Thương Thiên

Chương 621: Ma thần lệnh phù



Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Bên trong ngự thư phòng, Mộ Dung Thành mệt mỏi nằm dài trên ghế, vừa đọc tấu chương vừa uống Trà Hương, bộ dạng dương dương tự đắc.

Tuy rằng chính quyền ban đầu của Đại Yến vừa thành lập, nhưng thực tế Hoàng đế cũng cần phải xử lý rất nhiều chuyện, ngoại trừ việc dọn dẹp dư nghiệt tiền triều, củng cố chính quyền ở bên ngoài, chỉ cần dưới chân đô thành quản lý tốt là được.

Còn thứ hai, thiên tai nhân họa gì gì đó, Mộ Dung Thành căn bản là mặt kệ, dù sao hôm nay thiên hạ đại loạn, triều đình đối với những địa phương quản lý đã sớm yếu không chịu nổi, chỉ cần không tạo phản, hắn sẽ không để ý những chuyện khác.

Đương nhiên, có đối khi pháp lệnh và chiếu chỉ không thể không truyền, dù sao tương lai cả thiên hạ đều là lãnh thổ của Đại Yến cho nên chuyện liên quan đến mặt mũi vẫn phải làm, ít nhất cũng phải cho tất cả mọi người trong thiên hạ biết, Đại Minh đã trở thành lịch sử, hiện tại chỉ còn một vương triều đó là Đại Yến.

Tương lai tốt đẹp như bức tranh hiện lên trước mắt, Mộ Dung Thành trong lòng vô cùng sảng khoái, thỉnh thoảng trên mặt xuất hiện nụ cười ấm áp.

- Lãnh Tuyết bái kiến phụ hoàng.

Ngoài ngự thư phòng, Mộ Dung Lãnh Tuyết đứng đó, một thân y phục màu tím, tóc đen trên đầu buông xuống, đoan trang điềm tĩnh, mà không mất đi sự cao quý thanh lịch, làm cho người ta khó có thể sinh ra nửa điểm kháng cự.

- Tuyết nhi, con đã đến. Chỗ này không có người ngoài, con không cần câu nệ như vậy, nhanh vào đây nói chuyện với vi phụ.

Một Dung Thành tiện tay ném một quyển tấu chương ra, chậm rãi ngồi dậy.

Nơi này không có người ngoài, Mộ Dung Lãnh Tuyết không gò bó quá mức, đường đường chính chính đi vào thư phòng, thay một ly trà cho phụ thân nàng.

- Phụ hoàng, đại ca cùng bốn vị trưởng lão đã xuất phát đi Thiên Tuyệt Cốc trước, đây là phong thư mà đại ca lưu lại, mời phụ hoàng xem qua.

Nói xong, Mộ Dung Lãnh Tuyết lấy một phong thư từ trong ống tay áo ra.

Mộ Dung Thành tiếp nhận phong thư, ý bảo nữ nhi ngồi xuống nói chuyện, sau đó mới mở thư nhìn kỹ.

Một lúc lâu sau, Mộ Dung Thành thở dài một hơi, nở ra nụ cười vui mừng, nói:

- Tuyết nhi, nội dung trong thư chắc hẳn con cũng biết, con có ý kiến gì không?

Mộ Dung Lãnh Tuyết cũng không trả lời ngay, nghiêm túc nghĩ ngợi, sau đó nói:

- Con cảm thấy, việc này đại ca làm đích thị mười phần thì nắm chắc chín, nếu sau lưng có Thánh Vực cùng sư môn đại ca ủng hộ, cho dù Ma môn cũng hết cách với chúng ta, thiên hạ dù sớm hay muộn cũng là đồ vật trong tay của gia tộc Mộ Dung chúng ta. Huống chi, đại ca vừa mới nhận được tin tức từ sư môn truyền đến, lần này sau khi ẩn lâm đại hội qua đi, cao thủ Thiên đạo chi cảnh không thể trực tiếp nhúng tay vào việc trong thế tục, kể từ đó, thiếu Thiên đạo cao thủ kiềm chế, thế lực của chúng ta rất có triển vọng.

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Mộ Dung Thành mỉm cười gật đầu nói:

- Chỉ có điều, hiện giờ chúng ta không nên lơ là, phía Bắc có Tĩnh quốc quân, Đông Nam có dư nghiệt của Đại Minh, Nam duyên hải có binh mã của Lạc Khuê, trên giang hồ lại có thế lực của Thiên Địa Minh, còn có bảy quốc gia xung quanh giương đôi mắt sói rình rập, tất cả những thứ này đều là những quân cờ nguy hiểm. Đại Yến quốc chúng ta hôm nay nhìn như phong quang vô hạn, nhưng cũng đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chỉ cần một nước cờ sai, chắc chắc sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

- Xem ra phụ hoàng cũng không bị thắng lợi nhất thời mà đầu óc choáng váng.

Mộ Dung Lãnh Tuyết vẻ mặt lạnh nhạt nói:

- Kỳ thật, phụ hoàng không cần quá mức lo lắng, Tĩnh Quốc quân tuy rằng là cái đinh, nhưng bọn họ tạm thời không có uy hiếp đối với chúng ta. Trái lại, nơi bọn chúng đóng quân là biên ải, ngược lại đã cho chúng ta tranh thủ không ít thời gian.

Thấy phụ thân gật đầu, Mộ Dung Lãnh Tuyết tiếp tục nói:

- Mà Lạc Khuê kia lại không đủ để gây nên sự sợ hãi cho chúng ta, hiện tại binh lực của bọn chúng bạc nhược, lần trước trải qua một lần bị Lý Nhạc Phàm náo động, có thể nói bọn chúng đã phải chịu sự đả kích to lớn, thứ hai, thế lực của bọn chúng quá xa, cũng không với tới, chiếm cứ một vùng đất nhỏ xưng bá còn có thể, nhưng muốn tranh giành thiên hạ quả thực là mơ mộng hão huyền. Huống chi, lần này Chu Khanh Cảnh mất quyền chủ động, tổn thất to lớn, đối với Lạc Khuê đã sinh ra lòng thù hận, cho dù chúng ta không động thủ, Chu Khang Cảnh cũng sẽ không bỏ qua cho Lạc Khuê, nói không chừng không quá vài ngày nữa, Lạc Khuê sẽ sai người đưa tới một đầu danh trạng cho chúng ta.

Nghe nữ nhi nói như vậy, Mộ Dung Thành một lần nữa lại nở nụ cười:

- Vậy Thiên Địa Minh và dư nghiệt của tiền triều nên xử lý ra sao? Còn có bảy quốc gia bé nhỏ kia nữa? Thật sự là nực cười, bảy tiểu quốc này không ngờ lại muốn cùng ta phân chia lãnh thổ Cửu Châu, ta muốn xem bọn hắn có năng lực gì mà muốn xâu xé giang sơn ngàn dặm này.

Đôi mắt đẹp đẽ của Mộ Dung Lãnh Tuyết chợt động, cười nhạt đáp:

- Con cho rằng các quốc gia đều giống Ngoa Đảm tộc, mỗi một người đều là hạng người có dã tâm, hiện tại căn cơ Đại Yến chúng ta chưa ổn định, không ngại cõng rắn về, sau đó từ từ mà thanh trừ chúng.

- Còn dư nghiệt tiền triều, đã sớm mất dân tâm, chỉ còn trên danh nghĩa, cho dù Chu Khanh Cảnh có thực lực vô song cũng khó có thể đem cục diện chuyển biến nghiêng về phía hắn. Nghe nói hắn lần trước tại đại hội võ lân chịu thiệt, bọn hắn nào còn có thể lật mặt cùng Ma môn được, bọn chúng hôm nay đã lâm vào cảnh mua dây tự buộc mình, có thể trở mình hay không là điều khó nói. Điều duy nhất khiến cho con cảm thấy bất an, cũng chỉ có một mình Thiên Địa Minh.

Mộ Dung Thành vốn tâm trạng rất tốt, nhưng nghe câu cuối cùng của nữ nhi, tức thì cảm thấy áp lực.

Thiên Địa Minh chính là một cái gai trong mắt triều đình, vô luận là tiền triều hay Đại Yến hiện tại, cũng đều không hy vọng thế lực giang hồ phát triển lớn mạnh.

Chỉ có điều, Thiên Địa Minh này quả thực là miếng xương khó gặm, vô cùng cứng rắn, Chu Khang Cảnh cũng nuốt không nổi, Mộ Dung Thành hắn cũng chưa chắc đã gặm được.

Nhưng lại nghe Mộ Dung Lãnh Tuyết nói tiếp:

- Bang chủ Thiên Địa Minh – Thiết Huyết bối cảnh vô cùng thần bí, phía sau chắc hẳn còn có một thế lực vô cùng mạnh, mà "Thiên đạo tâm pháp" xuất hiện lại khiến cho thực lực giang hồ tăng vọt mạnh mẽ, từ trước tới nay chưa từng có.

- Đại ca lúc trước vốn chuẩn bị rất lâu, hắn muốn tại thời điểm triều đình cùng giang hồ lưỡng bại câu thương một mẻ lưới bắt hết bọn chúng, không nghĩ tới Lý Nhạc Phàm kia đột nhiên bạo phát, một kích đem toàn bộ cao thủ Ma môn đánh thành bụi phấn, khiến cho kế hoạch của đại ca chỉ có thể thành công một phần.

- Lý Nhạc Phàm... Lại là Lý Nhạc Phàm...

Đôi mắt Mộ Dung Thành hiện lên sự lạnh lẽo, hận ý đối với Lý Nhạc Phàm lên tới cực điểm:

- Đúng rồi, nghe nói Lý Nhạc Phàm trên võ lâm đại hội bị trọng thương, hiện tại có tin tức của hắn hay không?

- Từ khi Lý Nhạc Phàm bị nha đầu Tuyền Thanh kia mang đi trên giang hồ không còn tin tức về hắn nữa.

Mộ Dung Lãnh Tuyết lắc lắc đầu nói:

- Nghe đại ca nói, Lý Nhạc Phàm lúc ấy đã hết sinh cơ, cho dù sống lại, cũng chỉ là còn chút hơi tàn mà thôi.

- Thật không? Như vậy xem như tiện nghi cho hắn rồi.

Mộ Dung Thành biết được Lý Nhạc Phàm nửa sống nửa chết, trong lòng vui sướng, bất quá không biểu hiện lên trên mặt.

Thở dài một cái, Mộ Dung Thanh lại nói:

- Tuyết nhi, ngươi hẳn cũng biết gia tộc Mộ Dung chúng ta vì ngày hôm nay đã tốn bao nhiêu tâm tư không? Mấy trăm năm sống trong sự nhục nhã, hôm nay Đại Yến ta cuối cùng cũng có hy vọng phục hưng, tại thời điểm mấu chốt này, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào ngăn cản bước tiến của chúng ta(Tự tin thế ).

Nói tới đây, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của một tên thái giám:

- Báo cáo Hoàng thượng, ba vị đại tướng quân đang chờ ở bên ngoài, có nên tuyên bọn họ vào không ạ?

- Truyền cho bọn chúng vào.

- Phụ hoàng, đại ca còn một số việc cần an bài, Lãnh Tuyết xin phép đi trước.

- Ài! Khoảng thời gian này thật sự là vất vả cho con.

- Vì phụ thân phân ưu chính là việc phải làm của Lãnh Tuyết, sao có thể nói là vất vả được.

- Ừ, con nên chú ý tới thân thể nhiều hơn, đi đi.

Dưới vực sâu Ma môn, hắc ám bao trùm.

Lúc này bên trong Thánh điện, bầu không khí lạnh lẽo, hơi thở âm trầm tràn ngập cả không gian.

Trước một tượng Ma thần cực lớn, Ma Tôn tựa vào ghế ngọc, cúi đầu, không ai biết vẻ mặt hắn sau chiếc mặt nạ ra sao, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Đúng lúc này, bức tượng Ma thần chậm rãi rời đi, một thân ảnh từ trong tối đi ra.

- Sư phụ, tình hình hiện tại của hai vị Môn đồ thế nào?

Ma môn tiến lên đón tiếp, khom lưng thi lễ đối với lão già vừa từ bên trong ra.

- Hừ! Không chết coi như bọn chúng mạng lớn, nếu không phải ngại mặt mũi bề trên Cực Kiếm tôn giả, lão phu một tay cũng có thể bóp chết hắn.

Lão già lạnh lùng phóng mắt liếc xuống dưới, lại nói:

- Bất quá, ngươi yên tâm, bọn chúng hiện tại đã tỉnh, đang bế quan điều dưỡng thân thể, chuyện ta giao cho ngươi điều tra đã có kết quả chưa?

- Đệ tử đã điều tra xong.

Ma Tôn nghe nói hai tên môn đồ vô sự, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi. Dù sao hai người Thiêm Tiệm cùng Cửu Huyền là người của Cực Kiếm đại tôn, nểu bởi vì kế hoạch của hắn mà chết đi, Cực Kiếm đại tôn mà biết thì sẽ không tha cho hắn.

Sắp xếp lại suy nghĩ một lượt, Ma Tôn nói ngay:

- Trên võ lâm đại hội nữ hài tử mà Lý Nhạc Phàm cứu đi tên là Tiểu Băng nhi, chín năm trước có một vị ni cô tên là Niệm Tâm mang tới giao phó cho vợ chồng Phó Suất nuôi dưỡng. Mà hòn đá nhỏ Tiểu Băng nhi luôn mang theo trên người chính là "Đan tâm thạch" vật gia truyền của Lý Nhạc Phàm, theo đệ tử suy đoán, vật này mười năm trước trên đảo Tần Hoàng tặng Trần Hương làm tín vật, rồi sau đó Trần Hương lại truyền lại cho nữ nhi của nàng, cũng chính là Tiểu Băng nhi.

- Vậy theo ý ngươi nói, Tiểu Băng nhi đó chính là hài tử của Lý Nhạc Phàm cùng Trần Hương?

Vẻ mặt lão già hoảng hốt, trong nháy mắt lại già nua thêm vài phần, nếp nhăn che kín khuôn mặt, giống như có hàng ngàn viết thương đau xót.

Ma Tôn thấy thần thái khác thường của lão già, chậm rãi cúi đầu nói:

- Sư phụ, Tiểu Băng nhi đó chắc là hài tử của Trần Hương và Lý Nhạc Phàm.

Còn chư nói xong, trên người lão già đột nhiên bộc phát khí thể âm lãnh, nhưng cuồng phong liệt hỏa, thổi quét cả đại điện.

Ma Tôn âm thầm kinh ngạc, chỉ là hắn vẫn cúi đầu, lão già vẫn chưa phát hiện có chút khác thường trong mắt hắn.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Lão già luôn miệng khen tốt, từng chữ rời khỏi miệng mang theo sát khí vô cùng tận, giống như tuyên cáo máu sắp chảy:

- Lão tiện ni Thánh Ngôn này, hại phu nhân ta còn chưa đủ, còn muốn hại nữ nhi cùng cháu gái ta, cừu này không báo, Hầu Quân Lâu ta thề không làm người.

Giọng nói quanh quẩn trong đại điện, như muốn phát tiết phẫn nộ nhiều năm.

Một lát sau, cảm xúc của lão già dần dần bình phục lại như cũ, lúc này mới hỏi tiếp:

- Tình huống hiện tại của Lý Nhạc Phàm và Tiểu Băng nhi như thế nào?

- Bọn họ hiện giờ đang ở tại Vấn Tâm nhai.

Ma Tôn cung kính nói:

- Lý Nhạc Phàm đã tỉnh, chỉ là không có biện pháp khôi phục lại như cũ, Tiểu Băng nhi hiện tại bình an vô sự, đã bái Y tiên Văn Tông Thanh là sư phụ, hai cha con bọn họ đã nhận nhau.

Lão già nghe vậy cười mắng:

- Tiểu nha đầu kia đã bái Văn Tông Thanh làm sư phụ? Cháu gái của lão phu lại bái nàng làm sư phụ?

Dừng một chút, lão già tựa hồ như nghĩ đến chuyện gì đó, tự nói với mình:

- Quên đi, bái nàng làm sư phụ cũng tốt, ít nhất cũng có người che chở. Có Văn Tông Thanh che chở, tin rằng lão tặc ni Thánh Ngôn kia không dám làm bậy.

- Sư phụ, chúng ta có nên đón Tiểu Băng nhi đến đây không?

- Tạm thời không cần thiết.

Lão già khoát tay nói:

- Mặt khác ngươi đi an bài cho lão phu một chuyện, lão phu muốn gặp mặt Lý Nhạc Phàm một lần.

- Chuyện này...

Ma Tôn do dự một chút rồi lên tiếng trả lời:

- Sư phụ, Lý Nhạc Phàm giết bảy mươi hai Kiếm thi của Kiếm ma, lại đánh trọng thương hai vị môn đồ, chuyện này nên xử lý như thế nào?

- Hừ.

Sắc mặt lão già giận giữ, lạnh lùng nói:

- Giết thì giết, lão gia hỏa Kiếm Ma kia thật hỗn đản, thiếu chút nữa lấy tính mạng của cháu gái ta, chuyện này ta còn chưa tính sổ với hắn. Còn việc hai tên môn đồ của Cực Kiếm thì lão phu sẽ tự mình nói chuyện với hắn.

Dứt lời, lão già quay về tượng Ma thần phía sau, trịnh trọng vái ba vái, lập tức quát nhẹ một tiếng:

- Thỉnh Ma thần lệnh phù.

Vụt.

Hàn mang trên bức tượng Ma thần vừa hiện, một ấn ký sáng chói từ trên đỉnh tượng Ma thần hạ xuống, bị lão già nắm trong tay.

Ma Tôn kinh ngạc nhìn vào ấn ký sáng chói kia, trong mắt hiện lên sự ngưng trọng.

Nếu hắn nhớ không nhầm, vật này chính là "Ma thần lệnh phù", là kỳ bảo cường đại nhất, cũng chính là tín vật tối cao của Ma môn. Có thể nói không khoa trương chút nào, chỉ cần có vật này, có thể khiến cho mấy vạn đệ tử Ma môn nghe theo hiệu lệnh, không dám không theo.

Cho dù bản thân hắn là Ma Tôn cũng chưa bao giờ chân chính nhìn thấy vật này.

Lão già nâng "Ma thần lệnh phù" lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Truyền Ma dụ của lão phu, Thánh môn cấp bách triệu hồi, thủ lĩnh hai tông bên ngoài mau trở về.

Vừa nói xong, "Ma thần lệnh phù" đột nhiên bạo phát, hóa thành hai đạo lưu quang phân tán mà đi, sau đó biến mất trong hư không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.