Thương Thiên

Chương 77: Không được cản ta



Nhạc Phàm ngồi nhìn một hồi, cuối cùng cũng hiểu được, nguyên lai là gặp được sơn tặc đang kiếm ăn. Trước kia hắn cũng từng nghe người ta nói qua, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy trong lòng cũng khó nén được tò mò, vì vậy tại một bên lẳng lặng mà nhìn.
Bất quá, làm hắn thất vọng nhất là ngoại vừa mới bắt đầu động thủ qua mấy chiêu, song phương liền không có có gì động tĩnh. Nhạc Phàm cảm thấy thật nhàm chán, muốn rời đi.
Vừa muốn đứng dậy thì phát hiện một đôi tay nhỏ bé đột nhiên nắm chặt vạt áo hắn. Quay đầu thì thấy nguyên lai là Tạ Tiểu Thanh nha đầu bởi vì quá mức khẩn trương mà bất tri bất giác nắm lấy quần áo hắn.
Nhạc Phàm không để ý, ngược lại trong mắt hiện lên một tia ôn tình, trong lòng không khỏi dấy lên tư niệm: "cũng không biết tiểu Nhã bây giờ thế nào , có phải là đã có thể mở miệng nói chuyện rồi không?"
Thu hồi suy nghĩ, hắn vỗ vỗ nhẹ vào đầu Tiểu cô nương, nhẹ nhàng nói: "không cần sợ hãi, bọn họ bây giờ đã không còn đánh nhau nữa."
Nghe được Nhạc Phàm an ủi, Tạ Tiểu Thanh hiểu được liền an tâm, vì vậy nhẹ nhàng gật gật đầu, chỉ là tay vẫn như cũ không buông.
Nhạc Phàm hỏi: "ngươi có phải là lo lắng cho ông nội?"
Tạ Tiểu Thanh "Ân" một tiếng ……
Trong những lão nhân mà Nhạc Phàm nhận biết, mặc kệ là Vạn tiên sinh, Tô Phóng Hào hay Lệ Vân, mỗi người đối với hắn đều giống như thân nhân. Cho hắn trợ giúp phi thường đại, cho nên sâu trong nội tâm, Nhạc Phàm đối với lão nhân thủy chung đều có một phần tôn kính.
Nhạc Phàm không phải kẻ rảnh rỗi mà đi quản chuyện người khác, nhưng hắn tuyệt đối là một nam tử ân oán phân minh,dám làm dám nhận. Hôm nay gặp được tình huống như vậy, hắn trong lòng đã âm thầm quyết định tận lực trợ giúp vị Tiểu cô nương này cùng với hai vị lão giả.
Một trận qua đi, Nhạc Phàm đứng lên, vỗ vỗ cánh tay nhỏ bé của Tạ Tiểu quải niệm, ý bảo buông ra. Tạ Tiểu Thanh vừa thấy, liền chậm rãi buông tay ra.
Bọn người Vu Trọng đang ngồi uống trà ở trong trướng, nhìn ra thì thấy một bạch phát nam tử(thanh niên đầu bạc), dẫn một tuấn mã màu đen theo hướng cửa quan đạo đi tới .
"hắn muốn làm vậy?" mọi người nhìn thấy tràng cảnh như vậy trong lòng đều âm thầm cẩn thận lên.
Ở phía trước nhất có một sơn tặc thấy Nhạc Phàm chậm rãi đến gần, quát to: "tiểu tử, ngươi đến đây làm gì? Nếu còn tiếp tục đi tới lão tử sẽ không khách khí ."
Uy hách của sơn tặc không thể làm cho Nhạc Phàm dừng lại bước, hắn vẫn như cũ không nhanh không chậm hương phía trước đi tới.
Tên sơn tặc kia thấy người đến không thèm để ý tới, phảng phất như bị sự vũ nhục to lớn. "Oa -" cầm đao nộ hống hướng Nhạc Phàm chém tới.
"Bính -" sơn tặc ngã sấp xuống mặt đất, mà Nhạc Phàm phảng phất giống như không có gì xảy ra, vẫn nắm cương dẫn ngựa tiếp tục hướng phía trước đi tới.
Mọi người ngạc nhiên! Sao lại thế này? vừa rồi đã xảy ra cái gì? "lợi hại!", "cao thủ!", "Thâm tàng bất lộ!" trong đầu bọn họ kinh ngạc,thầm nghĩ.
Ba người Vu Trọng hách nhiên,đứng lên, trong mắt gắt gao giương mắt nhìn Nhạc Phàm, phảng phất như muốn nhìn thấu hắn.
Tình cảnh vừa rồi ba người Vu Trọng vẫn đều giương mắt chú ý, nhưng bọn họ tuyệt nhiên không thể nhìn rõ động tác của Nhạc Phàm,điều này đối bọn họ mà nói không thể nghi ngờ chính là một đả kích thật lớn. Thân là nhất lưu cao thủ trên giang hồ, ngay cả người khác ra tay thế nào cũng nhìn không rõ thì chỉ có một con đường tử. Ngọn đao đã nhiễm huyết nhiều năm nên bọn họ tự nhiên hiểu được đạo lý này.
"Rõ ràng tuổi của đối phương không lớn, chẳng lẻ là thanh niên cao thủ do thế gia bồi dưỡng?" nghi vấn tại trong đầu bọn người Vu Trọng hiện lên.
Không chỉ là ba người Vu Trọng, ngay cả Tạ Chấn Hải cùng Lục Tầm cũng là có cùng ý nghĩ.
Tạ Chấn Hải cùng Lục Tầm thật ra thấy rõ động tác của Nhạc Phàm, nhưng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là Nhạc Phàm chẳng những ra tay cực nhanh, hơn nữa vừa lạnh vừa chuẩn, một đao liền chém đứt cổ họng tên sơn tặc kia, kinh nghiệm già dặn cùng thủ pháp giết người như thế thật sự là làm cho lòng người cảm thấy run sợ. "thật may là không phải địch!" hai lão trong lòng cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Thấy Nhạc Phàm dần dần đến gần, sơn tặc phía trước trong lòng thảm thắc không ngừng, không tự giác hướng lui về phía sau.
Những sơn tặc kế tiếp cũng tránh ra hai bên, cuối cùng chỉ thấy ba vị Trại chủ đi lên.
Vu Trọng chắp tay nói: " xin hỏi vị tiểu huynh đệ này là người của Long Uy tiêu cục?"
Nhạc Phàm dừng bước, nói: "không phải!"
"không phải?" Vu Trọng sửng sờ, nói: "không phải, vậy ngươi vì sao chạy đến xen vào việc của người khác, lại còn đánh chết huynh đệ ta?"
Nhạc Phàm cười lạnh: "quả nhiên không nói đạo lý, rõ ràng là hắn đi lên trước vậy mà còn hỏi ta vì sao giết người? đã như vậy, ta đây cũng không có gì phải khách khí nữa."
"giết thì giết, ai kêu hắn cản đường ta đi. Ta muốn đi, các ngươi không thể cản ta." Nhàn nhạt nói xong lại tiếp tục dẫn ngựa đi về phía trước . (hì,như vậy mới sảng khoái)
Bọn người Vu Trọng sắc mặt nhìn đã khó coi thì lúc này càng khó coi hơn, bọn họ hoành hành kì liên sơn hơn mười năm, chính là quan phủ triều đình cũng không dám chọc vào bọn họ.Vậy mà hôm nay bạch phát thanh niên này chẳng những giết huynh đệ hắn, còn đối bọn họ hiêu trương như thế, bọn họ sao có thể nuốt trôi cổ uất khí này chứ.
Vu Trọng trong lòng tức giận, thầm nghĩ: "hắn mẹ ôi, cho dù ngươi là thế gia công tử, lão tử cũng phải giáo giáo huấn huấn ngươi, nếu không sau này như thế nào phục chúng."
Tại trong mắt bọn người Vu Trọng, trên người Nhạc Phàm không có chút nội lực,nhưng hết lần này tới lần khác ra tay cực nhanh, làm cho bọn họ cũng không thể thấy rõ, nên thầm nghĩ chính là ngoại gia cao thủ.
Vì để ngừa vạn nhất, Vu Trọng hướng Tiếu Minh, Chu Tiến liếc mắt, nói: "lão Nhị, lão Tam, chúng ta cùng lên lĩnh giáo công phu của vị tiểu huynh đệ , xem hắn có hay không có bổn sự này, dám rảnh rỗi mà đi quản chuyện người khác."
Vừa dứt lời, Tiếu Minh cùng Chu Tiến liền bắt đầu bao vây Nhạc Phàm. Tạ Chấn Hải đang Muốn tiến lên thì bị Lục Tầm giữ lại,nói: "chúng ta không thể khinh cử vọng động, nếu không sau song phương đại chiến chúng ta không thể thu thập. Xem trước rồi mới nói chuyện, nếu vị tiểu huynh đệ kia thực sự gặp nguy hiểm chúng ta tự nhiên sẽ ra tay tương trợ."
Tạ Chấn Hải sau khi thấy động tĩnh của Nhạc Phàm thì trong lòng cũng âm thầm gật đầu.
"Lên!" Vu Trọng hét lớn một tiếng,cùng Tiếu Minh nhằm phía Nhạc Phàm tiến lên , mà Chu Tiến trước sau vẫn không nhúc nhích.
"Quần chiến? hừ hừ!" Nhạc Phàm cười lạnh một trận, không lùi mà tiến tới nghênh chiến. Lấy tay làm đao, hai chân như roi, tay chân phối hợp, nghênh tiếp hai người đang tiến tới, công phu sử dụng đúng là - Cầm nã Thập bát đả.
"Ba!" "Bính!" "Bính!"…… trong nháy mắt ba người đối nhau hơn mười chiêu.
Nhạc Phàm lấy nhanh đánh nhanh, mỗi chiêu đều trực chỉ điểm yếu hại, làm cho Vu Trọng, Tiếu Minh không thể không đề phòng. Lấy một địch hai, bây giờ xem ra lại ẩn ẩn chiếm thượng phong.
Vu Trọng cùng Tiếu Minh mặc dù bị vây vào trạng thái bị động dưới sự tấn công không ngừng nghỉ của Nhạc Phàm, nhưng hai người phối hợp phi thường ăn ý không có một tia bối rối, phòng thủ càng thêm chặt chẽ,một giọt nước cũng khó thấm qua(xạo!!!). Nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ đánh đến hai ngày hai đêm cũng không thể phân thắng bại, hơn nữa bên cạnh còn có Chu Tiến như lang như hổ đang nhìn đăm đăm vào chiến tràng ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.