, trước mặt bọn họ là một lô đỉnh đang được địa hỏa đốt lên, từng đợt khói trắng bốc lên, một mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái tràn ngập cả thạch thất, khiến cho con người thư thái.
- Tiền bối đang luyện dược sao?
Nhạc Phàm tò mò đánh giá lô đỉnh, tuy rằng hắn từng học qua "Miệt tiềm", nhưng có rất nhiều điều hắn không có cơ hội thực hành, nhất là trên phương diện luyện dược, bất quá, hắn từ nhỏ đã được Vạn tiên sinh hun đúc, đối với phương diện luyện dược cũng có những lý giải cùng nhận định sâu sắc, chỉ dựa vào mùi có thể biết được bên trong dược đỉnh đang có những gì.
- Vậy ngươi cho là ta làm gì?
Văn Tông Thanh không muốn thảo luận với hắn về phương diện này, vì thế đi thẳng vào vấn đề này, nàng nói:
- Được rồi, việc này nói sau, Lý Nhạc Phàm, lần này ta gọi ngươi tới là hỏi rốt cuộc ngươi tu luyện công pháp gì, chẳng những có thể lấy thiên địa nguyên khí nhập vào cơ thể, còn có thể đem thần hồn ngưng tụ thành hình mũi tên, đừng nói với ta rằng cái gì ngươi cũng không biết.
Hỏi công pháp của người khác, bất luận là tại giang hồ hay Tu Hành Giới, đều là điều tối kị.
Công pháp tu luyện của cá nhân, ngoại trừ thân nhân ra, thủy chung không truyền ra bên ngoài.
Chỉ có điều, Nhạc Phàm thân mang trọng thương, thần hồn bị hao tổn, Văn Tông Thanh hiện tại đứng trên phương diện một y giả để xem xét tình hình của đối phương, nàng phải biết mỗi một sự biến hóa của thân thể Nhạc Phàm, thì mới có thể tìm ra phương pháp phù hợp.
Đương nhiên, bởi vì Lý Nhạc Phàm chưa bao giờ bái sư, cho nên hắn không coi đó là vấn đề gì, ngược lại hắn hy vọng rằng, có người trên Tu Hành Giới này có thể chỉ điểm cho hắn một chút.
Nhạc Phàm dường như đã sớm đoán được Văn Tông Thanh sẽ hỏi như vậy, hắn không hề nghĩ ngợi nói:
- Nếu là trước kia tiền bối hỏi vấn đề này, ta quả thật không thể trả lời tiền bối. Bất quá, đêm qua tiễn hồn lột xác, cũng khiến cho ta hiểu được một số phương diện trong "Thổ Nạp Thuật" mà khi ta đọc bên trong "Y kinh" không hiểu được.
- Thổ nạp thuật?
Văn Tông Thanh nhíu mày, nghi hoặc nói:
- Đích thực trong "Miệt tiềm" có "Thổ nạp thuật", nhưng nó cùng phương pháp tu luyện của ngươi có quan hệ gì?
Nhạc Phàm nói thẳng:
- Tiền bối không nên xem nhẹ bộ "Thổ nạp thuật: kia, kỳ thật tất cả các công pháp ta tu luyện đều lấy "Thổ nạp thuật" trong "Miệt tiềm" làm cơ sở, từng chút một hấp thu thiên địa nguyên khí, chẳng những có thể tẩm bổ thân thể, còn có thể tăng trưởng khí lực.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi có thể hấp thu thiên địa nguyên khí chính là do bộ "Thổ nạp thuật kia?"
Văn Tông Thanh hai mắt mở to, trên mặt hiện lên vẻ khó tin. Nàng biết công pháp của Nhạc Phàm có thể hấp thu thiên địa nguyên khí, nhưng mà nàng lại không hề nghĩ tới, trụ cột cơ sở tu luyện của đối phương lại là bộ "Thổ nạp thuật" kia trong "Miệt tiềm".
"Miệt tiềm" chính là do Văn Tông Thanh cùng huynh trưởng nàng cùng nhau sửa lại rồi đóng thành sách, bộ "Thổ nạp thuật" kia cũng chính là tập hợp từ nhiều sách cổ mà thành, điểm này nàng rõ ràng hiểu được.
Nhưng mà nàng càng biết bộ "Thổ nạp thuật" kia đối với tu luyện không hề có lợi gì, chính là một bộ hô hấp để ngưng thần tĩnh khí mà thôi, bản thân nàng cùng huynh trưởng cùng từng thử luyện tập qua, ngoại trừ thời điểm cần dùng ra, cơ hồ nàng chưa bao giờ để ý đến.
- Đúng vậy, bộ "Thổ nạp thuật" kia quả thực có thể hấp thu thiên địa nguyên khí.
Nhạc Phàm gật đầu, chậm rãi nói:
- Bởi vì thời niên thiếu của ta huyệt khiếu toàn thân đã phá, không thể tu luyện nội công, không thể tích tụ khí lực, cho nên ta luôn kiên trì đến cùng với bộ "Thổ nạp thuật" này, tuy rằng nó không thể khiến lực lượng của ta tăng lên, nhưng lại giúp ta khôi phục thể lực rất nhanh, khiến cho mỗi một lần ta rèn luyện thân thể đều khôi phục thể lực rất nhanh. Dần dà, luyện tập bộ "Thổ nạp thuật" này đã trở thành một thói quen của ta, sau đó thiên địa nguyên khí trong cơ thể ta luyện hóa thành nguyên lực, đồng thời trong cơ thể lúc nào cũng tự động vận chuyển tuần hoàn, cho nên lực lượng ta phát triển rất nhanh, sức chịu đựng của cơ thể hơn xa thường nhân…
- Thổ nạp thuật tự động luyện hóa thiên địa nguyên khí trở thành nguyên lực?
Văn Tông Thanh thì thào từ nói, thất thần.
Theo như lời Nhạc Phàm nói, phương pháp tu luyện của hắn đã phá vỡ sự nhận thức của Văn Tông Thanh về y thuật, khiến cho nàng khó có thể tin được.
Khổ sở suy nghĩ một lúc lâu, Văn Tông Thanh tỉnh ngộ:
"Đúng rồi, ở thời thượng cổ, y đạo vốn chính là lấy dưỡng sinh làm chủ đạo, cho nên bộ "Thổ nạp thuật" kia chẳng những có thể ngưng thần tĩnh khí, ngoài ra còn có thể hấp thu một chút thiên địa nguyên khí vào trong cơ thể, có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Vốn một tia thiên địa nguyên khí kia tiến vào cơ thể không có hiệu quả rõ ràng cho lắm, nhưng mà Lý Nhạc Phàm kiên trì mười năm, hơn nữa mang nó dung nhập vào cuộc sống của hắn, tích tiểu thành đại, bên trong cơ thể mới có một lượng thiên địa nguyên khí khổng lồ, khiến cho khí lực cùng lực lượng bản thân tăng lên, so với thường nhân không biết hơn bao lần, thật buồn cười cho bản thân ta và huynh trưởng chỉnh sửa tạo ra "Thổ nạp thuật" nhưng lại không hề mảy may hay biết hiệu quả của nó, ngược lại người khác lại có thành tựu này, thế mới nói cơ duyên thật là huyền diệu a."
Cảm khái một phen, Văn Tông Thanh nhăn mặt, thầm nghĩ:
"Hấp thu thiên địa nguyên khí, nhưng tại sao Lý Nhạc Phàm có thể luyện hóa được? Thiên địa nguyên khí vô cùng cuồng bạo không chịu gò bó, thân thể người thường căn bản khó có thể thừa nhận, cho dù hắn một lòng luyện cơ thể, cũng không thể luyện hóa thiên địa nguyên khí trong cơ thể, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết mà thôi."
Nghĩ đến đây, Văn Tông Thanh tò mò hỏi:
- Lý Nhạc Phàm, Thổ Nạp Thuật có thể hấp thu thiên địa nguyên khí ta có thể lý giải được, nhưng mà ngươi làm như thế nào mà có thể luyện hóa được chúng? Theo ta được biết, vào thời kỳ thượng cổ, cường giả có thể hấp thu thiên địa nguyên khí cũng không ít, nhưng bọn hắn không có cách nào luyện hóa nguyên khí trong cơ thể, cuối cùng chỉ có thể tử vong mà thôi. Ngươi có thể sống được đến hiện nay, chắc chắn là có phương pháp luyện hóa thiên địa nguyên khí, đúng không?
- Phương pháp luyện hóa nguyên khí?
Nhạc Phàm trầm ngâm nói:
- Cụ thể, phương pháp ta cũng không có cách nào hiểu rõ, bất quá ta lấy thất tình lực trong cơ thể, súc tích tâm thần, có thể tự động luyện hóa thiên địa nguyên khí.
Kế tiếp, Nhạc Phàm đem tình hình lúc hắn lĩnh ngộ thất tình chi lực thuật lại, không bỏ sót một chi tiết nào.
Trong thạch thất nhất thời im ắng.
Nghe Nhạc Phàm giảng giải qua, Văn Tông Thanh hiện giờ trong lòng rung động đến tột tỉnh!
Con người đều có thất tình lục dục, chính là thứ khó bỏ qua nhất trên đời.
Từ xưa đến nay, đại bộ phận tu sĩ coi trọng sự trong sạch, vứt bỏ tạp niệm, cầu mong tĩnh tâm, bởi vậy thất tình lục dục bị trở thành ma chướng trong con đường tu hành, chỉ cần không chú ý một chút là có thể tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng Văn Tông Thanh tuyệt đối không nghĩ tới, Lý Nhạc Phàm lại có thể đi ngược con đường đó, chẳng những lấy thất tình lực luyện tâm, còn có thể luyện hóa thiên địa nguyên khí, đây chính là tạo hóa a!
"Lý Nhạc Phàm này, lá gan chẳng những vô cùng lớn, mà nghị lực cũng vô cùng khủng khiếp, một bộ Thổ Nạp Thuật trong tay hắn, không ngờ lại có được thành tựu ngày hôm nay, xem ra tất cả cũng không chỉ là ngẫu nhiên."
Phục hồi tinh thần, Văn Tông Thanh thở dài nói:
- Hay cho một cái thất tình luyện tâm, hay cho một cái lấy tình nhập đạo, đây mới chính là phương pháp nghịch thiên, cho dù những bí tịch được xưng là Thiên thư cũng không theo kịp a! Lý Nhạc Phàm, nếu ngươi có thể đem toàn bộ phương pháp tu luyện viết thành sách, tuyệt đối sẽ không thua một loại bí tịch nào trên đời này, nó có thể khiến ngươi trở thành một đại tông sư.
- Tiền bối quá khen rồi.
Nhạc Phàm vốn dĩ không phải người khiêm tốn, nhưng quả thực hắn không nhận nổi sự ca tụng của Văn Tông Thanh.
Văn Tông Thanh là ai? Là người vài chục năm trước thuộc một trong thập đại cao thủ danh chấn thiên hạ, là một thế hệ Đại tông sư. Vô luận là trên phương diện kinh nghiệm về võ đạo, hay là tu vi, Nhạc Phàm không cho rằng bản thân hắn có thể sánh bằng.
- Ngươi nghĩ rằng ta khoa trương sao?
Văn Tông Thanh hừ một tiếng nói:
- Thiên địa nguyên khí chí là căn bản để vạn vật sinh tồn, nếu được nó, thì tuổi thọ sẽ tăng thêm không ít, mà người tu luyện Thiên đạo chúng ta, tu luyện siêu thoát khỏi phạm trù phàm tục, chính là tranh đoạt số mệnh, không phải chính là vì trường sinh sao? Phương pháp tu luyện của ngươi chẳng những có thể hấp thu thiên địa nguyên khí, lại có thể đem luyện hóa nó, lĩnh ngộ căn nguyên, quả thực chính là nghịch thiên a! Nói cách khác, chỉ cần ngươi cứ tu luyện như vậy, đừng nói là khôi phục sinh cơ, cho dù là trường sinh bất tử cũng không có khả năng không đạt được. Ngươi thử nghĩ lại xem, nếu để kẻ khác biết ngươi có phương pháp tu luyện như vậy, chỉ sợ ngay cả Đại tôn cũng liều mạng tới cướp đoạt. Hiện giờ, ngươi còn cho rằng ta đang nói quá lên sao?
Nói quá? Đương nhiên là không! Ngay cả Đại tôn cũng muốn cướp đoạt nó, cho dù đó là một tảng đá, tất nhiên cũng có giá trị của nó.
Lời của Văn Tông Thanh nếu nói cho người khác sợ rằng sẽ khiến cho người ta sợ hãi, nhưng trong lòng Nhạc Phàm lại bình tĩnh dị thường:
- Một khi ngay cả Đại tôn cũng thèm muốn, vậy tiền bối không muốn sao?
- Ta?
Văn Tông Thanh cười có chút khó coi, thẳng thừng nói:
- Ta đương nhiên muốn, chỉ có điều trường sinh bất tử chưa chắc đã là chuyện tốt. Ta sống hơn một trăm năm nay, mỗi ngày đều phải chịu sự cô độc dày vò, cho nên nhiều chuyện ta đã sớm buông tha, vì thế dục vọng của ta với nó không mãnh liệt như đám Đại tôn. Huống chi bộ phương pháp tu luyện này là do chính ngươi tự mình lĩnh ngộ, chưa chắc đã hợp với kẻ khác, dù sao thất tình luyện tâm quá mức nguy hiểm, chỉ có chút không cẩn thận sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, cho dù là đạt được phương pháp tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể tham khảo mà thôi.
Nhạc Phàm gật đầu nói:
- Nếu tiền bối đã muốn vậy, ta sẽ đem phương pháp tu luyện, cùng những lĩnh ngộ tâm đắc của bản thân, tỉ mỉ ghi lại, để cho tiền bối tham khảo.
- Cái gì?
Văn Tông Thanh vẻ mặt mờ mịt nói:
- Ngươi thực sự muốn viết phương pháp tu luyện cho ta?
Nhạc Phàm vẻ mặt nghiêm tục nói:
- Tiền bối không cần nghi ngờ, ta là người tự do trong giang hồ, cũng không có sư phụ, cho nên không có quan điểm riêng của từng môn phái, một khi đã vậy ta có thể viết công pháp tu luyện cho tiền bối tham khảo một chút, huống hồ tiền bối đã nói chưa chắc có thể tu luyện thành. Mà tiến bối vì ta mà không tiếc tận tâm chữa bệnh, còn nhận Tiểu Băng nhi, ta đương nhiên sẽ phải đáp lại thịnh tình của người. Hơn nữa tiền bối chính là một tông sư trong giới võ đạo, nói không chừng còn có thể chỉ điểm cho ta một chút về công pháp này.
Nhìn vào vẻ mặt thành khẩn của Lý Nhạc Phàm, Văn Tông Thanh trong lòng vô cùng chấn động.
Nàng đối với cái tận tâm của Lý Nhạc Phàm không cho là đúng, cái gọi là tận tâm chẳng qua là đâm vài châm mà thôi, hao phí một chút dược liệu, cho dù bản thân nàng không xuất thủ, Lý Nhạc Phàm vẫn có thể tự mình tỉnh lại.
Mà nàng thu nhận Tiểu Băng nhi cũng bởi vì nhìn trúng tư chất của con hắn, vừa trông thấy đã khiến nàng muốn nhận đồ đệ luôn, hiện giờ bị đối phương nói vậy, thành ra những hành động của bản thân lại thành cao thượng.
Kỳ thật, ý nghĩ của Văn Tông Thanh phức tạp quá mức.
Nhạc Phàm đối đãi với bằng hữu đều vô cùng bộc trực thẳng thắn, cứ nhìn hắn cùng bọn Khấu Phỉ, Vương Sung thì biết, hắn cũng chưa từng giấu bọn họ cái gì.
Hiện giờ hắn nhìn ra công pháp tu luyện của mình còn có rất nhiều chỗ thiếu sót, duy chỉ có trao đổi cùng mọi người, mới có thể hoàn thiện hơn.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Trầm mặc một lát, Văn Tông Thanh đột nhiên cười to, tiếng cười sảng khoái, dường như so với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày là hai người khác nhau.
Cười xong, Văn Tông Thanh buồn bã nói:
- Lý Nhạc Phàm, ngươi quả nhiên vô cùng sảng khoái, vô luận là nhân phẩm hay tính cách đều là thiên hạ hiếm thấy.
Cao thủ thế gian đều coi công pháp cùng bí tịch là của riêng, không cho người ngoài nhìn trộm, kỳ thật bọn hắn không biết đó mới chính là chướng ngại duy nhất để tiến bộ của bọn hắn, chỉ tiếc nhiều người biết vậy, nhưng lại không có người làm được như thế, ngươi có thể suy nghĩ như vậy, tất sẽ có một ngày có thành tựu vượt xa bọn chúng.
Ngừng một chút, Văn Tông Thanh lật tay lấy ra một quyển sách mỏng manh, nói:
- Lý Nhạc Phàm, tuy rằng ngươi tự nguyện đem công pháp cho ta, nhưng ta cũng không thể chiếm tiện nghi của ngươi, quyển sách này chính là lĩnh ngộ nhiều năm qua của ta, mặt trên chính là trình bày một chút về khái niệm thiên đạo, tin rằng đối với nhận thức của ngươi về cảnh giới sẽ có trợ giúp, mấy ngày này ta đều ở đây luyện dược, nếu ngươi tại phương diện Tu hành võ đạo có chỗ nào không hiểu, có thể trực tiếp tới tìm ta.
Dứt lời, cuốn sách trên tay Văn Tông Thanh chậm rãi bay về phía Nhạc Phàm.
- Đa tạ tiền bối.
Nhạc Phàm cũng không khách khí mà tiếp nhận, bên ngoài cuốn sách có ba chữ lớn vô cùng xinh đẹp hiện lên trước mắt hắn – Thiên Nhân Cảnh.
Thiên nhân cảnh, chính là cảnh của tự nhiên, hiểu được bản ngã, lĩnh ngộ căn nguyên bao la, vô cùng sung túc biến hóa vô cùng.
Nhìn vào nguyên tắc thứ nhất của nó, tâm cảnh Nhạc Phàm giống như được siêu thoát từ vực sâu, có cảm giác như gió thổi mây mù dạt ra thấy trời xanh.
Hắn thi lễ thật sâu, rồi thận trọng bỏ cuốn sách vào trong lòng.
Làm xong mấy thứ này, Văn Tông Thanh lại nhớ tới đề tài ban đầu:
- Lý Nhạc Phàm, ngươi đã có biện pháp hấp thu và luyện hóa thiên địa nguyên khí, khôi phục sinh cơ trong cơ thể chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, còn mệnh hồn của ngươi…
Nói tới đây, sắc mặt Văn Tông Thanh có chút trầm trọng nói:
- Ta thấy tướng mạo ngươi khí cơ sung túc, nhưng ta lại không thấy mệnh hồn của ngươi, rút cuộc là có chuyện gì?
Không thấy mệnh hồn?
Nhạc Phàm nghe vậy rùng mình, lập tức cúi đầu suy tư.
Bằng kinh nghiệm y đạo nhiều năm của Văn Tông Thanh, quả thực việc nhìn thấy mệnh hồn hay không cũng bao giờ sai.
Nhưng mệnh hồn chính là căn bản của con người, há lại giống máu thịt bình thường? Nói như vậy, mệnh hồn của hắn có lẽ không biết mất, chỉ là ẩn nấp đâu đó.
Một khi đã không ở bên trong thân thể, chỉ có một khả năng?
Vừa nghĩ tới đó, một mũi tên to lớn xuất hiện trên đỉnh đầu Nhạc Phàm… Dài ba trượng, hắc sắc chói sáng, hơi thở hủy diệt, phô thiên cái địa, giống như muốn thôn phệ hết thảy.
Trong khoảng thời gian ngắn, cuồng phong trong thạch thất nổi lên. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Đối mặt với tiễn hồn gần như vậy, Văn Tông Thanh cảm thấy áp lực khác thường, giống như tâm thần bị tiễn hồn hắc sắc kia đoạt lấy, nàng vội vã phòng thủ tâm thần, củng cố hàng rào tinh thần, lúc này mới dần dần bình phục.
Nhạc Phàm thấy tình huống không đúng, tâm niệm vừa chuyển, tiễn hồn to lớn này chậm rãi thu nhỏ lại, dừng ở trong tay Nhạc Phàm, dài ba tấc, khí thế hung ác cũng thu liễm lại.
- Mũi tên này là do thần hồn của ngươi ngưng tụ thành?
Văn Tông Thanh nhìn chằm chằm vào tiễn hồn trong tay Nhạc Phàm, ánh mắt giống như nhìn tuyệt thế hung khí, vẫn duy trì cảnh giác cao độ.
- Đúng vậy!
Nhạc Phàm cảm nhận từng đợt dao động từ tiễn hồn truyền đến, trong lòng tràn ngập một loại khoái cảm tuyệt vời.
Văn Tông Thanh bình tĩnh lại, hít sâu một hơi nói:
- Lý Nhạc Phàm, ta rút cuộc đã hiểu tại sao ta lại không thể nhìn thấy mệnh hồn của ngươi, mệnh hồn của ngươi đã dung nhập thành một thể với tiễn hồn, ẩn sâu trong đó. Người bên ngoài xem vào, chỉ biết mũi tên này do thần hồn ngươi ngưng tụ mà thành, lại không biết mệnh hồn của ngươi cũng ở trong đó. Lý Nhạc Phàm à, lá gan của ngươi rút cuộc lớn đến bao nhiều, ngay cả chuyện này cũng dám làm.
- Tiền bối, có chuyện gì không ổn sao?
Nhạc Phàm vẫn có vẻ rất bình tĩnh, ít nhất hắn cũng không cho rằng bản thân mình hiện tại có gì không ổn.
- Đương nhiên là không ổn, hơn nữa là vô cùng không ổn.
Văn Tông Thanh trịnh trọng trả lời, sau đó hỏi ngược lại:
- Ngươi có biết cái gì gọi là tính mạng không?
- Tiền bối có gì muốn nói, xin cứ nói thẳng.
Tính mạng đó là sinh mệnh, ý tứ rõ ràng như vậy Nhạc Phàm sao có thể không hiểu, chỉ là hắn không rõ đối phương hỏi như vậy là có dụng ý gì.
Văn Tông Thanh nghiêm túc nói:
- Con người thường nói tính mạng kỳ thực chính là sinh mệnh, kỳ thật nếu nói về nó, bên trong y đạo từng nói rằng, tính là thần hồn, mệnh là hồn phách. Nói nông cạn một chút, tính chính là thần hồn, chính là tinh thần, chính là suy nghĩ, mệnh chính là tâm thần, cảm xúc, là trí tuệ, hai cái đó hợp lại chính là tính mạng.
Nói xong, khí thế trên người Văn Tông Thanh đại biến, trong khoảnh khắc bao phủ cả Nhạc Phàm trong đó.
Nhạc Phàm trong lòng căng thẳng, áp lực bỗng nhiên sinh ra, cảm thấy như bản thân đang ở trong một cái lô đỉnh, bên trong là nước và lửa giao hòa, sắp đem hắn luyện hóa.
Nguy cơ tới gần, vào lúc Nhạc Phàm đang muốn phản kháng, không gian chung quanh tức thì khôi phục lại nguyên trạng như cũ, Văn Tông Thanh vẻ mặt không có biểu hiện gì ngồi tại chỗ, giống như vừa nãy, dường như không có sự tình gì phát sinh.
Không đợi Nhạc Phàm mở miệng, Văn Tông Thanh thản nhiên nói:
- Thấy được không? Đó chính là ý cảnh sau khi ta dung nhập thần hồn. Kỳ thật, rất nhiều Thiên đạo cao thủ, đều muốn dung nhập thần hồn của bản thân vào bên trong ý cảnh, xuất nhập tùy ý, vừa có khả năng tấn công, lại có thể phòng thủ. Cho dù thụ thương cũng không xảy ra vấn đề gì, rất ít người dám trực tiếp ngưng tụ thần hồn thành thực thể, đây chính là một việc vô cùng nguy hiểm, chỉ cần có một chút sai lầm sẽ bị thương nặng khó có thể khôi phục. Ngươi thì ngược lại, chẳng những ngưng tụ thần hồn thành thực thể, còn đem mệnh hồn dung nhập vào trong đó, tương đương với mang tính mạng đúc mũi tên này. Từ nay về sau mũi tên này chính là tính mạng của ngươi.
Nhạc Phàm rùng mình, ánh mắt nhìn xuống tiễn hồn trong lòng bàn tay hắn. Khó trách vào thời điểm hắn nâng tiễn hồn thì lại sinh ra một loại cảm giác vô cùng quái dị, cho dù ai đem tính mạng cầm trong tay chỉ sợ cũng đều cảm thấy cảm giác quái dị.
Nhưng, Nhạc Phàm vẫn không hối hận với quyết định của chính mình, vào thời điểm hắn đem mệnh hồn dung nhập vào tiễn hỗn, cảm giác này khiến cho hắn suốt đời khó quên, giống như có cái gì đó đang gọi hắn, cho nên nếu cho Nhạc Phàm chọn lại một lần nữa hắn cũng không chút do dự đem mệnh hồn dung nhập vào trong đó.
Thấy Nhạc Phàm dường như không cho là đúng, Văn Tông Thanh buồn bực nói:
- Lý Nhạc Phàm, ta thật không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì? Ta thừa nhận, tiễn hồn của ngươi công kích rất mạnh mẽ, nhưng lại không thể phòng ngự, nói đúng hơn một chút, nếu như có người đánh nát tiễn hồn của ngươi, thì tính mạng của ngươi khó mà giữ được.
Nhạc Phàm thản nhiên nói:
- Xin hỏi tiền bối, hiện tại sinh mệnh của ta có thể gặp nguy hiểm hay không?
- Thật ra không có.
Nghe được câu hỏi của đối phương, Văn Tông Thanh trái lại, cực kì tỉnh táo nói:
- Đúng, đúng, ngươi nói không sai, xem ra là ta đã hồ đồ rồi. Vốn mệnh hồn của ngươi hao tổn nhiều, nguy hiểm vô cùng, nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp chữa trị, lúc nào cũng có khả năng tiêu tán, nhưng hiện tại ngươi đem mệnh hồn dung nhập vào trong tiễn hồn, ngược lại lại có thể cứu tính mạng ngươi trở về, có thể nói là cầu sự sống trong cái chết.
- Nếu tiễn hồn không tổn hại, kỳ thực tính mạng của ngươi không cần lo lắng quá. Người xưa từng nói, ý niệm bất tử, sẽ mãi vĩnh sinh, không ngờ Lý Nhạc Phàm ngươi lại có thể từng bước đạt được mức này.
- Kỳ thật, ta cảm thấy như bây giờ rất tốt!
Nhạc Phàm không nghĩ tới trường sinh, đối với hắn đó chỉ là thoáng qua mà thôi. Hắn một bên thưởng thức tiễn hồn một bên tinh tế lĩnh ngộ những cảm xúc truyền đến từ tiễn hồn, loại cảm giác kỳ diệu này, không có từ ngữ nào có thể hình dung.
Nhìn tiễn hồn trong lòng bàn tay hắn, Văn Tông Thanh ho khan hai tiếng nói:
- Lý Nhạc Phàm, pháp môn ngưng tụ tiễn hồn này hẳn có người truyền thụ cho ngươi?
- Không có.
Nhạc Phàm lắc lắc đầu nói:
- Tiễn hồn là do ta trong cơ duyên xảo hợp lĩnh ngộ được.
Văn Tông Thanh buồn cười nói:
- Cơ duyên xảo hợp? Lại là cơ duyên xảo hợp, trên thế gian nào có nhiều cơ duyên xảo hợp đến vậy.
- Ta cũng không gạt tiền bối, không biết tại sao tiền bối lại nói như vậy?
Nhạc Phàm vừa nói tới đó lại nghĩ tới dường như lời nói của đối phương có chút không thích hợp:
- Chẳng lẽ tiền bối đã từng chứng kiến một người khác ngưng tụ tiễn hồn giống như ta?
Văn Tông Thanh liếc mắt ôn hòa nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta quả thật có biết một người giống ngươi, đều đem thần hồn ngưng tụ thành thực thể, chỉ có điều hình dạng tiễn hồn của hai người các ngươi có chút khác biệt.
- Tiền bối cũng biết người nọ là ai?
Thân hình Nhạc Phàm khẽ run lên, trong đầu dần dần hiện lên một thân ảnh màu đen, chính là người đã truyền thụ mình "Ngự tiễn cửu thiên", là một người nam tử thần bí.
- Đừng hỏi ta, ta cho đến tận bây giờ ngoại trừ biết hắn là nam nhân ra, những thứ khác cái gì cũng không biết, ngay cả tên hắn ta cũng không biết gọi như thế nào.
Giọng nói của Văn Tông Thanh dường như có chút u oán, chỉ nghe nàng tiếp tục nói:
- Người nọ hình như biết Hiên Viên lão đầu nhi. Năm đó hắn bị trọng thương, chính là Hiên Viên lão đầu nhi đó đưa hắn tới chỗ ta, chỉ tiếc lúc người này đến chỗ ta, da thịt toàn thân bị bỏng, đang hấp hối, cái mạng nhỏ không giữ được, bị thương nặng như vậy căn bản không có cách nào chữa trị được, vốn ta cũng đã bó tay, không nghĩ tới người nọ sau ba ngày đêm hôn mê, lại tỉnh lại như một kỳ tích, vì để tĩnh dưỡng thân thể, tiện quan sát, Hiên Viên lão đầu nhi đó đã để hắn ở lại Vấn Tâm Nhai của ta một thời gian. Có một lần, trong lúc vô tình ta chứng kiến hắn tu luyện, chín đạo tiễn mang màu vàng bay xung quanh người hắn, cùng tiễn hồn của ngươi bay lượn giống nhau, cho nên ta mới hỏi ngươi, có phải có người truyền pháp môn ngưng tụ tiễn hồn cho ngươi không?
- Hiện tại người kia ở đâu?
Nhạc Phàm ánh mắt lóe lên bất định, khi thì suy nghĩ, khi thì mơ hồ, không biết trong lòng hắn hiện tại đang nghĩ cái gì.
Văn Tông Thanh hình như có chút phiền muộn nói:
- Người nọ ở lại chỗ ta nửa năm, sau khi thương thế khỏi hẳn hắn lặng lẽ ly khai, đến nay cũng không có một lời nào để lại. Nếu ngươi muốn tìm hắn, có thể đi hỏi Hiên Viên lão đầu nhi một chút, cũng chính là sư phụ của tiểu tử Thạch Kiền kia.
Nói chuyện lâu như vậy, Văn Tông Thanh dường như cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế nàng khoát tay nói:
- Được rồi, ngươi về trước đi, ta muốn tiếp tục luyện dược.
- Vãn bối cáo từ.
Đi tới cửa, Nhạc Phàm đột nhiên quay đầu lại:
- Văn tiền bối, ngươi có biết tham gia ẩn lâm đại hội như thế nào không?
Văn Tông Thanh hờ hững nói:
- Thế nào? Ngươi bị thương như vậy lại không tĩnh dưỡng, còn nghĩ đến chuyện đi ẩn lâm đại hội?
- Xin tiền bối cho biết.
Nhạc Phàm không trả lời, ánh mắt vẫn kiên định như trước.
Văn Tông Thanh chăm chú nhìn nhạc phàm, cuối cùng nói:
- Ẩn lâm đại hội được cử hành ở phía Tây Bắc, cách Thiên Tuyệt Cốc trăm dặm, cách Tây Sơn lĩnh này không quá xa, nếu ngươi đi nhanh, không quá nửa ngày là có thể tới đó.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
- Nếu ngươi đã quyết định đi tìm tung tích của Trần Hương, nên có giác ngộ sinh tử từ trước, ngươi nên cẩn thận với lựa chọn của mình.
- Vãn bối thụ giáo.