Thương Thiên

Chương 620: Thế cục biến hóa



Vấn Thiên nhai ngăn cách với thế giới bên ngoài, hài hòa với tự nhiên, trong không khí mùi hoa thơm ngát, phảng phất như là tiên cảnh.

Nhạc Phàm cùng bọn người Phó Suất tạm thời ở lại nơi này, tiêu diêu tự tại, lại không biết thế giới bên ngoài chiến tranh không dứt, ngọn lửa chiến tranh không ngừng lan rộng ra.

Hiện tại, Hoàng thành đổi chủ, uy vọng của Đại Minh vương triều rơi xuống tới mức thấp nhất có thể, thế lực các nơi nổi lên khởi nghĩa, muốn nhân cơ hội đó đổi chủ một lần nữa, thêm nữa, biên cương loạn lên, các quốc gia xâm lấn, khiến cho trung thổ Thần Châu lâm vào cảnh thù trong giặc ngoài.

Thiên hạ đại loạn, nhưng giang hồ ngược lại, có vẻ bình tĩnh dị thường.

Từ khi "Thiên đạo tâm pháp" xuất hiện, bên trong giang hồ không còn phân tranh.

Vô luận là vì truy tìm đỉnh phong võ đạo, hay là theo đuổi lực lượng cùng quyền thế, các cao thủ của các thế lực khắp nơi đều đắm chìm trong tu luyện, đối với chuyện bên ngoài không quan tâm.

Nhưng mà ai nấy đều thấy được, sau sự yên tĩnh này chính là bão táp.

Lúc này, tại đại điện của Thiên Địa Minh, mấy trăm cao thủ Thiên đạo tụ tập tại đó, vô cùng náo nhiệt.

- Phí lão ca, ngươi nói tại sao Thiết Huyết lại triệu tập chúng ta, không biết là có chuyện gì?

- Phòng lão đệ không cần căng thẳng thế, ta đoán chuyện này hơn phân nửa là vì sự tình của ẩn lâm đại hội, cho nên phải sớm chuẩn bị.

- Ài! Nói thật, từ khi tu luyện "Thiên đạo tâm pháp" ta đối với ẩn lâm đại hội một chút cũng không có hứng thú.

- Ài, ban đầu ta còn tưởng rằng bước vào Thiên đạo đã là đỉnh phong, nhưng lần trước tham gia võ lâm đại hội, ta mới biết được bản thân từ trước đến giờ là ếch ngồi đáy giếng. Thì ra bên trong Thiên cao cũng phân cao thấp, mà tình huống hiện giờ của chúng ta, sợ rằng sơ cảnh cũng không tới, tham gia ẩn lâm đại hội khác gì là đi chịu chết.

- Hiện tại còn không biết tình huống cụ thể của ẩn lâm đại hội, ta nghĩ với con người của Thiết Huyết sẽ không để cho mấy người chúng ta đi chịu chết đi.

- Hy vọng là như thế.

- Kỳ thật, ta lại cảm thấy Thiết Huyết nói rất đúng, chuyện trên giang hồ chúng ta nên do chính chúng ta quản, những tên tu sĩ kia mỗi lần nhúng tay và tranh đấu thế tục thực sự có chút bá đạo. Lần này nếu không có Thiết Huyết che chở, chúng ta cùng những người khác sợ rằng đã là tù nhân của đám người kia rồi!

- Phạm đại ca.

- A? Thì ra là Nhậm huynh đệ cũng đến đây, nhiều ngày không gặp, dạo này huynh đệ vẫn khỏe chứ? Ha ha.

- Thiết Huyết minh chủ mời, tiểu đệ sao dám không đến? Ta xem tâm trạng của Phạm đại ca dường như rất tốt, chẳng lẽ có việc gì vui sao?

- Ha ha! Cứ xem như vậy đi! Mấy ngày nay bế quan tìm hiểu "Thiên đạo tâm pháp", có chút tâm đắc.

- Ồ! Mười ngày ngắn ngủi, chẳng lẽ phạm đại ca đã bước vào Thiên đạo sơ cảnh?

- Hiện tại miễn cưỡng có thể thao tác thiên địa chi lực.

- Phạm đại ca quả nhiên ngộ tính cao siêu, chúc mừng, chúc mừng.

- Không dám, không dám, kỳ thực ta muốn thao tác thiên địa chi lực cũng có chút khó khăn.

- Tiểu đệ đối với "Thiên đạo tâm pháp" nghiên cứu nhiều ngày, lại không có kết quả gì, tiểu đệ còn muốn Phạm đại ca chỉ điểm cho tiểu đệ một chút.

- Nhâm huynh đệ khách khí, chỉ điểm thì ta không dám nhận, bất quá chúng ta có thể cùng nhau tham khảo một phen.

- Được được.

- Xin thỉnh giáo Cừu lão, Thiên đạo tâm pháp là lấy tâm ngự thần, vậy lấy tâm ngự thần là ý gì? Ngày có thể chỉ điểm cho ta một chút hay không?

- Trương sư phó, đoạn ngươi nói ta nhớ rõ ràng, hình như trên Thiên đạo tâm pháp có chú giải, chẳng lẽ ngươi thật sự không nhìn thấy?

- Hắc hắc! Thấy thì thấy, nhưng ta không hiểu được. Cái gì là lấy tâm ngự thần, cảm ngộ nguyên khí thiên địa, bằng vào ý chí dẫn động nó, mượn thiên địa chi lực. Cừu lão cũng biết, ta là một người thô lỗ, có được kỳ ngộ mới có thể bước vào cánh của Thiên đạo, đối với những khái niệm mơ hồ đó ta thực sự không rõ cho lắm!

- Kỳ thực đoạn này ý tứ rất đơn giản, thiên địa chi lực vô hình vô tượng, người bình thường căn bản không sờ được, bắt không được, cho nên chỉ thông qua ý niệm của tâm thần mà cảm giác nó, sau đó mượn lực lượng của nó.

- Chỉ bằng ý niệm cũng có thể thành công? Đơn giản như vậy sao?

- Đúng vậy.

- ồ, Tiểu Vi cô nương!

- Mông đại ca, chào ngươi, lần trước khi Mông đại ca cùng Tần tiên sinh luận bàn, chiêu mượn thiên địa chi lực để bảo vệ thân thể kia rút cuộc là làm như thế nào? Mông đại ca có thể chỉ dạy tiểu muội một chút được không?

- Chuyện này không tính là khó cho lắm, có người chỉ tự nhiên thông suốt thôi, chỉ cần ngươi đem thiên địa chi lực cùng Tiên Thiên khí dung hợp, thì sẽ hình thành một lá chắn, so với Tiên Thiên khí tuyệt đối mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

- Thì ra là thế, thiên địa chi lực tụ rồi tan vô thường, phân rồi lại hợp, quả nhiên là huyền diệu vô cùng a!

- Điều đó là đương nhiên, chỉ có điều mượn thiên địa chi lực cũng không phải tốt như vậy, hao phí rất lớn tinh thần lực, chỉ có đem thiên địa nguyên khí dẫn vào trong cơ thể, bước chân vào cánh cửa Thiên đạo, mới có thể chân chính vận dụng tùy tâm, biến hóa khôn lường.

- Đa tạ Mông đại ca chỉ điểm.

Mọi người tụ tập lại cùng một chỗ, chủ đề tán ngẫu đều liên quan tới "Thiên đạo tâm pháp". Có đôi khi, mọi người có cùng mục tiêu là tiến bộ, ngược lại sẽ khiến tranh chấp giảm đi rất nhiều.

Không lâu sau, từ phía xa có một đám Thiên đạo cao thủ ngự không mà đến, uy phong lẫm liệt, khí thế mạnh mẽ.

- Mau nhìn kìa, võ si cùng Mai lâm tam tiên.

- Kia là Phổ Quang Đại Sư, Tây Môn Vô Hận cùng Dương tiên sinh.

- Còn có tiểu tử Niếp Hạ Ly.

- Hiện tại mới cách đó có mười ngày, không ngờ bọn họ đã lĩnh ngộ được ngự không phi hành, thực sự là lợi hại.

Dưới vô số ánh mắt kinh dị, hâm mộ, ghen tị, mấy người đáp xuống sân, không giao tiếp cùng người khác.

Mọi người nhìn nhau, bầu không khí âm trầm tới cực điểm!

Không đợi mọi người có phản ứng, từ phía chân trời có vài vị Thiên đạo cao thủ bay tới, chính là Quan Tâm cầm đầu đám người hắc đạo, bao gồm Cừu Hận Huyết, Đặng Thất, Minh Tâm Hòa cùng Giang Tiểu Phong.

Chứng kiến mấy người hắc đạo xuất hiện, mọi người chung quanh không tự chủ lùi lại vài bước, rất ăn ý với nhau, duy trì một đoạn khoảng cách với đám người hắc đạo.

- Kỳ quái! Đám người hắc đạo tại sao lại đến đây, tại sao người của chính đạo chúng ta chưa từng nói qua? Bọn họ không ngờ lại không cho Thiết Huyết một chút mặt mũi nào.

- Cái này có gì là kỳ quái, nghe nói mấy trăm cao thủ Thiên đạo hiện giờ cũng ở tại Lăng phủ, chờ tin tức của Lý Nhạc Phàm, bằng vào quan hệ của Thiết Huyết với Lý Nhạc Phàm làm sao lại tính toán mấy chuyện như thế này? Nếu không phải chủ trì đại sự giang hồ, ta nghĩ Thiết Huyết khi đó cũng đi theo bọn họ rồi.

- Từ đó đến nay không hề có tin tức về Lý Nhạc Phàm? Không biết hắn sống hay chết?

- Tuy rằng không có tin tức, nhưng ta dám khẳng định hắn còn chưa chết, bằng không bọn họ còn chờ tin tức làm gì?

- Hắc hắc! Các ngươi tin tức cũng thật không nhanh nhạy gì cả, những cao Thủ Thiên đạo có liên quan tới Nhạc Phàm ngày hôm qua đã rời khỏi Lạc Dương.

- Cái gì? Bọn họ đi rồi?

- Cũng không phải là chuyện gì lớn lắm, xem ra lần này Thiết Huyết mời chúng ta tới chỉ sợ là xuất phát.

- Ài! Cũng không biết lần này đi là phúc hay là họa a.

- Hiện tại nghĩ đến những cái này còn hơi sớm, tới đâu hay tới đó.

Mọi người thì thầm, không khỏi lo lắng về con đường phía trước của mình.

Đúng lúc này, cửa lớn đại điện mở ra, từ bên trong có một giọng nói trong trẻo truyền ra:

- Chư vị đồng đạo, xin mời tiến vào.

Đi vào đại điện, một cỗ áp lực đập vào mặt mọi người.

Đại điện hùng tráng nhưng lại giản dị, đáng tiếc mọi người không có tâm trạng xem xét, ánh mắt luôn nhìn về phía trên đại điện.

- Xin chào Thiết Huyết minh chủ.

Mọi người thi lễ, Thiết Huyết chắp tay nói:

- Chư vị khách khí rồi, chúng ta đều là người trong Thiên đạo, không thể bị những thứ rắc rối này ràng buộc, mọi người có thể gọi ta là Thiết Huyết.

Thấy hắn nói thế, mọi người nhìn nhau, nhưng cũng không ai không biết xấu hổ đi gọi thẳng tên.

- Thiết Huyết minh chủ hiệu lệnh giang hồ, chúng ta kính phục.

- Đúng vậy, lần này võ lâm đại hội có Thiết Huyết minh chủ gánh vác, mới khiến cho giang hồ chúng ta không bị đám cẩu tặc triều đình nô dịch, chỉ dựa vào điểm này, danh xưng Minh chủ hoàn toàn xứng đáng.

- Hơn nữa Thiết Huyết minh chủ lòng dạ rộng rãi, đem "Thiên đạo tâm pháp" công bố khắp thiên hạ, khiến cho người người hưởng lợi, tin tưởng rằng không bao lâu sau, giang hồ nhất định càng thêm hưng thịnh.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Có người đi đầu, đám người còn lại không ngừng phụ họa.

Cứ cho rằng đây là lời nói xã giao, nhưng quả thật Thiết Huyết cũng đã chiếm được cảm tình của đám người trong giang hồ.

Khách sáo một phen, Thiết Huyết lên tiếng nói:

- Một khi chư vị đã nể mặt Thiết mỗ như vậy, Thiết mỗ nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người.

- Chắn chắn mọi người cũng đã đoán được, hôm nay Thiết mỗ mời mọi người tới đây, chủ yếu là thương nghị về ẩn lâm đại hội.

Ngừng một chút, Thiết Huyết lại nói:

- Kỳ thật mọi người không cần lo lắng quá mức, ẩn lâm đại hội tuy rằng tàn khốc, nhưng không tàn khốc như trong tưởng tượng của mọi người. Chỉ cần mọi người không tham dự tranh đấu, thì sẽ không có bất kỳ sự nguy hiểm nào, ngược lại các vị cũng có thể quan sát cao thủ Thiên đạo giao đấu, đối với tu hành sau này cực kỳ có ích.

Nghe Thiết Huyết nói như vậy, không ít người phía dưới cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, dù sao bọn họ cũng chỉ mới bước vào Thiên đạo không lâu, đối với sự tranh đấu căn bản không quen, nếu tranh đấu cùng đám tu sĩ tu hành giới, quả thực chính là đi vào con đường chết.

Đương nhiên, kẻ yếu muốn sống, kẻ mạnh muốn thắng. Cũng có người trong mắt hiện lên tinh quang, nội tâm nhộn nhạo, muốn so đấu với cao thủ của Tu Hành Giới để tu vi võ đạo của bản thân tăng lên. Đương nhiên, trong những người này còn có Võ si, Niếp Hạ Ly cùng Tây Môn Vô Hận, mỗi người đều có ý tưởng khác nhau, không đồng nhất.

Thiết Huyết nhìn chung quanh, tiếp tục nói:

- Lần trước trên đại hội võ lâm ta đã nói qua, lần này ẩn lâm đại hội yêu cầu tất cả các nhân sĩ Thiên đạo trong thiên hạ phải tham gia, nếu có người nào không đến, hậu quả rất nghiêm trọng, cho nên hôm nay ta mới mời mọi người đến, đợi sau khi an bài mọi chuyện thống nhất xuất phát khi nào. Còn tình huống tỉ mỉ của ẩn lâm đại hội, trên đường ta sẽ giải thích cho mọi người. Bất quá trước khi đi, chúng ta cần phải chuẩn bị, để phòng ngừa đám triều đình thừa dịp đánh lén.

Kế tiếp, Thiết Huyết nói một số chuyện liên quan cho mọi người biết.

Sau khi xong xuôi, lúc này Thiết Huyết mới tuyên bố ngày mai xuất phát.

Các cao thủ của Thiên Địa Minh dưới sự an bài đều lui ra, chỉ giữ lại một mình Quan Tâm.

- Không biết Thiết Huyết minh chủ gọi Quan Tâm có gì chỉ bảo?

Quan Tâm ngồi một bên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt Thiết Huyết, không có vẻ gì là khác thường.

Tại đại hội võ lâm lần trước, Quan Tâm âm thầm an bài rất lâu, không nghĩ tới lại có biến cố xảy ra, khiến cho nàng "Dã tràng xe cát", cuối cùng người được lợi lại là Thiết Huyết.

Sau khi trải qua chuyện này, cái nhìn Quan Tâm đối với Thiết Huyết, thậm chí đại thế thiên hạ cũng khác đi rất nhiều. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz

Giang hồ chính là một vùng đất nhỏ, cho dù có thống nhất giang hồ thì thế nào, huống chi giang hồ nước sâu, cũng không phải là cây cải mà nàng muốn nó thành cái gì thì thành.

Quan Tâm vốn không phải là người có dã tâm, nàng vất vả kinh doanh Thiên Tà Tông, đơn giản là vì bảo vệ một phần cơ nghiệp của phụ thân, sau đó báo thù cho phụ thân nàng.

Một khi con đường này đã không thành, sao không thể tìm con đường khác?

Trầm ngâm một lát, Thiết Huyết đột nhiên cười nói:

- Kỳ thật ta biết trong lòng Quan tông chủ nghĩ gì, nhưng xin tông chủ nghĩ lại, thứ ta muốn đối mặt là cả Tu Hành Giới còn cô nương lại là cả Ma môn, cho nên giữa chúng ta cũng không có bất kỳ mâu thuẫn nào, không biết Quan tông chủ có hứng thú hợp tác với ta một phen được không?

Ánh mắt Quan Tâm chợt lóe, vẫn bình tĩnh như cũ nói:

- Thiết Huyết minh chủ chắc hẳn còn có những lý do khác nữa, nếu không thì Thiết Huyết minh chủ đã không yêu cầu một mình ta lưu lại đây.

- Thật là thẳng thắn, Quan tông chủ thực sự là một người thẳng thắn.

Thiết Huyết cười tán thưởng nói:

- Người quang minh không nói lời ám muội, ta sở dĩ lựa chọn Quan tông chủ, một là bởi vì chúng ta có cùng địch nhân, hai là trong số cao thủ Thiên đạo hiện tại có thể đánh một trận với Thiết mỗ chỉ có một người là Quan tông chủ.

Quan Tâm hỡ hững nói:

- Đáng tiếc ta vẫn không phải là đối thủ của Thiết Huyết minh chủ, không phải sao?

Thiết Huyết khoát tay nói:

- Quan tông chủ không nên so sánh như vậy, dù sao chúng ta cũng không phải là địch nhân a.

- Không phải địch nhân nhưng chưa chắc đã là bằng hữu.

Quan Tâm cười, không muốn xoay quanh vấn đề này, cho nên chuyển sang chuyện khác nói:

- Nếu Thiết Huyết minh chủ đã đề nghị hợp tác, vậy xin mời xuất ra thành ý, ta không hy vọng bị người khác sai khiến, cuối cùng đánh mất tính mạng mà cũng không biết gì.

Thiết Huyết nghe vậy, chẳng những không giận, ngược lại gật đầu:

- Chắc hẳn Quan Tông chủ cũng biết Lý Nhạc Phàm cùng Tôn chủ Ma môn có thâm cừu đại hận, mà Thiên Địa Minh cùng Phàm môn đã hợp tác với nhau, đối phó với Ma môn tự nhiên sẽ không lưu lại một chút lực nào. Ta biết Quan Tông chủ cho đến bây giờ đều âm thầm kinh doanh, lực lượng trong tay tất nhiên không nhỏ, nếu Quan Tông chủ hợp tác cùng chúng ta…

- Ngươi nói cái gì?

Quan Tâm biến sắc nhìn chẳm chằm vào Thiết Huyết nói:

- Ngươi nói là Phàm môn cùng các ngươi đã liên minh? Đây là ý tứ của Nhạc Phàm hay là của bọn Long Tuấn? Tình huống hiện tại của Lý Nhạc Phàm sao rồi?

Hỏi xong một loạt, Quan Tâm rút cuộc cũng trấn định.

Thiết Huyết kiên nhẫn trả lời:

- Quan Tông chủ không cần lo lắng, chuyện chúng ta cùng Phàm môn liên minh nếu không có sự đồng ý của Lý Nhạc Phàm, ngươi cho rằng bọn người Long Tuấn sẽ đồng ý sao? Ta cả đời này cô độc, huynh đệ rất ít, cho nên lực lượng chung quy có hạn, chỉ có thế lực sau lưng cường đại mới có thể tùy tâm sở dục. Còn tình huống hiện tại của hắn…

Liếc mắt nhìn đối phương, Thiết Huyết mỉm cười nói:

- Vừa rồi ta nhận được tin tức, hiện tại hắn đã tỉnh, đang điều dưỡng thân thể, trong ẩn lâm đại hội có thể gặp nhau. Quan Tông chủ mặc dù không tin phong cách làm người của ta, chả lẽ không tin được Lý Nhạc Phàm sao?

Quan Tâm trầm ngâm một lúc, cuối cùng thận trọng gật đầu.

Thiết Huyết thấy thế, cười không nói gì.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Thiết Huyết đi tới hậu viện.

Nơi này hoàn cảnh u nhã, không khí yên tĩnh hài hòa, sau khi đi tới trước cửa một căn phòng nhỏ, Thiết Huyết liền dừng lại, giơ tay lên muốn gõ cửa, nhưng như thế nào rồi lại lưỡng lự không gõ.

- Thiết đại ca, ngươi đã đến vì sao không gõ cửa?

Trong phòng truyền đến âm thanh của một nữ nhân, trong giọng nói có vẻ bất đắc dĩ cùng u oán.

Sắc mặt Thiết Huyết phức tạp, lúc này không còn vẻ tiêu sái thường ngày nữa, hắn nói:

- Ta muốn đến thông báo một tiếng, ngày mai ta lên đường, ngươi ở trong này tu dưỡng, có chuyện gì có thể trực tiếp tìm huynh đệ trong bang. Ta còn có một số chuyện cần xử lý cho nên cũng không đi vào được, ngươi bảo trọng.

Dứt lời, Thiết Huyết xoay người muốn rời đi.

Chợt nghe tiếng thở dài từ bên trong phòng truyền ra:

- Gặp lại không bằng không thấy, kỳ thật ta không nên tới đây…

Thân hình Thiết Huyết khẽ run lên, cuối cùng cũng rời đi.

Kinh đô đổi chủ, phong vân biến hóa. Thiên hạ đại loạn, sinh linh lầm than.

Hôm nay, hoàng thành đều bị Mộ Dung gia tộc nắm trong tay, triều đại thay đổi. Đô thành hiện tại chỉ có tiếng gió xào xạc, giữa ban ngày không ngờ phố lớn, ngõ nhỏ lại không có lấy một bóng người, bầu không khí vô cùng quỷ dị.

So sánh với sự sâm nghiêm của đô thành, bên trong Hoàng cung giăng đèn kết hoa, bầu không khí phi thường náo nhiệt.

Hôm nay là ngày bảy quốc sứ giả đến chúc mừng Đại Yến khai quốc.

- Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế.

- Các khanh gia bình thân.

Trên nơi cao nhất cung điện, Mộ Dung Thành mặc Cửu Long hoàng bào, đầu đội kim quan, ngồi ngay ngắn phía trên Kim Long làm bằng bích ngọc.

Tuy rằng hắn đã qua ngũ tuần, có chút già cả, nhưng biểu hiện lại vô cùng sáng lạn, ánh mắt không giận mà uy, mỗi một cử chỉ đều toát lên vẻ quý phái.

Phía dưới, các triều thần khom người đứng ở hai bên đại điện.

Trải qua một lần thanh trừ đẫm máu, cựu thần Đại Minh hầu như còn lác đác mấy người, tất cả các chính khách trọng yếu cũng không còn, bộ máy quan lại một lần nữa lại được lập ra.

Hoàng thành rơi vào tay giặc, Đại Minh vương triều đã thành dĩ vãng, không còn là một quốc gia Thiên triều nữa.

Mà gia tộc Mộ Dung rốt cuộc đạt được tâm nguyện mấy trăm năm, tất nhiên là hăng hái, lòng mang kế hoạch lớn.

Tưởng tượng đến non sông trong tầm tay, Mộ Dung Thành không nhịn được sảng khoái.

- Hoàng thượng, bảy sứ giả đã đợi ở bên ngoài từ lâu, người xem…

Mọi người lên giọng nhắc nhở, Mộ Dung Thành nhẹ nhàng phất tay nói:

- Người tới là khách, cho bọn họ vào đây.

- Nô tài tuân chỉ.

- Truyền, sứ giả bảy quốc gia vào triều.

Một giọng nói như vịt truyền từ trong điện ra ngoài, không bao lâu sau, bảy người ăn mặc khác nhau, hình dáng kỳ lạ sóng vai mà đến.

Ngoa đảm tộc Đa Đồ Y Nhĩ.

Lưu Ly quốc Tỉnh Xuyên Lưu.

Tây Vực – Mục Đạt Nhị.

Tiên Vu tộc Phác Ngôn Thắng.

Ngõa Thứ tộc Cáp Sa Lâm.

Thổ Lỗ Phiên - Hách Lạp Tháp Cổ.

An Mam quốc Văn Nhân Giác.

- Xin chào Đại Yến quốc chủ.

Bảy sứ giả đều tự báo danh tính, sau đó khom người thi lễ:

- Ta phụng chỉ quốc chủ nước ta đến tặng lễ, chúc mừng Đại Yến khai quốc.

Bảy quốc sứ này cũng là người khôn khéo, bọn họ xưng hô Mộ Dung Thành là Đại Yến quốc chủ mà không phải là hoàng đế, hiển nhiên là đem Đại Yến đặt vào vị trí ngang hàng với mình, không thừa nhận vị trí thống trị của Đại Yến quốc tại lục địa Thần Châu.

Nói trắng ra, ý tứ của bọn hắn chính là, ngươi cướp lấy chính quyền Đại Minh, cho nên không xứng với danh xưng đại quốc Thiên triều.

Mộ Dung Thành nghe vậy, sao lại không rõ tâm tư của đối phương, chỉ là lòng dạ hắn thâm sâu, hỉ nộ không hiện lên trên mặt, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói:

- Mấy vị sứ giả từ xa mà đến, thật là vất vả, mời bảy vị sứ giả an tọa.

Người hầu bên cạnh truyền lời, bảy tên sứ giả không chút khách khí ngồi xuống.

Phiên bang ngoại tộc không những cách ăn mặc khác biệt người Trung Nguyên, ngay cả lễ nghi cũng không hiểu, khiến cho triều thần xung quanh nghị luận sôi nổi.

Mộ Dung Thanh thấy vậy, cũng không ngăn lại, trong lòng không ngừng cười lạnh.

Song phương dâng lên vật phẩm, hàn huyên một phen, bảy vị sứ giả mới nói chuyện vào chuyện chính.

Bên trong bảy người này, dường như lấy Đa Đồ Y Nhĩ của Ngoa Đảm tộc dẫn đầu, người mở miệng đầu tiên là hắn:

- Đại Yến quốc chủ, hiện giờ dư nghiệt Đại Minh đã lui binh về Nam Kinh, thành lập chính quyền tại Ứng Thiên Phủ, không biết Đại Yến quốc chủ tiếp theo có dự tính gì?

- Ồ?

Mộ Dung Thành liếc mắt nhìn đối phương, cười nói:

- Nghe nói ẩn lâm đại hội sắp bắt đầu, chắc hẳn Chu Khanh Cảnh cùng bọn người Thái Thúc Nguyên không dám không đi, cơ hội trời cho như thế, tự nhiên là thừa thắng truy kích, đem dư nghiệt Đại Minh một mẻ lưới bắt gọn.

Thấy đối phương giả bộ hồ đồ, Đa Đồ Y Nhĩ thầm mắng con cáo già, nói thẳng:

- Đại Yến quốc chủ chắc hẳn còn nhớ rõ ước định của liên minh tám nước chứ?

- Ta tự nhiên là nhớ rõ?

Mộ Dung Thành bình tĩnh nói:

- Chỉ tiếc chính quyền Đại Yến chưa ổn định, phía Bắc có Tĩnh Quốc Quân giương mắt như hổ rình mồi, Nam có dư nghiệt Đại Minh chưa bình định, Trung Châu còn có Thiên Địa Minh uy hiếp, dường như ước đối với ước định của chúng ta có chút chênh lệch.

Huống chi bảy nước các ngươi quét ngang biên cương, thu hoạch không ít, lại còn vội vã phân chia lãnh thổ.

Mộ Dung Thành dù sao cũng là đa mưu túc trí, dã tâm thật lớn, như thế nào lại đem giang sơn xã tắc ra hai tay cung kính dâng lên?

Đương nhiên hiệp ước liên minh ban đầu chỉ là kế sách tạm thời mà thôi, hiện tại Đại Yến quốc đã yên ổn, tự nhiên sẽ không sợ thế lực khác. Nói đùa sao? Thứ ta đã ăn vào bụng lại muốn ta nhổ ra? Ngươi không có cửa đâu.

Sứ giả bảy quốc gia nhìn nhau, đồng thời nhíu mày.

Vẫn là Đa Đồ Y Nhĩ bình tĩnh nói:

- Trung Nguyên có câu nhất ngôn cửu đỉnh, muốn chúng ta tiến quân vào Cửu Châu thì phải có lợi ích.

- Hiện tại, Đại Yến quốc đã chiếm được Hoàng thanh, đã đủ điều kiện gọi là thiên hạ thống nhất, chỉ cần quốc chủ có chiếu thư, bảy quốc gia chúng ta tất nhiên sẽ toàn lực hiệp trợ quý quốc thanh trừ dư nghiệt Đại Minh.

- Lời của Đồ sứ giả không đúng.

Mộ Dung Thành khoát tay nói:

- Hiện giờ căn cơ Đại Yến chung ta không ổn, thiên hạ vẫn chưa quy về một mối, cho dù truyền xuống chiếu chỉ, cũng chưa chắc đã hữu hiệu. Hơn nữa, ai nắm trong tay thiên hạ phải đợi sau khi ẩn lâm đại hội qua đi mới biết rõ, không bằng các ngươi về bẩm báo với quốc chủ các ngươi đợi ẩn lâm đại hội qua đi sẽ quyết định được không?

Từ chối, trắng trợn từ chối. Nếu không có dự định từ trước, gia tộc Mộ Dung cần gì phải vội vàng công hãm Hoàng thành trước ẩn lâm đại hội?

Đương nhiên, huyền cơ trong chuyện này chỉ có bọn người Mộ Dung Ngạo Hàn biết.

- Chuyện này…

Đối với chuyện ẩn lâm đại hội, Đa Đồ Y Nhĩ quả thực có biết một chút, nhưng việc này quan hệ trọng đại, cho dù là hắn cũng không thể làm chủ.

Sáu sứ giả còn lại cũng không dễ quyết định, dường như có ý đồ đem Đa Đồ Y Nhĩ như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.

- Việc này chúng ta còn phải bẩm báo quốc chủ cho nên không dám quyết định, mong rằng Đại Yến quốc chủ không nên quên việc chúng ta đã ước định.

Đa ĐồY Nhĩ cắn răng một cái, cũng không quên nói về ước định, xem ra hắn cũng không phải là người tốt lành gì.

- Các ngươi yên tâm, việc mà liên minh chúng ta ước định, ta tự nhiên sẽ không quên.

Mộ Dung Thành thuận miệng đáp ứng, tiếp tục nói:

- Bảy vị sứ giả, ta đã sai người chuẩn bị yến tiệc khoản đãi các vị, không bằng chúng ta cùng đi?

Đa Đồ Y Nhĩ thầm cười lạnh, đứng dậy chắp tay cự tuyệt nói:

- Tâm ý của Đại Yến quốc chủ chúng ta xin nhận, chỉ có điều hiện tại chúng ta thân mang trọng trách, còn phải về nước phục mệnh, cũng không dám quấy rầy quý quốc.

- Muốn đi thật sao? Thực sự là đáng tiếc…

Mộ Dung Thanh giả dối nói vài câu giữ lại, bảy người bọn họ muốn đi, hắn đương nhiên là cầu còn không kịp.

Đợi bảy sứ giả ra khỏi đại điện, Mộ Dung Thành sắc mặt chuyển biến, nói với tên thái giám bên cạnh:

- Truyền ý chỉ của trẫm, cho gọi ba vị đại tướng quân lập tức đến ngự thư phòng, thương thảo về việc bình định phía Nam.

- Nô tài tuân chỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.