Ngày xuân mưa cũng nhiều hơn, lúc Phương Uyển Chi mang ô giấy đến Ngọc trần phụng uyển, Lan Khanh hai mươi bảy tuổi đang ngồi xổm bên góc tường nhà mình nhìn chăm chú một vật gì đó.
Hôm nay hắn mặc bộ thường phục màu đỏ thẫm, chất liệu cũng không tầm thường, chiếc ô giấy dù che nửa người trên, khiến nhìn qua hắn cứ như một cây nấm mọc một mình đơn độc. Vạt dưới thường phục vì không cuộn lên nên bị dính nước mưa, ướt nhẹp, còn bám nhiều bùn đất, có lẽ đã ngồi xổm một lúc lâu.
Nàng bước chân đi tới, từ trên cao nhìn xuống, nghĩ nghĩ rồi nói: “Hôm nay chưa uống thuốc à?”
Nói đến thế mà người kia cũng không lên tiếng. Tuy bình thường Lan Khanh ít khi nói chuyện, nhưng đã mở miệng thì cực kì mạnh mồm, đa phần đều khiến nàng á khẩu.
Lan Khanh thấy mũi hài vải gấm trước mặt, liền dời cái ô về phía sau, gương mặt tuấn tú như bạch ngọc lộ ra.
“Phương Uyển Chi cô xem này, một con mèo nhỏ.”
Hắn đưa tay chỉ, như thể sợ hù đến nó, chỉ một cái rồi rụt tay về.
Phương đại cô nương nhìn theo hướng ngón tay, cũng ngồi xổm xuống, vừa vặn chạm vào mắt của một con mèo lấm lem bụi đất. Mèo lông xám trắng xen nhau, nhìn rất xinh. Đặc biệt nhất là, một nửa mặt là màu xám tro, cái cổ và bốn chân cũng có một vòng lông màu xám, hai chân trước đứng thẳng, ngồi xổm cạnh tường. Đôi mắt nó lại không hề thân thiện, mắt híp lại, như thể bề trên nhìn từ cao xuống.
Phương đại cô nương cũng không phải cực thích các động vật lông dài, nhưng cũng không phải ghét. Nàng nhìn thoáng qua rồi đứng dậy, giục Lan Khanh: “Không vào phòng à?”
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, hắn cứ ngồi ngửa người dưới mưa vậy, khéo ngã bệnh mất.
Lan Khanh thấy Phương Uyển Chi không thể cảm nhận được sự đáng yêu của con mèo nhỏ này như mình, nên phất tay: “Cô vào trước đi”.
Nghĩa là còn muốn tiếp tục che mưa cho nó. Bàn tay cứ rục rịch thăm dò, muốn mang con mèo đó vào nhà, đương nhiên hắn cũng không muốn ngồi xổm ở chân tường như vậy, hắn có ngốc đâu.
Ngón tay vừa duỗi qua liền bị con mèo híp mắt vươn móng vụt cho một cái. Động tác rất chậm, nên mới bị con vật ngày đánh cho như thế.
Thanh Liễu của Phương đại cô nương cũng thích nuôi mèo, biết loài này không giống chó, nó lúc nào cũng có vẻ cao ngạo hơn. Nói câu này xong tự nhiên lại thấy giống tính tình Lan Khanh kinh khủng.
Nàng không muốn chịu mưa, thấy bộ dạng Lan Khanh ngu đần như vậy thì có chút dở khóc dở cười, lại nhìn cái tên lấp ló ở góc tường kia. Đồ súc sinh này, còn dám lên mặt như vậy. Nàng đưa tay túm lấy cái ót con mèo rồi nhấc lên.
Sau giờ ngọ mưa như trút nước, Phương Uyển Chi mang theo con mèo, và nối gót là ánh mắt vừa kinh ngạc vừa kính nể của Lan Khanh công tử, uy phong lẫm việt bước vào nhà.
Con mèo nhỏ có lẽ ban đầu còn sợ hãi, không nghĩ người này lại dám khiêu khích quyền uy của nó như thế, vừa vào phòng nó lại giương nanh múa vuốt.
Lan Khanh nhìn con mèo đang xù lông kêu loạn xị kia, tấm tắc, Phương Uyển Chi thật trâu bò quá.
Hắn cũng muốn bắt, mà lại sợ mèo cào.
Lúc ban đầu, Phương Uyển Chi cảm thấy Lan Khanh chắc là nhất thời mới mẻ, đến khi mưa tạnh hắn sẽ đưa mèo đi.
Bởi vì theo suy nghĩ của nàng, một lần Bì Bì đi là hắn lại rối đến mức loạn thất bát tao, sao còn đủ sức nuôi thêm một con mèo nữa.
Lúc gần đây nhất Bì Bì không ở Ngọc trần phụng uyển, không biết là đi làm gì. Không có Bì Bì chăm sóc, nháy mắt Lan Khanh thành đứa trẻ không người trông nom, nàng còn thấy hắn ôm một thùng lớn quần áo bẩn chồng chất đưa về phủ.
Lan Khanh là người thích sạch sẽ, nhưng nếu cứ thế một mình sống qua ngày, chắc chắn là không sống nổi.
Nàng cũng từng nhìn thấy hắn thả một quả trứng gà sống vào nồi rồi đậy nắp lên, sau đó không nhóm lửa mà cứ thế vào nhà chờ ăn. Giống như quả trứng chỉ cần dùng nắp đậy cũng có thể chín được vậy.
Ngày đầu tiên Bì Bì đi, Lan Khanh liên tục ngồi trên giường chờ, thấy đến giờ thì chạy tới gian bếp, cầm trứng gà ra đập phá một hồi.
Phương Uyển Chi nhìn thấy vậy thì mang bát cơm còn đồ ăn thừa bán cho Lan Khanh với giá cao.
Có lẽ hắn đói bụng quá, không hề ghét bỏ mà cầm lấy ăn sạch sẽ.
Đến khi ăn tới hạt cơm cuối cùng, trên mặt hai người mới thoáng không được tự nhiên.
Hắn không đổi chén, ngay cả đũa cũng không.
“Đồ ăn có hơi mặn…”
Lan Khanh lúng túng nói ra một câu như thế.
“À, có chút chút”.
Phương Uyển Chi cũng đáp lời, sau đó bốn mắt nhìn nhau rồi cứng đờ bỏ về vị trí của mỗi người, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mặt lại phiếm hồng.
Sang ngày thứ hai Lan Khanh đã có bà tử chuyên đưa cơm.
Hình như hắn không thích dùng nha hoàn, nếu không phải Bì Bì ở bên thì là bà tử. Giường chiếu hắn tự gấp cũng không thẳng thớm, giờ không thèm xếp chăn nữa, cả giường lộn xộn rối tung, nhìn cực kì buồn cười.
Lan Khanh nếu muốn nuôi mèo, Phương Uyển Chi thấy đây đúng là chuyện cực kì hoang đường.
Nhưng hắn lại thực lòng muốn nuôi, hơn nữa còn hầu hạ như đại gia chính hiệu.
Trong túp lều sực nức mùi cá, meo meo đại chân ngay cả ngủ cũng phải ở trong cái ổ bằng ván ghép thượng hạng, giỏ xách cũng là vật liệu từ Tô Châu, vô cùng mềm mại. Đáng tiếc là theo phong cách của Lan Khanh, phô trương nhưng lại không chỉnh tề.
Từ sau khi con mèo nhỏ vào đây, Lan Khanh đặt cho nó tên là Vương Thủ Tài, rất phù hợp với phong cách trước sau như một của hắn.
Chỉ là vì sao lại họ Vương, Phương Uyển Chi vẫn không lý giải được.
Cách hắn đối xử với Vương Thủ Tài như là nuôi con trai vậy, nàng vẫn nghĩ hắn sẽ đặt cho nó họ Lan.
Hơn nữa, mèo lang thang trên đời này nhiều như vậy, Lan Khanh còn không muốn thương cảm, sao lại có tình yêu chung thủy với một con mèo như thế.
Vương Thủ Tài gần đây mới nguyện ý để cho Lan Khanh ôm, thế nên tâm tình hắn có vẻ rất tốt, cũng bằng lòng chia sẻ với Phương Uyển Chi. Hắn ngồi xuống mép giường, kéo ngăn kéo, lấy ra một con cọp nhỏ bằng cỡ bàn tay bằng vải bố.
“Cô nhìn xem, Vương Thủ Tài giống nó không?”
Nói thật, tay nghề không phải là tốt, nhìn cũng biết, người làm ra con cọp này nữ công cũng khá gà mờ, không giỏi bằng Phương Uyển Chi.
Vải màu xám trắng, quả nhiên có phần giống với Vương Thủ Tài, nhất là màu xám trên mặt kia, vị trí cũng giống nhau như đúc. Chỉ là sao đang liền đang lành lại may một con cọp giống như mèo vậy, cũng có gì phải mang ra tán dương đâu.
Vải dệt đã cũ, nguyên liệu cũng rất bình thường, nơi đầu hổ màu sắc hơi sẫm đi, có vẻ đã được vuốt ve rất nhiều năm.
Phương Uyển Chi nhìn con cọp của Lan Khanh một hồi, thứ này rất có thể là vật yêu thích bên gối của hắn, tối nào cũng ôm ngủ cũng nên.
Trong lòng nàng lại càng nghi vấn, hắn hai bảy tuổi thật à, sao mặt mày lại ngơ như thế. Đúng là hù dọa nàng mà.
Lan Khanh chỉ chữ vương trên đầu con hổ, nói: “Vương Đại Tráng họ Vương, Vương Thủ Tài giống như đệ đệ của nó vậy, đương nhiên cũng phải họ Vương rồi”.
Phương Uyển Chi ấp úng nhìn Vương Đại Tráng trước mặt, nhìn cách nào cũng không biết đây là mèo hay hổ.
“Tên này là do ngài đặt sao?”
Bì BÌ mới phải gọi là Đại Tráng.
Lan Khanh cúi đầu vuốt ve sống lưng của Vương Đại Tráng.
“Là nương ta đặt, bà nói con cọp này đặt tên như vậy mới nghe văn vẻ”.