Thương Thiên

Chương 665



Tám người hạ xuống, phân biệt đứng ở những vị trí khác nhau.

Những người tới đều là cường giả khắp nơi, chân chính là tồn tại đỉnh phong của Tu Hành Giới.

Trên người bọn họ đều bao phủ một loại khí tức đặc biệt, Thiên Địa lực chung quanh họ tụ lại không tiêu tán đi, đó là uy thế Thiên Địa vu tâm sao khi Thiên Đạo thượng cảnh ngưng tụ ý cảnh, nắm sinh tử trong tay, cao cao tại thượng, siêu thoát chúng sinh.

Tám vị cường giả đỉnh phong này chính là đại biểu cho thế lực các nơi.

Người hiện thân đại biểu cho Thập đại thị tộc chính là một lão giả, trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn, mi mắt khẽ híp lại, biểu tình trên mặt không nhìn ra tâm tình của hắn, chỉ là ánh mắt của hắn thi thoảng chớp động lại lộ ra vẻ cô đơn và tang thương.

Đại biểu cho Tứ đại ẩn tông chính là một nữ nhân mặc trang phục thiếu phụ, phong phạm đoan trang phong nhã, phong vận phiêu nhiên, đó chính là Thiên Âm.

Mà thế lực của sáu vị đại tôn cũng xuất ra một người đại biểu, Thiên Tuyết Lĩnh Nguyễn Minh Bảo, Cửu Di Sở việt, Phật Tông Liễu Nhân, Thánh Vực Tả Tâm Minh, Ma Môn Độc Cô Vô Phong, Môn Thiên Hàn Băng.

- Ha ha, đây chính là sư tôn ta.

Cầm Thiến cười dài nhìn lên phía trên, hướng về phía Thiên Âm bắt chuyện, Thiên Âm nhàn nhạt gật đầu. Hai hàng lông mi lạnh lùng nhu hòa hơn rất nhiều.

Thanh Thiên và Mễ Triết đồng thời thi lễ với Liễu Nhân và Tả Tâm Minh trên Đăng Thiên Thai, ánh mắt Nhạc Phàm thì dừng lại trên người lão nhân Độc Cô Vô Phong.

Mười năm không gặp, thế nhưng Nhạc Phàm vẫn có cảm giác mà hồi đó lão nhân này tạo ra cho mình, đối phương giống như là một thanh lợi kiếm sắc bén, trong lòng chỉ có kiếm. Mà hiện tại, Độc Cô Vô Phong lại khiến cho hắn có cảm giác càng thêm kinh khủng, phảng phất như trong mắt lão giả, thiên địa chính là một thanh kiếm, tất cả mọi vật trên thế gian đều là kiếm.

Đây chính là một loại chênh lệch cảnh giới, giống như cái lạch giữa cái tôi và tập thể, không vượt qua được một bước này sẽ vĩnh viễn không biết được sự rộng lớn của thiên địa ra sao.

Độc Cô Vô Phong dường như cảm nhận được ánh mặt của Nhạc Phàm, hắn nhìn đối phương khẽ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười hiếm có.

Bên kia, còn có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chăm chú vào Nhạc Phàm, người này chính là Thánh Cô Thiên Môn Hàn Băng.

Đối với Nhạc Phàm, Hàn Băng cũng không có hận ý quá lớn, nàng cũng đã tự mình tiếp xúc qua với đối phương, đối với phẩm tính của người này vô cùng hài lòng, nếu như Trần Hương chỉ là một đệ tử Thiên Môn bình thường, nói không chừng nàng sẽ thành toàn cho hai người. Chỉ tiếc rằng, Trần Hương không phải người thường mà là Thánh Nữ Thiên Môn, chính là truyền nhân của Thánh Ngôn đại tôn. Bởi vậy, Trần Hương đã được định trước không thể có tình ái thế tục, càng không thể yêu hắn. Cho nên, từ đầu Nhạc Phàm và Trần Hương đã giống như hai dòng nước chảy song song không thể gặp nhau.

Nhạc Phàm cảm nhận được ánh mắt của Hàn Băng, hắn quay đầu nhìn về phía đối phương. Nhìn hình dáng đối phương, quả thực có vài phần quen thuộc. Người này không phải là vị phụ nhân mù năm đó hắn gặp trên trà lâu ở Hàng Châu sao?

Tại sao lại là nàng?

Khuôn mặt Nhạc Phàm ngẩn ra, Tuyền Thanh bên cạnh thấy thế nói:

- Lý đại ca, người nọ chính là Thánh Cô Thiên Môn, tên là Hàn Băng.

- Thiên Môn...

Tâm thần run rẩy, biểu tình trên mặt Nhạc Phàm trầm xuống.

- Cha, người làm sao vậy?

Trong lòng, Tiểu Băng Nhi cảm nhận được sự khác thường của phụ thân, nàng ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy Đăng Thiên Thai trên cao, bằng vào nhãn lực hiện tại của Tiểu Băng Nhi rất khó để có thể nhìn ra cái gì đó.

Nhạc Phàm lặng lẽ không nói, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Băng Nhi, ôm chặt nàng.

Không bao lâu sau, các cao thủ của các thế lực đã trình diện đầy đủ.

Mộ Dung Ngạo Hàn xuất hiện ở phía Tứ Đại Ẩn Tôn, hắn và Thiết Huyết nhìn nhau, khóe miệng hai người đều xuất hiện một tia tiếu ý, dường như là bằng hữu hiểu nhau nhiều năm, dường như đã quên ân oán nơi thế tục Thần Châu.

Lập tức, Mộ Dung Ngạo Hàn bước lên phía trước nói:

- Thiết Huyết minh chủ, hạnh ngộ, hạnh ngộ.

- Nguyên lai là Mộ Dung huynh...

Thiết Huyết tiến lên đón:

- Ồ? Mộ Dung huynh không phải hiện tại tự lập quốc sao? Sao lại có thời gian nhàn hạ tham dự Ẩn Lâm đại hội vậy?

Mộ Dung Ngạo Hàn coi như không nghe ra hàm ý châm chọc trong lời nói của đối phương, cười đáp:

- Ẩn Lâm đại hội liên quan tới đại thế thiên hạ, huống chi Đại Tôn có lệnh, Mộ Dung không thể không đến, hoàn hảo là quốc sự có bậc cha chú làm chủ, cũng không tới phiên ta quan tâm.

Đang nói, Mộ Dung Ngạo Hàn lại đột nhiên chuyển đề tài nói:

- Nghe nói Thiết Huyết minh chủ hiện tại thành lập Thiên Đạo liên minh, đối kháng với Tu Hành Giới, xem ra Thiết Huyết minh chủ quả thực có dã tâm lớn a.

Đối phương một lời nói ra dã tâm của Thiết Huyết, người sau cũng nghiêm túc, nhàn nhạt phản bác:

- Mộ Dung huynh quá khen, đám người chúng ta người đơn thế bạc, thành lập tổ chức bất quá chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi, tự nhiên không thể nào so được với một quốc gia to lớn, không hơn được Phiêu Miểu Tông các ngươi, hiện tại Thiết Mỗ còn vì mấy chuyện ấy mà đau đầu đây.

- Ha ha, vậy thì khổ cực ngươi rồi.

Mộ Dung Ngạo Hàn tươi cười nói:

- Nếu như ta có thủ đoạn như Thiết Huyết minh chủ, sợ gì đại sự không thành.

Hai người bề ngoài nhìn như hòa hợp, thế nhưng trong lời nói không hề giấu diếm đao phong.

Sau đó, Mộ Dung Ngạo Hàn gọi Minh Tâm cung chủ Quỳ Hoa Cung và chúng nhân tới chào hỏi.

- Minh Tâm ra mắt Thiết Huyết minh chủ, chư vị đồng đạo giang hồ, đã lâu không gặp.

Vẻ mặt Minh Tâm thản nhiên cười cười, thái độ kia tựa hồ như khinh thường đám người Thiên Đạo liên minh.

Đây là gì? Là thị uy hay khoe khoang?

Đây chính là Rồng có đạo của Rồng, Rắn có đạo của rắn, giang hồ và triều đình luôn luôn nước lửa bất dung, Quỳ Hoa cung đầu phục Đại Yến quốc chính là phản bội lại toàn bộ giang hồ. Phản đồ như vậy, sau này trên giang hồ tất nhiên khó mà sống yên ổn.

Trong mắt người gian hồ, vô luận là hắc hay là bạch, đều nói hai chữ tín nghĩa, chí ít mặt mũi bên ngoài chính là biểu hiện cơ bản của bọn hắn. Bởi vậy, những cử động của Mộ Dung Ngạo Hàn đã hung hăn tát một cái vào mặt Thiên Đạo liên minh, đây quả thực chính là khiêu khích trần trụi đối với chúng cao thủ giang hồ.

Mọi người tức giận, thế nhưng sắc mặt Thiết Huyết không có thay đổi, có vẻ vô cùng bình tĩnh nói:

- Các ngươi có chí hướng của mình, cưỡng cầu không được, hi vọng tiền đồ của Minh Tâm cung chủ vẫn còn sáng lạn.

- Sự tình của ta không cần Thiết Huyết minh chủ lo lắng.

Minh Tâm không chút cảm kích nói:

- Từ khi tới tham dự Ẩn Lâm đại hội, tận mắt chứng kiến sự uy phong của Tu Hành Giới, ta mới phát hiện ra bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Làm người phải nhìn trước mắt.

Mộ Dung Ngạo Hàn quay về phía chúng nhân sĩ giang hồ nói tiếp:

- Minh Tâm nói không sai, Tu Hành Giới to lớn như thế nào không phải là thứ mà các ngươi có thể tưởng tượng ra, nếu như mọi người không chê, đại môn Phiêu Miểu Tông chúng ta luôn mở rộng đón chào các ngươi. Dưới sự đảm bảo của Tứ đại ẩn tông, các ngươi sau này tu hành ở Tu Hành Giới cũng có thêm một phần đảm bảo.

Ngang nhiên kéo người phản loạn, hai mắt Thiết Huyết hiện lên một tia lãnh ý:

- Lời của Mộ Dung huynh nói sai rồi, bảo đảm chân chính trong Tu Hành giới chính là thực lực, nếu không có thực lực, cho như là môn hạ Đại Tôn cũng khó tránh thoát. Hai vị môn đồ của Cực Kiếm Đại Tôn chính là một ví dụ rõ ràng nhất. Huống chi, đối với cường giả chân chính là nói, càng nguy hiểm mới có thể ma luyện tâm chí, vì vậy đối với việc gia nhập Tứ đại ẩn tông cũng không có quan hệ.

Dừng một chút, Thiết Huyết lại nói:

- Đương nhiên, Thiết mỗ cũng vừa nói qua, là người ai cũng có chí của mình, nếu như người nào trong Thiên Đạo liên minh có ý muốn gia nhập Phiêu Miểu tông, Thiết mỗ tuyệt không ngăn cản.

- Đúng vậy. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hi vọng chư vị tự mình giải quyết cho tốt! Ha ha!

Mộ Dung Ngạo Hàn thất vọng, hắn cũng không muốn cùng đối phương tranh đấu miệng lưỡi. Vì vậy mang theo Minh Tâm trở lại vị trí của Phiêu Miểu Tông. Lúc gần đi, hắn cũng không quên lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người Nhạc Phàm.

Thấy hai người rời đi, Đồng Tường lúc này mới tiến lên, có chút không cam lòng nói:

- Đại ca, người này đến tột cùng là có ý tứ gì? Dám ngang nhiên khiêu khích chúng ta.

Không đợi Thiết Huyết đáp lời, Long Tuấn lớn tiếng nói:

- Thiết Huyết, ngươi khách khí với hắn làm gì, nếu như là ta, trực tiếp tặng hắn một quyền, cho hắn đi tìm tổ tông hắn rồi.

- Đúng vậy!

Đình Nghị vội vã phụ họa nói:

- Người này kỳ quái, vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt lành gì, vừa rồi khẳng định là hắn đang ra oai.

Thiết Huyết nghe vậy dở khóc dở cười, tất nhiên là ngậm miệng không dây dưa với hai tiểu gia hỏa này.

Kỳ thực, cũng không phải là Thiết Huyết quá mức mềm yếu, chỉ là hiện tại còn chưa tới lúc trở mặt, làm thủ lĩnh của một thế lực, hắn phải nghĩ tới đại cục, nếu như có thể, nói không chừng hắn còn phải hợp tác với Mộ Dung kia.

Chỉ là, nói đi cũng phải nói lại, tâm tình của đám người Long Tuấn hiện tại hắn cũng hiểu, nói như thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng coi như là người của Thiên Đạo liên minh, bằng vào tính cách của bọn họ, đâu dễ để đối phương khi dễ mình như vậy.

- Chu Khang Cảnh!

Con ngươi của Nhạc Phàm và Thích Minh Hữu co rút lại, nhìn về phía Ma Môn, Chu Khang Cảnh bỗng dưng xuất hiện ở đó.

Bên cạnh Chu Khang Cảnh, một vị văn sĩ trung niên đang chắp tay đứng đó, lạnh nhạt nhìn các thế lực chung quanh. Đó chính là người đứng đầu Ma Môn hiện tại, mà tên hắn trong thế tục cũng vô cùng vang dội, đã từng là một trong Tứ đại cao thủ - Triệu Thiên Cân.

Cảm nhận được hai đạo ánh mắt thù hận, Chu Khang Cảnh không khỏi nhíu mày.

Triệu Thiên Cân mỉm cười nói:

- Chu lão đệ, xem ra phiền phức lần này của ngươi cũng không nhỏ a. Một Lý Nhạc Phàm cũng đã khó như vậy rồi, thêm một Thích Minh Hữu nữa sợ rằng...

- Hừ..

Chu Khang Cảnh lạnh lùng ngắt lời nói:

- Trí nhớ của tông chủ quả thật có chút kém a. Việc năm đó ngươi cũng có tham dự tính kế, vì sao hiện tại chỉ là phiền phức của mình ta? Nếu như bọn người Lý Nhạc Phàm có chút khó khăn như vậy, ngươi cũng chạy không thoát. Chuyện sau này chưa biết trước được, không bằng hiện tại chúng ta nên nghĩ biện pháp làm sao diệt trừ hai người này.

Triệu Thiên Cân ngừng cười nói:

- Việc năm đó lão phu chủ mưu, cũng chỉ đạo, cho dù có chút nhân quả cũng là khuyển tử gánh, không thể dính dáng tới lão phu.

Đối phương quyết đoán như vậy lại khiến cho Chu Khang Cảnh động dung, ngay cả cốt nhục thân tình cũng có thể bỏ đi, người như vậy tuyệt đối không thể tin được.

- Huống chi...

Triệu Thiên Cân tiếp tục nói:

- Lý Nhạc Phàm hiện tại là người Ma Sư nhìn trúng, lão phu sao dám hạ thủ với hắn.

- Cái gì? Ma Sư Hầu Quân Luâ?

Chu Khang Cảnh biến sắc, nói:

- Vậy Hầu tiền bối có tính toán gì không?

Lúc hai người nói chuyện, chu vi chu quanh, không phát ra một thanh âm nào.

Triệu Thiên Cân gật đầu nói:

- Ma Sư quả thực đã có tính toán, Lý Nhạc Phàm cứu Trần Hương, tất nhiên sẽ liều mạng cùng Thánh Ngôn Đại Tôn, Ma Sư vừa lúc dựa lực người này, làm tổn thương nguyên khí Thiên Môn.

- Thật không?

Chu Khang Cảnh có chút không chắc chắn nói:

- Sự tình sợ rằng không chỉ đơn giản như ngươi nói a.

- Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy.

Triệu Thiên Cân có chút tiếu ý nói:

- Nói thật cho ngươi biết cũng không sao kỳ thực Trần Hương là thân sinh nữ nhi của Ma Sư năm đó thất tán. Hiện tại ngươi hẳn đã rõ vì sao Ma Sư tuyệt đối không động thủ với Nhạc Phàm.

- Cái gì?

Chu Khang Cảnh sững sờ:

- Không có khả năng? Không có khả năng Trần Hương là nữ nhi của Hầu tiền bối.

Triệu Thiên Cân có chút bất đắc dĩ nói:

- Việc trên thế gian này không có gì là không có khả năng, năm đó ta biết tin tức này cũng vô cùng khiếp sợ. Chỉ là đây lại là sự thực, rất nhiều lão nhân trong Ma Môn đều biết, lão phu tất nhiên sẽ không lừa ngươi.

Hầu Quân Lâu là phụ thân Trần Hương, mà Trần Hương là phu thê với Lý Nhạc Phàm. Nói cách khác, Lý Nhạc Phàm chính là con rể Hầu Quân Lâu, có một thành quan hệ này, ngoại trừ Đại Tôn ra, ai còn dám đánh chủ ý lên người Lý Nhạc Phàm?

Chu Khang Cảnh và Lý Nhạc Phàm có thù bất cộng đái thiên, như vậy sau này hắn chắc chắn sẽ đối mặt với lửa giận của Lý Nhạc Phàm. Nếu như Lý Nhạc Phàm chỉ là một kẻ đơn bạc, Chu Khang Cảnh tự tin có dư lực ứng phó, chỉ khi nào Ma Môn không tham dự trận ân oán này hắn mới có dư lực, còn không...

Nghĩ tới những điều đó, nội tâm Chu Khang Cảnh bắt đầu bất an.

- Ngươi vì sao không nói sớm cho ta biết.

Chu Khang Cảnh phẫn nộ trừng mắt nhìn Triệu Thiên Cân. Triệu Thiên Cân trừng mắt nói:

- Trước đây ta cho rằng Lý Nhạc Phàm đã chết, đương nhiên sẽ không nói cho ngươi. Sau này Lý Nhạc Phàm lại xuất hiện, nhấc lên huyết tinh không ngừng, bằng vào lập trường của ngươi và ta khi đó, ta lại càng không báo cho ngươi biết.

Thấy đối phương thẳng thắn như vậy, Chu Khang Cảnh lại càng tức giận nói:

- Hừ! Vậy ngươi hiện tại đối với những chuyện như thế này định làm sao? Lý Nhạc Phàm được Ma Sư tán thành, sớm muộn cũng sẽ đánh một trận với chúng ta.

- Vậy cũng không chắc...

Triệu Thiên Cân thản nhiên nói:

- Lý Nhạc Phàm tuy rằng được Ma Sư nhìn trúng, thế nhưng hắn cũng năm lần bảy lượt phá vỡ đại kế của Ma Môn ta, dẫn tới sự bất mãn của rất nhiều trưởng lão, hơn nữa môn đồ của Cực Kiếm Đại Tôn cũng bị thương dưới tay thủ hạ của hắn, đánh vào mặt mũi của Đại Tôn, sớm muộn gì cũng phải nhận lấy lửa giận của Đại Tôn, vì vậy ngươi không cần quá mức lo lắng.

Chu Khang Cảnh cúi đầu không nói, ý niệm trong đầu không ngừng chuyển.

Triệu Thiên Cân liếc mắt nhìn đối phương, nói tiếp:

- Kỳ thực, lão phu đối với Lý Nhạc Phàm cũng vô cùng kiêng kỵ. Hắn lợi hại ra sao ngươi và ta đều rõ ràng, người này tính tình cương liệt có cừu tất báo, mặc dù ta thu tay lại, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Vì vậy, không bằng đem hắn diệt trừ, cắn đứt hậu hoạn.

- Ồ?

Thấy đối phương đột nhiên chuyển biến thái độ, khiến cho Chu Khang Cảnh cảm thấy ngoài ý muốn. Triệu Thiên Cân này lúc trước nói không dám hạ thủ với Lý Nhạc Phàm, sau đó lại nói nên diệt trừ, cắt đứt hậu hoạn, trong hồ lô của hắn rốt cuộc là bán thứ thuốc gì? Lẽ nào...

Trong lòng Chu Khang Cảnh lớn mật suy đoán, nhất thời rùng mình nói:

- Ngươi định cùng ta liên thủ...

- Chu lão đệ, mời ngươi ăn nói cho cẩn thận.

Triệu Thiên Cân lạnh lùng nhìn đối phương nói:

- Ma Sư cố tình bồi dưỡng người này, cũng đã đẩy lão phu vào hiểm địa, nói không chừng vì Lý Nhạc Phàm này, hắn tùy thời có thể vứt bỏ lão phu. Vì vậy lão phu phải chuẩn bị trước một phen. Hiện tại, hai người chúng ta chân cùng đứng trên một chiếc thuyền, nếu như hai người không đồng tâm hiệp lực, sớm muộn chiếc thuyền này cũng bị lật.

- Ngươi muốn ta hợp tác cùng ngươi? Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi?

Chu Khang Cảnh âm thầm cảnh giác, hừ lạnh nói:

- Lúc đầu nếu như không phải do đám người Ma Môn các ngươi âm thầm bố trí, sao ta có thể mất đi giang sơn Đại Minh.

- Quyền lực thế tục chỉ là nhất thời mà thôi, chỉ có trường sinh mới là tất cả.

Triệu Thiên Cân đứng đó, khí độ của Ma Môn chi chủ không hề nghi ngờ.

Lập tức, khóe miệng Triệu Thiên Cân khẽ nhếch lên, một lời hứa hẹn truyền vào trong tai Chu Khang Cảnh. Người sau nghe vậy vẻ mặt kích động nói:

- Ngươi nói thực sao? Ngươi thực sự bỏ được?

- Để tiến được tới một bước kia, lão phu cái gì cũng có thể bỏ.

Triệu Thiên Cân chậm rãi khép hai mắt lại, ánh mắt Chu Khang Cảnh chớp động, ai cũng không nhìn ra hiện tại hai người bọn họ đang nói và nghĩ những gì.

Thấy Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đánh mắt cho nhau, trong mắt Nhạc Phàm hiện lên hung quang, dường như muốn xuất thủ.

Ngũ Tử thấy như vậy, nhẹ nhàng khuyên bảo nói:

- Nhạc Phàm tiểu huynh đệ, lúc này không thích hợp động thủ, mấy vị Đại Tôn đều có ở đây, nếu như tiểu huynh đệ chọc giận Đại Tôn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Hay là tiểu huynh đệ nên tạm thời nhẫn nại, chờ cơ hội đến.

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Lỗ Thứ cũng nói:

- Lý tiểu tử, có ân oán gì tạm thời buông bỏ, tất cả lấy đại cục làm trọng. Hiện tại Thánh Ngôn Đại Tôn sợ rằng đã nhìn chằm chằm vào ngươi, ngàn vạn lần không thể để cho hắn có cơ hội xuất thủ, bằng không ai cũng không cứu được ngươi.

Trong lúc hai người khuyên bảo, từ phía Thiên Tuyết Lĩnh đi ra một nam một nữ, tiến thẳng về phía Nhạc Phàm.

- Ồ?

Đình Nghị nhìn về phía hai người, trợn mắt, dùng khuỷu tay huých Long Tuấn nói:

- A Tuấn, không phải ta hoa mắt đó chứ? Ngươi mau nhìn xem là ai tới?

- Ai a? Ồ? Lẽ nào gặp quỷ rồi?

Lời nói ra phân nửa đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt Long Tuấn dại ra nhìn về phía trước.

Tỷ muội Chu gia nhìn thấy phản ứng của hai người như vậy, nhịn không đường mà tiến tới, hai người cũng sửng sốt.

- Lăng... Lăng Thiên huynh đệ.

Đình Nghị nhìn nam tử dần dần tới gần, miễn cưỡng bình tĩnh lại nói:

- Vì sao ngươi lại ở chỗ này?

Nam tử này bận một thâm trường sam, trang phục giống như thư sinh, trong mắt lộ ra vẻ cơ trí, người này không phải là ai khác mà chính là mưu sĩ thủ hộ biên quan nhiều năm - Lăng Thiên.

Đối với lý do tại sao lại gặp hắn ở chỗ này, mọi người đều vô cùng hiếu kỳ, vì vậy khi bọn hắn nhìn thấy thân ảnh phía sau hắn, sắc mặt nhất thời đại biến.

- Vị này chính là...

Long Tuấn nhìn nữ nhân này từ trên xuống dưới một lượt, giật mình nói:

- Hóa ra là ngươi.

Đình Nghị vỗ trán nói:

- Ta nhớ ra rồi, trước kia, ở Võ Lâm đại hội ngươi cũng từng xuất hiện qua, không ngờ ngươi lại là môn đồ đại tôn.

- Ngưng nhi ra mắt chư vị.

Nữ tử này chân thành hướng về phía mọi người thi lễ, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của đám người, nàng quay về phía Lý Nhạc Phàm nói:

- Lý đại ca, người còn nhớ rõ ta chăng?

Vén chiếc khăn che mặt, khuôn mặt chân thực của Ngưng Nhi xuất hiện.

Tư sắc ưu nhã tuyệt mỹ, điềm tĩnh mang theo sự linh động, giống như tinh linh rơi vào trong thế gian. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.